Lâm Giang nghe hắn nói thế có ghét hắn không ?
Người này nhìn thế này thôi, nhỡ trong bụng đang lôi cả cha mẹ hắn lên thì sao ?
Thẩm Câu siết chặt con chuột trong tay.
Hình ảnh hai người phản chiếu trên màn hình đen trắng, Lâm Giang nghiêng người, “Cậu chửi ghê thế thì không khóa acc mới là lạ? Đưa bàn phím đây, để tôi dạy cho.”
Ngón tay Lâm Giang lướt nhẹ trên bàn phím, nhưng dù thế thì tốc độ gõ của anh vẫn không chậm hơn hắn là bao.
“Người đi rừng đừng đi mua sắm lung tung nữa, nếu không lần sau tôi kêu cậu là bạn thân tôi đấy.”
“Support sao vội thế, vội đến Cục dân chính Ly hôn hả? Ok, tôi hiểu, lần sau có thế thì cứ đi ly hôn đi trước là được.”
“Giờ đến phút thứ 25 rồi mà người đi đường vẫn còn nói về chuyện của phút 7. Sao lúc đấy cậu không nghĩ đến việc tạo ra Bàn Cổ ?”
Lâm Giang gõ xong đống tin nhắn đấy, đợi mãi vẫn không thấy ai rep lại. Không ai gõ phím nữa mà chỉ tập trung chơi vai trò của mình.
Thẩm Câu thấy mình hơi khác khác rồi.
Ống tay áo Lâm Giang có hơi xẹt qua mu bàn tay hắn, ám thêm chút hơi thở nhàn nhạt.
Thẩm Câu ngửi được cái mùi thơm nhẹ ấy, mát lạnh, có gì đó giống bạc hà, lại có mùi hương thảo.
Lâm Giang trả bàn phím.
Thẩm Câu giờ mới nhận ra mình nín thở từ nãy.
Hắn không dám thở quá mạnh khi nhìn bóng người đang đứng trên màn hình, sau đó lại bỗng nghe thấy giọng nói yếu ớt, “Lần đầu tôi đấu với cậu là trong trận giao hữu đấu giải đúng không? Lúc đấy tôi đã thấy kĩ năng của cậu đỉnh lắm rồi, khả năng sát thương rất mạnh. Không ngờ hai năm gặp lại cậu đã đạt đến tận mức này rồi.”
Đầu ngón tay Thẩm Câu căng chặt.
Hắn không ngờ Lâm Giang vẫn nhớ trận giao hữu hai năm trước.
Hắn nghe thế bối rối không biết gì cho hợp lý, cuối cùng, “Ừ.”
Tống Tri Từ vội vàng đến hòa giải hiện trường, cậu còn chuẩn bị sẵn xắn tay áo lên chiến đấu, nhưng Thẩm Câu, hơi khác à nha. Trước thì lúc này phải biến hình rồi chứ, sao giờ trông ngoan thế.
Tống Tri Tư tự nhiên thấy mình hơi thừa.
Lâm Giang quay đầu nhìn cậu, “Cậu đi thông báo cho mọi người chưa ?”
“Đây đây, em xuống bảo luôn đây.”
Tống Tri Tư cứ xà nẹo xà nẹo, đi mà còn chậm hơn lết, đến trước mặt anh, “Đội trưởng, chiều chúng ta đấu tập với ai thế? Mà anh hẹn trước chưa ?”
Lâm Giang đi lấy nước, nói, “Bí mật.”
“Đội trưởng.” Tống Tri Tư bắt đầu diễn, “Anh cứ nói trước đi, để tôi còn chuẩn bị tinh thần trước, em cũng đâu muốn làm anh mất mặt …”