Editor + Beta: Linoko
Lại Đại vừa ra khỏi cửa nha môn, đã thấy lão Lý từ xa đón chào, trên mặt nở nụ cười nịnh nọt: "Lại gia, đi nào, về uống vài chén với tôi. Hôm nay tôi quyết không về nếu chưa say!"
Lại Đại nhếch môi, phẩy tay áo đi theo. Vào phòng trong, ông ta không thèm cởi giày, ngồi xếp bằng trên giường đất, mắt lạnh nhìn lão Lý.
Tim lão Lý đập thình thịch, nhưng ông ta đã chuẩn bị trước cách ứng phó. Lão nhanh chóng trấn tĩnh lại, rót một chén rượu đẩy đến trước mặt Lại Đại, cười nói: "Lại gia, rượu ủ 20 năm đây, loại ngài thích nhất. Nếm thử xem?"
"Thôi đừng rót thuốc mê cho ta. Nói mau, tên khốn kia rốt cuộc sao thế? Thái thái bảo ngươi nuôi cho nó phế đi, chứ có phải bảo ngươi nuôi thành tiểu tam nguyên tú tài đâu! Ngươi làm tốt lắm!" Lại Đại đập mạnh xuống bàn, chén rượu nhảy lên, đỗ ra vài giọt.
Lão Lý lập tức quỳ xuống dưới giường đất, kêu oan: "Lại gia ơi, ngài không biết đấy! Lúc nó mới đến tôi đã tính toán gϊếŧ chết nó rồi. Nào ngờ vừa bỏ thuốc độc vào điểm tâm, nó chỉ hít một cái đã phát hiện ra. Không tra hỏi gì, một cú đá vào bà nhà tôi gãy hai xương sườn, rồi ấn đầu tôi xuống giường đất đánh một trận tàn nhẫn, sau đó bắt con trai tôi ăn hết số điểm tâm có độc. May mà tôi cẩn thận, liều lượng thuốc nhẹ, nếu không thằng bé có khi đã về chầu trời. Vì tôi là người của thái thái, Triệu di nương còn e ngại nên ngăn cản, nó mới không gϊếŧ cả nhà tôi!"
Lão Lý lau nước mắt, tiếp tục nói: "Sau đó tôi học ngoan, không dám dễ dàng ra tay khi chưa thăm dò kỹ. Có lẽ để đối phó Triệu di nương, nó đột nhiên đòi đọc sách, tôi liền mời Lý tú tài. Người này nổi tiếng là có học nhưng không đỗ ở Lý gia thôn, chẳng có tài cán gì, ngài sai người hỏi thăm trong thôn, ai cũng biết! Nó học hành cũng chẳng chăm chỉ, học năm ngày thì nghỉ hai ngày, làm Lý tú tài tức đến phát ốm. Rồi lại đòi sửa lại giờ dạy, cứ học nửa canh giờ lại đòi ra ngoài chơi, sáng học chiều luyện quyền, sau lại hứng thú lên còn bắt tôi mời thầy lang các nơi về dạy y thuật. Tôi thấy nó chẳng có thiên phú học hành gì, nghĩ thôi nuôi thành kẻ du thủ du thực biết đủ thứ cũng coi như hoàn thành nhiệm vụ của thái thái, nên bảo con trai dẫn nó đi đánh bạc. Trời ơi! Chỉ vài ngày nó đã ra ngàn thủ đoạn còn giỏi hơn cả thằng bé nhà tôi. Con trai tôi lại dẫn nó đi đá gà đấu chó, lần này thì hỏng bét, nó nuôi gà đánh chết hết chó của người ta! Cả thôn bọn du côn lưu manh gặp nó đều phải cúi đầu gọi một tiếng "gia". Nói đến ăn chơi cờ bạc, nó là tổ tông!"
Lão Lý sụt sùi, phẫn nộ nói: "Lại gia ngài nói xem, người như vậy còn cần tôi nuôi phế nữa không? Con trai tôi so với nó quả là hiền lành ngoan ngoãn quá! Dù đánh chết tôi, tôi cũng không ngờ nó lại đỗ đầu được!" Nói rồi móc từ trong ngực ra một xấp ngân phiếu dày, nhét vào tay áo Lại Đại, thấp giọng van xin: "Lại gia, ngài xem xét cho, giúp tôi phân trần với thái thái! Những chuyện này ngài cứ hỏi trong thôn một câu, ai cũng biết! Tiểu nhân tuyệt đối không dám lừa gạt ngài và thái thái!"
