Lâm Giang nhìn chằm chằm vào cây bút trong tay với vẻ mặt không thể tin nổi. Anh không thể cưỡng lại cảm giác và ấn thử hai lần, cảm giác này quá chân thực, không hề giống như một giấc mơ, giống như ——
Anh đã thật sự trở về ngày ký hợp đồng!
Ánh mắt của Lâm Giang lập tức chuyển đến tài liệu đang được ký. Trên đó, chữ “Giang” chỉ còn thiếu một nét cuối cùng.
Bên tai truyền đến giọng nói của quản lý: “Ơ kìa, bút hết mực rồi à? Lấy của tôi mà dùng.”
Cây bút máy nặng nề lăn đến bên cạnh anh, cảm giác lạnh lẽo khiến Lâm Giang rụt tay lại. Anh nhìn chằm chằm vào hợp đồng trong tay, trái tim đang đập “thình thịch.”
Anh không quan tâm đây có phải là thật không.
Hiện tại, anh chỉ có một suy nghĩ —
Lâm Giang kêu lên: “Đem hợp đồng này đi cho khuất mắt tôi!”
Hợp đồng trong tay anh bị xé rách, Lâm Giang sợ rằng nó sẽ có hiệu lực, để chắc chắn, anh lại xé thêm vài lần nữa.
Người quản lý vốn điềm tĩnh giờ đã hoảng hốt: “Giang, cậu…cậu…cậu có gì không hài lòng thì cứ nói, chúng ta có thể thương lượng lại. . .”
Lâm Giang không có ý định thỏa thuận gì thêm, anh vứt những mảnh hợp đồng bị xé lên bàn, nói: “Khi các người ký hợp đồng với Alike cũng với giá này sao? Chắc chắn là gấp mười lần rồi.”
Người quản lý toát mồ hôi, “Giang, cậu hãy nghe tôi giải thích. . .”
“Chút tiền này.” Lâm Gian dùng sức chống tay lên bàn và nói ra điều anh luôn giấu trong lòng: “Mà cũng muốn ký hợp đồng năm năm với tôi sao? Nằm mơ đi.”
Những uất ức đã giam cầm trong lòng anh suốt ba năm sống địa ngục cuối cùng cũng được giải tỏa, như chiếc hộp Pandora mở ra, ác ý tràn ngập.
Người quản lý từ vẻ sốc chuyển sang lo lắng, cuối cùng trở nên thận trọng hơn: “Giang, cậu có nghe thấy tin đồn gì không? Cậu tin tôi đi, câu lạc bộ chắc chắn sẽ không làm cậu thiệt thòi đâu…”
Lâm Giang nở một nụ cười lạnh lùng, giống như muốn nói: “Anh nghĩ tôi tin sao?” Rồi anh lạnh lùng quay lưng, dứt khoát bỏ đi và đóng sập cửa.
Anh đã muốn làm điều này từ rất lâu rồi.
Vô số lần trong những cơn ác mộng giữa đêm, anh đã tưởng tượng việc đập mạnh hợp đồng xuống bàn và ném vào mặt họ—
Lâm Giang bước ra ngoài, bước chân nhanh dần trên hành lang quen thuộc, càng đi càng nhanh, cảm giác giải thoát khỏi số phận khiến hắn cảm thấy sảng khoái không thể tin nổi.
Cuối hành lang vẫn là đôi giày thể thao màu đen.
Alike đứng trước mặt anh, nụ cười nham hiểm vẫn như ngày xưa.
“River, không chào đón tôi sao? Tôi sắp trở thành thành viên của KUG rồi.”