Trọng Sinh Trong Hồng Lâu Mộng: Hoàn Tam Gia Trỗi Dậy

Chương 13: Tâm tư ẩn giấu

Editor + Beta: Linoko

Vừa rồi còn chạy không thấy đâu, các a hoàn và bà vυ' bỗng từ đâu đó ùa ra, hễ là lệnh của Triệu di nương thì đều răm rắp tuân theo, thái độ tất cung tất kính.

"Đổi màn giường này thành sa mỏng, chăn đệm đổi thành lụa tơ, tránh làm xước da con ta. Sao không đặt lư hương? Lấy ngay một cái đến đây, đuổi mùi ẩm mốc trong phòng. Chậu cây tùng này tu sửa chẳng ra gì, thay đi. Chậu than sao lại dùng than củi tầm thường? Có than bạc không? Mau đi đổi lại!" Triệu di nương chỉ trỏ khắp phòng một hồi.

Một bà vυ' nhắm mắt đi theo sau lưng nàng, liên tục gật đầu. Thấy Hoàn tam gia nằm nghiêng trên giường kê, trán còn in dấu tay máu, cố nén không lộ vẻ sốt ruột, chỉ hận không thể cung phụng Triệu di nương như Phật Tổ.

Chỉ trong chốc lát, căn phòng đã trở nên rực rỡ. Giả Hoàn đặt chén trà xuống hỏi: "Di nương hài lòng chưa? Còn chỗ nào không vừa ý thì gọi bọn họ sửa lại."

"Hài lòng, hài lòng lắm! Chính viện này rộng rãi, đồ dùng toàn thượng hạng, còn thoải mái hơn cả phủ Giả!" Nghĩ đến sáng mai không cần thỉnh an, cả trang viên đều phụng mình là chủ, muốn làm gì thì làm, Triệu di nương trong lòng khoan khoái vô cùng.

"Hài lòng là tốt rồi. Ta đi bếp xem món thịt chó của ta thế nào, ăn lương khô cả đường, đầu lưỡi nhạt thếch." Giả Hoàn xuống giường đi giày, nhẹ nhàng bước về phía bếp theo mùi thịt.

Tiểu Cát Tường và Tống ma ma hầu hạ Triệu di nương nằm nghỉ xong mới trở về phòng riêng, thu xếp hành lý rồi ngồi bên lò than thở dài: "Ma ma à, chúng ta thật may mắn khi đến đây. Nhìn xem, nhà cửa to thế này, hai người chúng ta mỗi người một phòng, không phải chen chúc với ai, đồ dùng toàn hảo hạng, hàng ngày không bị ai chèn ép cũng chẳng phải nhìn sắc mặt ai, chẳng phải tự tại hơn phủ Giả nhiều sao? Người ta vẫn nói thà làm đuôi phượng còn hơn đầu gà. Nhưng đuôi phượng nào biết được niềm vui của đầu gà chứ?"

"Đồ nha đầu chết tiệt, ý ngươi là Tam gia ta không thể thành rồng phượng được sao? Ta thấy chưa chắc! Chỉ riêng cái vẻ hung tợn của Tam gia thôi, sớm muộn gì cũng có đại tạo hóa!" Tống ma ma búng trán Tiểu Cát Tường, hai người che miệng cười khúc khích.

Nghỉ ngơi vài ngày, Triệu di nương mới hoàn hồn. Giả Hoàn cũng đã bắt đầu hoạt động, mỗi ngày cột bao cát chạy quanh thôn Lý gia mười vòng, về nhà luyện quyền cước với cọc gỗ. Phát hiện Lý Đại Phú cũng thích múa kiếm giơ đao liền bố trí võ trường ở tiền viện cho hắn tập, hai giáo đầu võ công tầm thường, hỏi vài câu liền sa thải. Cậu mới biết thế giới Hồng Lâu không có cái gọi là nội lực hay khinh công, nếu võ giả có thể đánh một chọi mười mà không thua đã là đỉnh cao rồi.

Dù biết vũ lực ở thế giới này không cao, Giả Hoàn vẫn không lơi lỏng, vừa luyện gân cốt vừa rèn luyện phế phủ. Nô bộc ở trang Lý gia còn nghiêm túc hơn phủ Giả, chẳng dám bàn tán gì về chủ tử, chỉ thấy cọc gỗ bị chủ tử đá gãy thì cả người run lên bần bật.

