Editor + Beta: Linoko
Vì con vợ lẽ nhiều lần bị nô tài tra tấn, Giả Chính cũng bắt đầu coi trọng vấn đề này. Lo sợ việc này lan truyền ra ngoài làm ô uế thanh danh của mình, ông ta siết chặt quản lý hậu viện, không cho phép nô tài nói năng bừa bãi.
Phượng tỷ vừa mới nắm quyền quản gia, đã thẳng tay đốt mấy cây roi, dạy dỗ bọn nô tài cho ngoan ngoãn. Mọi việc lớn nhỏ đều được chu toàn, chỉ trong nửa tháng, không còn ai dám nói những lời xấu xa như "Hoàn tam gia đầu óc có vấn đề" nữa.
Đây là chiến thắng lớn đầu tiên của Triệu di nương trong cuộc đấu tranh ở phủ Giả. Trong lòng nàng vui sướиɠ khôn xiết, vẻ mặt rạng rỡ, thân thể nhẹ nhõm, ngay cả khi ngủ cũng có thể cười tỉnh.
Giả Hoàn không còn luyện tập võ công nữa, chỉ suốt ngày ở trong phòng giả vờ bệnh. Tuy rằng cuộc sống ăn ngủ như vậy là mơ ước tột cùng của cậu ở kiếp trước, nhưng khi thực sự sống cuộc sống này, cậu mới phát hiện ra rằng máu tanh và gϊếŧ chóc đã khắc sâu vào tận xương tủy, chưa từng có một khắc rút ra được. Dù đã đổi thời không, đổi thân xác, cậu vẫn là Giả Hoàn với linh hồn cuồng loạn bất an!
Cuộc sống phú quý ở phủ Giả đối với cậu chẳng có ý nghĩa gì. Cậu khao khát trở nên mạnh mẽ, khao khát tự do, khao khát được tùy tâm sở dục làm chủ vận mệnh của mình. Nhưng chừng nào còn ở phủ Giả một ngày, cậu vẫn chỉ là một đứa con vợ lẽ địa vị thấp kém, bị người khác nắn tròn bóp méo, tất cả những gì cậu khao khát, trong mắt người khác, thậm chí trong mắt Triệu di nương, đều chỉ là si tâm vọng tưởng.
Ngồi trên giường đất cạnh cửa sổ, Giả Hoàn sắc mặt u ám, lấy từ túi ra một nắm hạt dẻ cười, nhai nuốt rồi uống một ngụm trà xanh, phân biệt rõ ràng nói: "Thật đắng!"
"Cái gì thật đắng?" Thước Nhi bưng một chén thuốc nóng hổi bước vào.
"Thuốc đắng! Lấy cho ta một đĩa mứt hoa quả." Giả Hoàn xua tay.
Thước Nhi không nghi ngờ gì, vội vàng đi ra. Giả Hoàn lại móc từ túi ra một nắm lá cây trúc đào, nuốt trọn vào bụng, lúc này cả khuôn mặt đều nhăn nhó vì đắng. Nhưng điều khó chịu hơn cả là cơn đau nhức khi các tế bào trong cơ thể bị độc tố phá hủy, ban đầu giống như một ngọn lửa nhỏ, từ tim lan dần ra, nơi nào đi qua đều bị đốt cháy thành tro.
Rõ ràng đau đến mức muốn gào thét lăn lộn khắp đất, bên ngoài cơ thể cũng nóng đến kinh người, nhưng khóe miệng Giả Hoàn lại nở một nụ cười quỷ dị. Cậu quá yêu cảm giác này! Càng đau, cậu càng cười hoan hỉ, khi tất cả những cảm xúc thuộc về con người đều bị tiêu diệt hết, chỉ có nỗi đau tê tâm liệt phế này mới có thể làm cậu cảm nhận được rằng, mình là một con người, một con người sống sờ sờ!
Cắn răng chịu đựng từng đợt đau nhức dồn dập, tốc độ chữa lành của cơ thể dần dần không theo kịp tốc độ bị phá hủy, độc tố từ bên trong lan ra bên ngoài, trên da hình thành từng mảng lớn đốm đỏ, đồng thời sưng phồng lên và mưng mủ với tốc độ cực nhanh.
"Thành công rồi, công sức uống thuốc của ta không uổng phí." Giả Hoàn nằm vật xuống giường đất, thở hổn hển.
