Trọng Sinh Trong Hồng Lâu Mộng: Hoàn Tam Gia Trỗi Dậy

Chương 18: Mưu Tính Đằng Sau Tấm Màn

Editor + Beta: Linoko

Trở về thượng phòng, Vương phu nhân cuối cùng không chịu nổi vẻ mặt giả bộ cười được nữa, một tay hất đổ chén trà, nghiến răng nghiến lợi nói:

"Hay cho lão Lý, nói cái gì không làm việc đàng hoàng khó thành châu báu! Đây là lừa gạt ai? Thật sự coi thường hai mẹ con ta! Ngay cả người của ta cũng thu mua đi!"

Ráng Màu vội tiến lên vỗ lưng cho nàng để xoa dịu.

Kim Xuyến ở gian ngoài báo cáo: "Lại Đại quản gia tới!"

"Gọi hắn vào!" Vương phu nhân gân cổ lên hô.

Lại Đại khom người thỉnh an, cúi đầu chậm rãi đợi phân phó.

"Chắc ngươi đã biết, lần này đi có ba việc. Một là điều tra nhà lão Lý cho ta; hai là giở trò với Giả Hoàn trong kỳ thi, sống chết tùy cơ ứng biến, đừng để lộ tẩy; ba là bán giúp ta một trăm mẫu ruộng bên kia bảy con kênh ở Kim Lăng. Ta cân nhắc kỹ càng, vẫn thấy ngươi làm việc ổn thỏa nhất, chắc không làm ta thất vọng. Nhưng có hai điểm ta cần nhắc nhở ngươi, thứ nhất, hai mẹ con đó không đơn giản, ngay cả lão Lý cũng bị thu phục, có thể thấy chúng sẽ dùng mọi thủ đoạn bỉ ổi, ngươi phải hết sức cảnh giác. Thứ hai, việc bán ruộng này, chỉ có trời biết đất biết ngươi biết ta biết, tuyệt đối không để người thứ ba biết, ngươi phải sắp xếp kẻ chết thay thỏa đáng trước khi về, tránh lão thái thái tra ra." Vương phu nhân lạnh giọng ra lệnh.

"Tiểu nhân hiểu rõ, nhất định sẽ làm thỏa đáng cho thái thái." Lại Đại lập tức cam đoan. Tuy là nô tài của phủ Giả, nhưng hắn cũng biết thế lực họ Vương to lớn, nếu không có Vương gia chống đỡ, phủ Giả đã sớm xuống dốc, còn xứng làm một trong Tứ Vương Bát Công gì nữa? Nên phàm là lệnh của Vương phu nhân, hắn đều tuyệt đối tuân theo, thậm chí còn để tâm hơn cả hầu hạ Giả mẫu, rất nhiều nội tình cũng không dám hỏi nhiều.

"Đi sớm về sớm, tiện thể bảo Tham Xuân viết thư gửi cho Triệu di nương, kẻo nàng ta vui quá quên trời quên đất, quên mất còn có đứa con gái trong tay ta nắm giữ đây!" Vương phu nhân cười lạnh.

Lại Đại khom người cáo lui, vừa ra cửa đã sai người chuyển lời đến sân Tham Xuân.

"Không ngờ hắn thật sự có tiền đồ!" Tham Xuân sững người hồi lâu mới hoàn hồn, đầu tiên là thở dài, rồi lại cười nhạo nói: "Bảo Ngọc vừa bị đánh, hắn đã lộ rõ bộ mặt, quả nhiên vẫn hạn hẹp như xưa, tưởng đạp lên Bảo Ngọc mà lên! Nào biết vừa giơ chân, không đạp được Bảo Ngọc, lại đạp trúng tâm can thái thái và lão thái thái! Hừ, về rồi thì sao? Còn qua mặt được Bảo Ngọc nữa sao? Con vợ lẽ chính là con vợ lẽ, sao chúng không chịu nhận mệnh?"

Thị Thư nghe chủ nhân lải nhải, trong lòng không khỏi lạnh toát. Trên đời ai chẳng muốn sống tốt hơn? Ai cam tâm nhận mệnh? Ngay cả tiểu thư người, vứt bỏ mẹ đẻ và anh em ruột chẳng phải cũng vì muốn leo lên cao sao? Lẽ nào hai người đó bị tiểu thư giày xéo chết vì tiền đồ của người mới là tốt?

