Lâm Giang liếc nhìn anh ta với ánh mắt như nhìn một con chó, anh vòng qua anh ta trở về phòng, viết đơn từ chức, rồi thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời đi.
Alike nhìn chằm chằm vào anh một lúc, rồi bất ngờ nhận ra điều gì đó, “Cậu đang dọn đồ đi đâu vậy?”
“Về nhà.”
Alike: ???
Sắc mặt anh ta chợt thay đổi: “Cậu không ký gia hạn hợp đồng với câu lạc bộ à?”
Lâm Giang ngừng tay, trong đôi mắt hiền hậu thường ngày của Lâm Giang chợt xuất hiện ánh nhìn đầy lạnh lẽo mà trước giờ Alike chưa từng thấy, “Tôi không gia hạn hợp đồng.”
Alike không chắc chắn liệu Lâm Giang đang sợ hãi chuẩn bị trốn chạy, hay anh không thèm gia nhập cùng đội với mình nên mới vội vàng rời đi.
Alike hỏi với giọng điệu lạnh lùng: “Cậu đầu hàng như vậy sao?”
Lâm Giang như không nghe thấy gì mà vẫn tiếp tục tự mình thu dọn đồ đạc. Khi anh nhận được tin tức có thể rời đi thì anh cũng không quay đầu lại.
Khi Lâm Giang rời đi, có người trong câu lạc bộ đã biết về chuyện này, và người đi rừng gần gũi nhất với anh là Tằng Viễn, cũng là người đầu tiên gọi điện thoại cho anh.
“ Trời ơi! Giang, cậu làm gì vậy? Cậu có phải bị nguyền rủa không? Mau trở về đi, kỳ chuyển nhượng năm nay sắp kết thúc rồi, cậu không sợ không có trận đấu nào à? Tôi sẽ giúp cậu nói tốt với quản lý, cậu mau về đi...”
Lâm Giang nhìn về bầu trời tự do, con đường rộng lớn trước mặt, bỗng cảm thấy một sự thư giãn chưa từng có: “Không, không về đâu.”
Tằng Viễn trách móc: “Cậu rời khỏi KUG thì có thể đi đâu?”
Lâm Giang trả lời rất vui vẻ: “Đi đội tuyển hạng thấp, đi LDL, đi làm streamer, nói chung là sẽ không chết đói.”
Tằng Viễn nhận thấy không phải anh đang đùa, “Tại sao cậu lại quyết định đột ngột như vậy? Có phải câu lạc bộ đã bắt nạt cậu không?”
Sự quan tâm muộn màng vượt qua không gian và thời gian này khiến mắt Lâm Giang hơi ươn ướt. Ngày xưa khi anh bị đẩy xuống ghế dự bị, Tằng Viễn là người duy nhất đã nói tốt cho anh.
Chỉ là KUG đã không còn là KUG của ngày trước nữa, các tuyển thủ đã thay đổi, cấp trên từ chức, các cổ đông cũng không biết đã thay bao nhiêu lượt.
Trước đây, anh là trụ cột của nơi này, nhưng giờ đây, anh chẳng là gì cả.
“KUG không xứng đáng.”
Vào khoảnh khắc đẩy cánh cửa xoay, Lâm Giang cảm nhận được sự tự do mà mình đã xa cách từ lâu.
Trên tòa nhà cao nhất ở thành phố S, dưới bầu trời tối màu, dưới ánh sáng của vô vàn đèn neon, màn hình màu sắc nhấp nháy —
Chúc mừng mùa hè 2023, chào mừng bạn.