Nhưng phải chăng, cái thứ gọi là hoàn hảo không tì vết này lại chỉ được ráp nên từ sợi dây cáp mạng? Phải chăng, khi chạm mặt ngoài đời, mọi sự sẽ tan vào hư vô?
Thẩm Câu chơi rất tập trung, nhưng khổ nỗi đồng đội ngu như bò, nên hắn bắt đầu càu nhàu, mặt nhăn như đít khỉ, Sao giờ mình phải ngồi đây chơi với lũ tiến hóa ngược này nhở?
Phụ trợ: Đừng giận mà, giờ em mới là học sinh thôi.
Thẩm Câu: Giờ dù cậu là súc vật thì cũng không được.
Nói xong là hắn bị cấm 2 tiếng.
Thẩm Câu:....
Hắn đứng dậy, kéo cổ áo lên, che đi cảm xúc dưới đáy mắt. Điện thoại đột nhiên rung lên, là tin nhắn của Đỗ Luân.
Đỗ Luân: Thẩm Câu, mai Lâm Giang muốn đến chiến đội, nhưng chiến đội giờ hết phòng đơn rồi, giờ cậu xuống cùng Tống Tri Tự được không? Dù gì thì Lâm Giang cũng là người mới, vẫn chưa quen nẻo quen đường lắm, nên please, nha, nha. Biết thế là làm khó cậu rồi, nhưng tôi xin lỗi trước nha, để tôi bảo Tống Trí Tự lên chuyển đồ cậu xuống.
Thẩm Câu:...
Sao tự dưng mình lại mất phòng, nhỉ?
Thế mới nói, sự hoàn hảo chỉ được lắp ráp bằng cáp mạng, rút ra phát là tàn canh ngay…
Thẩm Câu buộc phải chuyển đồ sang phòng khác.
Vốn đã mệt lắm rồi, mà Tống Tri Tự phụ việc bên cạnh miệng vẫn ba hoa không ngớt, “Lão Đỗ bảo cậu chuyển là cậu chuyển luôn à, sao tự dưng lại nghe lời thế?”
“À, à, ok, tôi hiểu rồi. Giờ chắc cậu mong Lâm Giang đến đây lắm. Nếu giờ cậu ấy tới thì cậu khỏi cần về thừa kế sản nghiệp của gia đình nữa đúng không? Đúng rồi chứ gì, thôi, bớt giả nai đi?”
Thật ra Thẩm Câu cũng không ghét bỏ hay gì với Lâm Giang hết, cũng không thấy vui lắm, nói chung bình thường. Ấn tượng tốt duy nhất của Thẩm Câu về anh cũng chỉ là tính tình của anh.
Còn về việc về kế thừa sản nghiệp gia đình, nghe vô lý vãi ra, giờ mà OT hiện hình thì hắn cũng không thể tham gia giải vô địch thế giới.
Thẩm Câu liếc sang cậu bạn bên cạnh, “Này thế nào đây?”
“Đây, đây, cứ để đấy để tôi làm cho, …Nhưng máy chiếu, điều hòa, cái này làm sao giờ, không nhẽ giờ cậu định thuê người đến dẹp hết đi à?”
Thẩm Câu nhìn một vòng căn phòng, hắn ở đây cũng ngót nghét hai năm rưỡi rồi, mấy đồ trang trí trong này đa phần đều là hắn bỏ tiền mua, giờ lại phải dọn đi, “Cứ để đấy đi.”
“Ok, nô tài sẽ dọn dẹp sạch đống này.”
Tống Tri Tự giúp hắn dọng xong mà năng nổ mà cầm chổi quét nhà, còn nhiệt tình đến nỗi nằm bò xuống sàn đất lau mấy cái góc bé bé đầy bụi mịn trốn trỏng.
“Người còn chưa đến nơi mà cậu đã lố lăng thế này rồi hả !”
Tống Tri Tư nghe thế cũng làm ngơ, “Chỉ cần cậu ấy có thể cho tôi bay, thì cậu ta là ba tôi rồi còn đâu, mà tôi lau nhà cho ba tôi là chuyện đương nhiên !”
Nói xong cậu còn hà hơi xuống nền, muốn đánh cho sạch không tì vết.
Thẩm Cư không để ý nữa, vác ba lô về phòng.
Khi màn đêm buông xuống, Thẩm Câu, người lần đầu tiên ngủ chung giường với người khác, vẫn còn mở mắt.