Trọng Sinh Trong Hồng Lâu Mộng: Hoàn Tam Gia Trỗi Dậy

Chương 20: Hiểm Cảnh Trùng Trùng

Editor + Beta: Linoko

Thời tiết rét buốt của thời cổ đại còn khắc nghiệt hơn nhiều so với hiện đại. Nền kinh tế lạc hậu khiến những gia đình nghèo khó phải chuẩn bị sẵn sàng đối mặt với cái chết vì giá rét khi mùa đông đến. Để di chuyển đến nơi ấm áp hơn hoặc trốn vào hang động trên núi sau khi tuyết lớn rơi để bảo toàn tính mạng, nơi này có rất nhiều dụng cụ trượt tuyết. Xe kéo được sửa lại bằng cách dùng bốn con trâu vàng chân chắc khỏe, tháo bánh xe và thay bằng hai tấm ván gỗ ở hai đầu. Dù đi trên lớp tuyết dày cũng không chậm, lại ngồi vững vàng thoải mái hơn xe bánh.

Giả Hoàn quấn quanh người một tấm da gấu, lót dưới mông một tấm da hổ, tựa lưng vào một chiếc gối bông mềm mại, ôm trong lòng một lò sưởi tay nóng hổi, thỉnh thoảng nhấp một ngụm rượu nhỏ bằng đôi môi mỏng, thật không thể nào thoải mái hơn. Mặc dù cậu có dị năng không sợ nóng lạnh, nhưng đã trải qua quá nhiều khổ cực ở kiếp trước, kiếp này đương nhiên phải tận hưởng thế nào thì cứ tận hưởng như thế, không thể bớt xén chút nào.

Vì trong xe chất đầy hành lý, tên người hầu và xa phu chỉ có thể khoác áo tơi ngồi bên ngoài, nhưng trong lòng đều đặt một lò sưởi tay đang cháy rực. Buổi tối dọn hành lý ra, chắp vá lại cũng có thể ngủ được, cũng không quá vất vả. Đi được ba ngày, một hôm vừa xuất phát chưa lâu, bỗng nghe thấy hai con trâu vàng kéo xe đồng loạt rống lên, rồi đột ngột tăng tốc.

Giả Hoàn suýt chút nữa hít rượu vào mũi, ho sặc sụa một lúc mới thở được. Cậu vén tấm màn dày lên nhìn, thấy xa phu và tên hầu đã biến mất tăm, hai con trâu vàng trên mông cắm hai con dao găm, máu vừa chảy ra đã đông cứng. Vì đau đớn, chúng chỉ chạy điên cuồng về phía trước, mặc kệ một bên vách núi chính là vực sâu thăm thẳm.

Giả Hoàn quay đầu lại nhìn, thấy xa phu và tên hầu đã nhảy khỏi xe bò dậy từ trên nền tuyết, đang dùng ánh mắt lạnh lùng mà châm chọc nhìn cậu, tay xách theo một cái túi lớn, rõ ràng đã có âm mưu từ trước.

Giả Hoàn khẽ cong môi cười lạnh, từ trong tay áo lấy ra hai viên đạn đồng to bằng hạt đậu Hà Lan kẹp giữa các ngón tay, nhẹ nhàng bắn ra ngoài. Tiếng rít xé gió hòa lẫn trong tiếng gió bắc gào thét, xa phu và tên hầu còn chưa kịp rút biểu cảm đắc ý trên mặt đã đồng loạt quỳ xuống, kinh hãi phát hiện bắp chân và bụng không biết từ lúc nào đã bị xuyên thủng một lỗ máu.

Không đi được, trên người còn mang theo mùi máu tươi nồng nặc, đối với những con thú dữ thiếu thức ăn trong mùa đông quả thực là một bữa tiệc lớn được gửi đến tận cửa. Đừng nói đến chuyện sống sót trở về lĩnh thưởng, ngay cả việc để lại được một thi thể nguyên vẹn cũng là hy vọng xa vời. Cái chết như vậy có thể so với tra tấn!

Tạm thời không đề cập đến việc hai người kia hoảng sợ và hối hận như thế nào, Giả Hoàn quay đầu lại rút từ trong giày ra một con dao găm sáng loáng, nhanh chóng cắt đứt dây cương, cố gắng giữ lại thùng xe. Nhưng không ngờ một trong hai con trâu đột nhiên chệch hướng, kéo cả thân xe lệch sang một bên, chỉ thấy sắp rơi xuống vực sâu vạn trượng.

