Editor + Beta: Linoko
Nhân Giả Hoàn ra tay vô cùng khắc chế, vết thương tuy trông khủng khϊếp nhưng chỉ cần nghỉ ngơi một tháng là lành hẳn. Lão Lý đích thân tới thượng phòng tạ ơn, thái độ hèn mọn như tôi tớ. Vợ lão ta bị chặt đứt hai xương sườn, hiện vẫn nằm liệt giường không cử động được, phải mất một hai năm mới khỏi.
Chính là câu "mềm sợ cứng, cứng sợ liều, liều sợ điên". Hoàn tam gia khi cần mềm thì mềm, lúc phải cứng thì cứng, liều lên khiến Diêm Vương phải tránh đường, còn điên lên thì... Lão Lý lắc đầu, không dám nghĩ tiếp. Lão ta đã hoàn toàn tâm phục khẩu phục.
Thoáng chốc đã tới cuối năm, cần chuẩn bị lễ vật gửi về kinh thành. Lão Lý suy nghĩ hai bản danh sách, gọi con trai giúp kiểm tra.
"Cha, phần này là..." Lý Đại Phú nhíu mày, cầm lấy một trong hai tờ.
"Đây là quà tặng cho Hoàn tam gia và Triệu di nương, xem có cần thêm gì không." Lão Lý lấy sổ sách kho ra đối chiếu.
"Sao lại nhiều hơn cả phu nhân một phần? Phu nhân bốn phần, Hoàn tam gia năm phần, vậy chúng ta chỉ còn một phần thôi sao? Làm sao sống đây?" Lý Đại Phú vô cùng bất mãn.
Lão Lý tức giận tát cho hắn một cái, mắng: "Mày muốn sống hay muốn tiền hả? Phu nhân ở xa, không làm gì được ta, còn Hoàn tam gia ở ngay gần đây, muốn bóp chết ta lúc nào chả được! Ta chủ động nộp lên còn giữ được một phần, chứ đợi Triệu di nương hỏi tới, e rằng cả phần còn lại cũng phải nộp nốt. Nghĩ lại xem trước kia cha mày không làm chức Trang chủ qua ngày như thế nào, rồi nhìn bây giờ, mày thấy đủ chưa! Cái gì cũng không quan trọng bằng mạng sống!"
Lý Đại Phú ném danh sách xuống, vẻ mặt vẫn còn bất mãn.
Sợ con trai chọc giận Hoàn tam gia, lão Lý khuyên nhủ: "Con à, con nên nghĩ thế này: Trang trại là nhà họ Giả, ruộng đất là nhà họ Giả, sản vật trong đất cũng là của nhà họ Giả. Chúng ta là nô tài nhà họ Giả, quản lý trang trại là bổn phận, vốn không đáng được hưởng phần này. Chiếm đoạt tài sản của chủ, nói ra đem bán ta đi cũng là nhẹ. Lòng tham không đáy nuốt voi, cẩn thận kẻo chết!"
Lý Đại Phú nhớ lại ánh mắt đỏ ngầu của Hoàn tam gia, lập tức im lặng.
Triệu di nương nhận được lễ vật phong phú rất đỗi vui mừng, đón một cái Tết sung túc nhất từ trước đến nay, thực sự không còn muốn quay về phủ Giả nữa.
Giả Hoàn hàng ngày đọc sách luyện võ, tiện thể tự học y thuật, ngày tháng trôi qua thật nhanh.
Chớp mắt đã 5 năm trôi qua, cậu bé tóc để lởm chởm ngày nào giờ đã trở thành một thiếu niên phong độ nhẹ nhàng, chỉ có làn da do tiếp xúc lâu với độc tố mà trở nên tái nhợt, càng làm nổi bật đôi mắt đen láy và đôi môi đỏ thắm. Sự tương phản mạnh mẽ tạo nên một vẻ đẹp u ám ma mị, lại mang theo sức hút đặc biệt và nồng nàn.
Lý Đại Phú thuê một cỗ xe bò chờ trước cửa nha môn, thoáng nhìn đã thấy bóng dáng Hoàn tam gia trong đám học trò. Khác với vẻ lo lắng sốt ruột của những người khác, tam gia trông rất thư thái, bước đi không nhanh không chậm.
Lý Đại Phú vội đón lên trước, hỏi: "Tam gia, cảm thấy thế nào ạ?"
"Qua rồi." Giả Hoàn gật đầu, nhẹ nhàng nhảy lên xe.
"Vậy thì tốt quá, nô tài đã đặt phòng ở khách điếm Phúc Lâm, chúng ta chờ yết bảng rồi hãy về." Lý Đại Phú cười nói.
