Trọng Sinh Trong Hồng Lâu Mộng: Hoàn Tam Gia Trỗi Dậy

Chương 9: Lật Ngược Thế Cờ

Editor + Beta: Linoko

Người không tính trước đến sự cũng đã đến, trong phủ quyền hạn lớn đều bị ném đi. Vương phu nhân tức giận đến phát điên, nhưng trên mặt không hề hiện chút bất mãn nào, chỉ cởi đối bài giao cho Uyên Ương.

"Đại phu sao còn chưa tới? Mau đi thúc giục!" Nàng quay đầu quát, vẻ ngoài tỏ ra sốt ruột, nhưng trong lòng lại hận không thể Giả Hoàn lập tức đi chết. Nếu đại phu không tra ra vấn đề gì, nàng quyết không chấp nhận được đứa con vợ lẽ trái tính trái nết, tâm cơ sâu xa này!

Triệu di nương nắm chặt tay con trai, thấy cậu toàn thân nóng ran, hơi thở yếu ớt, sợ đến hồn xiêu phách lạc. May mà có người nhắc nhở gọi đại phu, nàng mới bị đám a hoàn dìu sang một bên chờ đợi.

Vương phu nhân thất thần uống vài chén trà. Thấy đại phu dừng lại bắt mạch, vội hỏi: "Thế nào?"

"Mạch tượng quái dị, tựa như nội thương lại như trúng độc. Lão hủ tạm thời chưa rõ, nghe nha đầu kể lại tình hình, có lẽ là nội thương. Trước hết kê ít thuốc điều tức uống dần." Đại phu thận trọng đáp.

Lại thật sự là nội thương? Vương phu nhân đồng tử co lại, trong lòng vô cùng kinh ngạc. Nhưng dù có bị thương thật thì sao? Nàng quyết tâm trừ bỏ mầm họa này. May mà người chưởng quản chính là chất nữ của mình chứ không phải Hình phu nhân, việc nàng muốn làm sẽ dễ dàng hơn.

"Có nghiêm trọng không? Khi nào thì khỏi?" Triệu di nương gấp giọng hỏi.

"Có thể khỏi hay không còn khó nói, cần dưỡng từ từ. Nhưng công tử còn nhỏ, qua ba bốn năm có lẽ sẽ khỏe mạnh lại." Khi nhìn về phía Triệu di nương, trong mắt đại phu lóe lên tia thương hại. Đầu mới bị đánh thủng lỗ lớn, lại bị nội thương nặng như vậy, toàn là do bọn nô tài gây ra. Giả phủ này thật quá độc ác, hoàn toàn không cho con vợ lẽ một con đường sống!

"Trời ơi là trời! Ai cho chúng mày gan to như vậy mà dám ức hϊếp chủ tử? Đợi lão gia về, ta sẽ bắt cả nhà chúng mày chết thảm để đền mạng cho Hoàn Nhi của ta! Hoàn Nhi ta khổ quá! Bên trái có tên sai vặt muốn hại, bên phải cũng có kẻ muốn hại, chẳng ai coi cậu là người cả! Con vợ lẽ chẳng lẽ không phải con trai lão gia sao? Con vợ lẽ đáng bị người ta hành hạ như vậy sao? Cả kinh thành này, có nhà nào độc ác như thế không..." Triệu di nương đầu váng mắt hoa, vén rèm quỳ xuống gào khóc. Tiếng khóc than thảm thiết vang vọng qua mấy bức tường.

"Thôi đừng khóc nữa, ta và lão gia sẽ làm chủ cho Hoàn ca nhi!" Vương phu nhân vội sai người đỡ nàng dậy, rồi dùng năm mươi lạng bạc bịt miệng đại phu, sợ chuyện này truyền ra ngoài làm tổn hại danh tiếng hiền lành rộng lượng của mình.

