Trọng Sinh Trong Hồng Lâu Mộng: Hoàn Tam Gia Trỗi Dậy

Chương 11: Số phận trớ trêu

Editor + Beta: Linoko

Triệu di nương vừa đi, ngoại trừ Tiểu Cát Tường và Tống ma ma, những nô tì khác đều vội vã tìm cách để ở lại phủ Giả. Đi trang viên không những lương bổng giảm một nửa, công việc còn vất vả hơn, lại chẳng biết năm nào tháng nào mới được về kinh, bọn họ làm sao chịu đi cho được.

Đến giờ cơm tối, Thước Nhi đã trở lại, trên mặt mang theo chút vui mừng. Đến trước cửa phòng Giả Hoàn, vẻ mặt cô lại chuyển sang lo lắng bất an, đứng ngập ngừng hồi lâu mà không dám bước vào.

"Vào đi." Giả Hoàn nằm nghiêng trên giường, tay cầm một đóa thủy tiên màu vàng nhạt đưa lên mũi ngửi, trông có vẻ say mê thư thái. Nhưng khi cậu quay mặt lại, Thước Nhi biết ngay cậu đang đứng bên bờ vực cuồng nộ.

Bởi vì đôi mắt cậu đã chuyển từ đen tuyền sang đỏ thẫm, đồng tử giãn ra chiếm hơn nửa hốc mắt. Ánh mắt lạnh lẽo thấu xương ấy khi lướt qua khiến người ta không khỏi rùng mình, toàn thân lạnh toát.

Thước Nhi không kìm được lùi lại hai bước, đầu gối mềm nhũn quỳ xuống.

Giả Hoàn vò nát bông hoa, tiện tay ném ra ngoài cửa sổ. Đầu ngón tay gõ gõ lên mặt bàn, cậu hỏi: "Chuyện gì?"

"Tam gia, ngài... ngài sao không ăn cơm? Thức ăn đều nguội cả rồi. Để nô tỳ hầu hạ ngài dùng bữa đã." Thước Nhi mất hết can đảm để từ biệt, run rẩy bò dậy chia thức ăn cho chủ nhân.

Nhà họ Giả đãi ngộ hạ nhân khá rộng rãi, quy củ cũng không quá nghiêm ngặt. Những nô bộc có chút thể diện khi đứng trước mặt chủ nhân đều xưng "ngươi" hay "ta", không dùng tiện xưng. Nhưng không biết từ khi nào, Thước Nhi không còn dám tùy tiện trước mặt Giả Hoàn nữa. Cô gọi một tiếng "Hoàn tam gia" với vẻ cam tâm tình nguyện, nhưng cũng đầy kính sợ.

"Không cần đâu, ngươi muốn nói gì? Đến để từ biệt chăng?" Giả Hoàn xua tay, đôi mắt đỏ thẫm nhìn rõ mồn một.

Thước Nhi vừa mới đứng dậy, sợ hãi đến nỗi lập tức quỳ xuống lần nữa. Miệng mấp máy hồi lâu mà chẳng nói nên lời, chỉ biết nức nở dập đầu với chủ nhân. Ba bốn cái, trán đã đỏ ửng. Cô thầm nghĩ nếu chọc giận Hoàn tam gia, chỉ cần một ngón tay cậu cũng có thể bóp chết mình.

"Đừng dập đầu nữa. Muốn đi thì cứ đi, bên cạnh ta không lưu người vô tâm vô tình." Giọng Giả Hoàn bình thản.

"Tam gia, là nô tỳ có lỗi với ngài. Nhưng cha mẹ nô tỳ đều ở trong kinh, nhà có ba em gái một em trai đang kêu khóc đòi ăn. Nô tỳ đi rồi ai lo cho họ đây? Nô tỳ cũng bất đắc dĩ thôi. Ngài về sau phải bảo trọng nhiều hơn!" Nói nhanh xong những lời này, Thước Nhi bò dậy chạy đi.

Cô vốn tưởng chủ nhân sẽ nổi giận đùng đùng, sẽ lật bàn, thậm chí sẽ trách mắng đánh đập. Nhưng không ngờ cậu lại biểu hiện bình tĩnh đến vậy, nhìn cô với ánh mắt như đang ngắm một món đồ chơi có thể có hoặc không. Chạy ra khỏi cửa, cô cũng không rõ mình là nhẹ nhõm hơn, hay tiếc nuối nhiều hơn.

Giả Hoàn nằm nghiêng lại trên giường, lại hái một đóa hoa đưa lên mũi ngửi. Trên mặt chẳng có nửa phần lưu luyến hay đau khổ.