"Trời ơi, Hoàn tam gia, ngài làm sao vậy?" Thước Nhi đứng ở cửa kêu lên kinh hãi, định bước lại gần nhưng nhìn thấy những cục sưng ghê tởm kia lại lùi lại, vén váy chạy về phía phòng Triệu di nương, hét lớn: "Di nương, tam gia không ổn rồi, nhanh đến xem đi ạ!"
"Hoàn Nhi làm sao vậy?" Triệu di nương bị kim thêu hoa đâm mạnh vào tay, ném bỏ miếng vải lụa dính máu, thậm chí không kịp xỏ giày, nhảy xuống giường đất chạy ra ngoài. Vừa rồi không phải vẫn còn tốt sao? Còn mặt dày mày dạn đòi ăn một bát thịt kho tàu! Đứa nhỏ này, chẳng lúc nào được yên!
"Tam gia, tam gia hình như bị thấy hỉ!" Thước Nhi thở hổn hển nói.
"Thấy hỉ?! Mau, mau đi gọi đại phu!" Triệu di nương lảo đảo, suýt ngất đi. Tống ma ma và Tiểu Cát Tường vội vàng đỡ lấy hai bên tay nàng.
Thấy hỉ chính là bệnh đậu mùa, chỉ cần sơ sẩy một chút là có thể mất mạng, lại còn dễ lây lan, một người mắc bệnh là cả viện đều có nguy cơ. Dù Triệu di nương có ngu dốt đến đâu cũng biết việc này không thể giấu được, vừa đi về phòng con trai vừa sai Tống ma ma lên phòng trên bẩm báo.
"Thấy hỉ? Đúng là phúc bất trùng lai, họa vô đơn chí! Đã mời đại phu chưa?" Trong phật đường, Vương phu nhân từ tốn gõ mõ, vẻ mặt không vui không buồn.
"Đã mời rồi ạ. Không biết cái thằng tiện chủng kia kiếp trước tạo nghiệp chướng gì, kiếp này cứ hết chuyện này đến chuyện khác, lần này chắc phải mất mạng nhỏ rồi!" Chu Thụy Gia che miệng cười khẩy.
"Sao có thể nói những lời hỗn láo như vậy trước mặt Phật Tổ? Tội lỗi! Hoàn ca nhi cát nhân tự có thiên tướng, chắc sẽ không sao đâu." Vương phu nhân chắp tay thi lễ trước tượng Quan Âm Bồ Tát trên bàn thờ, rồi lại dặn dò cẩn thận: "Mau đi bẩm với lão thái thái, ngàn vạn đừng để Bảo Ngọc Đại Ngọc nhiễm phải khí bệnh. Đặc biệt là Đại Ngọc, thân thể mảnh mai ấy chịu không nổi nửa phần xáo trộn đâu!" Nói xong, bà ta khẽ nhíu mày, dường như rất lo lắng cho Đại Ngọc.
"Vâng, tôi đi ngay!" Chu Thụy Gia hiểu ý, mím môi đi xuống.
Giả mẫu nghe tin tức xong, sắc mặt quả nhiên rất khó coi, lại thấy Vương phu nhân lo lắng rất đúng, vội gọi người đi phong tỏa sân của Triệu di nương. Vương Hi Phượng hầu hạ bên cạnh, trầm ngâm nói: "Lão tổ tông, chỉ phong tỏa sân e là không ổn, những chậu giặt xiêm y này đều thông nhau, khí bệnh theo dòng nước chảy ra, phòng cũng phòng không được! Chi bằng mau chóng đưa Hoàn ca nhi ra ngoài, ngăn chặn từ gốc mới tốt."
"Phượng nha đầu nói đúng lắm! Đợi đại phu xem qua rồi gọi mấy tên sai vặt khiêng hắn ra ngoài đi." Giả mẫu xoa huyệt Thái Dương, cảm thấy Giả Hoàn đúng là một tên quỷ quái, ba ngày một vở hai ngày một chuyện, đuổi đi cho rảnh nợ.
Ở thiên viện, đại phu vừa bước vào cửa đã hoảng sợ trước những cục sưng đỏ mưng mủ khắp người Giả Hoàn. Bọn nha hoàn tỳ nữ không dám đến gần, đều chen chúc ở ngoài cửa sổ vươn cổ nhìn vào, chỉ có Triệu di nương nắm tay con trai khóc lóc.
"Đại phu, mau đến xem Hoàn ca nhi, con ta bị làm sao vậy?" Vừa thấy người đến, Triệu di nương vội đứng dậy nhường chỗ.