Lại Đại thấy trên trán lão có nhiều vết sẹo dữ tợn, chắc chắn không phải do mình đâm, liền hơi tin tưởng. Ông ta sờ xấp ngân phiếu trong tay, khá hài lòng với độ dày, sắc mặt dịu đi nói: "Ta sẽ sai người điều tra. Nếu lừa ta, đầu ngươi có chỗ ăn đấy. Nếu đều là thật, ta cũng không thể làm ngơ, ngươi cứ về kinh với ta, tự mình phân trần trước mặt thái thái."
Thấy lừa được Lại Đại, lão Lý thở phào nhẹ nhõm, liên tục cảm ơn. Rồi vẫy tay gọi hai cô gái dáng người đầy đặn từ phòng ngoài vào. Hai người lên giường đất cùng Lại Đại mây mưa hồi lâu.
Bên này, Giả Hoàn đang tắm rửa, cô hầu gái Lại Đại mang đến đang cầm khăn chà lưng cho cậu.
"Tam gia, lực độ vừa đủ không ạ? Có cần mạnh hơn không?" Cô gái tuy chỉ thanh tú nhưng thân hình phát triển rất tốt, ngực đầy mông nở, dáng người uốn lượn như rắn nước. Chiếc áo đầm màu xanh nhạt mỏng manh vì mùa hè, dính vài giọt nước đã ướt đẫm, phác họa đường cong quyến rũ.
Cô ta sờ chỗ này chạm chỗ kia, lại dùng bộ ngực đầy đặn cọ vào lưng Giả Hoàn, ý đồ không cần nói cũng biết.
Tiếc rằng Giả Hoàn là gay, lại thuộc dạng thuần thụ, chỉ cứng lên với đàn ông cao to vạm vỡ. Đáng thương cô hầu gái tình ý dâng trào mà chàng không hề hay biết, vẫn hăng hái làm việc.
Giả Hoàn nhắm mắt thư giãn, cảm thấy toàn thân thoải mái mới nhẹ nhàng nắm tay cô gái đang không yên phận, khóe môi nhếch lên hỏi: "Sờ đủ chưa? Mùa xuân qua hai tháng rồi mới động dục, chậm chạp quá!"
Cô hầu gái cảm thấy xương tay như muốn gãy, rưng rưng nước mắt xin tha: "Tam gia, nhẹ tay ạ! Đau quá!" Khi nhận ra ý chế giễu trong lời nói của cậu, cô ta hận không thể chết ngay lập tức! Lời nói khó nghe quá! Hoàn tam gia còn có phải là đàn ông không!
Giả Hoàn cười nhạo, ném tay cô gái như vứt đồ bẩn, ra lệnh với phòng ngoài: "Lý Đại Phú, vào đổ nước!"
Lý Đại Phú vội vàng vào hầu hạ chủ nhân mặc quần áo, rồi sai hai tên hầu bưng thau tắm ra ngoài.
"Nó phát tình, giúp nó giải quyết đi." Giả Hoàn thắt lỏng đai lưng, xoay người hất cằm về phía cô gái đang ngồi sụp dưới đất, khóe môi treo nụ cười tà mị.
Cô hầu sợ hãi kinh hoàng, bò dậy chạy ra ngoài.
Lý Đại Phú vốn ham hoa háo sắc, nghe vậy lập tức nhảy cẫng lên đuổi theo, ở góc khuất kéo cô gái vào lòng, sờ soạng khắp người.
"Dừng tay! Ta là người được lão thái thái tin cậy nhất, ngươi dám động vào ta sao?" Cô hầu sợ đến run rẩy, giọng nói cũng run lên.
"Hừ, tưởng ta ngu à?" Lý Đại Phú nhổ nước bọt, thọc ngón tay vào chỗ kín của cô, cười lạnh nói: "Chỗ này đã lỏng lẻo thế này còn giả vờ trong trắng? Không biết Lại gia mua ả nào về, nhìn cái dáng dâʍ đãиɠ này, ta chưa kịp sờ đã thèm thuồng rồi!" Nói xong rút ngón tay ướt nhẹp ra, đưa lên mũi ngửi ngửi.
