Trọng Sinh Trong Hồng Lâu Mộng: Hoàn Tam Gia Trỗi Dậy

Chương 12: Ác ma thiếu niên xuất thế

Editor + Beta: Linoko

Giả mẫu và Giả Chính đều lên tiếng, lại được Vương phu nhân cùng Vương Hi Phượng dặn dò, đám nô tài phía dưới nhanh chóng chuẩn bị xe ngựa tại một cửa hông nhỏ.

Triệu di nương vốn đang bực bội, thấy hai con lừa kéo xe, lập tức lên giọng: "Trong phủ ngựa đều chết hết rồi sao? Hả? Thế mà lại dùng hai con lừa, nói ra ngoài, người ta còn tưởng quốc công phủ phô trương lớn lắm!"

"Triệu di nương à, nương đừng nóng. Trong phủ tổng cộng có mấy chiếc xe ngựa, vừa nãy lão gia đã lấy một chiếc, Liễn nhị nãi nãi đi Ninh Quốc phủ cũng cần một chiếc, thái thái lát nữa đến Trấn Quốc công phủ bái phỏng cũng cần một chiếc, đến lượt nương thì thật sự không còn xe nào nữa." Chu Thụy Gia cười nịnh.

Triệu di nương tự biết mình không thể so với những người kia, cũng hiểu đây là Chu Thụy Gia cố ý làm nhục mình. Cô ta tức giận đến nói không ra lời, may mà có Tiểu Cát Tường và Tống ma ma can ngăn trấn an, mới miễn cưỡng lên xe.

"Hừ! Còn tưởng mình là nhân vật gì!" Khi xe lừa chậm rãi đi ra, Chu Thụy Gia nhổ nước bọt khinh bỉ. Không ngờ Giả Hoàn đột nhiên vén màn xe lên, dùng đôi mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm vào cô ta. Khi cô ta sởn tóc gáy, cậu bỗng cong môi cười gằn, khẽ nói không thành tiếng: "Đợi ta trở về!"

Chu Thụy Gia sợ đến tay chân run rẩy, hồi lâu sau mới vỗ ngực thở dốc: "Thằng nhóc này thật quái đản, lại có đôi mắt như ác quỷ! May là hắn đi rồi chưa chắc về được, nếu không khiến người ta ngày ngày mất ngủ mất!"

Suốt chặng đường, Triệu di nương cứ chê bai hai con lừa. Ra khỏi thành mới tỉnh ngộ, vội hỏi xa phu: "Định đưa chúng ta đến trang viên nào vậy?" Khi cáo từ ra đi, thái thái cũng không nói rõ, khiến cô ta lo lắng.

"Đến Lý gia trang." Xa phu vung roi đáp.

Lý gia trang không phải thuộc về họ Lý, mà vì tọa lạc ở thôn Lý nên gọi là Lý gia trang. Chủ trang là dân địa phương, ký hợp đồng bán đứt cho họ Giả, khá có thủ đoạn nên được Vương phu nhân coi trọng, thường gọi là lão Lý.

Nói về nhà lão Lý này, quả thật chẳng phải thứ tốt lành gì. Cha con thường xuyên chung chạ với một phụ nữ, vợ thì ghen tuông độc ác, tay đen, đợi hai người chơi chán sẽ gϊếŧ người đi, chẳng ngại gì. Năm ngoái, hai cha con gϊếŧ chết một cô em dâu trẻ đẹp, khiến nhà người ta phải bỏ quê hương lên kinh cáo trạng, bị Vương phu nhân chặn đứng, đánh chết trong ngục.

Từ đó, nhà lão Lý mang ơn đội nghĩa Vương phu nhân, trung thành tận tụy.

Triệu di nương là người hầu trong phủ Giả, tất nhiên hiểu rõ chuyện bọn hạ nhân, lập tức sợ đến mặt trắng bệch, mồ hôi lạnh toát ra.

"Di nương làm sao vậy?" Giả Hoàn vỗ vai bà.

"Con ơi! Chuyến đi này của chúng ta e rằng hung hiểm hơn may mắn..." Ôm con trai vào lòng, Triệu di nương vừa khóc vừa kể lại ngọn nguồn.

Tống ma ma cũng mặt ủ mày chau, chỉ có Tiểu Cát Tường vẫn bình tĩnh tự nhiên, đang mở túi đồ chuẩn bị thức ăn cho chủ nhân.