Tham Xuân lại cảm thấy vô cùng oan ức, cũng không muốn hai người về liên lụy đến mình, cầm bút ngồi lâu không biết viết gì, cuối cùng viết vài câu sáo rỗng, sai người giao cho Lại Đại.

Lại Đại sắp xếp mấy xe hành lý, ngày đó liền vội vã lên đường đi Kim Lăng.

Thi cử phủ xong vào tháng 5, đến khi Giả Chính nhận được tin đã là đầu tháng 7, Lại Đại liên tục đẩy nhanh tốc độ, cuối tháng 8 mới đến Kim Lăng, lúc này còn nửa năm nữa mới tới kỳ thi cấp vùng.

Thấy người tới lại là Lại Đại, lão Lý trong lòng hoảng loạn không thôi, chắp tay thi lễ mà chân tay run rẩy. Vị này có thể leo lên chức đại tổng quản phủ Vinh Quốc, dựa vào một bộ mặt Bồ Tát và một trái tim La Sát, không biết giữa hắn và Hoàn tam gia ai độc ác hơn ai?

Triệu di nương trong lòng cũng bồn chồn lo lắng, gọi một tiếng Lại gia theo đúng quy củ.

"Ta vâng mệnh lão gia tới hầu hạ Di nương, chỉ đợi Hoàn tam gia thi xong là đưa các người về kinh. Tam gia tiền đồ như gấm, trước mặt Di nương ta đâu dám lên mặt, được gọi một tiếng Lại Đại đã là vinh hạnh lớn!" Lại Đại vái chào, thái độ khiêm tốn.

Triệu di nương lại chút nào không dám khinh thường, vội đón hắn vào chính sảnh, dâng trà ngon.

Lại Đại chưa kịp ngồi yên đã hỏi: "Sao không thấy Hoàn tam gia? Đang dụng công ở thư phòng chăng?"

"Thằng nhãi ranh đó biết "dụng công" viết thế nào? Sáng tinh mơ đã đi ra ngoài, chắc đang chơi bài bạc ở đâu đó! Để ta sai người đi tìm." Triệu di nương cười nịnh nói.

Sao gần đây Hoàn tam gia toàn đi sòng bạc? Không phải đang diễn kịch chứ? Lại Đại thoáng suy nghĩ liền nhanh chóng phủ định. Vì khi xuất phát hắn cũng chưa gửi tin tức đến Kim Lăng, Triệu di nương chắc chắn không thể biết chính xác ngày hắn đến, nên không thể nói là diễn kịch được.

Nghĩ vậy, hắn đặt chén trà xuống cười nói: "Hay là ta cùng đi tìm, tiện thể chào hỏi Tam gia."

"Phiền Lại gia quá! Tiểu Cát Tường, sai người chuẩn bị xe cho Lại gia!" Triệu di nương thụ sủng nhược kinh.

Lão Lý cũng định đi theo, nhưng bị ánh mắt ý vị thâm trường của Lại Đại liếc nhìn, lập tức lùi về nhà trong.

Xe chạy được một dặm đường mới đến thôn Lý gia, xa xa đã nghe tiếng ồn ào của đám cờ bạc.

"Tiếp tục đặt cược đi! Lúc này không dám phải không? Sợ thua thì thu cái đầu vào đũng quần đi, đừng lộ cái mặt thiếu thao như âʍ ɦộ ra! Ta phỉ, đồ hèn nhát!"

Lại Đại vừa bước vào cửa đã thấy Giả Hoàn một chân đạp đất, một chân đạp ghế, chỉ vào một gã buôn bán trang điểm mà chửi rủa, tay cậu nắm một bát chưa mở, trên bàn chất đầy bạc vụn mười lạng một cái và một xấp ngân phiếu dày, ít nhất cũng có gần nghìn lạng.

Gã buôn bán thua đến mức quần áo cũng bị lột sạch, đỏ mặt cúi đầu len lén rời khỏi đám đông, chạy biến mất tăm. Giả Hoàn phân phát bạc vụn cho đám cờ bạc đứng xem, ai nấy đều vui mừng khôn xiết, liên tục khen Hoàn tam gia hào phóng nghĩa khí, đúng là hảo hán.

Đưa cho Lý Đại Phú đang nhìn thèm thuồng một quyển ngân phiếu, Giả Hoàn đẩy một nửa số tiền trên bàn về phía Lý Lại Tử, cười nhạo nói: "Tưởng là tay chơi cừ khôi gì, làm ngươi suýt thua cả ruột gan, hóa ra chỉ là kẻ hèn nhát túng thiếu, ra chiêu quá thấp kém!"