"Không cần, về thẳng đi." Giả Hoàn nhắm mắt nghỉ ngơi. Người dự thi quá đông, khiến cậu phải luôn duy trì trạng thái đề phòng cao độ, ra ngoài tự nhiên rất mệt mỏi. Trải qua 5 năm rèn luyện, cậu đã có thể khống chế cảm xúc rất tốt, ngụy trang thành một công tử thế gia ôn hòa. Miễn là không chạm đến điểm mấu chốt, không ai biết được bên dưới lớp vỏ tuấn mỹ kia ẩn chứa con quái vật như thế nào.
Lý Đại Phú vội nịnh nọt: "Huyện thí đối với tam gia tất nhiên không có gì khó khăn, xem hay không xem bảng cũng thế thôi, dù sao cũng đã qua rồi. Về sớm còn có thêm thời gian chuẩn bị cho kỳ thi phủ hai tháng sau. Chỉ là đã tới Kim Lăng rồi, có nên về nhà cũ viếng thăm các vị tộc lão không ạ?"
"Không cần thiết. Vương phu nhân lúc trước không tiễn ta về nhà cũ chính là không muốn ta thân thiết với tộc nhân. Vừa hay ta cũng chẳng kiên nhẫn với mấy cái xã giao đó. Đợi ta đỗ cao, mấy cái hương xú kia tự khắc sẽ tìm đến, lúc đó ta e là không nhịn được mà gϊếŧ người mất." Giả Hoàn khẽ cười lạnh.
"Tam gia yên tâm, đến lúc đó nô tài tự khắc sẽ giúp ngài đuổi hết lũ ham danh lợi đó đi! Lúc ngài nghèo túng có thấy bọn họ tới hỏi han đâu, giờ ngài phát đạt lại bu lại, thật không biết xấu hổ!" Lý Đại Phú phỉ nhổ, thấy chủ nhân tâm tình có vẻ tốt, mới run rẩy mở miệng: "Tam gia xem này, phu nhân vốn bảo nô tài sửa trị ngài, nào ngờ ngài lại có tiền đồ. Nàng biết chuyện chắc sẽ lột da nô tài mất, mấy năm nay nô tài đối với ngài cũng trung thành tận tâm..."
Giả Hoàn nghe hắn lải nhải muốn ngủ, xua tay nói: "Được rồi, ta sẽ nghĩ cách lấy lại giấy bán thân các ngươi, đến lúc đó các ngươi sẽ là nô tài của ta, ai dám động đến các ngươi một sợi lông phải hỏi qua ta trước đã."
Lý Đại Phú yên tâm, ra roi thúc ngựa, cũng chẳng hỏi chủ nhân làm thế nào để lấy lại giấy bán thân. Qua 5 năm ở chung, hắn chỉ biết một điều - Hoàn tam gia hễ đã nói gì nhất định sẽ làm được. Trong cuộc đời tam gia, không hề có ba chữ "không thể nào".
Xa phu nghe được mỉm cười, thầm nghĩ đôi chủ tớ này thật không biết xấu hổ, huyện thí mới vừa xong, ngay cả công danh tú tài còn chưa nắm chắc đã mơ tưởng trúng Trạng nguyên! Nói như thật vậy...
Triệu di nương vốn tưởng con trai phải đợi yết bảng mới về, nào ngờ ngày thi xong đã về ngay, trong lòng không khỏi có chút bồn chồn. Chẳng lẽ thi quá kém, không dám đợi xem kết quả?
Nàng cố ý dặn đầu bếp làm một bàn món ngon, rót đầy chén rượu cho con trai, cẩn thận hỏi: "Con à, con nói thật với di nương đi, lần này có phải thi trượt không? Thi trượt cũng không sao, con còn nhỏ mà! Từ khi mở khoa cử tới nay chưa từng có tú tài nào chưa đầy mười tuổi. Di nương đợi thêm một hai năm nữa cũng không muộn."
Nàng sợ con trai chán nản không muốn thi nữa. Bao năm qua, nhiệt tình luyện võ của con trai vẫn luôn cao hơn đọc sách, nếu tham gia võ cử ắt sẽ đỗ ngay lần đầu. Nhưng con đường võ cử thật không dễ dàng, phải thật sự đánh nhau đấu mạng, hơn nữa Giả Chính là quan văn, vốn ghét võ tướng, chắc chắn sẽ không chịu giúp đỡ. Con trai không chừng sẽ bị phái đến nơi biên cương khổ hàn, rồi một ngày nào đó chỉ còn cái xác gói trong da ngựa gửi về, khiến nàng rơi vào cảnh cô độc không nơi nương tựa. Nàng thế nào cũng không đồng ý.