"Ta cứ tưởng chuyện gì." Giả Hoàn nhận bánh từ Tiểu Cát Tường, cắn một miếng nhai chậm rãi, cười nhạt nói: "Di nương, ta hỏi nương, ta là ai, lão Lý kia là ai?"

Triệu di nương ngơ ngác nhìn cậu, vẻ mặt ngây thơ.

"Ta thấy nương bị tiếng xấu của hắn dọa choáng rồi. Ta là Giả Hoàn, tam thiếu gia của phủ Giả, hắn ký hợp đồng bán mình, là nô tài của phủ Giả. Nếu hắn dám vô lễ với ta, ta đánh chết hắn, gia đình hắn làm gì được ta? Trên đời này làm gì có chuyện chủ nhân bồi mạng cho nô tài, dù báo quan thì quan cũng phải đánh hắn trăm trượng trước." Nói đến đây, Giả Hoàn thật lòng cảm tạ cái xã hội phong kiến nô ɭệ rõ ràng giai cấp này. Địa vị cậu chiếm ưu thế tuyệt đối, sức mạnh cậu cũng chiếm ưu thế tuyệt đối, không lý do gì ở trang viên này lại không sống nổi.

Nhét nốt bánh vào miệng, cậu phủi vụn bánh trên áo, cười nhạt: "Ác nhân còn cần ác nhân trị, di nương có nghe câu này chưa?"

Tiểu Cát Tường che miệng cười khúc khích. Cô nàng sớm biết Hoàn tam gia lợi hại, chuyến đi này, nói là chó nhà có tang, không bằng nói là rồng ẩn vào vực sâu.

Triệu di nương hiểu ra, trong lòng yên ổn hơn nhiều. Nhưng khi thấy mặt mũi cổ họng con trai chi chít đốm đỏ, cô lại lo lắng: "Con còn đang bệnh đấy, nếu hắn cắt xén khẩu phần của chúng ta, lại không cho con tìm thầy thuốc, thể trạng này của con làm sao chịu nổi."

"Nương cứ để con ăn ngon ngủ kỹ vài ngày, bệnh này sẽ khỏi ngay thôi." Khi quyết định phải đi, Giả Hoàn đã ngừng uống thuốc độc, chỉ ăn nhiều ngủ nhiều, bổ sung đủ năng lượng cho cơ thể, các tế bào thối rữa sẽ nhanh chóng hồi phục như cũ.

"Vậy tam gia cứ ăn nhiều vào ạ, nô tỳ đã chuẩn bị sẵn lương khô, đi Kim Lăng chỉ mất một tháng, lương thực này đủ cho chúng ta ăn ba bốn tháng." Tiểu Cát Tường vỗ vỗ cái túi to bên cạnh.

"Đúng là con bé ngoan!" Có tố chất tích trữ lương thực của người sống sót tận thế đây! Giấu nửa câu sau trong lòng, Giả Hoàn giơ ngón cái khen ngợi Tiểu Cát Tường.

Mỗi ngày ăn năm sáu bữa, ăn xong là ngủ, chưa đầy hai ngày, làn da sưng đỏ chảy mủ của Giả Hoàn quả nhiên trở lại bóng loáng như xưa, thậm chí còn mịn màng hơn trước. Ngoài vẻ ngoài, năng lượng lưu chuyển trong cơ thể cậu cũng có sự biến đổi về chất.

"Con ta, thật sự khỏe rồi! Đợi vào trấn nhỏ kế tiếp, di nương sẽ nhờ người viết thư một phong, bảo lão gia đón chúng ta về." Triệu di nương mừng rỡ vỗ tay.

"Nương chắc chắn lá thư đó sẽ đến tay Giả Chính sao? Đã đuổi chúng ta đi rồi, Vương phu nhân tuyệt đối không để chúng ta quay về đâu." Giả Hoàn cười nhạt, năm ngón tay hơi dùng sức, hai viên bi đồng đang nắm trong lòng bàn tay bỗng bị bóp bẹp, dính chặt vào nhau đến mức không thể tách ra.

Triệu di nương vừa chìm trong thất vọng đã bị con trai biểu diễn kỹ năng này làm cho sợ ngây người.

