Từ ngày đến đây, đây là lần đầu tiên Lâm Giang tổ chức một trận tập duyệt cho bọn họ.
Đỗ Luân cũng rất coi trọng việc này, vừa nghe tin báo đã gọi ngay cho Tống Tri Tư, nói, “Chiểu tôi có việc phải làm, nên có việc gì thì cậu xử lý dùm tôi nhá.”
“Lão Ôn cậu ấy không thích mấy trận thế này lắm, nên cậu làm thế nào thì làm, bắt ép hay vỗ về, kiểu gì cũng được. Mà còn nữa, Lâm Giang mới gia nhập chiến đội của chúng ta, nên chắc cũng chưa quen với cách chơi ở đây, nên có gì cậu cứ kiên nhẫn bảo ban cậu ấy.”
“Mà A Đăng nữa, bảo cậu ấy đừng lo nghĩ nhiều, cứ chơi như bình thường là được.”
“Mà Thẩm Câu nữa, đừng để hắn và Lâm Giang sinh sự rồi cãi nhau, nếu không…”
Người đi đường trận trước trốn chạy suốt đêm tất cả cũng chỉ vì Thẩm Câu.
“Cậu ấy ai cũng không chịu kém hơn, nói được một lúc không được là lại đánh lộn. Mấy người khác lên hotsearch toàn là “Ngựa ô của thể thao điện tử” hay “Tương lai đầy hứa hẹn”, đây nhà này thì toàn “Thẩm Câu đang đánh nhau với đội trưởng”, hay “Thẩm Câu lại đánh nhau với đội trưởng”.”
“Anh cứ yên tâm.” Tống Tri Tư biết mình được giao một nhiệm vụ to lớn nên cũng quyết tâm hơn bao giờ hết, “Giờ em lên tầng làm công tác tư tưởng cho mấy người liền luôn !”
Sau đó Tống Tri Tự đi tìm Chu Ôn, A Đăng với cả Trịnh Vũ nói chuyện một hồi rồi cuối cùng mới tìm Thẩm Câu, không ngờ gặp hắn trong phòng tập.
Lâm Giang lúc này cũng xong việc rồi nên giờ đang đứng xem Thẩm Câu đấu rank.
Mà bình thường lúc tính Thẩm Câu đấu rank như quỷ, chỉ có xíu xíu thứ không vừa ý hắn thôi là mồm lại bắt đầu hoạt động.
Vì cái mỏ hỗn thế nên chính phủ xử hắn nhiều lắm rồi, thế mà hắn vẫn không chịu chừa.
Lâm Giang mà thấy cảnh này chắc cũng chửi hắn loạn lên cho mà xem !
Đến lúc đó, Thẩm Câu cũng sẽ nhảy lên, rồi mai mặt hai người lại chình ình trên báo !
Tống Tri Tư overthink một hồi, cuối cùng quyết định hành động, nhưng vẫn chậm một bước.
Lân thứ n trong ngày, Thẩm Câu chết vì đồng đội ngu, giờ đang múa phím, “Người đi rừng đâu? Mẹ nó nữa? Rồi cái bên support, tay cụt hả? Sao chơi như l thế? Chơi thế này mà cũng dám sét kèo với tôi luôn hả ?”
Tống Tri Tư không kịp, tuyệt vọng lấy tay che mặt.
Hết rồi, hết rồi, hết thật rồi.
Não cậu vẫn động hết công suất, nhưng bỗng nghe tiếng Lâm Giang cười nhẹ.
Lâm Giang đang cười, thật hả? Không phải kiểu nửa miệng mà kiểu cười rất bình thường.
Thẩm Câu cũng nghe thấy tiếng cười của anh.
Giờ mới để ý Lâm Giang đứng sau lưng hắn, rồi nghĩ lại đống lời mật ngọt mình vừa nói ra, tự dưng thấy nhột nhột.