Dây cương cuối cùng cũng đứt, nhưng xe đã trượt xuống dưới rồi, Giả Hoàn quyết đoán chọn nhảy khỏi xe chạy trốn, lăn vài vòng trên nền tuyết mới ổn định được thân hình, sau đó bò dậy đi đến bên vách núi, bình tĩnh nhìn thùng xe bị đá trên vách đá đâm cho vỡ thành từng mảnh nhỏ.

May mắn là nơi này núi không cao, khắp nơi mọc đầy thông bách xanh um tươi tốt, nên cũng không gây ra tuyết lở.

Tấm da gấu và da hổ trải trong xe là chiến lợi phẩm cậu vất vả săn được, vứt bỏ thật đáng tiếc. Ngăn bí mật dưới sàn xe còn chứa một ít vật tư tích trữ từ năm ngoái, cũng đủ để chống đỡ cho đến khi quay về trang trại họ Lý, không xuống lấy về không được! Tuy rằng không chết cóng cũng không chết đói, nhưng không phải chịu đói rét vẫn tốt hơn cái gì cũng không có.

Nghĩ vậy, Giả Hoàn tìm kiếm khắp nơi dây mây, tính toán trượt xuống đáy vực.

Do tuyết rơi quá lớn, vách núi lại quá cao, từ trên vách căn bản không thể thấy rõ dưới vực như thế nào, tương tự, dưới vực cũng không biết trên vách núi ra sao. Nghe thấy tiếng ầm ầm vang lên, hai người dưới vực vội trốn vào một khe đá lõm nửa vào trong, hồn vía lên mây nhìn chiếc thùng xe to lớn rơi xuống cách chân mình chỉ nửa thước.

Cả hai người đều ướt đẫm, run lẩy bẩy. Một người mặc cẩm y thuần trắng, bụng bị cắt một vết thương to, nhờ thời tiết giá rét máu đông nhanh nên vẫn còn tỉnh táo, nếu không với vết thương như vậy đã sớm gặp Diêm Vương rồi. Một người mặc võ phục màu đen, tay nắm chặt một thanh đại đao, xương đùi có vẻ đã gãy, nửa quỳ trên mặt đất.

Một con sông lớn chảy qua khe núi, do thời tiết quá lạnh nên đã đóng băng hoàn toàn. Ngay gần chỗ hai người ẩn nấp, trên mặt sông có một cái hố băng to lớn, một chiếc xe trượt tuyết nửa chìm nửa nổi, sáu con chó kéo xe do không thể thoát khỏi dây cương đã chết đuối từ lâu, tư thế chết vô cùng thê thảm.

"Thật nguy hiểm, may mà trốn kịp, nếu không đã bị đập nát thành thịt vụn rồi." Người đàn ông ăn mặc như thị vệ thở ra một hơi, rồi chắp tay nói: "Vương gia, để thuộc hạ đến xem xét xem có còn ai sống sót không."

"Cẩn thận một chút." Người mặc cẩm y yếu ớt mở miệng.

Thị vệ vâng lời, cầm theo đại đao khập khiễng bước từng bước một đến đó, dùng mũi đao đẩy ra những tấm ván gỗ rơi vãi khắp nơi, không phát hiện người sống, nhưng lại tìm thấy một tấm da gấu, một tấm da hổ, một lò sưởi tay bị ép dẹp lép và rất nhiều túi vải phồng lên.

Thị vệ vui mừng khôn xiết, vội nhặt những đồ dùng được lên, nhanh chóng trở lại dưới vách đá, đưa cho chủ nhân: "Vương gia, ở đây có hai tấm da thú, ngài mau quấn lên. Còn có một lò sưởi tay, ấm quá! Để ta mở ra xem còn than cháy không, chúng ta có thể nhóm lửa. Những túi vải này mềm mại, bên trong hẳn là quần áo khô ráo. Vương gia ngài phúc lớn mạng lớn, lần này chắc chắn gặp nạn thành may, biến nguy thành an."

"Hy vọng vậy. Không biết Ngũ hoàng đệ giờ ra sao." Người mặc cẩm y nhíu mày trầm ngâm.

