Trọng Sinh Trong Hồng Lâu Mộng: Hoàn Tam Gia Trỗi Dậy

Chương 8: Độc Dược Tôi Luyện

Editor + Beta: Linoko

Trước đó, khi trói bao cát đã cảm thấy nhẹ hẳn, Giả Hoàn cởi xuống, lại đổ thêm chút cát vào, rồi buộc lên lần nữa, chuẩn bị ra cửa chạy chậm.

Triệu di nương vén rèm bước vào, trợn tròn mắt giận dữ mắng:

"Không phải đã nói là đầu óc hiểu rõ rồi sao? Sao còn buộc cái thứ này? Mau tháo ra cho ta!"

"Đầu óc thì minh bạch, nhưng thân thể lại nhẹ quá, không trói vật nặng thế nào cũng sẽ bay lên trời mất! Đều là công lao của nước bùa di nương cho con uống đấy!" Giả Hoàn cười hì hì giơ ngón cái lên.

"Nói bậy! Ngày thường chỉ nghe nói đeo túi thư, nào có ai đeo bao cát bao giờ? Mau tháo ra cho ta, không thì đánh chết ngươi!" Triệu di nương cầm lấy chổi lông gà trên bàn làm bộ muốn đánh.

Giả Hoàn nhanh nhẹn tránh né, thoắt cái đã chui qua khe cửa chạy mất.

"Thằng ranh này, mau về đây cho ta!" Triệu di nương vội vàng đuổi theo, hai mẹ con đuổi nhau một hồi trong sân.

Nửa chén trà sau, Triệu di nương thực sự chịu hết nổi, ném chổi lông gà xuống, một tay chống hông, thở hồng hộc:

"Được lắm, đồ tìm đường chết! Ngươi cứ chạy đi chạy lại, đừng hòng ra khỏi cái viện này, nếu không tối nay đừng hòng có cơm ăn, nghe rõ chưa?!"

"Nghe rõ rồi." Giả Hoàn vẫy tay không thèm ngoái đầu lại, hai chân vẫn trói hai bao cát nặng mười cân, nhưng vẫn nhẹ nhõm như chim én.

Triệu di nương trừng mắt nhìn bóng lưng con trai, cuối cùng thở phì phò quay vào phòng, lục lọi tìm ra lá bùa Mã Đạo bà cho, đem đốt sạch. Tám chín ngày rồi mà chẳng thấy hiệu quả gì cả! Cái mụ già lừa đảo này!

Chạy quanh tiểu viện hơn 50 vòng, lúc này mới cảm thấy gân cốt hoạt động khai thông, Giả Hoàn đi đến trước cọc gỗ luyện quyền cước.

Chỉ trong ba tháng ngắn ngủi, đầu cọc gỗ đã bị đánh nát bươm, chi chít những vết lõm sâu, phía dưới còn có nhiều khe nứt. Đánh vài đấm thẳng, rồi vài cú đấm móc, Giả Hoàn xoay người, hung hăng tung cước, chỉ nghe "rắc" một tiếng giòn tan, cọc gỗ to bằng đùi người lớn đã bị đá gãy đôi, mảnh vụn gỗ văng tung tóe.

Thước Nhi đứng cạnh che miệng kinh hô. Trời ơi, chỉ một cú đá mà đã làm gãy cọc gỗ to như vậy, nếu đổi là người thì sao? Chắc chắn mất mạng! Hoàn tam gia năm nay mới bảy tuổi thôi mà? Sau này lớn lên còn lợi hại đến mức nào nữa? Thật đúng là một cái hung khí biết đi mà!

Nghĩ đến đây, nỗi sợ hãi đối với chủ tử từ bảy phần đã tăng vọt lên mười phần.

