Editor + Beta: Linoko
Lý tú tài bắt được tư liệu như đạt được chí bảo, suốt đêm tổng kết ra phạm vi khảo thí, phát hiện đại đa số xuất từ tứ thư ngũ kinh, có chút ít khác biệt đến từ 《Tả Truyện》, 《Công Dương Truyện》, 《Cốc Lương Truyện》, sách vở định ra sau này chỉ cần mười hai quyển, so với những gì cậu học từ nhỏ đơn giản hơn nhiều, nhất thời vừa cảm thán vừa bóp cổ tay. Nếu sớm gặp được Giả công tử, nói không chừng cậu đã cao trung, bất quá hiện tại cũng còn kịp.
Với tâm trạng "trong ba người đi cùng, nhất định sẽ có người là thầy của ta.", Lý tú tài dạy dỗ Giả Hoàn phá lệ nghiêm túc, có thể nói là dốc hết tài năng truyền thụ. Hai người vừa là thầy vừa là bạn, có vấn đề khó khăn cùng nhau thảo luận, ở chung hết sức hòa hợp.
Như thế, đảo mắt đã qua nửa tháng.
Giả Hoàn đang luyện chữ, từng nét bút cứng cáp hữu lực, rất có vài phần khí thế cao chót vót, cảm thấy đáy lòng điên cuồng quay cuồng xuất hiện thì liền dừng lại, đi ra ngoài thư phòng ngắm nhìn hoa cỏ, ngắm nhìn bầu trời xanh, tự nhủ nơi đây không phải thế giới nguy hiểm tứ phía, yên ổn ở một chỗ sẽ không mất mạng, sau đó ăn vài miếng điểm tâm ngọt ngào, rồi quay lại tiếp tục.
Lý tú tài biết cậu dường như không kiên nhẫn ngồi lâu, cứ nửa canh giờ nhất định phải đi ra ngoài đi một chút, nếu không sẽ bứt rứt bất an, nên cũng chẳng hề ngăn cản, có khi thậm chí chủ động nhắc nhở.
Ngày đó tan học, Lý tú tài từ biệt Hoàn tam gia, dọc theo đường mòn hướng cửa nách đi, ở trước một tòa giả sơn bị lão Lý gọi lại, "Lý tú tài, dạy dỗ tam gia mấy ngày rồi, ngươi cảm thấy thiên phú của cậu ta thế nào?"
Lý tú tài cười, tán thưởng nói, "Giả công tử tài cao học rộng, trí nhớ siêu phàm, cách tư duy tuy khác người thường nhưng thường đánh trúng yếu hại, khiến tại hạ có cảm giác mới mẻ. Điều tuyệt vời nhất là cậu ấy rất giỏi trình bày quan điểm và thuyết phục người khác, có thiên phú đặc biệt trong việc luận bàn sách vở, tương lai nhất định tiền đồ vô lượng!"
"Thật vậy sao?" Lão Lý khó khăn lắm mới giữ được nụ cười giả tạo trên mặt.
"Đương nhiên là thật." Lý tú tài khẳng định.
"Vậy thì phiền ngươi dạy dỗ nhiều hơn, tương lai tiền đồ của tam gia cũng là vinh quang của ngươi." Lão Lý chắp tay.
"Đúng vậy, đúng vậy." Lý tú tài cười ha hả rồi đi.
Lão Lý nhìn chằm chằm bóng dáng hắn thật lâu, khi xoay người nụ cười giả tạo trên mặt đã bị thay thế bằng vẻ âm ngoan. Nói thật, đối với việc xuống tay với Giả Hoàn, hắn có chút e ngại trong lòng, lúc này mới nghĩ tìm Lý tú tài hỏi một câu, nếu là kẻ không nên động đến thì bỏ qua, nếu là người có tiền đồ lớn, vì mạng sống của cả nhà mà suy nghĩ, không chừng phải dùng thủ đoạn.
