Hắn nằm trên giường, nghe Tống Tri Tử lảm nhảm bên tai, “Nhưng câu thử nói xem, nhỡ Lâm Giang bị khó ở rồi phải làm sao? Tuy cậu ấy chơi cũng khá tốt, nhưng tôi lại sợ cậu ấy khó gần ấy, nên lúc đấy mà còn đắc tội cậu ấy nữa thì tôi làm sao giờ?”
“À mà, không phải trước cậu có tiếp xúc với Lâm Giang rồi sao? Cậu nói xem, cậu ấy là người thế nào?”
Thẩm Câu gối đầu lên cánh tay, trong đầu vang vọng giọng nói nhẹ nhàng kia, “Không sao, cứ để AD đi giữa.”
Nói thật, Thẩm Câu mới chỉ gặp Lâm Giang được vài ba lần, nhưng như thế cũng đủ để hắn biết tính tình người ấy rất tốt.
Hắn thấy cậu nhìn ai cũng cười toét cả ra, không thấy kiêu căng như mấy tuyển thủ giỏi khác.
Ngay cả khi Thẩm Câu chỉ hơi liếc sang anh một cái thì Lâm Giang mà biết cũng sẽ lễ phép mỉm cười rồi gật đầu.
Sáng bừng, không pha chút tạp chất.
Càng nghĩ Thẩm Cẩu càng thấy mình càng khó ngủ, hắn đổi tư thế, “Nói nữa thì cút.”
Tống Ti Tự tự biết thân biết phận, câm mồm.
Sáng sớm hôm sau Thẩm Câu bị tiếng động uỳnh uỳnh bên dưới đánh thức, hắn ngái ngủ, từng bước chậm chạp xuống cầu thang thì thấy Đỗ Luân đang yêu cầu các thành viên tổ chức một buổi lễ chào mừng nhỏ, xong còn soạn ra một bài phát biểu nghe rất sượng trân.
Thẩm Câu ghét nhất mấy lúc này.
Hắn nói vọng xuống, “Tôi không làm đâu” rồi quay ngoắt lên phòng.
Không khí giờ đây vì câu nói ấy mà trùng đi phân nửa, Tống Tri Tự vội vàng bám đuôi theo sau Thẩm Câu, khuyên nhủ dỗ dành, “Thẩm Câu, cậu làm gì thế? Đây là ngày đầu tiên đội trưởng mới đến đây, chúng ta cũng phải cho cậu ấy chút mặt mũi chứ, thử sống hòa thuận chút được không? Đại thiếu gia à, một ngày thôi, thật sự là hôm nay thôi, cậu chịu khó chút đi, mà buổi lễ chào mừng này cũng đâu lâu đâu, có gì mà không nhịn được chứ?”
Cậu đuổi theo bước chân Thẩm Câu lên cầu thang, sau đó “bịch” một phát, đầu cậu tương tác với cánh cửa.
Cậu bất đắc dĩ chống tay bên hông, cúi xuống dưới nhìn dáng vẻ bất lực của Đỗ Luân, nhún nhún vai. Thẩm Câu vốn ương bướng thế, hắn mà đã không muốn thì sức trâu cũng không kéo hắn ra khỏi cái phòng này được.
Đỗ Luân vẫy tay bảo cậu xuống, hai người nói chút chuyện ở ban công.
“Cậu nghĩ thử xem, có phải Thẩm Câu không thích Lâm Giang đúng không? Cậu ấy chẳng nói gì nên tôi cũng không đoán được.”
Đỗ Luân có chút lo lắng, theo thói quen móc bao thuốc trong túi quần ra, châm lửa.
“Hôm qua chú kêu cậu ấy chuyển phòng, cậu ấy cũng chuyển luôn. Nhưng nay cậu ấy lại không muốn làm lễ chào mừng. Thế ý là gì? Mà nếu sau này hai con người này sống cứ bất đồng thế mãi thì làm sao?”
Đỗ Luân tự châm thuốc, cũng biết chia sẻ cho người bên cạnh.
Tống Tri Tự không biết hút thuốc, nhưng cậu vẫn nhận lấy.
Cậu hít một hơi tượng trưng, “Hôm qua em kiểm tra rồi, anh yên tâm, dù nhìn thì có vẻ Thẩm Câu không chào mừng Lâm Giang lắm, nhưng cũng không đến nỗi ghét cậu ấy thế. Nếu không hôm qua con người kia đã điên tiết lên rồi. Mà có em ở đây, nên anh đừng lo, em sẽ không để hai người làm thế.”