Thời Gian Không Thể Mang Anh Đi

Chương 4

Thịnh Đường nhìn đứa bé trước mặt, hai tay cậu không ngừng kéo kéo dây vai quần yếm của mình, trên mặt cậu sốt ruột khó chịu. Hai chân không ngừng chuyển động tại chỗ, đưa tay kéo dây vai quần, làm sao cũng không lấy ra được.

Cuối cùng chỉ có thể mang theo sự đáng thương nhìn Thịnh Đường, vội vàng nói: “Ba ba, con muốn đi tè.”

Trái tim Thịnh Đường run lên, một lúc lâu vẫn không lấy lại được tinh thần.

Mà lúc này Lạc Dịch đứng tại chỗ, dĩ nhiên không còn đợi kịp nữa, hai cái chân ngắn kẹp chặt vào nhau, trên mặt gấp gáp lại khó chịu, miệng lại kêu: “Nhanh lên, nhanh lên chút, con muốn tè.”

Thịnh Đường luôn luôn lạnh nhạt, cũng không khỏi bị giọng nói của cậu bé làm nổi lên sự lo lắng. Anh đứng dậy, bên hông nhất thời đau đớn, đau đến mức suýt nữa cả người anh ngã về lại bên giường.

“Ba ba, ba ba, ba ba” Giọng nói gấp gáp như có động đất gọi anh, nhưng tiếng gọi của đứa nhỏ này, giống như có thể làm lòng anh sinh ra tâm tư lo lắng.

“Tiểu Lạc, hôm nay con muốn lấy cá không,” Dì Lưu thấy xe cô đậu xe xong, mau chóng bắt chuyện. Có điều dì vẫn liếc phía sau cô, có hơi đáng tiếc nói: “Anh bạn nhỏ đẹp trai nhà cháu hôm nay không tới sao?”

Lạc Ninh Kha rất ít khi dẫn Lạc Dịch ra ngoài mua thức ăn, chỉ là lúc trước có dẫn thằng bé đi ra một lần, các dì ở chợ không thể không khen, có hoa quả gì cũng liều mạng nhét vào tay thằng bé.

Thế giới này dựa trên ngoại hình aiz.

“Lạc Dịch, mẹ về rồi.” Cửa vừa mở, Ninh Kha theo thói quen gọi tên con trai, nhưng phòng khách lại không có ai, cô đẩy cửa phòng ngủ cũng không thấy bóng dáng thằng bé đâu.

Lúc này cả căn phòng yên tĩnh giống như chưa từng có ai xuất hiện, trong lòng có hơi chấn động, cô vội vàng đi kiểm tra phòng ngủ cho khách, nhưng lúc này trên giường đã sớm không có một bóng người, trừ ga giường bừa bộn chứng minh rằng đêm qua thật sự đã có người ngủ ở đây ra, thì căn phòng nhỏ này hoàn toàn không hề thấy hình bóng Thịnh Đường.

Bảy năm trước anh ta cũng biến mất như vậy, chẳng lẽ lần này anh ta muốn dẫn con trai cô biến mất cùng?

“Mẹ.” Lúc Ninh Kha đang đứng mơ hồ trong phòng khách, một giọng trẻ con đã cứu vớt gọi cô về lại.

Lạc Ninh Kha xoay người nhìn trên tay con trai đang xách dây vai quần yếm bò, có hơi sợ sệt mà nhìn bé, mà phía sau còn là bóng người cao lớn nữa xuất hiện.

Cô ngẩng đầu nhìn Thịnh Đường, lại nhìn Lạc Dịch, hai gương mặt dần dần trùng khớp ở trong mắt cô.

“Lạc Dịch, tại sao mẹ gọi con, con lại không trả lời của mẹ?” Lạc Ninh Kha xông tới ôm chặt lấy con trai, cái đầu nho nhỏ của cậu bé bị kéo chặt vào trong lòng ngực, cơ thể nhỏ bé mềm mại mà ấm áp trước ngực cô.

Cậu còn muốn quay đầu liếc mắt nhìn ông chú kỳ quặc, nhưng vì bị mẹ đè lại không thể động đậy, cuối cùng ồm ồm trả lời: “Do con đi vệ sinh mà.”

“Đi vệ sinh cũng có thể trả lời mẹ mà, nếu không mẹ sẽ lo lắng biết không?”

“Tại sao đi vệ sinh lại lo lắng?” Lạc Dịch kỳ quái hỏi, có điều sau đó lại chợt nói: “Mẹ, có phải mẹ lo con tè ra quần không, con không có, ba ba có giúp con cởϊ qυầи mà.”