Giả Hoàn rời khỏi thư phòng thay bộ áo quần ngắn, đi thẳng đến sân luyện võ, chơi một lúc côn bổng đao thương rồi buộc bao cát vào tứ chi chạy ra ngoài, gần đến giờ ăn mới trở về, tay xách một con thỏ hoang đầu nát bét.
Kiếp trước, khi năng lực còn yếu ớt, cậu đã luyện được tay súng bách phát bách trúng, kiếp này không có súng, nhặt đại hòn đá cũng bắn chính xác không kém, nên chạy đến sau núi tiện tay săn chút đồ ăn hoang dã về cúng tế ngũ tạng miếu.
Giao thỏ hoang cho đầu bếp, trở về phòng rửa mặt qua loa, cậu chậm rãi đi về phía phòng Triệu di nương.
"Con của ta, cuối cùng cũng về nhà rồi. May vá vừa giao quần áo mùa đông tới, mau thử xem!" Triệu di nương ngồi trên giường đất vẫy tay, bên cạnh bày đầy quần áo mùa đông đủ màu và rất nhiều đồ trang sức tinh xảo. Nếu còn ở phủ Giả, mấy thứ này chỉ có thể nhìn, muốn được nửa thước vải tốt làm áo ngắn đã xem như trời cho. Nhưng ở đây, không cần nàng mở miệng, lão Lý đã bị bắt thóp tự nhiên sẽ đặt mua đầy đủ. Cuộc sống quả thật như thần tiên.
Giả Hoàn bất đắc dĩ đảo mắt, bước lại gần dang hai tay, mặc cho Triệu di nương nghịch ngợm.
"Nhìn cái đai buộc trán song long đoạt châu này, con ta đeo vào đẹp hơn Bảo Ngọc đến đâu! Thường ngày chỉ nghe người ta nói Bảo Ngọc đẹp trai, hừ! Thật không biết nhìn hàng! Chỉ riêng đôi mắt đào hoa của con ta là có thể câu hồn, huống chi là đôi lông mày kiếm này, cái mũi này, cái miệng nhỏ hồng hồng này, lớn lên nhất định phong lưu tuyệt thế!" Triệu di nương dùng đầu ngón tay miêu tả ngũ quan của con trai, vẻ mặt rất đắc ý.
"Đúng vậy ạ! Dung mạo tam gia giống người, tất nhiên là cực kỳ đẹp!" Tiểu Cát Tường vội vàng nịnh bợ.
Giả Hoàn kéo đai buộc trán xuống, ngồi xếp bằng trên giường đất, đầu ngón tay chỉ chỉ Tiểu Cát Tường, hài hước nói, "Con bé này miệng lưỡi giỏi thật! Khó hơn nữa là, nói toàn lời thật."
Triệu di nương nghe xong cười nghiêng ngả.
Lúc này, Tống ma ma ở gian ngoài gọi, "Tiểu Cát Tường, thu dọn đồ trên giường đất đi, có thể dùng cơm rồi."
"Vâng ạ." Tiểu Cát Tường vừa cười vừa thu y mũ, đồ trang sức vào rương.
Tống ma ma vén rèm, sai mấy bà tử dọn đồ ăn lên.
"Ồ, hôm nay có thịt thỏ kho tàu, con mang về à? Hôm kia ăn thịt gà rừng ngon lắm, lần sau gặp thì bắt thêm một con nữa." Triệu di nương nói xong, lộ vẻ thòm thèm.
Giả Hoàn gật đầu, chậm rãi nhai nuốt hạt cơm mềm mại ngọt thanh trong miệng. Qua gần ba tháng, cậu đã không còn khát khao điên cuồng đồ ăn như lúc đầu, nhưng nỗi ám ảnh bắt rễ sâu trong tâm hồn vẫn không thể xóa bỏ. Cậu trân trọng từng miếng lương thực, mỗi bữa ăn đều như một cuộc hành hương. Bởi cậu biết, ở thế giới cũ, không biết bao nhiêu người sẵn sàng đánh đổi mạng sống chỉ để có được một bữa no.