Tiểu Cát Tường và Tống ma ma cũng nuốt nước bọt đánh ực. Họ sớm biết Hoàn tam gia có sức mạnh phi thường, nhưng không ngờ lại mạnh đến mức này. Trong lòng kinh ngạc đồng thời cũng cảm thấy vô cùng an toàn. Chuyến đi Kim Lăng này, nhà lão Lý chẳng còn đáng sợ nữa, tam gia chỉ cần giơ một ngón tay cũng có thể gϊếŧ chết bọn họ!

"Không uổng công ta chịu bao nhiêu khổ sở, dị năng cuối cùng cũng thăng cấp." Giả Hoàn lẩm bẩm, ném viên bi xuống rồi bắt đầu buộc bao cát. Lúc này bao cát không đựng cát sỏi mà là quặng sắt. Cùng thể tích nhưng trọng lượng tăng gấp nhiều lần.

"Sao con còn mang theo thứ này? Không phải bảo con vứt đi rồi sao? Quặng sắt này lấy ở đâu ra?" Triệu di nương lấy lại bình tĩnh, giơ tay véo tai con trai. Dù mạnh mẽ đến đâu thì cũng là con mình, cần đánh thì đánh, cần mắng thì mắng.

"Quặng sắt là quà chia tay Đa Hỉ tặng con, nương nhớ giúp con nhé. Con xuống đi theo xe lừa chạy đây, không nhanh chóng trở nên mạnh mẽ, làm sao bảo vệ được nương? Ngoan nào, đừng làm ồn." Gỡ tay Triệu di nương ra, Giả Hoàn nhanh nhẹn nhảy xuống xe.

"Con buộc thứ nặng như vậy làm sao chạy theo kịp? Đồ nghịch ngợm, bệnh mới khỏi lại bắt đầu hành hạ mình! Sao con không chịu nghỉ ngơi chút nào vậy!" Triệu di nương lập tức muốn nhảy xuống theo.

Tiểu Cát Tường vội kéo tay cô, cười nói: "Di nương cứ ngồi trên xe chờ xem, Hoàn tam gia làm được mà!"

Tống ma ma cũng nắm chặt cánh tay còn lại của cô, khuyên giải an ủi.

Triệu di nương không làm gì được đứa con bướng bỉnh, đành phải dặn xa phu cố gắng đi chậm lại.

Giả Hoàn khó nhọc chạy theo sau xe, ban đầu Triệu di nương còn thấy xót xa, nhưng thấy cậu tinh thần phấn chấn, đôi mắt sáng long lanh vẻ hào hứng, dần dần cũng an tâm. Cô cùng Tiểu Cát Tường và Tống ma ma vừa nhàn nhã gặm hạt dưa, vừa nhắm thẳng vào mặt con trai ném vỏ. Thấy con trai lộ vẻ bất đắc dĩ thì cười ha hả, vẫy ngón tay gọi: "Hoàn nhi chạy nhanh lên, chạy chậm di nương sẽ đánh đòn con đấy!"

Giả Hoàn vừa né tránh vỏ hạt dưa vừa trợn trắng mắt, những thói quen thô bạo và hiếu chiến từ kiếp trước đều thu lại tận đáy lòng. Đây là người thân của cậu, dù nghèo túng cũng không rời không bỏ.

Hai ba ngày trôi qua, cậu đã có thể chạy ngang hàng với xe lừa. Năm sáu ngày sau, dù xa phu không ngừng quất roi vào hai con lừa, cũng chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng Hoàn tam gia ở xa xa phía trước.

Thấy Lý gia trang đã ở ngay trước mắt, xa phu lau mồ hôi lạnh trên trán, thầm nghĩ đứa nhỏ này là quái vật sao? Từ kinh thành chạy một mạch đến Kim Lăng, không ra mồ hôi, không thở gấp, chân còn buộc mấy chục cân bao cát. Thải Minh trước khi đi còn nhờ ta nhắn lão Lý đánh cho đối phương một trận. Thế này chẳng khác nào đưa thức ăn cho Hoàn tam gia!

Thầm niệm Phật cho lão Lý, xa phu dỡ hành lý xuống rồi đi ngay, chẳng buồn nhắn gì nữa, vì hoàn toàn vô dụng. Chỉ mong lão Lý đừng nghĩ quẩn mà động đao vào Hoàn tam gia.

Theo lý thì lão Lý đã nhận được thư từ phủ, biết ngày họ đến, nhưng Triệu di nương vào đến cổng nhị môn vẫn chẳng thấy ai ra đón, chỉ gặp vài tên hạ nhân xấu xí.

