Số phận không ngừng đẩy anh tiến về phía trước, cuối cùng dừng lại ở bản hợp đồng đầy rẫy cạm bẫy, câu chữ như mật ngọt. Chính bản hợp đồng này đã đẩy anh vào vực thẳm không lối thoát.
Phòng họp rộng lớn im lặng như một lò mổ, người quản lý ngồi đối diện nở nụ cười thân thiện với anh.
“Giang à, câu lạc bộ thật sự đã thể hiện sự chân thành nhất rồi.”
“Nhìn lại đi, trạng thái của cậu hiện tại không còn như trước nữa, sự nổi tiếng cũng đang dần giảm sút, câu lạc bộ cũng cần phải có lợi nhuận mà.”
“Đây thật sự là phương án tốt nhất cho cậu.”
Anh không hề suy nghĩ mà ký vào ngay.
Lúc đó, Lâm Giang không bao giờ ngờ rằng câu lạc bộ đã chuẩn bị sẵn hai phương án. Họ vừa ký hợp đồng với anh, vừa âm thầm nỗ lực để ký hợp đồng với Alike.
Khi nhìn thấy Alike ngồi trên ghế của mình với nét mặt không chút thiện cảm nào, Lâm Giang cảm thấy như bị đâm mạnh vài nhát vào lưng.
Anh đứng trước mặt Alike, lần đầu tiên lạnh lùng nói:
“Đứng lên khỏi chỗ của tôi.”
Alike luyến tiếc vỗ nhẹ vào ghế của anh, như thể vừa nghĩ ra điều gì, bất chợt đứng dậy và đối diện với anh.
Anh ta mang theo nụ cười chết chóc đầy giễu cợt, “River, tôi đã nói sau trận đấu đó cậu sẽ phải trả giá. Giờ thời thế đã đổi thay, cứ chờ xem tôi sẽ dẫm cậu xuống bùn như thế nào...”
Cuối cùng, lời đó trở thành sự thật.
Không ổn rồi, Lâm Giang cảm thấy mình không thể thở nổi nữa.
Trước mắt là bản hợp đồng đầy cạm bẫy.
Đừng ký!
Xung quanh hiện ra những tia từ trường chằng chịt, kiểm soát hành động của anh. Càng vùng vẫy thì chúng càng kìm chặt anh hơn.
Linh hồn và cơ thể của anh dường như tách ra làm hai thực thể. Linh hồn thì phản kháng, nhưng cơ thể lại bị định mệnh đè chặt trên đường ray, không thể thoát ra.
Anh nhìn bản hợp đồng sắp có hiệu lực, cảm giác như sắp bị kéo về quá khứ đen tối, nơi mà sống không bằng chết.
Lâm Giang cảm thấy mắt mình như ngập trong máu. Bất chấp những tia từ trường đang cắt sâu vào da thịt, anh dốc hết sức để thoát khỏi số phận. Những sợi dây từ trường không chịu nổi sức ép, bắt đầu đứt ra từng sợi, từng sợi, cho đến khi vô số sợi cùng vỡ vụn.
Cuối cùng, anh đã thoát khỏi sự điều khiển, lao tới ngăn chiếc bút trong tay.
“Không được ký!”
Những tia từ trường quanh anh lập tức biến mất. Anh đã nắm lại quyền kiểm soát cơ thể và mọi giác quan đột nhiên trở nên cực kỳ rõ ràng.