Triệu di nương tuy không thông minh lắm, nhưng về khoản la lối khóc lóc ầm ĩ thì trong phủ không ai bằng. Nàng vừa khóc vừa gào vừa mắng, bất kể ai đến khuyên cũng không chịu đứng dậy. Tóc rối bù, phấn son lem nhem, trâm cài rơi rụng, xiêm y lấm lem, trông thảm hại hơn cả đứa con đang nằm trên giường. Chọc cho Giả Chính vừa vội vã quay về đã nổi cơn thịnh nộ, mắng cho Vương phu nhân một trận.

Vì không phải lần đầu xảy ra chuyện, trong lòng hắn cũng có chút nghi ngờ vẻ hiền lành từ thiện hàng ngày của Vương phu nhân chỉ là giả tạo, ánh mắt nhìn nàng mang theo vẻ lạnh lùng dò xét. Khắc nghiệt với con vợ lẽ tuy là chuyện nhỏ, nhưng nếu bị quan phủ biết được thì đủ cho hắn uống một bồn máu.

Vương phu nhân trong lòng hoảng loạn, cúi mình xin lỗi Triệu di nương, lại tặng thêm nhiều thuốc men và bạc, rồi tự phạt mình đi tụng kinh nửa tháng trong Phật đường.

Cuối cùng thấy con trai sốt hạ, hơi thở đã ổn định, Triệu di nương mới dừng khóc.

Vào giờ Hợi, Giả Hoàn tỉnh lại trong tiếng khóc thút thít của Triệu di nương. Cậu nắm tay, vận khí, cảm nhận cơn đau nhức khắp người đã hoàn toàn biến mất. Mãnh liệt hơn, dòng nhiệt có thể làm chết đi sống lại từng tế bào cũng đã tiêu tan. Thân thể tuy gầy yếu nhưng dẻo dai hơn trước rất nhiều, ngũ giác cũng nhạy bén hơn, như thể đã lột bỏ lớp vỏ cứng bao bọc bên ngoài, hoàn toàn giải phóng bản năng.

Cảm giác từ yếu đuối trở nên mạnh mẽ, làm chủ vận mệnh của mình lại trở về. Giả Hoàn mở miệng, cười vui sướиɠ.

"Hoàn Nhi, con tỉnh rồi à?" Triệu di nương vò vò chiếc khăn ướt đẫm nước mắt, vừa ngẩng đầu đã thấy đôi mắt con trai sáng như sao, lập tức kêu lên mừng rỡ.

"Thằng nhóc này, còn cười được à! Không phải con rất giỏi sao? Cả ngày cột bao cát nặng mấy chục cân chạy loạn, một cú đá có thể làm gãy cọc gỗ, sao bị người ta đẩy có hai cái đã bị nội thương? Đồ ngu! Chờ con khỏe lại, những quyền cước đó đừng có luyện nữa! Luyện cũng vô ích!" Triệu di nương chẳng biết cách nào thể hiện sự quan tâm ngoài việc mắng con.

Giả Hoàn bị véo tai nhưng lại thấy thích thú. Ngay cả khi tận thế chưa xảy ra, mẫu thân và phu nhân của cậu cũng chưa từng nói với cậu một câu thân thiết, huống chi là trách mắng. Cậu thích sự ôn nhu ẩn sau những lời mắng mỏ này.

"Di nương, có phải tên sai vặt đó đã bị dọa chết không?" Cậu nhếch miệng cười, ngồi dậy tựa vào đầu giường.

"Sao con biết? Vừa mới ném hắn vào phòng chứa củi, bảo sẽ trói cả nhà hắn để đền mạng cho con, hắn liền trợn mắt chết ngay tại chỗ." Triệu di nương vội nhét gối vào sau lưng con.