Lý Đại Phú tuy không có tài cán gì khác nhưng nhìn phụ nữ thì rất tinh. Cô hầu này quả là gái bán hoa Lại Đại mua về, rất có thủ đoạn trên giường, không biết đã vắt kiệt bao nhiêu đàn ông, lần này chuyên đến để quyến rũ Hoàn tam gia. Vì phải lên đường gấp, Lại Đại tuy thèm thuồng nhưng chưa kịp hưởng thụ mấy lần.
Cô hầu thân thể đã lâu không được thỏa mãn vốn chịu không nổi trêu chọc, lại thấy Lý Đại Phú tuy xấu xí nhưng thân hình cường tráng, kỹ thuật cũng tuyệt diệu, thầm nghĩ dù sao thân phận đã bị lộ còn giả vờ làm gì, nên chủ động quấn lấy gã. Hai người liền làm chuyện tốt ngay tại góc tường.
Hôm sau, Lại Đại sai người đi Lý gia thôn dò la tin tức, còn mình đi xe ngựa đến bảy con kênh, âm thầm chuẩn bị việc bán ruộng đất tế tự, gần trưa mới về, lập tức gọi cô hầu đến hỏi chuyện.
Cô hầu giấu đi chuyện phong lưu của mình, kỹ càng báo cáo phản ứng của Hoàn tam gia, cuối cùng bất bình nói: "Lại gia, ngài nói hắn còn có phải là đàn ông không?"
Ánh mắt dâʍ đãиɠ của Lại Đại lướt qua bộ ngực đồ sộ của cô hầu, cười nhạo nói: "Hắn đương nhiên không tính là đàn ông, chắc là chưa dậy thì. Bảo nhị gia mười một tuổi đã mất trinh, còn hắn bây giờ đã mười hai... So với Bảo nhị gia thì đúng là phế vật!"
Cô hầu cười theo, vô cùng khao khát vị Bảo nhị gia dũng mãnh trong truyền thuyết.
Ngay lúc đó, người đi điều tra đã trở về, thấp giọng báo cáo: "Lại gia, lời lão Lý nói đều là thật. Tên khốn đó học hành quả nhiên ba ngày đánh cá hai ngày phơi lưới, chẳng chăm chỉ chút nào, ngày thường thích nhất là đá gà đấu chó..."
Lại Đại ngồi tựa trên giường đất tư thế nhàn nhã, nghe đến sau dần dần ngồi thẳng dậy, biểu hiện càng lúc càng nghiêm trọng.
Trời ơi! Đây là người nào vậy? Chơi thì chơi được, học thì học được, văn hay võ giỏi, còn biết làm việc, quát tháo đánh đấm thì lại càng xuất sắc. Mang một kẻ lưu manh như vậy về, thái thái và Bảo nhị gia còn sống nổi không đây!
Biết phải đối phó hắn thế nào bây giờ? Thuê người gϊếŧ ư? Hắn một đấm có thể đánh gãy cả hàng rào, cái roi da hổ hiện vẫn còn treo trong phòng hắn! Dạy hư ư? Ha ha, hắn đã hư đến tận xương rồi, chẳng cần ai dạy nữa! Đầu độc ư? Hắn giỏi y thuật, con rắn độc nhất Lý gia thôn hắn cũng giải được nọc, biết bao nhiêu người đến xin thuốc.
Đúng là một tên quỷ khó trị, không biết phải làm sao đây!
Lại Đại giờ mới thấu hiểu tâm trạng của lão Lý lúc trước. Nếu là người hiện đại, ông ta chắc chắn sẽ dùng câu này để diễn tả tâm trạng của mình - Lưu manh không đáng sợ, đáng sợ là lưu manh có học thức!
Tên hầu báo cáo xong, lắp bắp hỏi: "Lại gia, ngài nói chuyện này phải làm sao đây ạ?"
"Để ta nghĩ đã." Lại Đại xoa xoa giữa mày đau nhức, trầm ngâm nói: "Ngươi nói hắn hư thì cứ hư đi, sao đầu óc lại sáng láng thế. Dù ta có gian lận lần này, lần sau hắn cũng sẽ đỗ đạt, với cái tính tình quỷ quái kia, Bảo nhị gia không đủ cho hắn chơi đùa một lúc đâu!"