Giả Hoàn ngửa cổ uống cạn chén rượu, lười biếng tựa vào giường, cười nói: "Di nương cứ yên tâm, nếu con không mang về cho người cái đầu bảng, con sẽ đào cái hố ở sau vườn chôn mình luôn."
"Con cứ khoác lác đi! Người ta đọc sách là treo sách lên xà nhà, đánh vào đùi để nhớ, còn con thì ba ngày đánh cá, hai ngày phơi lưới. Con mà trúng đầu bảng thì trên đời này còn có lý lẽ gì nữa?!" Triệu di nương biết con trai không nói dối, lập tức yên tâm hơn nhiều, nhưng đầu bảng thì dù thế nào cũng không dám nghĩ tới, vẫy tay gọi Tiểu Cát Tường: "Ra chỗ người làm vườn lấy cái cuốc về đây, để trong phòng ta, hàng ngày nhắc nhở tam gia các ngươi nói chuyện phải cẩn thận, đừng có đào hố chôn mình!"
Tiểu Cát Tường nhịn cười, thật sự đi lấy cái cuốc về dựng ở góc phòng.
Giả Hoàn cười liếc Triệu di nương một cái, cũng không phân bua, chỉ lo uống rượu ăn cơm.
Chờ đợi yết bảng nửa tháng, Giả Hoàn không xem một chữ nào, ăn ngon, uống ngon, chơi vui... lần lượt hưởng thụ từng thứ, rồi gọi thợ thủ công đúc một bộ móng vuốt sắt sắc bén, định gắn cho con gà chọi của mình.
"Xong rồi, ta đi đây." Gắn xong móng vuốt cuối cùng, Giả Hoàn ôm con gà chọi dữ tợn, bước về phía đông thôn.
Lý Đại Phú nhắm mắt đi theo sau, cười làm lành nói: "Tam gia, ta lại đi đấu chó nhé? Đại tướng quân Lý Lại Tử đã chết dưới tay ngài rồi, chắc lần này hắn không dám ứng chiến đâu." Dứt lời, thấy con gà vươn cổ định mổ mình, vội vàng nhảy sang một bên.
Quả nhiên vật giống chủ nhân. Nhìn con gà tam gia nuôi kìa, chưa đủ một miếng cho con chó ngao kia ăn, vừa lên sàn đã móc mù mắt đối thủ, rồi giẫm đạp tơi bời. Con chó ngao to lớn như bê con vậy mà lại bị hạ gục, suýt nữa là làm tức chết Lý Lại Tử.
Gà thắng chó, khiến những kẻ ban đầu chê cười tam gia không biết trời cao đất dày đều câm như hến.
"Hắn chắc chắn không theo cược nữa đâu." Giả Hoàn vuốt ve con gà đang ngoan ngoãn nằm trong lòng mình, miệng nở nụ cười.
Có lẽ vì tổ tiên từng xuất thân võ tướng, nên đàn ông trong thôn Lý gia ai cũng luyện võ, phong tục rất là hung hãn, toàn bọn côn đồ lưu manh, ăn không ngồi rồi, rảnh rỗi thì tụ tập đá gà đấu chó cá cược vài đồng, khiến nơi đâu cũng chướng khí mù mịt. Người nhà lành không ai dám gả con gái vào.
Phải công nhận, đưa Giả Hoàn đến thôn Lý gia, Vương phu nhân cũng đã tốn không ít tâm huyết.
Hai người chưa kịp vào sòng bạc, đã nghe tiếng hét the thé vang lên: "Tốt quá, Hoàn tam gia lại tới đấu chó rồi!"
Ném xóc đĩa, sờ bài cửu, chơi mạt chược, tất cả đều dừng tay, ùa ra sân sau như bầy ong. Lý Lại Tử là chủ sòng bạc, tay anh chị số một thôn Lý gia, nghe động tĩnh suýt ngã khỏi giường, vội đẩy cô gái đang quấn quýt bên mình ra, gào to chạy về phía chuồng chó: "Hoàn tam gia, hôm nay tiểu nhân không đấu chó đâu, ngài hôm khác quay lại nhé!"
Đáng tiếc, Giả Hoàn đã thấy con chó ngao mới mua của hắn, thân hình còn to lớn hơn cả con trước, liền cười khẩy nói: "Sao thế? Sợ à? Con chó ngao hung hãn lừng danh, ngay cả con gà cũng không đấu lại, sòng bạc của ngươi sớm muộn gì cũng phá sản thôi."
Đám cờ bạc xung quanh cười ồ lên.
"Ta sợ cái gì chứ! Chỉ vì con chó này mới mua về, chưa huấn luyện xong! Muốn đấu thì để ta bắt con gà cho ngài nhé?" Lý Lại Tử xoa xoa tay thương lượng.