"Con bé khốn kiếp kia, vội vã đi đầu thai à?" Tiểu Cát Tường đi tới đối diện, bị Thước Nhi đâm phải loạng choạng.

"Cát Tường tỷ, muội phải đi rồi." Thước Nhi vội đỡ lấy cánh tay Tiểu Cát Tường.

"Tìm được chỗ đi chưa?" Tiểu Cát Tường cũng không ngạc nhiên.

"Tìm rồi, đi quản chim chóc trong viện của tam tiểu thư."

"Thước Nhi hầu hạ chim chóc, cũng hợp đấy." Tiểu Cát Tường cười nhạo.

Thước Nhi lộ vẻ xấu hổ, do dự một lát rồi thành tâm khuyên nhủ: "Cát Tường tỷ, tỷ cũng mau nghĩ cách ở lại đi. Đi rồi thì tám chín phần là không về được đâu. Người quen nước ở kinh thành từ đây sẽ trở thành phụ nữ quê mùa, e rằng ngay cả một tên sai vặt thô lỗ cũng chẳng xứng. Hơn nữa, mấy gã quản trang đều theo phe thái thái, ở trang viên một tay che trời, không cần nửa năm là có thể hành hạ người ta đến chết. Tỷ đừng có cố chấp, đi theo chỉ tổ chịu khổ thôi!"

Tiểu Cát Tường không để tâm, mỉm cười nói: "Gã quản trang có ác độc đến mấy cũng đâu bằng tam gia? Có tàn nhẫn đến đâu cũng chẳng qua được tam gia? Tam gia dù sao cũng là chủ nhân đàng hoàng của nhà họ Giả. Nếu ngài muốn trừng phạt vài tên nô tì, bọn họ chỉ có nước chịu đựng, đánh chết cũng phải chịu. Nếu không sẽ bị coi là khi quân phạm thượng, đưa vào nha môn là phải chém đầu đấy. Ta ở kinh thành không có gì vướng bận, cũng chẳng hi vọng được gả chồng. Tam gia đến Kim Lăng lập nghiệp, ta vừa hay đi theo hưởng phúc. Còn hơn ở đây phải luồn cúi, ngồi chỗ bẩn thỉu." Nói xong, cô ném khăn tay rồi bỏ đi.

Gã quản trang thật sự có thể ác độc hơn tam gia sao? Nhớ đến đôi mắt đỏ ngầu kia, sức mạnh bóp nát chén sứ bằng tay không, Thước Nhi rùng mình, chợt hối hận vì quyết định vừa rồi của mình.

Thước Nhi vừa đi, Nghênh Xuân liền đến. Thấy trong viện không có ai canh gác, nàng đứng ở cửa gọi: "Hoàn ca nhi có ở đó không?"

Tiểu Cát Tường vội chạy ra từ phòng bên cạnh, cười hì hì đón tiếp: "À, nhị tiểu thư đến rồi. Tam gia đang dùng cơm đấy. Tiểu thư đã ăn chưa? Để tôi lấy thêm bát đũa nhé?"

"Không cần đâu, ta vừa ăn xong rồi. Nghe nói Hoàn ca nhi sắp đi, ta đến thăm và mang ít đồ dùng đường cho cậu ấy." Nghênh Xuân chỉ vào túi vải lớn trong tay.

Từ khi tam gia bị bệnh, đây là lần đầu tiên có anh chị em đến thăm. Ngay cả tam tiểu thư cũng chẳng hề có động tĩnh gì. Tiểu Cát Tường nghĩ muốn làm cho chủ nhân vui vẻ một chút, vội mời Nghênh Xuân vào nhà.

Giả Hoàn chẳng ăn uống gì nhiều, chỉ gắp vài đũa rồi đẩy bát sang một bên, chậm rãi uống trà xanh. Thoáng nhìn thấy Nghênh Xuân, cậu không khỏi ngạc nhiên nhướng mày, không ngờ vẫn còn người nhớ đến mình. Nhưng nghĩ lại cũng phải, trong nguyên tác Bảo Ngọc đối với người em này thái độ có thể có có thể không; Đại Ngọc từ đầu đến cuối chưa từng nói với Giả Hoàn nửa câu; Tham Xuân ghét bỏ xa cách không kịp, chưa từng chủ động thân thiết; chỉ có Nghênh Xuân đối xử với cậu bằng tình cảm chân thành, nhiều lần quan tâm chăm sóc.

Nghĩ vậy, vẻ hung tợn trong mắt Giả Hoàn lập tức giảm đi vài phần.