Nâng cấp dị năng đòi hỏi tiêu hao lượng lớn tinh huyết, cậu ăn năm bát cơm mới miễn cưỡng dừng tay, rồi gọi Tiểu Cát Tường bưng tới một đĩa điểm tâm tráng miệng.
"Nghe đầu bếp nói bánh hạnh nhân này làm theo bí kíp gia truyền, hương vị khác hẳn bánh bán ngoài tiệm, công đoạn chế biến rất phức tạp nên không làm được nhiều, tổng cộng mười cái, đều mang đến cho tam gia ngài." Nói xong, Tiểu Cát Tường không nhịn được nuốt nước bọt. Không có cách nào, nghe thơm quá!
Giả Hoàn ngả người trên giường đất, cầm một chiếc lên ngửi kỹ, nụ cười có chút nghiền ngẫm.
Triệu di nương cũng bị mùi thơm nồng quyến rũ đến thèm thuồng, vừa định lấy một cái liền bị con trai đánh bay, mu bàn tay lập tức đỏ ửng.
"Tốt nhỉ, bảo vệ đồ ăn đến mức đánh cả mẹ! Một miếng bánh hạnh nhân đã khiến mày lộ nguyên hình, đồ bạc tình!" Triệu di nương hung hăng véo cánh tay con trai.
"Đừng náo, mẹ ăn bánh này không được." Giả Hoàn gỡ tay bà ra, nhìn sang Tiểu Cát Tường, "Gọi lão Lý vào đây."
Thấy đôi mắt vốn đen láy của chủ tử bắt đầu nổi tơ máu, khóe miệng cười nhạt vừa lạnh vừa lệ, Tiểu Cát Tường không dám hỏi nhiều, vội vàng đi xuống. Triệu di nương cũng nhận ra điều bất thường, ngồi thẳng người lên, nghiêm mặt chờ đợi.
Lão Lý vào cửa cúi người chắp tay thi lễ, cố gắng cúi đầu, che giấu vẻ mặt lo sợ bất an.
"Ngươi lại đây." Giả Hoàn vẫy tay.
Lão Lý liếc nhìn cậu, thấy con ngươi cậu ẩn ẩn ánh màu máu, trong lòng giật thót, nhưng không dám trái lệnh, từng bước dè dặt tiến lại gần, cố gắng cười nói, "Tam gia có gì phân phó?"
Giả Hoàn không nói gì, khóe miệng bỗng nở nụ cười lớn hơn, túm chặt búi tóc lão Lý rồi đập đầu hắn vào mép giường đất, phanh phanh phanh tiếng vang trầm đυ.c không ngừng bên tai, đánh đến 10-20 cái mới dừng tay, trong lòng lẩm bẩm: Hiện giờ không phải tận thế, không thể quá táo bạo, phải ôn hòa một chút! Ôn hòa một chút!
Ngã xuống đất, lão Lý chẳng hề hay biết Hoàn tam gia đã nương tay với mình. Trán hắn nứt ra một vết thương sâu đến tận xương, máu tươi tuôn xối xả xuống, nom chẳng còn hình người, não bộ dường như đã bị nghiền nát thành một đống hồ nhão, cơn đau dữ dội khiến hắn muốn chết ngay lập tức, nhưng lại quá đau đớn đến nỗi không thể toại nguyện.
Không khí tràn ngập mùi tanh tưởi buồn nôn.
Triệu di nương và Tiểu Cát Tường sắc mặt trắng bệch, vẻ mặt kinh hãi.
Giả Hoàn nhắm mắt lại, vô tình ngửi ngửi mùi máu tanh ngọt ngào này, dần dần, những tơ máu lan khắp nhãn cầu biến mất, nụ cười âm trầm quỷ dị nơi khóe môi được thay thế bằng vẻ điềm đạm ôn hòa.