Ngày nọ, Giả Hoàn luyện tập xong, bỗng nổi hứng muốn dạo quanh trang viên. Cùng Tiểu Cát Tường thấy cong rẽ cong, thấy bậc thang lên bậc thang, chẳng mấy chốc đã vào một tiểu viện cảnh sắc thanh u. Trong viện có núi giả uốn lượn, cây cối sum suê, khá thú vị. Lại có một con công được nuôi béo tốt, đang xòe đuôi dạo bước trên thảm cỏ, thấy người đến cũng chẳng sợ hãi, nghiêng đầu đánh giá.

"Ôi, là chim công kìa! Loài chim thần thánh này đâu dễ gì được thấy! Giá mà nó có thể xòe đuôi cho chúng ta xem thì tốt biết mấy." Tiểu Cát Tường vỗ tay reo lên.

Thẩm mỹ của Giả Hoàn sớm đã bị xác sống làm hỏng, cậu chẳng thấy chim công có gì hiếm lạ, ngược lại cười hỏi: "Nhìn bộ lông mượt mà, nuôi béo tốt quá! Không biết thịt công ăn có ngon không nhỉ?"

"Điều này nô tỳ không rõ." Tiểu Cát Tường toát mồ hôi lạnh, thầm nhủ Tam gia suy nghĩ luôn "thật lòng" quá.

Lão Lý nghe tin vội vã chạy đến, suýt ngất đi, vừa chạy vừa kêu: "Không được ăn đâu! Con công này là lễ vật dâng cho Thái Thái đấy, nếu Thái Thái trách tội xuống, chúng ta ai cũng gánh không nổi!"

Nếu nói Giả Hoàn ghét ai nhất, thì chắc chắn là Vương phu nhân không ai khác. Cậu vốn chỉ thuận miệng nói vậy, cũng không thực sự muốn ăn, nhưng nghe lão Lý kêu gào thì càng muốn ăn cho bằng được. Lập tức sắc mặt lạnh lùng, nhặt một hòn đá nhỏ ném đi.

Hòn đá bay vυ't qua không trung, phát ra tiếng rít ngắn ngủi, rồi chính xác đập trúng đầu con công. Một vệt máu bắn tung tóe trên thảm cỏ.

Lão Lý kêu thất thanh, quỳ sụp xuống đất, vẻ mặt như khóc không ra nước mắt. Đây là gần nghìn lượng bạc ròng! Vậy mà cứ thế mất trắng!

"Tam gia, đây là lễ vật Thái Thái dặn dò, vừa hay nuôi ở chính viện của lão Thái Thái, để dịp lễ lớn dâng lên làm vui lòng lão nhân gia. Ngài ném một hòn đá thế này là không còn nữa, lão Thái Thái hỏi đến, nô tài biết trả lời sao đây?"

Giả Hoàn thong thả bước lại, nhổ một sợi lông đuôi công ngắm nghía, cười không chút bận tâm: "Đã là Vương phu nhân dặn dò, ta càng phải nếm thử. Ngươi biết trả lời thế nào ư? Cứ nói thật đi. Hoặc là mời Vương phu nhân và Giả mẫu đích thân đến Kim Lăng trị ta, hoặc là âm thầm bày mưu tính kế, sai ngươi diệt trừ ta. Muốn làm gì thì cứ việc, ta đón tiếp. Đã rời khỏi phủ Giả, ta còn sợ cái gì nữa?"

Cậu cũng từng xuất thân hào môn, hiểu rõ sự tàn khốc trong cuộc tranh đấu nội viện, nhưng từ khi rời khỏi căn cứ sống một mình, cậu dần quên mất cách đấu đá với người khác, cũng chán ghét những trò đó. Ở phủ Giả cậu còn phải đề phòng trăm bề, đến trang Lý gia này cậu là chúa tể tối cao, tự nhiên một mình đủ sức đối phó mười kẻ xảo quyệt, không cần chơi những trò bẩn thỉu đó.

Lão Lý đã nhìn ra, Tam gia không những chẳng có chút kính ý nào với lão Thái Thái, mà còn hận thấu xương. Lần này đưa đến thôn trang chắc chính là do cậu ta thiết kế, nếu không thư từ sao lại nhắc đến bệnh chốc đầu khó chữa dứt, làm sao vừa đến đã khỏi ngay được? Đến Kim Lăng cậu ta liền uy phong lẫm liệt, danh nghĩa là chủ tử, lại luyện được thân võ công tuyệt đỉnh, ai dám cản trở? Huống hồ dù có báo tin về kinh, lão Thái Thái cũng quyết không chịu bỏ thể diện ngàn dặm xa xôi đến dạy dỗ cậu ta, càng không cho phép cậu ta về, nhiều lắm là viết thư răn dạy vài câu, làm sao tổn hại được cậu ta một sợi lông?