Nghênh Xuân quả thật bị những vết đỏ lớn trên mặt cậu làm cho kinh hãi, nhưng chỉ trong chốc lát đã điều chỉnh lại. Nàng không tỏ ra sợ hãi, cũng không chê bai, ngồi xuống mép giường nắm lấy tay em trai, dịu dàng hỏi han: "Hoàn ca nhi, sao mắt em lại đỏ thế? Em vừa khóc phải không? Đừng sợ, đi chỉ cần an tâm dưỡng bệnh thôi. Chậm thì vài tháng, lâu thì nửa năm cũng sẽ về mà."

"Em không sao đâu, cảm ơn nhị tỷ tỷ đã quan tâm." Giả Hoàn cúi đầu, che giấu đôi mắt khác thường của mình. Cậu lấy hết kiên nhẫn nói chuyện với Nghênh Xuân, sau nửa canh giờ mới từ biệt.

"Nhị tiểu thư thật có tâm, toàn mang những thứ tam gia thích nhất. Xem này, hộp bánh không những tinh xảo mà còn dễ bảo quản, vừa hay để ăn dọc đường." Tiểu Cát Tường lấy ra một hộp bánh to, quả nhiên thấy trong mắt chủ nhân tơ máu rút đi không ít.

"Ồ, sao lại còn có năm mươi lạng bạc nữa? Muốn móc tiền từ tay nãi ma ma của nàng đâu phải dễ!" Tiểu Cát Tường cầm túi tiền thở dài.

"Sau này tự khắc sẽ đền đáp ân tình này cho nàng." Giả Hoàn mở nắp hộp, lấy ra một miếng bánh hình hoa mai từ từ ăn.

"Đúng vậy, chủ nhân ngài nhớ kỹ ơn của nhị tiểu thư nhé. Trong phủ có bao nhiêu anh chị em, trừ nàng ra ai chịu đến..." Ý thức được mình nói không ổn, Tiểu Cát Tường vội ngừng lại, cầm túi vải đi ra ngoài.

Bên này, Triệu di nương trong tình trạng chật vật quỳ gối trước cửa thư phòng của Giả Chính, cuối cùng bị hai bà già dìu ra. Đứng tại chỗ lau nước mắt hồi lâu, thấy lão gia đã quyết tâm, bà vội vàng quay đầu chạy về phía sân của Tham Xuân.

"Có chuyện gì thì nói cho phải, đừng động một tí là quỳ, ngươi muốn giảm thọ của ta sao?" Tham Xuân sai người đỡ Triệu di nương dậy, giọng nói cực kỳ không kiên nhẫn. "Bảo ta đi cầu xin lão thái thái, ngươi nói dễ quá! Nào ngờ chính là lão thái thái ra lệnh, bảo đưa Hoàn ca nhi đi thật xa! Bà ấy tuy không quản việc, nhưng tính tình nhất ngôn cửu đỉnh, vạn lần không có lý do sửa đổi. Nếu ta không biết điều chạy đến cầu xin, chẳng phải sẽ liên lụy đến cả ta sao?"

"Đều là con một mẹ sinh ra, sao lại nói đến liên lụy? Giúp đỡ em trai là bổn phận của ngươi!" Triệu di nương có chút bực bội, lông mày dựng đứng. Nhưng nghĩ đến Tham Xuân rất được lòng lão thái thái và thái thái, bà lại hạ giọng.

"Giúp đỡ giúp đỡ, suốt ngày ngươi chỉ bảo ta giúp nó, sao chưa bao giờ bảo nó giúp ta? Nó hiện giờ phát bệnh điên, lại còn nhiễm một thân ghẻ lở, ngay cả hình dáng người cũng chẳng còn. Nói ra ngoài ta biết xử trí thế nào, làm sao cưới xin? Di nương đừng cầu ta nữa, coi như ta cầu ngươi đi, mau đưa nó đi để ta còn đường sống. Ta sau này gả được tốt tự nhiên sẽ không bạc đãi các người đâu." Tham Xuân hiếm khi chủ động ôm lấy Triệu di nương, vẻ mặt cầu khẩn.

Nhìn vẻ mặt hiếm thấy dịu dàng của con gái, Triệu di nương trong lòng chẳng vui sướиɠ, chỉ thấy trái tim lạnh giá. Đây là con gái của bà sao, vì lợi ích của mình mà không màng đến an nguy của em ruột? Nó thông minh như vậy, sao không biết đưa Hoàn Nhi đi chẳng khác nào bảo nó đi chết? Vậy mà nó không hề cảm thấy, ngược lại còn vui mừng gấp gáp, thật đủ tàn nhẫn!