Trong mắt của Lạc Ninh Kha lúc này đã được bao bọc bởi giọt lệ, nhưng cô lại sợ bị con trai nhìn ra, nên ôm lấy bé, cũng mặc kệ Thịnh Đường xoay người đi vào phòng ngủ.

Mà người đàn ông ở lại phía sau, con mắt thâm trầm như biển nhìn Ninh Kha chằm chằm, ánh mặt trời bên cửa sổ chiếu vào, bao phủ toàn bộ hình dáng của anh, Ninh Kha thuận lợi đóng cửa vào phòng, chỉ để lại một mảnh vầng sáng óng ánh, trên bóng người cao to kiên cường của anh.

Chỉ là sau khi cô vào phòng, Lạc Ninh Kha do dự chưa định làm gì mà chỉ nhìn Lạc Dịch, có điều Lạc Dịch nhìn thấy ánh mắt của cô có hơi sợ sệt mà trốn ra sau.

“Lạc Dịch, ai nói con gọi chú ấy là ba ba của con?” Lúc này cô sợ hãi không ngừng, lúc vừa đi vào phòng, cô mới giật mình vì xưng hô của Lạc Dịch.

Vai Lạc Dịch bị Lạc Ninh Kha đè lại, vì tình thế cấp bách, cô có hơi dùng sức, làm Lạc Dịch phải kêu lên.

Đợi đến lúc Lạc Ninh Kha áy náy buông ra, Lạc Dịch mới nhìn cô, có hơi khϊếp sợ nhưng vừa tràn đầy mong đợi nói: “Là mẹ nuôi nói với con, màu mắt của con và ba ba giống như nhau. Mà màu mắt chú ấy cũng màu xám.”

Lúc cậu còn ở nhà trẻ tập vẽ. đã thử dùng qua nhiều loại bút màu nước. cho nên cậu biết màu xám là màu thế nào. Cậu có thể tự nhận ra được màu mắt của ba ba.

Cho nên khi Thịnh Đường xuất hiện, cậu không một chút do dự liền gọi ba ba là vì vậy, Lạc Ninh Kha thở dài một hơi.

Vậy mà cô lại cho là Thịnh Đường dạy nó gọi như vậy, nhưng đã trải qua nhiều năm như vậy rồi, nếu như anh ta đã quên cô rồi, nói vậy đoạn tình cảm này chỉ là đoạn tình cảm mà cô đã từng si mê, đối với anh mà nói cũng chỉ là nhất thời mà thôi.

Lạc Ninh Kha đã từng đánh cược với số phận, kết quả là cô thua, cuộc sống ngày hôm nay cô có được là sau khi cô thua hết tất cả, có thể đây cũng là kết quả tốt nhất.

Vì thế cô chưa từng mong đợi tương lai anh lại sẽ xuất hiện, cho đến khi Thịnh Đường xuất hiện một lần nữa, cô không nhịn được dùng ác ý đo lường anh. Nếu như bây giờ cho anh ta biết, Lạc Dịch là con trai của anh ta, chỉ sợ kết cục duy nhất là, hai người bọn cô sẽ lên tòa án tranh đoạt quyền nuôi con.

“Lạc Dịch, chú ấy không phải ba của con đâu.” Lạc Ninh Kha trịnh trọng tuyên bố.

Tất nhiên kết quả này không phải là đáp án mà Lạc Dịch mong chờ, đôi mắt cậu mở to, thất vọng đến cùng cực. Dù sao vẫn còn là con nít, cũng không biết che giấu tâm tư như thế nào, không chịu được oan ức hỏi: “Vậy ba ba con đâu, cô giáo nói tất cả mọi người đều sẽ có ba và mẹ, con cũng có ba ba của con. Con giống ba ba cũng có đôi mắt màu xám.”

Lạc Ninh Kha có hơi đau lòng, coi như cô cũng rõ ràng được, vì sao lúc trước Lạc Dịch luôn nhắc đến chuyện đôi mắt màu xám. Nó nghĩ đến lời Thu Cẩn dụ dỗ, chỉ là xung quanh bọn họ cũng không tiếp xúc với người ngoại quốc, nên mắt màu xám càng ít, cho rằng dần dần rồi thằng bé cũng quên đi.

Kết quả vào lúc này Thịnh Đường đột nhiên xuất hiện.

“Lạc Dịch, không phải mẹ đã nói với con rồi sao, Ba ba con đang đi công tác ở nước ngoài. Chỉ cần con biểu hiện tốt, ba con rất nhanh sẽ quay về gặp con thôi.” Ninh Kha tháo giày con trai xuống, để bé đứng trên mép giường, dịu dàng vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn nói.