Trong phòng im lặng đến đáng sợ, chỉ còn tiếng rên hừ hừ từ cổ họng lão Lý.
Triệu di nương nuốt nước bọt, định hỏi nguyên do thì Lý Đại Phú nghe tin chạy vội vào, ôm lấy cha mình và giận dữ quát: "Xin hỏi tam gia, cha tôi đã làm sai điều gì mà ngài ra tay tàn nhẫn như vậy? Nếu không cho tôi một lời giải thích, tôi nhất định sẽ bẩm báo chuyện này với thái thái, bắt nàng phải trả lời công bằng cho chúng tôi!"
Giả Hoàn trợn mắt, vẫy tay: "Ngươi lại đây."
Lão Lý trong lòng gào thét điên cuồng đừng qua đó, nhưng đau đến mức không thốt nổi nửa lời.
Lý Đại Phú trong lòng phát điên, do dự một lúc lâu cuối cùng vẫn không dám làm loạn. Trong mắt hắn, Hoàn tam gia chẳng khác nào con ác quỷ, chỉ cần lại gần là có thể bị ăn tươi nuốt sống, cha hắn chẳng phải là ví dụ điển hình sao?
"Ngươi không lại đây, ta làm sao giải thích cho ngươi được?" Giả Hoàn thong thả uống ngụm trà, tiếp tục nói, "Cứ yên tâm, ta sẽ không làm gì ngươi đâu. Chúng ta ngồi xuống, nói chuyện cho rõ ràng là được."
Lý Đại Phú không tiến lên, ngược lại lùi lại hai bước.
"Lại đây." Giả Hoàn ngồi thẳng người, trong mắt ánh máu lại hiện lên.
Lý Đại Phú suýt nữa ném luôn cha mình để chạy trốn.
Giả Hoàn hít sâu, nhắc nhở bản thân đừng nóng nảy, rồi vê một miếng bánh hạnh nhân đưa qua, giọng nhẹ nhàng: "Ăn nó đi, rồi ngươi có thể đi."
Chẳng lẽ đã biết?! Lão Lý kinh hãi trong lòng. Mệt hắn lo xa sợ sự việc bại lộ, sắp xếp mấy tên đầy tớ thay mình gánh tội, giờ thậm chí chưa dùng đến một tên nào. Sống hơn 50 năm, hắn chưa từng gặp kẻ hỗn đản nào như thế này, gặp chuyện chẳng thèm hỏi han điều tra, cứ nhận định là ai rồi hạ độc thủ luôn. Cách xử sự này quá đơn giản thô bạo!
Mình đã xong, không thể để con trai cũng chết theo. Lão Lý dùng chút sức lực cuối cùng, rêи ɾỉ: "Không được!"
"Ta ăn được, con trai ngươi lại không ăn được sao?" Giả Hoàn vừa mới tích góp được chút kiên nhẫn đã tiêu tan, nhảy xuống giường đất, giữ chặt cằm Lý Đại Phú, bắt hắn há miệng, nhét từng miếng bánh hạnh nhân vào.
Lý Đại Phú bị nghẹn đến trợn trắng mắt.
Lão Lý khóe mắt như muốn nứt ra, cổ họng phát ra tiếng rêи ɾỉ đứt quãng, như đang van xin tha mạng.
Nhét được một nửa số bánh hạnh nhân vào miệng, nửa còn lại vãi ra ngoài, Giả Hoàn buông Lý Đại Phú ra, ngồi lại lên giường đất thong thả lau tay, thở dài nói: "Đừng trách ta tính khí nóng nảy, chỉ tại các ngươi quá khiến người ta tức giận. Bánh hạnh nhân làm từ mật hoa đỗ quyên, mùi hương quả nhiên khác thường, chỉ cần ăn nửa tháng, tim sẽ dần dần tê liệt, chết mà không biết mình chết thế nào. Đại phu đến chỉ cần nói một câu "bệnh nguy kịch, thuốc thang châm cứu đều vô hiệu" là xong. Ngươi nói có phải không?"