Giả Hoàn thu chân về, ép khí xuống đan điền, thầm nghĩ hỏa hầu cũng tạm được, nên chuyển sang luyện nội phủ, chỉ có nội ngoại kiêm tu mới có thể khiến thân thể này trở nên càng mạnh mẽ hơn. Mà cái gọi là luyện nội phủ không phải nội lực trong tiểu thuyết võ hiệp, mà là dùng độc tố phá hủy ngũ tạng lục phủ của mình từng chút một, khiến chúng không ngừng tái sinh, từ đó biến những nhược điểm chí mạng của ngũ tạng lục phủ thành không thể phá vỡ.

Như vậy, cuối cùng sẽ đạt được một thân thể hoàn mỹ đến từng tế bào từ trong ra ngoài.

Người ngoài đều gọi loại dị năng này là "Bất Tử", nhưng Giả Hoàn lại cảm thấy gọi là "trọng sinh" chính xác hơn. Nếu không phải vậy, làm sao cậu có thể đến được Hồng Lâu?

Chỉ có điều những loại độc dược bị cấm kỵ như vậy chắc chắn khó tìm trong phủ Giả, hơn nữa cậu lại là con của thϊếp, chỉ cần hơi đề cập đến đều có thể gây phiền toái cho mình, nên chỉ có thể tìm những loại độc hoa độc thảo thường thấy mà người bình thường không biết để ăn vào. May mắn là phủ Giả trồng rất nhiều cây cảnh, đủ loại kỳ hoa dị thảo, trong đó có vô số loài có độc, đã tạo điều kiện thuận lợi cho cậu.

Kiếp trước vốn là học y, lại một mình sinh tồn ngoài hoang dã hơn chục năm, thêm vào đó thân thể bách độc bất xâm, Giả Hoàn đã từng nếm qua đủ loại độc thảo, chỉ cần liếc mắt một cái đã phát hiện vài loài thực vật cực độc trong vườn.

Tương tư đậu, tên nghe có vẻ ngọt ngào ngây thơ, nhưng trong quả chứa một loại độc tố chết người là đậu đỏ nhân, nếu lỡ ăn phải sẽ phá hủy hoạt tính của hạch đường thể, gây ra các triệu chứng như kí©ɧ ŧɧí©ɧ thần kinh, phù nề, co giật, suy thận, xuất huyết võng mạc cùng tổn thương nội tạng lan rộng.

Hoa thủy tiên, vì độc tính mãnh liệt nên được Socrates gọi là "vương của vua âm phủ", nếu lầm ăn phải củ sẽ gây ra hiệu ứng tê liệt đáng sợ đối với toàn bộ hệ thần kinh, thậm chí khiến tim ngừng đập.

Cây trúc đào, một trong những loài thực vật chết người nhất trên thế giới. Chỉ cần một chiếc lá cũng có thể gϊếŧ chết một người trưởng thành, dù chỉ tiếp xúc với chút ít nhựa cây, hoa hoặc quả mọng cũng có thể gây chết người.

Giả Hoàn đi qua đi lại trước mấy cọng độc thảo, như đang ngắm nghía, rồi vẫy tay gọi Thước Nhi:

"Lấy cho ta một đĩa điểm tâm, ta nghỉ ngơi một lát."

Thước Nhi dạ một tiếng rồi đi.

Giả Hoàn bẻ vài quả tương tư đậu từ cành lá, vò nát mấy hạt, lau qua ống tay áo rồi nuốt vào bụng, số còn lại cất vào túi tiền, hái một chiếc lá cây trúc đào nhai nhỏ, lại đào vài cọng hoa thủy tiên chuẩn bị mang về phòng trồng, khi cần sẽ ăn.

Lúc Thước Nhi quay lại thì thấy cậu đang ngồi xổm dưới đất đào đất, nghĩ cậu có lẽ thích hoa nở đẹp nên muốn mang về, liền đặt đĩa điểm tâm lên bàn đá bên cạnh, rồi quay về phòng lấy chậu hoa.