"Vương gia, ngài đừng nghĩ đến những chuyện đó nữa, hãy mau làm ấm người lên đã." Thị vệ vừa nói vừa giúp chủ nhân quấn tấm da hổ lên, rồi lại lấy tấm da gấu đắp bên ngoài.

"Ngươi cũng quấn vào đi. Cả hai ta đều không thể chết được!" Người mặc cẩm y nắm chặt cổ tay thuộc hạ, kiên định nói.

Thị vệ đỏ hoe mắt gật đầu, thầm nghĩ nếu có thể sống sót trở về, nhất định phải tìm ra gian tế bên cạnh Vương gia, nghiền xương thành tro.

Thì ra hai người là Tam vương gia Đồ Tu Tề của triều đại hiện tại và thống lĩnh thị vệ của hắn là Tiêu Trạch, sở dĩ lưu lạc đến nơi đây cũng là do bị người ám toán.

Những năm gần đây thời tiết ở Trung Nguyên rất bất thường, mùa hè lũ lụt, mùa thu hạn hán, mùa đông giá rét. Phương Bắc còn đỡ hơn, vì người dân ở đó đã quen với thời tiết khắc nghiệt, nhà cửa xây dựng kiên cố, có đủ biện pháp ứng phó, nên cuộc sống vẫn tạm ổn. Nhưng phương Nam thì khác hẳn, đặc biệt là vùng sông nước Giang Nam như Kim Lăng, Tịnh Châu, Vân Châu các nơi, vì hai tháng qua tuyết rơi dày đặc sông nước đóng băng, người dân ở đây chưa từng gặp phải thời tiết đáng sợ như vậy, cũng không có biện pháp phòng bị, khắp nơi đều thấy nhà cửa sụp đổ và người chết cóng, tình hình tai họa vô cùng nghiêm trọng.

Hoàng đế nhận được tấu chương sau đó đặc biệt phê chuẩn 600 vạn lượng bạc cứu trợ, không ngờ khi đến vùng Mãng Sơn lại bị sơn phỉ địa phương cướp mất, khiến cả triều đình chấn động.

Mãng Sơn vốn là nơi nạn cướp bóc hoành hành, đạo phỉ hung hăng ngang ngược làm hại một phương, mấy chục năm qua đã trở thành một thế lực đáng gờm. Triều đình nhiều lần phái binh vây bắt tiêu trừ, nhưng do địa thế Mãng Sơn hiểm trở dễ thủ khó công, thêm vào đó bên trong núi còn có nhiều hang động đá vôi liên kết thông suốt bốn phương, cung cấp nơi ẩn náu tuyệt vời cho đạo phỉ, mỗi lần tấn công đều thất bại thảm hại, còn vô ích chôn vùi mấy viên đại tướng.

Đặc biệt vào mùa đông, những tên đạo phỉ này chân đi giày trượt tuyết, thân khoác áo da thỏ trắng tinh, chôn mình trong tuyết để tập kích bất ngờ những người qua đường làm ăn buôn bán, cướp đoạt xong nhanh chóng biến mất, ẩn nấp trong vô số hang động. Chúng đến như sấm sét đi như gió cuốn, dù có thần binh giáng thế cũng không làm gì được, nên triều đình thường lấy chiêu an làm chính, tấn công mạnh làm phụ.

Tuy nhiên lần này số lượng bị cướp quá lớn, thêm vào đó hàng trăm vạn dân chúng còn đang chờ bạc cứu trợ để sống sót, hoàng đế cuối cùng đã quyết tâm tiễu trừ nạn cướp, đặc phái Tam hoàng tử và Ngũ hoàng tử bí mật đến Giang Nam.

Tuyết lớn chắn đường núi khó đi, bọn cướp ẩn náu không để lại dấu vết, trận này nên đánh như thế nào? Hai vị hoàng tử bàn bạc nhiều ngày, cuối cùng đã nghĩ ra một kế dụ địch. Ở Tây Vực có loại chim tên gọi là tê điểu, nổi tiếng với khả năng truy tìm dấu vết. Chỉ cần rải rác một ít đậu đỏ dọc đường, chúng có thể vừa mổ vừa tìm dấu vết hàng vạn dặm. Những lữ khách Tây Vực rất thích nuôi loại chim này để phòng lạc đường trong sa mạc.