"Hắn vốn đã mắc bệnh tim nặng, lại còn cố tình chọc giận ta. Trong viện của chúng ta, ai không biết ta Giả Hoàn bảo vệ đồ ăn ghê gớm cỡ nào, vậy mà hắn dám ăn vụng điểm tâm của ta ngay trước mặt, rõ ràng là đào hố chờ ta nhảy xuống. Nếu ta động thủ với hắn, dù không chết tại chỗ thì về nhà cũng sẽ đến báo tang trong phủ. Vì vậy ta thuận thế phản đòn luôn." Giả Hoàn khẽ nhếch miệng cười, lộ ra vẻ gian xảo.

Triệu di nương trợn mắt há hốc mồm, vội sờ soạng khắp người con, hỏi dồn: "Vậy là con giả vờ bị thương? Con không sao chứ?"

"Con không sao mà! Nhìn sắc mặt này của con xem." Giả Hoàn vỗ vỗ mặt, gương mặt tái nhợt lập tức ửng hồng.

"Nhưng đại phu nói con bị thương rất nặng!" Triệu di nương vẫn chưa tin hẳn.

"Nhìn này, kẹp vào nách một lúc, mạch sẽ yếu dần, kẹp lâu thậm chí có thể khiến mạch ngừng đập, nhưng người vẫn bình an." Khi đã định kế sách, Giả Hoàn đã nghĩ kỹ lý do, lấy từ dưới gối ra hai hạt hạch đào.

"Thật vậy sao? Để ta thử xem!" Triệu di nương lập tức kẹp một hạt vào nách, rồi tự bắt mạch.

Giả Hoàn khẽ dùng lực, bóp nát hạt còn lại, lấy nhân ra ăn từ từ. Kiếp trước sợ đói, cậu thích cất giấu ít đồ ăn không dễ hỏng ở những nơi có thể với tới.

"Ôi trời, thần kỳ thật! Mạch đập thực sự từ có thành không! Tuyệt quá! Sau này ta cũng lừa người khác mấy cái!" Triệu di nương lấy hạt hạch đào ra, kêu lên ngạc nhiên. Nhìn dáng vẻ thảnh thơi của con trai, sắc mặt nàng lập tức thay đổi, véo tai cậu mắng: "Đồ con ranh! Con giả vờ thì giả vờ, sao không nói cho ta một tiếng? Suýt nữa dọa mẹ hồn bay phách lạc!"

"Nhẹ thôi, đau!" Giả Hoàn vội gỡ tay mẹ ra, giọng có vẻ trách móc: "Mẹ là người một lòng một dạ, chắc chắn sẽ bị thái thái nhìn thấu! Nếu nói cho mẹ biết chẳng phải hỏng việc của con sao?"

Triệu di nương nghĩ cũng đúng, ngượng ngùng buông tay rồi ghé vào tai con thì thầm: "Con nói xem, lần này có phải thái thái muốn hại con không?" Nếu tội danh đánh chết người được xác nhận, thêm vào đó là lời đồn điên cuồng của con, chắc chắn họ không thể ở lại Giả phủ được nữa, chẳng phải đúng ý nàng sao!

"Ngoài bà ta thì còn ai nữa?" Giả Hoàn cười nhạo. Đừng nhìn trong nguyên tác Vương phu nhân đối xử tốt với Giả Hoàn, thậm chí giao việc sao kinh danh giá cho cậu làm thay vì giao cho con dâu Lý Hoàn, khiến Giả Hoàn có thể khoe khoang trước mặt Bảo Ngọc vài lần. Nhưng thực tế thì sao? Sao kinh cho chủ mẫu ngoài chút thể diện thì còn được gì? Không chịu học hành đàng hoàng, tương lai có thể có được tiền đồ gì?

Vương phu nhân để Giả Hoàn yên ổn tồn tại là vì biết cậu đã bị nuôi hư, không thể sánh bằng Bảo Ngọc. Giữ cậu lại còn có thể thể hiện bản thân hiền lành rộng lượng. Nếu Giả Hoàn là người tài đức vẹn toàn và có tiền đồ lớn, chỉ riêng việc Triệu di nương lúc nào cũng nhớ đến gia nghiệp Giả phủ, e rằng cả hai mẹ con đều đừng hòng sống nổi.