Cậu cúi người, không chớp mắt nhìn chằm chằm lão Lý.
Đôi mắt lão Lý như muốn lồi ra, dường như đang hỏi ngươi làm sao biết được. Đỗ quyên có độc, một số người có lẽ đã nghe qua, nhưng mật hoa đỗ quyên cũng có độc thì ít ai biết, dù biết ai lại nếm ra được? Rốt cuộc mọi loại mật ong đều có vị tương tự, chỉ người có khứu giác và vị giác đặc biệt nhạy bén mới có thể phân biệt. Chiêu này của hắn luôn thành công, chính nhờ nó mà hắn mới diệt được Trang trưởng cũ, giành được địa vị giàu sang hiện tại, nào ngờ lại thua dưới tay một đứa trẻ.
Nghe những lời này, Lý Đại Phú đang cố nuốt bánh hạnh nhân lập tức móc họng, cố nôn ra, âm thầm oán trách cha già sao không báo trước. Tên ác quỷ này đâu phải người thường có thể động đến? Trừ phi Tôn Đại Thánh hiển linh!
Tiểu Cát Tường sợ hãi che miệng kêu lên. Sự việc còn nghiêm trọng hơn cô tưởng tượng nhiều.
Triệu di nương không rảnh lo sợ, cầm chén trà ném về phía Lý Đại Phú, giận dữ mắng: "Không được nhổ ra, nuốt hết cho ta! Dám hại con ta, hôm nay ta phải tự tay lột da ngươi!" Nói rồi định xuống giường đất.
"Tam gia tha mạng! Di nương tha mạng!" Lý Đại Phú không móc họng nữa, dập đầu liên hồi, "Không phải nô tài tham sống sợ chết, nô tài cũng vì tam gia mà suy nghĩ. Gia đình nô tài ở Kim Lăng có nền tảng vững chắc, từ trên xuống dưới, giao thiệp rộng rãi trong mọi tầng lớp xã hội, nên làm việc cũng thuận tiện hơn người thường. Mạng sống của cả nhà nô tài giờ đều nắm trong tay tam gia, sao dám không hết lòng phục vụ? Ngày sau khoa cử làm quan chắc chắn sẽ cần đến! Hơn nữa, nói thật với tam gia, việc hạ độc ngài không phải chủ ý của cha con, mà là thái thái ra lệnh cha con không thể không tuân theo! Nếu ngài gϊếŧ cha con, thái thái lại phái người khác đến, ngài còn phải tốn công một lần nữa, phải không? Chỉ cần tam gia rộng lượng tha cho, cả nhà nô tài nguyện làm trâu ngựa cho ngài, còn giúp lừa gạt thái thái nữa! Xin ngài mở lòng từ bi!" Nói xong, lại dập đầu mạnh mẽ mấy cái.
Giả Hoàn vốn cũng không muốn gϊếŧ người. Đúng như Lý Đại Phú nói, gϊếŧ lão Lý khiến Vương phu nhân cảnh giác, lại phái người khác đến chỉ sợ cũng không dễ đối phó. Thậm chí, nàng có thể trực tiếp đưa họ về, rồi tìm cách âm thầm trừ khử sau, như vậy mới thực sự khó phòng bị.
Cân nhắc một lúc, trong lúc Lý Đại Phú nín thở chờ đợi, Giả Hoàn xua tay, giọng điệu bình thản: "Cút đi. Đừng có lần sau."
Triệu di nương có vẻ không cam lòng, nhưng cuối cùng vẫn nể mặt con trai, hừ lạnh một tiếng cho qua.
Lý Đại Phú mừng rỡ khôn xiết, vội vàng kéo cha mình ra ngoài.
Nhà họ Lý đổ hai người, kẻ hung hăng nhất giờ cũng phải xuống nước, nhìn người nào cũng lộ vẻ sợ hãi. Đám hạ nhân lại có thêm nhận thức mới về sự tàn bạo của Hoàn tam gia.