Đúng là một hạt đậu Hà Lan cứng đầu, hấp không chín luộc không mềm xào không nát đập không bẹp, khiến người ta không thể xuống tay! Cậu ta mới bao nhiêu tuổi? Qua vài năm nữa còn ra sao nữa?

Lão Lý linh cảm tiền đồ u ám, đành quỳ mọp xuống, run rẩy tỏ lòng trung thành: "Tam gia nói gì vậy? Thái Thái đưa ngài đến đây là để dưỡng bệnh, cả trang viên này đều do ngài sắp xếp, ngài muốn làm gì thì làm, ai dám xen vào, đừng nói ăn công, dù là gan rồng tủy phượng nô tài cũng sẽ tìm cho ngài. Nô tài chỉ lo hầu hạ ngài được vui vẻ, nếu dám nảy sinh ý đồ phản chủ, xin trời tru đất diệt!"

"Nếu trên đời này thật sự có thiên đạo, ngươi sớm đã bị sét đánh thành tro rồi." Giả Hoàn cười lạnh, bẻ gãy đầu nhọn của sợi lông công đang cầm trên tay, cắm nghiêng vào thái dương mình, khoanh tay bước đi ra lệnh: "Nhổ hết lông đuôi đem cho dii nương ta, thịt mang xuống bếp nấu."

"Nô tài tuân lệnh." Đợi cậu đi xa, lão Lý mới gian nan bò dậy.

Trở về chính viện, Triệu di nương đang nằm nghiêng trên giường kê, một tiểu nha đầu đấm chân, một tiểu nha đầu đấm vai, còn một tiểu nha đầu bóc sẵn nhãn l*иg đặt vào chén dâng nàng dùng. Trên bàn bên giường bày đủ loại điểm tâm và trái cây quý hiếm, Lý Đại Phú cùng một bà quản sự quỳ dưới thềm tấu sự, trông còn sang trọng hơn cả Vương phu nhân.

"Ta dù sao cũng là nửa chủ nhân của phủ Giả, ở trang Lý gia này trừ con ta ra, còn ai tôn quý hơn ta? Tại sao ta không được xem sổ sách?" Nàng nhíu đôi mày liễu, chỉ vào Lý Đại Phú giận dữ hỏi.

"Theo lý, sổ sách này chỉ có tiên sinh trông sổ do Thái Thái phái đến mới được xem. Cuối năm ông ấy phải mang về cho Thái Thái kiểm tra, nếu để người ngoài chạm vào, có vấn đề gì chúng tôi không biết giải thích thế nào. Hiện giờ sổ sách đã niêm phong, không tiện mang đến cho di nương xem, xin ngài thông cảm." Lý Đại Phú cười gượng đáp.

"Đừng lừa ta, nói là niêm phong chẳng qua là để các ngươi tiện tay chân. Thu địa tô về nộp cho phủ có bốn phần, sáu phần còn lại đều nuốt hết, tưởng ta không biết à!" Triệu di nương cười khẩy. Nàng cũng là người hầu trong phủ Giả, làm sao không rõ những trò bẩn thỉu này.

Lý Đại Phú trong lòng oán hận, chỉ muốn lấy kim khâu miệng Triệu di nương lại. Đây rõ ràng là tống tiền!

"Di nương ta muốn xem, ngươi cứ mang đến." Giả Hoàn thong thả bước vào, gỡ sợi lông công trên thái dương, cắm lên đầu Triệu di nương.

Lý Đại Phú sợ đến run rẩy, nhưng không dám chối từ, vội vàng cùng bà quản sự đi lấy sổ sách.

Triệu di nương quên cả giận dữ, tháo sợi lông công xuống, cười rạng rỡ: "Con của ta, đây là món quý từ đâu ra vậy? Có tiền cũng khó mà mua được!"

"Nương thích là tốt rồi, lát nữa ta sẽ tặng nương cả bó làm áo choàng." Giả Hoàn lau tay bằng khăn ướt, bóc một quả nhãn bỏ vào miệng, lập tức bị vị ngọt thanh trên đầu lưỡi chinh phục, đôi mắt đào hoa mị hoặc hơi nheo lại.