"Người đâu cả rồi? Chết hết ở đâu vậy? Không biết cô nãi nãi hôm nay đến à?" Có con trai bên cạnh, Triệu di nương mắng chửi rất có khí thế.

"Ôi, Triệu di nương đến rồi à! Xin lỗi, vừa nãy tôi đang ngủ trưa trong phòng, không ngờ ngủ quên mất." Một phụ nữ người đẫy đà, khoảng 30 tuổi, mặc áo vàng đeo bạc vén rèm bước ra từ nhà bên.

"Cô là ai?" Triệu di nương nhíu mày, trong lòng rất khó chịu. Người đến tuy mặt mỉm cười, nhưng thái độ lại rất kiêu căng.

"Tôi là vợ lão Lý." Người phụ nữ đưa tay chỉnh lại bông hoa lớn cài trên tóc, chỉ vào cô gái đang co ro đứng ở cửa, quát: "Cô kia, dẫn Triệu di nương lên phòng trên."

Còn biết để chúng ta ở phòng trên, không bắt ở nhà bên. Triệu di nương gượng gạo nén cơn bực bội trong lòng, kéo con trai đi vào. Thấy nhà cửa quét dọn còn tạm sạch sẽ, bài trí cũng không quá đơn sơ, nét mặt cô dịu đi đôi chút. Nhưng khi sờ vào chăn đệm, sắc mặt liền biến đổi.

"Sao đệm giường lại ẩm thế này? Còn cái chăn này, sao đều mốc meo rồi?" Cô mở chăn ra, chỉ vào những đốm đen nhỏ trên vải chất vấn.

"Nô tỳ chỉ là đứa hầu làm việc nặng, chỉ phụ trách quét dọn nhà cửa, những chuyện này nô tỳ thật sự không biết ạ!" Cô gái hốt hoảng xua tay.

"Đồ đĩ thoái! Dám lấy mấy thứ rách nát này lừa ta!" Triệu di nương giận dữ ôm chăn đệm chạy ra ngoài, ném tứ tung vào người vợ lão Lý, mắng: "Giữa mùa đông bắt mẹ con ta ngủ trên chăn đệm ẩm mốc, cô có ý đồ gì hả?! Sao thế, tưởng mình là chủ nhân Lý gia trang thật à? Dám giương oai với lão nương, xem hôm nay lão nương không xé xác cô ra!"

"Tôi là nô tài, nhưng cô cũng đâu phải chủ nhân, ai hơn ai kém? Đều bị đuổi đến đây cả, còn ra vẻ gì nữa? Xem hôm nay ai xé ai!" Vợ lão Lý bùng nổ phản kháng, thân hình to béo của bà ta chiếm ưu thế áp đảo trước Triệu di nương mảnh mai.

Giả Hoàn kéo Triệu di nương ra sau lưng, một cú đá văng người đàn bà nặng 200 cân bay xa hơn ba trượng. Người từng trải qua tận thế không cần giữ phong độ quý tộc, khi nổi giận gặp ai đánh người đó, bất kể nam hay nữ.

Vợ lão Lý ôm bụng nửa ngày không đứng dậy nổi, vừa ngẩng đầu lên đã phun ra một búng máu tươi, có lẽ xương sườn đã gãy.

Con trai bà ta, Lý Đại Phú, vốn đứng xem náo nhiệt ở cửa, không ngờ mẹ mình, người từng đánh bại cả thôn Lý gia, lại bị một đứa trẻ đá văng đi. Cậu ta vừa kinh ngạc vừa sợ hãi, định tiến lên giúp đỡ, nhưng khi đối diện với đôi mắt đỏ ngầu của cậu bé kia, cứ như bị trúng bùa chú, chân cứng đờ không nhấc lên nổi. Hồi lâu sau mới nhớ ra trong tay đang nắm dây xích một con chó dữ, bèn hô to ra lệnh tấn công.

Con chó dữ nhe nanh múa vuốt nhảy bổ tới, Triệu di nương, Tiểu Cát Tường và Tống ma ma ba người sợ hãi kêu lên lùi lại, nhưng Giả Hoàn không tránh không né. Đợi con chó nhảy tới gần, cậu nhanh như chớp túm lấy cổ họng nó, năm ngón tay siết chặt, chỉ nghe "rắc" một tiếng giòn tan, xương cổ con chó đã bị bẻ gãy.