Xui xẻo thật! Đầu tiên là ngã, sau là bị đánh, giờ lại nổi đậu mùa, đứa trẻ này chẳng lẽ là ngôi sao xui xẻo? Đại phu thầm nghĩ, lấy từ hòm thuốc ra một chiếc khăn tẩm ngải cứu che miệng mũi, cẩn thận sờ vào mạch đập của Giả Hoàn.
Giả Hoàn nằm nghiêng trên giường đất nhắm mắt chợp mắt, vẻ mặt hết sức bình thản, như thể chẳng có chuyện gì xảy ra.
Bắt mạch xong lại xem khí sắc, đại phu trong lòng không yên, đưa ngón trỏ chọc vào một cục sưng lớn trên má Giả Hoàn, hỏi: "Những mụn nhọt này mọc lên từ khi nào?"
"Tôi cũng không biết!" Triệu di nương khóc sướt mướt đáp.
"Đây không phải mụn nhọt." Giả Hoàn đột nhiên mở mắt, môi mỏng hơi nhếch lên, nhổ ra một hạt táo căng mọng nước, cục sưng trên má tự nhiên xẹp xuống.
Khóe miệng đại phu giật giật, Hoàn tam gia lúc này vẫn còn ăn vặt được, đôi mắt sáng long lanh, giọng nói đầy khí lực, có thể thấy bệnh không nặng lắm. Ông ta định nói gì đó nhưng lại nhìn về phía Triệu di nương, lắc đầu nói: "Không phải thấy hỉ đâu, có lẽ là do chạm phải hoa cỏ độc, làm hỏng da, tôi kê cho ít thuốc thanh nhiệt giải độc uống vào, mỗi ngày bôi thêm chút thuốc mỡ rồi theo dõi tiếp."
"Không phải thấy hỉ ạ? Thật vậy sao?" Triệu di nương vui mừng khôn xiết.
"Đúng vậy. Tính mạng con người quan trọng lắm, lão phu đâu dám nói bừa." Đại phu vừa nói vừa viết toa thuốc, sau đó đi theo Uyên Ương lên chính viện báo cáo.
"May mà không phải thấy hỉ, nếu không hai mẹ con ta chắc bị đuổi ra khỏi nhà mất! Tạ ơn Bồ Tát phù hộ!" Đợi đại phu đi xa, Triệu di nương quỳ xuống bên giường, hướng bốn phương lễ bái tạ ơn trời đất thần phật.
Giả Hoàn nhếch môi, cười đầy vẻ âm trầm, cầm một quả táo đỏ thẫm từ bàn nhỏ nhét vào miệng, thầm nghĩ vị đại phu này y thuật không tồi, không bị lừa, nhưng chuyện này chưa kết thúc đâu, dù sao mình cũng đã quyết tâm rồi. Nghĩ đến đây, cậu lại cảm thấy có lỗi với Triệu di nương, không khỏi đưa tay vuốt ve đầu bà.
"Đồ chết tiệt, suốt ngày chỉ biết ăn! Nói, có phải ngươi ăn bậy cái gì nên mới thành ra thế này không?!" Triệu di nương bật dậy, giận dữ tát một cái vào tay con trai đang có hành động vô lễ.
"Tuyệt đối không có, con lấy nhân cách mà thề!" Dù sao thứ đó cũng đã qua tám đời rồi! Giả Hoàn cười hì hì giơ ba ngón tay lên.
"Thằng ranh con, mỗi khi nói dối ngươi lại cười đặc biệt ngoan, tự ngươi không biết à? Xem mẹ hôm nay không lột da ngươi ra, đỡ phải ngày nào đó tự ngươi làm chết mình!" Triệu di nương vén tay áo, đè con trai xuống đánh một trận.
Giả Hoàn vung vẫy tay chân chống cự, hai mẹ con náo loạn thành một đống.
Ở chính viện, Giả mẫu nghe nói không phải thấy hỉ mà là do chạm phải hoa cỏ độc gây dị ứng, sắc mặt dịu đi đôi chút, dùng hai mươi lạng bạc đuổi đại phu đi, cũng không ra lệnh cấm đoán hai mẹ con nữa, chỉ bảo Uyên Ương nói, trên người Hoàn ca nhi những mụn nhọt đó thật ghê tởm khủng khϊếp, vẫn nên giữ cậu ta lại, tránh ra ngoài dọa người.
"Không phải thấy hỉ? Ngươi chắc chắn chứ?" Trong phật đường, Vương phu nhân hỏi đi hỏi lại mấy lần.