Tam hoàng tử vì tò mò, khi đi sứ Tây Vực đã mang về hai con, sai người thuần dưỡng cẩn thận, lúc này vừa hay có tác dụng. Hắn cho quan binh giả dạng làm thương nhân chở lương thực cố tình đi qua Mãng Sơn, đồng thời khoét một lỗ nhỏ ở đáy một số bao lương thực, rải đậu đỏ dọc đường cho tê điểu truy tìm, sau khi xác định được vị trí cụ thể của sào huyệt giặc cướp sẽ bất ngờ tập kích ban đêm, tiêu diệt một lần.

Nào ngờ đạo phỉ không chỉ cướp lương thực, mà còn bí mật ẩn nấp phía sau nơi đóng quân của hai vị hoàng tử, ra tay trước để chiếm thế chủ động, đồng thời vạch trần thân phận của hai vị hoàng tử, miệng luôn nói muốn phản Đại Khánh triều. Tệ hơn nữa, một bộ phận tướng sĩ trong doanh trại thông đồng với địch, phản chiến lại quân triều đình .

Tam hoàng tử không kịp trở tay dưới sự tấn công liên tục phải rút lui, trên đường lạc mất Ngũ hoàng tử, khó khăn lắm mới thoát khỏi sự truy đuổi rồi lại rơi xuống hồ băng, quả thật là họa vô đơn chí.

Hai người cởi bỏ áo giáp nặng nề và áo ngoài, vùng vẫy thoát ra khỏi hồ băng, vừa mới bò lên bờ định thở lấy hơi, chiếc xe của Giả Hoàn đã từ trên trời rơi xuống, không biết là may hay rủi.

Tấm da thú rất chắc chắn, quấn lên người ít ra cũng chắn được một ít gió lạnh, tam vương gia nghỉ ngơi một chút, thấy Tiêu Trạch định mở lò sưởi tay ra, vội ngăn cản nói: "Nơi này gió to, dù có tia lửa còn sót lại cũng sợ không thể nhóm được, đợi tìm được chỗ khuất gió hẵng mở ra."

"Nhưng Vương gia, chúng ta đều bị thương nặng, đi lại khó khăn, nếu không nhanh chóng nhóm lửa lên, đợi dã thú trong núi ngửi thấy mùi máu tươi..." Nói đến đây liền dừng lại, im lặng mở một túi vải bên cạnh, hy vọng tìm được quần áo khô ráo.

Tam vương gia thoáng u ám một chút, rồi nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, mỉm cười nói: "Trời không tuyệt đường người. Chúng ta vừa lên bờ, chiếc xe này liền rơi xuống, có thể thấy ông trời còn cho ta một đường sống. Bên kia không phải còn nhiều túi vải sao? Hãy mở ra xem hết, biết đâu có thể tìm được thứ giúp chúng ta sống sót."

Tiêu Trạch vốn cũng muốn cười cười, nhưng sau khi mở túi vải ra thì sắc mặt thay đổi, kinh ngạc nói: "Đây là người nào vậy? Ngày đông giá rét ra ngoài, mang theo toàn quần áo mỏng manh! Nhìn chất liệu này, gió thổi qua là rách ngay!" Nói xong khập khiễng đi đến bên cạnh xe, mở tất cả các túi vải ra, mỗi túi đều đựng những thứ không biết để làm gì, hoàn toàn vô dụng không nói còn chiếm chỗ.

Tam vương gia lắc đầu cười khổ: "Người này cũng giống chúng ta, bị ám toán. Những túi vải này chắc đã bị đánh tráo khi ra ngoài, những thứ thực sự hữu dụng đều để lại ở nhà, dù không rơi xuống vực thì cũng sẽ chết cóng trong cái băng thiên tuyết địa này." Nói xong ngửa mặt nhìn trời, thở dài một tiếng.

Tiêu Trạch có chút cảm xúc, cúi đầu che giấu vẻ mặt tuyệt vọng của mình.

"Di, ở đây có một tấm danh thϊếp dự thi. Người này hẳn là không biết kỳ thi đã dời đến tháng tư, có lẽ tin tức bị người có ý đồ giấu đi." Tam vương gia vẫn có thể cười đùa trong cảnh khổ, cầm lấy tấm danh thϊếp nghiên cứu kỹ lưỡng.

Chỉ thấy trên đó ghi họ tên, tuổi tác, nguyên quán, người bảo lãnh và các thông tin khác, khiến hắn xem đến ngẩn người. Lạ thay, người này có lẽ còn có thể có chút quan hệ với chính mình.