Giả Hoàn chọn mấy cọng rễ phát triển đặc biệt tốt, cẩn thận đào lên, xong xuôi đi đến bên lu nước dưới hành lang rửa tay, quay đầu lại nhìn, bỗng thấy một gã sai vặt lạ mặt đang trắng trợn ăn vụng điểm tâm của mình.

Giả Hoàn đang lúc mệt mỏi, lại vừa ăn độc thảo, đang cần bổ sung một lượng lớn năng lượng cho cơ thể, làm sao nhịn được, tròng mắt lập tức đỏ ngầu, khóe miệng treo nụ cười dữ tợn tiến lại, nhẹ nhàng hỏi:

"Ai cho phép ngươi động vào đồ của ta?"

Nhìn thấy đôi mắt đỏ ngầu tơ máu của người tiến đến, gã sai vặt co rúm người lại, nhưng vẫn cứng cổ hét lên:

"Điểm tâm này để ở đây có ghi tên ngươi đâu, người khác sao không được ăn?"

"Ngươi biết ta là ai không?" Giả Hoàn nhìn kỹ vẻ mặt rõ ràng sợ hãi nhưng vẫn cố tỏ ra cứng cỏi của hắn, ánh mắt dừng lại ở chóp mũi sưng đỏ, sắc mặt xám trắng và móng tay tím tái. Đây đều là dấu hiệu của bệnh tim nặng.

"Biết chứ, chẳng qua là đồ tiện chủng thôi! Bày đặt làm chủ nhân oai phong lắm à? Thật sự tưởng ta sợ ngươi sao?" Gã sai vặt kéo kéo môi, tựa hồ muốn cười miệt thị, nhưng không thành công.

Rõ ràng trong lòng sợ muốn chết, vậy mà còn muốn chọc giận mình, chắc chắn có âm mưu. Giả Hoàn thầm cười. Cậu chỉ thích gϊếŧ chóc, cũng mắc chứng cuồng bạo nhẹ, nhưng không có nghĩa là chỉ số thông minh có vấn đề, biết rõ đây là cái bẫy người khác đào nhưng vẫn nhảy xuống.

Ép xuống cơn kích động muốn đổ máu trong lòng, Giả Hoàn mỉm cười nhạt nhẽo, đưa tay kéo đĩa điểm tâm về phía mình, bốc một miếng bỏ vào miệng nhai nuốt, hoàn toàn coi như gã sai vặt kia không tồn tại.

Gã sai vặt thấy cậu bình tĩnh như vậy, hoàn toàn khác với phản ứng trong lời đồn, nhất thời há hốc mồm, ngớ người một lúc rồi vội giật lại cái đĩa, nhét vội mấy miếng điểm tâm còn lại vào miệng. Lúc này chắc phát điên rồi chứ?

"Mẹ kiếp, mày muốn chết hả?" Giả Hoàn đôi mắt đỏ ngầu.

Gã sai vặt càng tỏ vẻ ngoan cố, miệng ngậm đầy điểm tâm gào lên:

"Tao cứ ăn đấy, mày làm gì được tao? Đánh tao đi nào!" Vừa nói vừa xắn tay áo lên xô đẩy vào ngực gầy gò của Giả Hoàn.

Giả Hoàn hạ bàn chân vững vàng, làm sao bị một kẻ thân thể suy nhược đẩy ngã được? Chỉ đứng im bất động tại chỗ, đôi mắt đỏ ngầu quét từ trên xuống dưới, như thể có thể nhìn thấu tận linh hồn đối phương.

Gã sai vặt có chút chịu không nổi, run rẩy, trán bất chợt rịn ra một lớp mồ hôi mỏng.

