Ta Giúp Sư Phụ Thu Đồ, Vừa Thu Lại Một Cái Không Lên Tiếng

Chương 8

"Khách quan, ở tầng mấy?"

Trong một khách điếm, quản sự đang hỏi Hứa Ngôn.

Hứa Ngôn đáp ngay:

"Ở tầng một là được, ta mang theo đồ, không tiện chuyển lên tầng trên! À, có thể mượn phòng bếp không?"

Quản sự kia nghe thế, nói một con số:

"Cho tiền củi lửa là được! Nhưng tổng cộng chỉ có một gian phòng khách, không có lựa chọn."

Hứa Ngôn trả tiền, cầm thẻ:

"Không sao!"

Hứa Ngôn vào phòng, kéo cả xe bò vào, Nhị Mao vẫn đứng trên xe, giữ trạng thái cảnh giác.

Hứa Ngôn tu ừng ực mấy ngụm nước, nhìn xe bò cười nói:

"Không ra hả! Sao nào? Thích ở cạnh người chết hả? Dở hơi gì đâu!"

Hắn vừa dứt lời thì mảnh vải đắp trên người Phù Sơn Tử bị vén lên.

Một đứa trẻ chậm rãi ngồi dậy, lẩm bẩm:

"Ngươi mới dở hơi, thích cơ bắp thô lỗ!"

Hứa Ngôn không nghe thấy tiếng làu bàu của đứa bé này, bởi vì hắn đang nén cười.

Hắn không biết hình dung đứa bé này thế nào, trông như con chim ướt nhẹp, tóc xù như lông nhím, quần áo rách rưới, người đen xì.

Tuy rằng Hứa Ngôn biết cuộc sống người ta khó khăn, nhưng tạo hình của đứa bé này rất giống với một clip hài hắn từng xem.

Cuối cùng hắn không nhịn được, cười phá lên:

"Ha ha ha, chim con luộm thuộm!"

Đứa bé nhìn Hứa Ngôn chỉ vào y cười sặc sụa, nhíu mày, tay siết chặt khẽ nói:

"Ta không phải chim."

Hứa Ngôn cười đủ, cuối cùng khôi phục bình thường, hắn vừa dùng hệ thống quét đứa bé trước mắt vừa thuận miệng hỏi:

"Tên là gì? Vì sao trốn ở trên xe của ta?"

Đứa bé ngước lên nhìn Hứa Ngôn, xoay đầu đi, hừ một tiếng.

Lúc này thông tin hệ thống cũng xuất hiện.

【Họ tên: Mặc Uyên

Tuổi: Mười hai

Tu vi: 0 (Thiên tư cực phẩm)

Tuổi thọ | tiêu hao: 100 năm | cực kỳ đói khát

Lý lịch cuộc đời: Chi tiết vui lòng thanh toán 9 năm 9 tháng 29 ngày tuổi thọ.】

Hứa Ngôn nhìn màn hình hệ thống, mặt mày xám xịt, sao cứ có cảm giác việc thứ này bắt trả tuổi thọ để xem lý lịch cuộc đời là cố ý nhắm vào hắn vậy!

Tính tuổi thọ của hắn, còn thừa đúng 9 năm 9 tháng 30 ngày!

Ngu mới đi xem chi tiết nhảm nhí này!

Một đứa bé nho nhỏ, Hứa Ngôn không tin lý lịch cuộc đời của thằng bé này có tin tức quan trọng gì.

Nhưng đứa bé này đã mười hai tuổi lại trông như bảy tám tuổi, xem ra thật sự thiếu ăn.

Hắn cầm một miếng bánh chìa ra cho Mặc Uyên:

"Này, nói ngươi tên là gì, nó sẽ là của ngươi!"

Mặc Uyên nhìn bánh nuốt nước miếng, sau đó nhìn Hứa Ngôn, quay đầu đi, im thin thít.

Ái chà! Bướng ghê nhỉ.

Hứa Ngôn nghĩ rồi để bánh xuống, chỉnh lại vạt áo, nghiêm túc nói:

"Nếu ta đoán không sai, ngươi chính là tên trộm đã thó bánh bao! Nếu ngươi từ chối không phối hợp với câu hỏi của ta, ta sẽ đưa ngươi cho người vừa đuổi theo ngươi!"

Nghe thế, Mặc Uyên hơi cứng đờ, quay đầu lườm Hứa Ngôn cháy mắt, y biết người này dở hơi mà, xem ra muốn lấy mình đi trao đổi.

Mặc Uyên nhắm mắt lại, như thể thấy chết không sờn.

Hứa Ngôn nhìn Mặc Uyên, thầm nghĩ có phải thằng ranh này đang tưởng tượng thứ gì ghê gớm hay không!

Hắn ném miếng bánh qua, không định vòng vo nữa:

"Ăn đi! Tiểu hữu, ngươi có biết ta là ai không?"

Mặc Uyên cầm bánh nhét vào miệng.

Hứa Ngôn nói tiếp:

"Ta là Đại đệ tử đời thứ một trăm lẻ tám của Phù Sơn tông, thời kỳ vạn cổ Phù Sơn tông là đại tông môn đứng đầu Nhân vực, Vân Lễ tổ sư là Độ Kiếp kỳ đại viên mãn, tay có thể hái sao. Khi ấy tông môn chúng ta cực kỳ huy hoàng! Có thể nói là vạn tông triều bái cũng không đủ!"

Hứa Ngôn thuật lại lời Phù Sơn Tử thường nói với mình, lại đưa một miếng bánh ngọt đến trước mặt Mặc Uyên, cười "Dịu dàng" nói:

"Thiếu niên, có hứng thú gia nhập Phù Sơn tông chúng ta không, từ đây bước lên tiên đồ, ngồi trên người khác?"

Mặc Uyên nhìn chằm chằm vào miếng bánh trong tay Hứa Ngôn, sau đó liếc Hứa Ngôn, trong mắt hiện vẻ bối rối.

Cắn miếng bánh, khó nhọc nuốt xuống, chậm rãi nói:

"Không muốn!"

Y siết chặt tay trái, thậm chí hơi cảnh giác nhìn Hứa Ngôn hỏi:

"Ngươi là tu sĩ?"

Hứa Ngôn nghe thấy y từ chối, hơi ủ rũ, nhưng hắn vội nói tiếp:

"Đúng vậy, ta là tu sĩ có đại năng thông thiên, ví dụ như ta bấm tay tính, biết ngươi tên Mặc Uyên, mười hai tuổi."

Mặc Uyên nghe xong trợn mắt, bắt đầu hoảng hốt.

Đương nhiên Hứa Ngôn đã thấy, hắn cảm thấy thành công bắt được đối phương đang ở trước mắt, bèn hắng giọng:

"Sao? Chỉ cần ngươi gia nhập tông môn, ngươi cũng có thể có được năng lực thông thiên!"

Mặc Uyên khϊếp sợ xong cúi đầu, ánh mắt tối tăm, nói to:

"Ngoài tên tuổi của ta, ngươi còn biết gì nữa? Hiện giờ tu vi của ngươi ở trình độ nào?"