"Lão thái thái hỏi đi hỏi lại, vị đại phu đó đều lắc đầu phủ nhận. Ông ta là danh y nổi tiếng trong kinh, chắc không dám làm hỏng danh tiếng của mình đâu, dù sao thấy hỉ cũng là chuyện lớn, không thể lừa gạt được." Chu Thụy Gia lộ vẻ tiếc nuối.
Vương phu nhân sững người một lúc lâu, mới chậm rãi tiếp tục gõ mõ, giọng bình thản không gợn sóng: "Được, không phải thấy hỉ là tốt rồi. Ngươi lui xuống đi, có chuyện gì mau đến bẩm báo."
Chu Thụy Gia cúi đầu lui ra.
Sau đợt này lại qua mấy ngày, những mụn nhọt trên người Giả Hoàn không thấy chuyển biến tốt mà còn nặng hơn, đại phu đổi mấy loại đơn thuốc cũng không hiệu quả, chỉ còn biết lắc đầu thở dài.
Dần dần, trong phủ lại nổi lên những lời đồn đại, có người nói Hoàn ca nhi mắc bệnh hủi; có người nói Hoàn ca nhi tạo nghiệt, trời đang trừng phạt cậu ta; có người nói Hoàn ca nhi bệnh nguy kịch, không sống được bao lâu nữa... Tóm lại đều không phải lời hay ho gì.
Lại thêm Vương Hi Phượng thêm mắm thêm muối miêu tả bộ dáng khủng khϊếp của Giả Hoàn khi bị bệnh cho Giả mẫu nghe, cuối cùng cũng khiến bà động lòng.
"Chính Nhi, Hoàn ca nhi mắc phải căn bệnh quái lạ như vậy, toàn thân mụn nhọt mủ máu chảy ròng, trông thật ghê sợ. Ta e rằng bệnh này một hai năm khó lòng khỏi được, lại sợ lây lan sang người khác, những lời đồn về bệnh hủi, trời phạt cũng khó nghe quá, chi bằng đưa nó về quê ở Kim Lăng đi."
Giả Chính đâu rảnh rỗi để quản một đứa con vợ lẽ không ra gì, vả lại ông ta tự mình đi xem qua, chưa vào cửa đã bị dọa sợ, trong lòng cũng thấy ghê tởm vô cùng, lập tức gật đầu nói: "Mẫu thân nói phải, con sẽ xuống sắp xếp ngay." Nói xong cúi người cáo lui.
Triệu di nương nhận được tin tức như sét đánh ngang tai, Giả Hoàn lại khẽ cong môi cười, thầm nghĩ thành công rồi.
"Thằng ranh, sao giờ ngươi còn cười được?" Thấy vẻ mặt có thể nói là vui sướиɠ của con trai, Triệu di nương tức giận đến mức hận sắt không thành thép, mắng: "Đồ ngu! Ở trong phủ mỗi tháng còn có phân lệ để lấy, tiền thuốc men của ngươi cũng từ đó mà ra, đến Kim Lăng, không biết bị ném đến trang viên nào, mọi chi phí đều bị khấu trừ từ số tiền cấp cho trang viên, lại thêm vài câu dặn dò ngầm của thái thái, hai mẹ con ta sẽ trời cao không lối lên đất dày không đường chui, bệnh cũng đừng chữa, cơm cũng đừng ăn, chờ đến khi nào chúng ta chết đói chết bệnh! Đến lúc đó ngươi mới khóc! Trời ơi, sao ta lại khổ thế này! Một ngày yên ổn cũng không cho ta hưởng!" Mắng xong lại òa khóc, trông thật đau lòng.
Giả Hoàn trong lòng hơi áy náy, vuốt ve đầu Triệu di nương, thận trọng hứa hẹn: "Di nương, người yên tâm, đến Kim Lăng con nhất định không để người bị khi dễ đâu, sẽ sống thoải mái gấp ngàn vạn lần ở phủ Giả." Ngừng một lát, cậu hạ giọng, tiếp tục nói: "Dĩ nhiên, nếu người không muốn đi cũng được, chỉ cần đi cầu xin Giả Chính. Thân xác này của người hiện giờ vẫn còn có thể dỗ dành được ông ta."
Triệu di nương im lặng hồi lâu, nước mắt đã ngừng rơi, cuối cùng đấm con trai một cái, giận dỗi nói: "Giả Chính gì chứ? Đó là cha ngươi! Sau này nói năng cẩn thận chút, đừng để người ta bắt thóp." Nói xong cũng không đưa ra câu trả lời chắc chắn, vén rèm cửa đi ra.
Giả Hoàn nhìn chằm chằm bóng dáng bà càng lúc càng xa, đôi mắt dần dần ngập tràn tia máu.