Cảm nhận được độc tố vừa ăn vào đang phát tác, từng đợt đau đớn như thủy triều ập đến, còn có dòng nhiệt quen thuộc nóng như dung nham chảy qua kỳ kinh bát mạch, phá hủy từng tế bào trong cơ thể, rồi lại khiến chúng tái sinh trong ngọn lửa đỏ rực. Giả Hoàn nắm chặt hai tay giấu vào ống tay áo, nhưng trên mặt không hề lộ chút biểu cảm, trầm giọng đe dọa:

"Ngươi thử đẩy ta thêm lần nữa xem?"

"Thử thì thử, ngươi còn có thể đánh chết ta chắc?" Giọng gã sai vặt hơi run rẩy, nhưng tay vẫn không chút do dự, lại dùng sức đẩy vài cái.

Thấy Thước Nhi đang bưng chậu hoa đi tới, Giả Hoàn nở nụ cười giả tạo, chậm rãi ngã xuống đất dưới sự xô đẩy của gã.

Thước Nhi vội vàng ném chậu hoa xuống, xốc váy chạy như bay, đến gần nhìn kỹ, chỉ thấy tiểu chủ tử môi tím tái, mặt trắng bệch, hơi thở mong manh, như sắp tắt thở bất cứ lúc nào.

Gã sai vặt không hiểu sao người ngã xuống lại không phải mình mà là đối phương, lại thấy cậu ta trông thảm hại không giống giả vờ, nhất thời hoảng sợ vô cùng, ôm ngực run rẩy.

Thước Nhi kiểm tra hơi thở yếu ớt của Giả Hoàn, đứng bật dậy kéo cổ áo gào to:

"Không xong rồi, có kẻ gϊếŧ người! Mau tới đây người ơi!"

Vương phu nhân "vừa lúc" đến thăm Giả Hoàn, nghe thấy động tĩnh trong lòng mừng thầm, nghĩ bụng kế hoạch thành công rồi, vội vàng giấu đi nụ cười khẽ hiện nơi khóe miệng, làm ra vẻ lo lắng như thiêu đốt chạy vào.

Triệu di nương ra đón, sắc mặt đại biến, bất chấp lễ nghi, bỏ mặc chủ mẫu chạy như bay về phía hậu viện. Mới vừa nghe Thước Nhi nói con trai bình thường, hiếm khi biểu hiện đúng mực, đang chăm sóc hoa cỏ, nên mới dám để thái thái đến thăm, sao chớp mắt đã gây ra chuyện mất mạng? Thật là Thiên Sát Cô Tinh chuyển thế ư?

Lúc này nàng hoàn toàn không nghĩ rằng người ngã xuống lại là con trai mình. Chỉ vì gần đây sức mạnh của Giả Hoàn tăng lên chóng mặt khiến nàng tin chắc chỉ có khả năng con trai đánh chết người, tuyệt đối không có chuyện con trai bị đánh.

Khi vào đến hậu viện phát hiện người nằm dưới đất chính là con trai mình, nàng sững sờ một lúc, rồi mới thảm thiết kêu lên:

"Hoàn nhi gặp chuyện rồi! Mau, mau đi mời đại phu! Đứa nào ác độc làm vậy?"

Vương phu nhân trong lòng vô cùng kinh ngạc, sững sờ hồi lâu mới vẫy tay bảo Kim Xuyến:

"Đi mời đại phu!" Nói xong, âm thầm liếc mắt nhìn Chu Thụy Gia đầy ý trách móc.

Chu Thụy Gia trong lòng khổ sở vô cùng. Nàng tìm được rõ ràng là một tên sai vặt, từ nhỏ đã mắc bệnh tim nghiêm trọng, động một chút là ngất xỉu, khó khăn lắm mới sống đến 17-18 tuổi thì đã chờ ngày xuống mồ. Nhận việc này, dùng một kẻ sắp chết đổi lấy hai trăm lạng bạc vụn, cả nhà hắn mừng rỡ như thể trúng số, vỗ ngực cam đoan nhất định làm cho xong việc, sao tình hình lại hoàn toàn đảo ngược thế này?