Lý Đại Phú mềm nhũn ngã xuống đất, suýt nữa đái ra quần. Lão Lý nghe tiếng động chạy tới, chỉ thấy Giả Hoàn đang ném xác chó xuống đất, năm ngón tay như móc câu xé toạc hộp sọ, lục lọi trong đám não tủy đỏ trắng lẫn lộn, như đang tìm kiếm thứ gì đó.

"À, ta lại quên mất, ở đây đâu có tinh hạch." Giả Hoàn rút tay ra khỏi đống não, chán nản gõ gõ trán, để lại một vệt máu đỏ. Gϊếŧ zombie, xẻ thịt quái vật biến dị, rồi đập đầu tìm tinh hạch đã trở thành bản năng, hoàn toàn không cần suy nghĩ mà vẫn làm theo thói quen.

Lão Lý từ từ tựa vào tường, hai chân run rẩy đến mức không đứng vững nổi. Đây... đây là thằng nhóc ốm yếu Giả Hoàn của phủ Giả sao? Không phải quái vật ăn thịt người chứ?

Nghĩ vậy, chuyện càng khiến lão ta kinh hãi hơn xảy ra. Chỉ thấy Giả Hoàn ngửi ngửi ngón tay, rồi thè lưỡi liếʍ sạch đám não tủy dính trên đó, đôi mắt đỏ ngầu híp lại, nói: "Ngọt quá!"

Kiếp trước, Giả Hoàn rất thích ngửi mùi máu tươi, thường nằm trong vũng máu do chính mình tạo ra ngắm nhìn bầu trời xám xịt, tìm kiếm chút bình yên trong tâm hồn. Dù máu zombie tanh tưởi, nhưng vẫn còn mùi thối rữa, hoàn toàn không thể so sánh với mùi máu tươi ngọt ngào, thơm ngon này, tự nhiên càng khiến cậu say mê.

Vẻ mặt thưởng thức của cậu quá mức quỷ dị, khiến Lý Đại Phú run rẩy toàn thân, quần ướt đẫm mùi nướ© ŧıểυ. Lão Lý trượt dọc theo tường ngồi phịch xuống đất, không sao đứng dậy nổi. Vợ lão đau đớn như chết đi sống lại, vẫn cố gắng lê thân hình to béo, hy vọng tránh xa tên ma đồng đang cười nhạt giữa vũng máu kia.

Đừng nói bọn họ, ngay cả Triệu di nương ba người cũng sợ đến tái mặt.

Giả Hoàn sống một mình mười mấy năm, sớm đã không còn quan tâm đến ánh mắt của người khác. Cậu nuốt nước bọt, cười ngoan ngoãn với Triệu di nương: "Con đói rồi, tối nay ăn thịt chó nhé!"

Triệu di nương vốn cũng là người tàn nhẫn, lập tức lấy lại bình tĩnh, quát lão Lý: "Không nghe thấy à? Con trai ta muốn ăn thịt chó, mau đem con chó chết này đi nấu!"

"Vâng, vâng, ngay đây!" Lão Lý vội vàng đáp, nhưng run rẩy mãi vẫn không đứng dậy nổi.

"Di nương của ta cần nghỉ ngơi, mau thay hết chăn đệm trong phòng, nhanh lên!" Giả Hoàn đôi mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm vào Lý Đại Phú.

Lý Đại Phú với ý chí phi thường đứng bật dậy, chạy như bay về phía kho, sợ chậm một bước sẽ bị tên ma đồng này nuốt sống.

Mẹ cậu ta cứ thế nằm trên mặt đất lạnh giá hồi lâu, khi được đỡ về đã hấp hối, đâu còn vẻ kiêu ngạo ương ngạnh như lúc trước.

"Con ta giỏi quá! Xem thử trong trang trại này còn ai dám lỗ mãng nữa!" Nhìn ánh mắt vừa kính vừa sợ và cử chỉ nơm nớp lo sợ của đám nô tài, Triệu di nương ôm chặt con trai, cười sung sướиɠ. Lần đầu tiên trong đời, cô nếm trải cảm giác dương dương tự đắc, nếu biết thế này, đã chẳng nên ăn vạ ở phủ Giả chịu bao nhiêu uất ức.