Ta Giúp Sư Phụ Thu Đồ, Vừa Thu Lại Một Cái Không Lên Tiếng

Chương 7

"Đâu? Đâu?"

Hứa Ngôn nhìn quanh, tìm đệ tử thiên tư trác tuyệt hệ thống nói.

Nhìn đến khi bị ném một lá rau thối vào mặt, kèm theo một câu:

"Lưu manh chết tiệt!"

Hứa Ngôn lấy rau xuống, bực bội hỏi tên mặt thô, mình đầy cơ bắp:

"Gia nhìn ngươi à? Gia không muốn bị đau mắt!"

"Cút! Không những tố chất thấp, còn tự kỷ!"

Gã mặt thô kia tức dậm chân, ném cả sọt rau về phía Hứa Ngôn, sau đó căm phẫn rời đi.

Hứa Ngôn giơ tay đón lấy sọt rau, mắt sáng như sao, bên trong có cả thịt, kiếm hời rồi, giờ là của ta!

Nhưng nhìn mãi cũng không thấy người nào có thiên tư xuất sắc như hệ thống nói.

Trong đầu bắt đầu gọi hệ thống, quả nhiên không ngoài dự đoán của hắn, hệ thống không cho vị trí cụ thể.

Chỉ nói mơ hồ, ở trong phạm vi 1km.

Hứa Ngôn thở dài, xem ra hệ thống này có chức năng kiểm tra, nhưng độ chính xác phải chờ tăng lên.

Thôi không sao, chút hạn chế đó cũng không ảnh hưởng đến toàn cục, có chức năng này là tốt rồi, dù sao linh khí ở đây mỏng manh, người có thiên phú tu luyện ngày càng ít.

Đó là lý do vì sao hắn định thu nhận đệ tử ở dưới chân núi Thanh Thánh tông, bởi vì chỗ phàm tục rất khó gặp được người có tư chất.

Huống chi thiên tài trong trăm có một, thiên tài như thế, Hứa Ngôn không cho rằng mình có thể chiêu mộ được.

Hiện giờ hệ thống lại nói ở đây có loại nhân tài kiệt xuất này, hắn phải nắm chắc cơ hội.

Có khi nhận một đệ tử như thế, tuổi thọ của hắn có thể tăng lên như diều gặp gió.

Hắn đặt sọt rau lên xe bò, chọn bừa một phương hướng, nói với Nhị Mao:

"Sư thúc của ngươi không đến, ta cũng không thể ngồi đây chờ chết, chúng ta đi tìm hắn."

Hứa Ngôn đi được vài trăm mét, lại hỏi hệ thống.

"Bây giờ thiên tài kia cách chúng ta bao nhiêu mét?"

【500 mét!】

Nghe thế, Hứa Ngôn vui vẻ, xem ra đi đúng hướng rồi.

Hứa Ngôn định vừa đi vừa đo khoảng cách, vậy thì có thể xác định được kẻ nào là thiên tài.

"Ôi, đứa nhỏ này đυ.ng gì thế hả!"

"Đúng đấy, không thấy trên phố đầy người à!"



Hứa Ngôn vừa đi ngang qua một cái ngã ba đã nghe thấy tiếng trách cứ khó chịu của mấy phụ nhân.

Hắn quay đầu lại thấy một đứa bé chen ra khỏi đám người, hắn không thèm để ý, tiếp tục đi.

Lại hỏi hệ thống:

"Bây giờ cách bao nhiêu mét?"

【Phạm vi mười mét.】

"Cái gì!"

Hứa Ngôn chợt dừng bước, lúc này có người thúc giục:

"Này, tiểu ca, ngươi kéo cái gì mà bên trên còn phủ vải thế? Sao đột nhiên dừng lại ở khu phố sầm uất vậy."

Hứa Ngôn vội kéo đi:

"Biết rồi, đi ngay đây, có cục đá cấn chân ấy mà!"

Hắn đột nhiên cảm thấy xe trĩu xuống, rõ ràng có người đặt thứ gì đó lên xe bò của hắn.

Hắn đang định quay đầu mắng người này.

Lại có âm thanh nhắc nhở của hệ thống:【Phạm vi một mét!】

Hứa Ngôn nghe vậy thử đi vài bước, phát hiện hệ thống vẫn nói giống trước, hắn quay đầu nhìn Nhị Mao đứng trên xe bò, nhe răng sủa gâu gâu về đuôi xe.

"Giỏi, lại tự nhảy lên đây!"

Hứa Ngôn thầm cười hô hố: "Tìm mỏi mắt thì không thấy, chả tìm lại tự xuất hiện!"

Hắn sải bước kéo xe đi tới chỗ ít người.

Lúc này đằng sau có giọng nói thô lỗ truyền đến:

"Đồ trộm cắp, xem ta bắt được ngươi có đánh chết ngươi không! Dám trộm bánh bao của lão tử!"

Ai cũng có lòng tò mò, Hứa Ngôn nghe thế quay đầu nhìn, kết quả lại đối mặt với kẻ đuổi theo tên trộm.

Đại hán ăn nói cộc cằn, vừa gặp Hứa Ngôn đã hỏi:

"Nhìn thấy tên trộm kia không?"

Hứa Ngôn thành thật trả lời:

"Không thấy!"

Tưởng là đã xong, ai ngờ đằng sau đại hán là gã thô lỗ vừa ném rau vào hắn.

Gã đi ngang qua hắn, vỗ hắn một cái thật mạnh rồi quở trách:

"Lưu manh, nói một đằng nghĩ một nẻo! Còn đi theo người ta! Nhưng người ta phải đi bắt trộm với ca ca, không để ý đến ngươi! Lát nữa quay về tìm ngươi nha!"

Sau đó đá lông nheo!

Hứa Ngôn trố mắt, không chỉ đau đớn về thể xác mà còn tổn thương về mặt tinh thần.

Trời đất chứng giám! Hắn đi trước tên thô lỗ này mà!

Lão già! Đô thành thật khác biệt, nguy hiểm ở khắp nơi!

Để không bị phát hiện, hắn vội vàng chuyển hướng, đến một chỗ vắng vẻ.

Nhìn hệ thống trong đầu luôn biểu hiện hắn chỉ cách thiên tài có một mét.

Giờ hắn rất muốn xem rốt cuộc vị khách không mời trên xe bò của hắn trông thế như nào.

Nhưng trời sẩm tối rồi, hôm nay hắn có tiền, hắn muốn tìm khách điếm nghỉ ngơi thật tốt.