Cô hầu đang quỳ dưới đất lặng lẽ lau mồ hôi, cảm thấy tối qua mình thật may mắn khi chạy thoát khỏi phòng.
Một lát sau, Lại Đại cắn răng nói: "Ta thấy vẫn nên gϊếŧ quách đi. Đem về chỉ là rước họa vào thân, sớm muộn gì cũng làm đảo lộn cả phủ đệ."
"Nhưng... nhưng làm sao gϊếŧ được ạ?" Tên hầu toát mồ hôi lạnh, sợ Lại Đại giao việc này cho mình.
Lại Đại vuốt râu nói: "Ta hoặc là không ra tay, nhưng một khi ra tay thì phải thành công, nếu không quay đầu lại hắn sẽ gϊếŧ chết chúng ta mất! Các ngươi đi xuống đi, để ta suy nghĩ thêm."
Chỉ một phen suy nghĩ mà đã qua bốn tháng, chớp mắt đã cuối năm. Kim Lăng ngàn dặm đóng băng, vạn dặm tuyết rơi, gió bắc thổi ào ào, quất vào mặt người như dao cắt.
Lại Đại ngồi xếp bằng trên giường đất, vai khoác chăn bông dày mà vẫn run lẩy bẩy vì lạnh. Tên hầu đẩy cửa vào, mang theo một luồng gió lạnh thấu xương.
"Đồ tìm đường chết, mau đóng cửa lại!" Ông ta tức giận ném cái chén trong tay đi, oán trách: "Cái quỷ gì thời tiết thế này? Gạch giường đất sắp cháy rụi mà vẫn thấy lạnh!"
Tên hầu sụt sịt, cúi người nói: "Lại gia, vừa rồi quan phủ đến thông báo, nói năm nay thời tiết lạnh khác thường, đường xá bị tuyết lớn chặn không đi lại được, nhà cửa sập đổ, người và vật chết cóng, tình hình tai họa rất nghiêm trọng. Thánh thượng thương xót thí sinh, hạ chỉ hoãn kỳ thi viện tháng hai đầu xuân sang năm."
"Ồ? Có chuyện này sao?" Lại Đại suy nghĩ một lúc rồi bước lên phòng trên, quấn mình kín mít.
Triệu di nương khoác tấm da gấu vào nhà, cởi ra bên trong vẫn mặc bốn lớp áo bông và một chiếc áo ngắn lông dê. Bà ôm một lò sưởi đốt nóng bỏng, ngồi xuống mép giường đất của con trai, lo lắng nói: "Con à, tuyết rơi nhiều thế này, con có nên lên đường sớm hơn một tháng không? Nếu không sợ không kịp kỳ thi viện đấy."
"Không vội, đợi thêm vài ngày nữa. Tuyết lớn thế này, không chừng sẽ hoãn kỳ thi viện lần này đâu." Giả Hoàn đang chuyên tâm khắc một con dấu đá huyết kê, không ngẩng đầu lên đáp.
Lại Đại vừa đến cửa nghe thấy câu nói này liền lặng lẽ quay lại. Tuyết lớn nhanh chóng che khuất dấu chân ông ta.
Đợi bảy tám ngày, thấy phủ nha vẫn chưa có tin tức, Triệu di nương vội vàng tìm con trai: "Hoàn nhi, đến giờ vẫn chưa có tin gì, hoặc là người đưa tin bị kẹt trên đường, hoặc là kỳ thi viện vẫn diễn ra như thường. Dù thế nào con cũng phải đi xem, thà đi một chuyến tay không còn hơn bỏ lỡ!"
"Được thôi, vậy ngày mai lên đường! Bảo Lý Đại Phú chuẩn bị hành lý cho ta." Giả Hoàn cũng được, dù sao cậu cũng chẳng sợ lạnh.
Nào ngờ sáng hôm sau khi sắp xuất phát, Lý Đại Phú vì đường trơn ngã gãy chân, Lại Đại phải sắp xếp tên hầu khác và xa phu đưa Hoàn tam gia vào thành, dặn dò cẩn thận lúc đi.
Giả Hoàn vỗ vỗ vai ông ta, nở nụ cười đầy tà khí, đôi mắt to tròn nhìn khiến Lại Đại hoảng hốt trong lòng.