Nghĩ đến đây, Triệu di nương đẩy con gái ra, cười lạnh nói: "Ngày sau ngươi gả được tốt, còn tìm đâu ra xương cốt của Hoàn Nhi? Chỉ nói suông để lừa ta thôi! Không ngờ ta lại sinh ra một đứa con vô tình vô nghĩa như ngươi!"

Tham Xuân cũng bị chọc giận, cất giọng the thé cãi lại: "Ta là súc sinh, vậy ngươi là cái gì? Ta chỉ hận mình không thể đầu thai vào bụng thái thái, làm con gái chính thức của bà ấy. Lại phải dính líu đến ngươi, một kẻ không đáng mặt mũi. Ngày thường ngươi làm ta mất mặt cũng đành, sao còn muốn hủy hoại tương lai của ta?! Kiếp trước ta nợ ngươi sao? Nếu ngươi còn chút tình máu mủ thì đừng làm khó ta nữa! Còn về Giả Hoàn, cứ để nó tự lo liệu đi!" Nói rồi, nàng sai người đẩy Triệu di nương ra ngoài.

Triệu di nương cảm xúc dâng trào, suýt nữa tức chết ở bên ngoài. Nhớ đến đứa con trai đang bệnh nặng, bà mới cố gắng trở về, vừa vào phòng đã òa khóc như mưa.

Giả Hoàn chẳng nói gì, chỉ dùng đôi mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm vào bà không chớp.

Khóc một lúc, Triệu di nương bắt đầu thu dọn hành lý.

"Người đi cùng con à?" Giả Hoàn nhướng mày, vẻ mặt có chút ngạc nhiên.

"Không đi với con thì để con một mình chết ở ngoài à? Ta đi cầu xin cha con và chị con, hai người họ lòng dạ tàn nhẫn không chịu lo cho con, ta không thể mặc kệ con được." Nhắc đến hai người đó, Triệu di nương căm hận đến nghiến răng.

Thì ra là đi cầu xin giúp ta. Máu trong mắt Giả Hoàn lập tức rút đi không còn một chút. Cậu xoa đầu Triệu di nương, an ủi: "Đừng sợ, con sẽ bảo vệ mẹ."

"Trước hết hãy chữa khỏi cái bệnh ghẻ lở này đã! Thằng nhóc chết tiệt, người trong viện đều chạy hết rồi, mau xuống dọn dẹp đồ đạc đi! Từ nay con không còn là tam thiếu gia của phủ Giả nữa đâu!" Triệu di nương tức giận véo tai con trai.

Giả Hoàn khẽ cười, khuôn mặt hiếm khi lộ vẻ rạng rỡ tươi tắn.

Trên lầu, vì việc trục xuất Giả Hoàn, Vương Hi Phượng đặc biệt đến gặp Vương phu nhân để quyết định.

"Cô mẫu, trong mấy trang trại ở Kim Lăng, người thấy nên đưa đi đâu là hợp lý?"

"Đương nhiên là đưa đến nơi non xanh nước biếc, cảnh vật thanh u, có lợi cho bệnh tình của Hoàn ca nhi."

"Vậy đưa đến trang trại của lão Lý thì sao?"

"Rất tốt."

Hai cô cháu bàn bạc xong, trong lòng đều cảm thấy hài lòng.

Đứng ở cửa, Thải Minh khóe miệng nở nụ cười quái đản, thầm nghĩ: Thù của đệ đệ cuối cùng cũng được báo, nãi nãi quả nhiên không lừa ta!

Lão Lý kia nổi tiếng gần xa là kẻ háo sắc, thấy đàn bà đẹp là không đi nổi. Hắn cưới một bà vợ xuất thân từ gia đình đồ tể nhiều đời, tâm địa độc ác tay chân tàn nhẫn. Bà ta đã làm chết liên tiếp mấy người thϊếp và vài đứa con riêng của hắn. Đứa con trai duy nhất còn sống thì kế thừa hết cái xấu của bố mẹ, vừa háo sắc vừa tàn độc, Ngũ Độc đều đủ cả. Tuy cả nhà này phẩm hạnh thấp kém, nhưng thắng ở chỗ có khả năng, mỗi năm thu địa tô đều nhanh nhất và nhiều nhất. Vì vậy dù gây ra nhiều tai tiếng cũng đều được Vương phu nhân bao che, họ đối với bà ta trung thành nhất mực.

Đưa mẹ con Triệu di nương đến đó chẳng khác nào đưa vào địa ngục, đoạn này không còn đường sống!