Vương phu nhân trong lòng cũng thấp thỏm không yên, thầm nghĩ chẳng lẽ Giả Hoàn đã nhìn ra điều gì, nên mới phản đòn lại? Vốn tưởng là đứa ngốc nghếch, giờ không những đầu óc linh hoạt, tính tình tàn nhẫn, lại còn luyện được một thân sức mạnh, thật sự không thể chịu nổi hắn! Chỉ đợi đại phu đến khám nghiệm thực hư, rồi nghĩ cách trừ hậu hoạn một lần cho xong, nếu không ngày ngày ở gần Bảo Ngọc như vậy, khiến nàng ngày đêm khó yên.

Mọi người hối hả khiêng Giả Hoàn vào nhà, Triệu di nương gào khóc đòi mạng tên sai vặt kia, mãi không thôi nên bị Tống ma ma khuyên can, gọi người trói gã lại nhốt vào phòng chứa củi, đợi lão gia về tra xét cho ra lẽ.

Bị một đám bà tử khỏe mạnh vây bắt, gã sai vặt hai mắt trợn ngược ngất xỉu. Chu Thụy Gia thầm nhổ nước bọt, trong lòng mắng: Đáng chết, lúc cần chết thì không chết, giờ lại chết một cách dứt khoát, đồ vô dụng!

Vương phu nhân đi theo Triệu di nương vào nhà, khi xoay người lén ra hiệu diệt khẩu.

Chu Thụy Gia ngầm hiểu ý.

Sự việc náo động ầm ĩ như vậy, chẳng mấy chốc đã truyền đến tai Giả mẫu. Lão thái thái ngả người trên giường, xoa xoa thái dương, giọng điệu rất bực bội:

"Sao lại là Hoàn ca nhi gặp chuyện? Lần trước bị sai vặt đánh, lần này lại bị sai vặt đánh, huyết mạch nhà ta Giả phủ bị người ta giày xéo mãi thế này, trời long đất lở rồi!"

Hình phu nhân hầu bên cạnh mỉm cười:

"Trên làm dưới bắt chước, chủ tử ghét ai thì bọn nô tài tranh nhau bắt nạt người đó thôi."

Lời này nói quá thẳng thắn, nhưng cũng đúng lý. Giả mẫu sớm biết Vương phu nhân bề ngoài hiền hòa, kỳ thực căm ghét đứa con riêng này đến tận xương tủy, ngày thường không cho nó đi học, giam trong Phật đường chép kinh, rồi sai bọn sai vặt dẫn nó đi chơi bời, nói những lời kích động như con vợ cả cao quý thế nào, con vợ lẽ hèn hạ ra sao, chỉ lo làm nó lớn lên thành đứa đáng ghét âm u, người gặp người ghét.

Điều này vốn không sao, con đích con thứ có quy củ riêng không thể lộn xộn, nhưng gần đây Vương phu nhân có vẻ nóng vội, thủ đoạn càng thêm độc ác, lo toan cho tương lai còn chưa đủ, lại còn mưu tính đến cả tính mạng. Dù Giả Hoàn có hèn hạ đến đâu, thì cũng là huyết mạch của Chính nhi, làm sao có thể nói gϊếŧ là gϊếŧ? Coi Giả phủ là cái gì chứ?

Nghĩ đến đây, Giả mẫu trong lòng bực bội, trừng mắt nhìn Hình phu nhân đang vui sướиɠ khi người gặp họa, rồi vẫy tay bảo Uyên Ương:

"Ra kho lấy ít dược liệu đem cho Hoàn ca nhi, gặp thái thái thì bảo nàng trả lại thẻ bài quản gia cho ta, hậu viện loạn như vậy, chỉ vì nàng ta tầm thường kém cỏi, đã không quản nổi thì đừng quản nữa, sau này giao hết cho Phượng nha đầu đi."

Uyên Ương vâng lệnh đi ra.

Hình phu nhân lấy khăn thêu che miệng, lén cười thầm.