Cậu giờ 20 tuổi rồi, là một chàng trai mạnh mẽ điển hình, cùng với nụ cười nhẹ kia, chỉ cần nhìn cậu ấy là anh lại thấy dễ chịu.
Đỗ Luân vẫn luôn thích Tống Tri Tự, người này có thứ gì đó rất đặc biệt. Người khó tính như Thẩm Câu mà Tống Tri Tự vẫn có thể bắt chuyện được.
Đỗ Luân vỗ vai cậu, “Được rồi, tôi tin cậu.”
Hai người ngồi nói xà lơ một hồi, còn chưa hút xong điếu thuốc thì đã nhận được tin nhắn từ quầy lễ tân: Lâm Giang đến rồi.
Đỗ Luân dập tắt điếu thuốc, chạy nhanh ra cửa đón anh.
Tống Tri Tự cũng vội vàng đi theo sau, tay cầm hai ba quả pháo hoa. Khi Đỗ Luân gặp được Lâm Giang, cậu nhảy ra từ phía sau, nổ ra một tràng pháo hoa, “Hoan nghênh River gia nhập !”
“Bùm bùm bùm”, bầu không khí thoáng chốc bị bao phủ bởi mấy cái mảnh vụn bằng nhựa đầy màu sắc, Lâm Giang mặc áo sơ mi trắng quay lại, sửng sốt.
Trước Tống Tri Tự chỉ thấy Lâm Giang qua mấy trận đấu, mà bình thường cậu toàn thấy gáy người này thôi à, đây là lần đầu tiên cậu nhìn vị tuyển thủ hàng đầu này ngoài đời thật.
Da Lâm Giang rất trắng, trắng lắm luôn ấy, mà đường nét khuôn mặt của anh trông cũng rất hài hòa, sạch sẽ, áo sơ mi khiến anh trông có vẻ rất thân thiện, mang lại cảm giác gần gũi, thoải mái.
“Cảm ơn nha. Mà xin chào, tôi là Lâm Giang.”
Nói xong anh duỗi tay ra trước mặt Tống Tri Tự, từng ngón tay thon dài mảnh khảnh, hợp gu cậu dã man.
Tống Tri Tự nắm lấy bàn tay ấy, tự dưng cậu thấy hơi hồi hộp.
Lâm Giang bên ngoài nhìn còn đẹp trai hơn trên mạng, khí chất trong như nước, đặc biệt khi khi anh cười còn đẹp trai hơn gấp trăm ngàn lần, đúng là báo vật mà.
Lâm Giang đúng là trên cả tuyệt vời, còn tốt hơn nhiều so với mấy cái tưởng tượng của cậu đêm qua, tốt đến mức cậu còn thấy mình ở cái thế hèn khi đứng đây bắt tay với anh.
Cậu cố nghiêm túc lại, giới thiệu bản thân, “Chào câu, tôi tên là Tống Tri Tự, là người đi đường ngoài của OT.”
Đỗ Luân đứng cạnh trêu chọc, “Giờ cậu mà còn biết ngượng luôn hả?” Tống Tri Tự vội bịt kín miệng chú bên cạnh lại, “Đừng nói thế mà chú, giữ cháu chút thể diện đi…”
Đồng đội đang đứng bên cạnh cười ha hả.
Sau đó Chu Ôn nóng lòng giới thiệu mình, “Chào River, tớ là Chu Ôn, là đội hỗ trợ, cậu muốn gọi thế nào cũng được. Trước tớ cũng xem mấy trận đấu của cậu rồi, hôm qua biết cậu tới đây tớ cũng rất vui, hy vọng về sau chỉ giáo nhiều hơn !”
Sau đó A Đăng - người đi rừng, Trịnh Vũ – thành viên dự bị.
Còn mỗi Thẩm Câu.
Tống Tri Tư vội vàng giải thích, “Đội trưởng, không sao đâu. Thẩm Câu hôm nay đau đầu nên vẫn đang nằm trên giường. Cứ để tôi dẫn cậu đi làm quen nơi đây đã!”
Lâm Giang cũng không nhỏ mọn thế, trước khi đến hắn đã biết tính tình người này vốn không tốt rồi.
Buổi lễ chào mừng diễn ra sôi nổi dưới sảnh. Thẩm Câu trên tầng thì vẫn đang khó chịu vì tiếng ồn bên dưới.
Hắn đứng dậy mở rèm, nhìn qua lan can thấy đám đông đang vây quanh Lâm Giang, mà người này như nhận ra điều gì đó cũng ngẩng đầu lên mỉm cười với hắn.
Thẩm Câu chợt nhớ đến cảnh lần đầu tiên hai người gặp nhau, hôm đó Lâm Giang cũng mặc sơ mi trắng.
Hắn cũng không ngờ lâu thế rồi mà mình vẫn còn nhớ được.
【 Lời tác giả】
“Trước khi Lâm Giang gia nhập chiến đội, Thẩm Câu kiểu: Thế thôi á hả?”
“Sau khi Lâm Giang gia nhập chiến đội, Thẩm Câu kiểu: Cũng thơm đấy.”