"Tam gia đổ thuật cao siêu, ai đến trước mặt ngài cũng đều là kẻ hèn nhát túng thiếu! Ngài chính là tài phú của thôn Lý gia chúng tôi!" Lý Lại Tử giơ ngón cái lên, cười tít mắt.

"Thôi, đừng nịnh nữa, lần sau có chuyện tốt nhớ gọi ta! Ta cùng phát tài, đại cát đại lợi!" Giả Hoàn cởi túi tiền bên hông ra bắt đầu bỏ bạc vào.

Lại Đại dù trầm ổn lão luyện, lúc này cũng không khỏi có chút bối rối. Nhìn bộ dạng, Hoàn tam gia là khách quen của sòng bạc này, lại thêm vẻ mặt xảo trá tham lam kia, sống sờ sờ một kẻ ăn chơi trác táng vô dụng, hoàn toàn khác hẳn với hình ảnh nhẫn nhục chịu đựng, chăm chỉ học hành, tâm cơ thâm trầm mà hắn tưởng tượng!

Cậu ta đã thi đỗ thủ khoa bằng cách nào? Chẳng lẽ là trùng tên trùng họ?

Trong lúc Lại Đại đang miên man suy nghĩ, Lý Đại Phú đã nhìn thấy hắn, vội dùng tay chọc vào cánh tay chủ nhân, làm mặt quỷ một hồi.

"Về không thiếu phần của ngươi đâu, gấp cái gì!" Giả Hoàn không ngẩng đầu lên nói.

Lại Đại hoàn hồn, vội tiến lên hành lễ: "Tiểu nhân gặp Hoàn tam gia, lần này vâng mệnh đến đón tam gia về kinh."

Cuối cùng cũng đến. Giả Hoàn nhếch môi, cười không ra cười liếc nhìn hắn, rồi tiếp tục thu dọn tài vật, xong xuôi ném cái túi nặng trịch vào lòng Lý Đại Phú, vung tay nói: "Đi thôi."

"Tam gia đi thong thả! Bảy ngày nữa có một đợt chó đá mới về, Tam gia nhớ đến chơi nhé!" Lý Lại Tử cười ha hả tiễn ra cửa.

Giả Hoàn không thèm ngoái đầu lại, xua tay rồi tự mình bước lên xe ngựa, coi Lại Đại như không khí.

Lại Đại ở phủ Vinh Quốc rất có thể diện, ngay cả Giả Tường và các tiểu bối khác gặp cũng phải gọi một tiếng Lại gia gia, mẹ hắn là Lại ma ma trong mắt không dung chứa hạt cát, hễ có sai lầm, dù là Bảo Ngọc hay Phượng tỷ tỷ cũng bị mắng, hai người chỉ còn cách cười làm lành. Nghĩ lại xem, nhà lão Lại này có từng bị ai khinh thường như thế chưa? Lại còn là một đứa con vợ lẽ hạ tiện! Thật sự khiến người ta tức chết mất!

Nhưng trải đời lâu năm mới hết khổ, Lại Đại tự nhiên là kẻ cứng cỏi gian xảo, tuy trong lòng đang sôi sục, nhưng trên mặt chẳng lộ chút gì, âm thầm điều chỉnh hơi thở rồi bước lên, vén màn xe lên thì thấy Hoàn Tam gia đã nằm ngang trong xe ngủ gà ngủ gật, Lý Đại Phú và đám người hầu chen chúc ở một góc cười với hắn, ý là trong xe không còn chỗ cho ngài, ngài tự lo liệu đi!

Lại Đại mặt giật giật, đành phải lùi ra, chen chúc với xa phu trên tấm ván gỗ nhỏ nửa thước.

Đến trang trại họ Lý, Lại Đại vẫn chìm đắm trong cảm giác bị sỉ nhục không thể tự kiềm chế, khóe miệng tuy cười nhưng ánh mắt rất tối tăm. Giả Hoàn chẳng thèm để ý đến hắn, trực tiếp vào chính sảnh, gọi Tiểu Cát Tường bày cơm.

Triệu di nương nghe động tĩnh vội chạy ra, dùng khóe mắt lén nhìn vẻ mặt con trai, thấy cậu vẫn tùy tiện như xưa, tâm trạng hoảng loạn liền dịu đi. Có con trai ở đây, sợ gì chứ!