"Không sao. Dù thắng hay thua, ta đều cho ngươi năm mươi lạng bạc, ngươi chỉ cần cho nó lên sân khấu, muốn dừng lúc nào cũng được." Giả Hoàn móc ra túi tiền nặng trĩu, cân nhắc trong lòng bàn tay, tiếp tục nói: "Năm mươi lạng, đủ cho ngươi mua mười con chó tốt. Thế nào?"
Lý Lại Tử cân nhắc một lúc, trong tiếng ồn ào của mọi người, cắn răng đồng ý.
Bước vào sân đấu, gà và chó lập tức quấn lấy nhau, lông gà bay tán loạn, tiếng chó sủa vang trời, quả đúng là cảnh gà bay chó sủa.
Lý Lại Tử vung nắm đấm hò hét: "Sơn đại vương, lên cho ta! Cắn chết nó để trả thù cho anh em mày!"
Giả Hoàn ngả người trên ghế bành, một chân gác lên tay vịn, một chân co lên đạp vào mép bàn, đôi mắt thường ngày lạnh lùng giờ đây sáng rực lên đầy sinh khí, không chớp mắt nhìn chằm chằm tình hình chiến đấu giữa sân, thỉnh thoảng hét lên cổ vũ.
Lý Đại Phú nhìn con gà chọi đang đứng trên lưng chó cắn mổ tàn nhẫn, rồi lại nhìn Hoàn tam gia ngồi không ra ngồi, thật không biết cậu ta còn bao nhiêu mặt chưa để người khác biết. Có lúc yên tĩnh, có lúc cuồng loạn, có khi giống như một người đọc sách ôn hòa lễ độ, có khi lại sống sung sướиɠ như là kẻ ăn chơi trác táng sa đọa.
Trên gương mặt cậu ta có sự hưng phấn, có niềm vui sướиɠ điên cuồng, nhưng còn nhiều hơn thế là khát khao - khát khao máu tanh và gϊếŧ chóc. Nghĩ đến việc cậu ta tới sòng bạc đấu thú không phải để tìm kiếm kí©ɧ ŧɧí©ɧ hay tiền bạc, mà chỉ đơn thuần để thấy máu, Lý Đại Phú không khỏi cảm thấy lông tơ dựng ngược.
Hoàn tam gia càng lớn, tính tình thất thường càng được che giấu kỹ, nhưng như vậy lại càng khiến người ta sợ hãi. Bởi vì không ai biết được, dưới lớp vỏ bọc kia ẩn chứa bóng tối sâu thẳm đến mức nào, và khi nó bộc phát ra sẽ khủng khϊếp đến nhường nào.
Đang miên man suy nghĩ, Lý Lại Tử ném vỡ ấm trà trong tay, nhảy dựng lên hét lớn: "Dừng dừng dừng! Không đánh nữa! Tam gia, gà của ngài quá gian xảo, chuyên nhắm vào mắt mà chọc! Mẹ kiếp, có phải ngài thi trượt huyện thí nên tới đây trút giận không? Tỉnh táo lại đi! Danh hiệu đệ nhất ăn chơi trác táng thôn Lý gia của ngài không phải là hư danh đâu! Đừng có làm xấu mặt người đọc sách nữa!"
Lý Đại Phú lập tức cảm thấy vô cùng bội phục dũng khí của Lý Lại Tử. Đôi khi vô tri cũng là một loại may mắn! Nếu hắn biết được bộ mặt thật của Hoàn tam gia, chắc đã sợ đến ướt quần rồi!
Giả Hoàn huýt một tiếng sáo. Con gà chọi đã rụng nhiều lông, cổ cũng cắn bị thương, lập tức ngừng tấn công, vỗ cánh bay lên lưng ghế của tam gia, kiêu hãnh gáy vang.
"Nhanh vậy đã chịu không nổi, thật đáng tiếc! Đây là năm mươi lạng, cầm lấy đi." Giả Hoàn chẳng màng đến lời công kích của Lý Lại Tử, ném túi tiền qua một cách hờ hững.
Lý Lại Tử vội vươn tay đón lấy, ngay lúc đó bên ngoài có người hét lớn: "Hoàn tam gia, Hoàn tam gia, người của nha môn tới báo tin, ngài trúng đầu bảng rồi! Triệu di nương bảo ngài mau về ngay!"
Lý Lại Tử tay run rẩy, túi tiền rơi xuống đất kêu leng keng. Mẹ kiếp! Đệ nhất ăn chơi trác táng thôn Lý gia lại trúng đầu bảng? Còn có trời đất gì nữa không?