Mấy thần đồng như Lâm Giang chắc yêu cầu cao lắm ha ?
A Đăng cả buổi chơi cứ rè rặt, cẩn thận từng chút một, mấy dòng tin nhắn bạn bè gửi cho cậu ta lại hiện lên trong đầu:
“Cứ cẩn thận chút, mà mày có là người đi rừng nữa chư, thế nào hắn cũng sẽ đá mày phát mà…”
“Cứ nghe lời River đi, không cẩn thận lại bị té ra khỏi đội đấy, đến lúc đấy là mày xong rồi “
Cậu ta căng thẳng nãy giờ, lưng toát lên một lớp mồ hôi mỏng. Tống Tri Tư bên kia bị bắn chết hai lần mà mãi không bắt được điểm nào để phản công, giờ tay cậu ta run như cà cấy rồi.
Đội trưởng sẽ gọi cho ba mẹ cậu mất…
“A Đăng.”
Vừa nhận được tín hiệu là cậu ta đang trả lời to rõ ràng, “Em đang đánh người đá! Đánh xong là sẽ đi đường sông cua, rồi sẽ tung một đơn sóng làm hạn chế tầm nhìn đối thủ !”
Nghe cậu ta nói như học đang học thuộc lời thoại vậy, Lâm Giang buồn cười, nói, “Buff cậu bị cướp rồi kìa. Cậu đến khu rừng đối diện ăn thịt đi, để tôi bảo vệ cậu.”
A Đăng tưởng mình sắp nhận chưởng, hóa ra là bảo cậu đi ăn thịt.
Cậu tự nhiên thấy ấm ấm trong lòng.
Ăn được gần nửa rừng thì thấy nhịp bị chậm lại rất nhiều.
A Đăng nhận ra răng Lâm Giang là một người rất mạnh, nhưng sao anh cứ phải khiêm tốn nhở ?
Cậu ta tò mò click vào bảng số liệu của Lâm Giang, thấy kĩ năng anh ok lắm, nhưng anh cũng không lấy mạng quá nhiều người, cũng như đi hỗ trợ nhiều, anh chỉ đi giữa, cũng rất ung dung.
Hay là…
Để kiểm tra phỏng đoán của mình, A Đăng lẻn vào giữa giúp anh, Lâm Giang thấy thế rồi nói, “Đừng đi giữa, cứ chơi thế nào mà cậu thấy thoải mái ấy.”
Biết ngay mà! Lâm Giang vì không muốn tạo áp lực cho đồng đội nên suốt trận đều chơi theo nhịp độ của bọn họ.
A Đăng vốn tưởng Lâm Giang sẽ xuống tay, cho cậu ta thấy rõ chênh lệch giữa anh và họ.
Hóa ra đội trưởng vẫn luôn để ý đến mấy người bọn họ…
A Đăng cầm rồng, cậu nghĩ: Phải chỉnh đốn lại đám bạn khốn nạn của mình mới được, Lâm Giang đâu phải loại người thế đâu!
Trận đấu diễn ra được 15 phút rồi, người đi đường giữa của đội đối phương nhắn lên tường chat: Anh Giang, anh thế nào đấy? Sao thấy lối chơi của anh giống mẹ Dung thế, sao chỉ đâm thôi mà không gϊếŧ luôn đi ?
Lâm Giang: Tào lao, tao đứng phe mày mà.
Bên kia như đang xin thua, nhưng thực chất đấy chỉ là đòn nhử.
Người đi đường đã vượt qua kẻ thù thành công, chặn tầm nhìn và tung ra chiêu cuối. Trong lúc cấp bách như vậy Lâm Giang cũng kịp thoát được bằng một cái chênh lệch 0,2 giây.
Người đi rừng đối diện : !??? Wtf, l gì thế này ?
Lâm Giang: Tao có mắt mà.
A Đăng sốc nặng: Mắt tiên hay gì mà ghê vậy? Làm gì ai để ý cho kia chứ!