Món ăn lần lượt được bày lên bàn, Giả Hoàn bốc một miếng bánh tùng ăn, lúc này mới liếc nhìn Lại Đại, giọng điệu nhàn nhạt: "Là Gi..."

Triệu di nương vội ho khan vài tiếng. Đồ con hư, đã nói bao nhiêu lần không được gọi thẳng tên lão gia Giả Chính, vẫn không nghe! Tuy lão gia đuổi hai mẹ con họ ra khỏi nhà quả thật có phần vô tình vô nghĩa, nhưng dù sao đó cũng là cha con không phải sao?

Giả Hoàn dừng lại một chút, rất tự nhiên sửa miệng: "Là ai trong phủ Giả phái ngươi đến? Lão gia? Thái thái? Hay lão thái thái?"

"Các chủ nhân đều nhớ Tam gia cả. Xa nhà 5 năm, bệnh của ngài đã lâu khỏi hẳn, ở bên ngoài họ cũng không yên tâm, đã đến lúc nên về rồi." Lại Đại cười theo, móc từ trong ngực áo ra một bản danh sách quà tặng và một bức thư, tiếp tục nói: "Đây là danh sách đặc sản quê nhà lão gia và thái thái mua cho các vị, lại sợ nơi đây điều kiện đơn sơ nên cũng phái thêm mấy đứa a hoàn và sai vặt đắc lực đến, hiện đã bố trí ở phòng nhỏ bên ngoài, chỉ đợi di nương rảnh rỗi phân công công việc. Còn đây là thư tam tiểu thư nhờ tôi mang đến cho di nương, mời xem qua."

"Thư của Tham Xuân? Mau đưa ta xem!" Triệu di nương vội vàng thúc giục.

Tống ma ma nhanh chóng bước đến, rút ra bức thư và danh sách quà tặng trình lên.

Giả Hoàn lại chẳng hề động lòng, cười nhạt hướng về phía Lại Đại, hất cằm nói: "Tấm lòng của lão gia, thái thái, lão thái thái, ta xin nhận. Thi cử xong sẽ khởi hành về kinh. Ở đây không còn việc gì của ngươi nữa, lui ra đi."

Giọng điệu này, đúng là đuổi chó! Lại Đại nắm chặt tay trong tay áo thành nắm đấm, nhưng trên mặt vẫn cười ha hả cáo lui.

Chưa kịp bước ra khỏi cửa phòng, Triệu di nương đã mở thư ra xem, mắt rưng rưng, đầu ngón tay run rẩy, hoàn toàn quên mất danh sách quà tặng mà trước đây nàng rất thích thú. Suốt 5 năm qua đều do nàng quản lý trang trại, bên ngoài không có gì tiến bộ, nhưng con trai lại tiến bộ rất nhiều, giờ đây xử lý công văn đã không cần Tiểu Cát Tường giúp đỡ nữa.

Giả Hoàn tự rót cho mình một chén rượu, từ từ nhấp. Đợi Triệu di nương xem xong, thấy nàng vẫn đang ngẩn người giữa không trung, cậu lấy thư qua, đọc lướt qua vài lần rồi cười: "Ta còn tưởng nàng ta viết gì mà khiến mẹ đỏ cả vành mắt, hóa ra chỉ là mấy câu sáo rỗng. 5 năm không gửi thư, giờ gửi cũng chỉ viết có một trang giấy, chẳng hỏi han mẹ sống thế nào, cũng chẳng hỏi bệnh tình của ta ra sao, chỉ lo dặn dò chúng ta đừng đối đầu với thái thái. Ý gì đây? Sợ ta về gây phiền phức cho nàng ta?" Nói xong, cậu vò nát tờ giấy ném xuống đất, cầm đũa ăn cơm.

Triệu di nương trừng mắt nhìn con trai, cúi người nhặt lại tờ giấy đã vò nát, cẩn thận vuốt phẳng ra đọc lại một lúc lâu, cuối cùng cũng thấy chán, lại vò nát ném đi.

"Ngoan, mẹ còn có con mà!" Giả Hoàn xoa đầu Triệu di nương, cười rót rượu cho nàng, "Nào, mẹ con ta cùng chạm ly."

"Đồ con hư, tránh ra!" Triệu di nương đánh bay tay cậu con trai hỗn láo, nâng chén rượu uống một hơi cạn sạch, bỗng nhiên cười. Đúng vậy, nàng còn có Hoàn nhi mà! Nàng sợ gì chứ! Cái gì đầu trâu mặt ngựa, cứ việc đến đi!