"Thật không? Ta nhớ Bảo Ngọc có một chiếc áo choàng dệt vàng lông công, mặc ra trông oai phong lắm." Triệu di nương lộ vẻ thèm thuồng.

Giả Hoàn vuốt đầu nàng, cười nói: "Không cần phải ghen tị với người khác, sau này ta nhất định sẽ cho nương ăn ngon nhất, ở tốt nhất, mặc đẹp nhất, không ai có thể khinh thường nương được."

Triệu di nương cảm động muốn khóc, lại giả vờ tức giận chọc đầu con trai: "Ai chẳng biết nói ngon nói ngọt. Thật có bản lĩnh thì kiếm cho ta một tấm cáo mệnh về, ta sẽ gọi ngươi là gia!"

"Cáo mệnh?" Giả Hoàn nhướng mày, ngoài việc tu luyện dị năng, cậu thực sự chưa có kế hoạch nghề nghiệp nào cho mình. Người ở thời mạt thế chỉ cần biết cách gϊếŧ xác sống và tìm thức ăn là đủ rồi.

"Đúng vậy, con chăm chỉ đọc sách, tương lai thi đỗ Trạng nguyên. Chúng ta vênh váo trở về làng, cho mụ độc phụ kia tức chết!" Triệu di nương mắt sáng lên hưng phấn, rồi bỗng lo lắng nói: "Chỉ là, vừa rồi ta nóng vội quá, cứ tưởng mình là chủ mẫu của trang Lý gia này, đòi xem sổ sách của Lý Đại Phú. Nếu mụ độc phụ kia biết được, liệu có lập tức đòi chúng ta về nhận phạt không?"

Giả Hoàn nhổ hạt nhãn ra, xua tay cười nhạt: "Không đâu, đừng nói đến việc bà ta tốn công tốn sức đưa ta đi, bà ta sẽ không dễ dàng cho ta trở về đâu. Riêng nhà lão Lý thôi, họ tuyệt đối không dám báo cáo chuyện này với Vương phu nhân đâu. Họ vốn được lệnh đến đây để quản thúc chúng ta, nếu Vương phu nhân biết họ bất lực, vị trí quản trang này cũng khó giữ được. Vì lợi ích, họ sẽ tự giấu nhẹm đi thôi, di nương cứ yên tâm."

"Nói có lý lắm!" Triệu di nương an tâm.

Giả Hoàn lại nói: "Nếu di nương muốn ta làm quan, vậy ngày mai hãy mời một ông thầy đến, ta muốn đọc sách."

Triệu di nương lập tức mừng rỡ đến híp cả mắt.

Lão Lý lấy 800 lạng từ tiền riêng, tính thuê người mua lại một con công, đang đau lòng thì thấy con trai mặt mày đen sì bước vào, ôm sổ sách định đi, vội vàng chặn lại: "Định làm gì thế?"

"Triệu di nương muốn xem sổ sách." Lý Đại Phú tức giận đáp.

"Nàng ta chỉ là một thị thϊếp, có tư cách gì mà xem sổ sách?" Lão Lý trợn mắt.

"Dựa vào tên sát thần con trai nàng ta chứ còn gì! Nàng ta muốn làm gì tôi dám không phục tùng sao? Nếu không một cái không vui là gϊếŧ tôi, tôi biết kêu ai?" Lý Đại Phú nghiến răng nghiến lợi.

"Thái Thái lại phái người đến xử lý hắn, cả nhà chúng ta còn chỗ nào dung thân? Đồ ngốc này!" Lão Lý tàn nhẫn đánh vào đầu con trai.

Lý Đại Phú nghĩ lại cũng đúng, lập tức ủ rũ, thở dài nói: "Vậy tôi phải làm sao? Ngày ngày đối mặt với tên Diêm Vương đó, còn sống nổi không?"

"Hắn là người, không phải Diêm Vương! Là người thì sẽ chết! Ngươi yên tâm, cha có nhiều cách đối phó với hắn. Sổ sách cứ mang đi đã, cứ để mẹ con chúng nó kiêu ngạo mấy ngày đã." Giọng lão Lý đầy tự tin. Ở trang Lý gia một tay hắn đã che trời mấy chục năm, lão đâu phải loại dễ bị bắt nạt.