Vương phu nhân chính là kẻ ngay cả con gái ruột của em trai mình cũng tính kế, huống chi là người khác.

Triệu di nương suy nghĩ một lúc rồi vuốt ve đầu Giả Hoàn, lo lắng nói: "Con à, sau này những bao cát, cọc gỗ, cối đá đều vứt đi nhé! Tin đồn con ngã đập đầu đã truyền khắp phủ rồi, nếu thái thái mượn cớ này để trừng trị chúng ta, chúng ta có khi sẽ bị đuổi đi ở trang trại ngoài thôn đấy!"

"Đi trang trại không tốt sao? Tự do tự tại, mẹ không cần dậy sớm đi thỉnh an, cũng không phải bưng trà rót nước hầu hạ người khác." Giả Hoàn lấy từ dưới gối ra một túi đậu phộng, nhai nhóp nhép.

"Con biết cái gì!" Triệu di nương tức giận chọc đầu con trai, "Trang trại hàng năm phải nộp thuế, sớm đã bị nhị chủ tử một tay che trời rồi. Nếu hai mẹ con ta bị đuổi ra đó, hắn thấy chúng ta thấtt sủng, lại thêm thái thái bày mưu tính kế, không biết sẽ tra tấn chúng ta thế nào! Lúc đó chết oan ức bên ngoài cũng chẳng ai hay! Ở lại Giả phủ tuy không được tự do, nhưng vẫn có thể gặp lão gia, làm ông vui lòng may ra còn được chia cho một phần gia nghiệp."

Sớm muộn gì cũng bị xét nhà, gia nghiệp này ai được ai xui! Giả Hoàn thầm nghĩ, nhưng ngoài miệng không dám nói, chỉ gật đầu cho có lệ rồi bảo Triệu di nương lấy cho mình ít đồ ăn khuya. Cậu ăn vài miếng ngon lành rồi ngủ một cách mãn nguyện.

Hôm sau đại phu lại đến, bắt mạch thấy vẫn yếu ớt, chỉ thở dài hai tiếng rồi để lại vài thang thuốc và ra về. Giả Hoàn lấy hạt hạch đào từ dưới nách ra, nhướng mày với Triệu di nương, bóp nát lấy nhân bỏ vào miệng.

"Con ta ơi, ai bảo con ngốc! Mẹ thấy con càng ngày càng tinh ranh!" Triệu di nương cười hì hì véo má con trai.

Ngoài phòng, Tống ma ma đã gọi vọng vào từ xa: "Thước Nhi, mau vén rèm lên, thuốc đã nấu xong, cẩn thận kẻo đổ!"

Thước Nhi vội vàng vén rèm, Tống ma ma cẩn thận bưng chén thuốc vào, đưa cho Giả Hoàn.

Thuốc ba phần độc, Triệu di nương định ngăn cản, nhưng thấy cậu uống ực vài ngụm hết sạch, không khỏi trừng mắt nhìn cậu vài cái, rồi lại chú ý đến lời Tống ma ma nói.

"Di nương, người nói xem chuyện này có kỳ lạ không, tên sai vặt đó vừa chết không lâu, cha mẹ và đứa em trai 4 tuổi của hắn cũng bị chết cháy trong nhà. Chẳng lẽ là làm điều xấu bị trời phạt?"

"Thật vậy sao?" Giọng Triệu di nương run rẩy, sắc mặt tái nhợt.

Giả Hoàn khẽ nhíu mày, trong lòng biết đây không phải thiên tai mà là nhân họa. Cậu lại có thêm nhận thức mới về mức độ độc ác của Vương phu nhân. Khi chưa có khả năng tự bảo vệ mình và bảo vệ người khác mà bị một con rắn độc như vậy theo dõi, làm sao sống nổi? Quyết tâm rời khỏi Giả phủ của cậu càng thêm kiên định.