Lạc Dịch cũng không biết vì sao, đột nhiên cậu cố chấp đứng lên, trong đôi mắt mang theo sự ẩm ướt và ủy khuất nói: “Ngày nào con cũng đi nhà trẻ Hồng Hoa, cô giáo nói con thông minh nhất, nghe lời nhất, nhưng ba ba vẫn không quay về gặp con.”

Nói dối lâu ngày, cũng không thể thành sự thật. Nhưng hết lần này đến lần khác, Ninh Kha cảm giác như mình đang sống trong một cuộc sống lừa gạt.

Thịnh Đường đứng ở bên ngoài, trong phòng Lạc Dịch ủy khuất hỏi, ba ba rốt cuộc thì khi nào quay về gặp cậu.

Huống hồ bây giờ nhắc đến cũng buồn cười, cảm giác của cô đối với Thịnh Đường rắc rối phức tạp, có điều Thịnh Đường lại nhìn cô như người xa lạ.

Người bình thường trong bảy năm, một cặp yêu đương cũng có thể sớm đã thành một cặp tan vỡ, mà tất cả tâm tình của cô quy chụm lại, cô vẫn không thể sắp xếp được suy nghĩ.

Bây giờ Lạc Dịch càng lớn càng hiểu chuyện, Lạc Ninh Kha cảm thấy, đối mặt với vấn đề hỏi ba nó đi đâu như vậy lần nữa, cô cũng không thể thuận buồm xuôi gió trả lời như trước được. Lạc Dịch dù sao cũng vẫn còn nhỏ, cô cũng không thể quá tàn nhẫn với nó. Vì thế để nó từ từ tiếp thu việc nó chỉ có mẹ mà thôi, sự thật là nó không có ba, đây đã là lựa chọn tốt nhất mà Lạc Ninh Kha có thể lựa chọn.

“Được rồi, mẹ đi làm cơm đây, con chờ trong phòng được không?” Ninh Kha miễn cưỡng dụ dỗ Lạc Dịch, sắp xếp lại tâm tình của chính bản thân, vỗ về nhẹ đầu con trai nói.

Lạc Dịch ngẩng đầu hỏi cô: “Cái đó, con có thể tìm chú ấy chơi không.”

Đôi mắt màu xám tro của cậu bé, lúc này mang theo sự hiếu kỳ ức chế không chịu được với Thịnh Đường. Hiển nhiên Lạc Ninh Kha đánh gãy nguyện vọng tốt đẹp của cậu, nhưng cậu vẫn muốn thân cận cùng Thịnh Đường.

Nhưng cuối cùng cô suy nghĩ lại khẽ cắn răng nói: “Bảo bối, cơ thể chú ấy không thoải mái, con có nhớ lúc mẹ ngã bệnh không?”

Lạc Ninh Kha rất ít khi ngã bệnh, hoặc có thể nói là vì áp lực cuộc sống, ngay cả sinh bệnh cô cũng không dám. Mỗi lần có hơi nhức đầu cũng mạnh mẽ chống đỡ, chỉ có một lần duy nhất bị sốt cao, Thu Cẩn phải ở đây chăm sóc cô đến ba ngày. Khi đó Lạc Dịch mới năm tuổi, tuy tuổi còn nhỏ nhưng rất hiểu chuyện, mỗi ngày chỉ có thể đứng ngoài cửa nhìn Lạc Ninh Kha nằm trong phòng, bởi vì Lạc Ninh Kha không cho cậu đến gần.

“Con sẽ để chú ấy nghỉ ngơi thật tốt,” Lạc Dịch hiểu chuyện gật đầu, Lạc Ninh Kha sinh lòng khen ngợi, nhưng đứa nhỏ này lại tiếp tục vui sướиɠ nói: “Chờ sau khi chú ấy tốt lên, chú ấy có thể dẫn con đi chơi ván trượt.”

Ninh Kha nhìn màn này hoàn toàn không nói ra lời, có phải cô đã bỏ lỡ điều gì rồi không?

Chờ sau khi cô ra khỏi phòng, đã nhìn thấy bóng người đứng trong phòng khách, anh ta nhìn chằm chằm vào bức ảnh gia đình trên vách tường. Đó là lúc trước khi mẹ cô qua đời, dẫn cô và Lạc Dịch đi chụp hình, khi đó Lạc Dịch mới tròn một tuổi, khuôn mặt nhỏ bé mập mạp với đôi mắt to lớn màu xám tro, đơn giản mà lại đáng yêu làm cho người ta yêu thích không nỡ buông tay.

“Con trai của cô rất đáng yêu.” Giọng nói anh hiền dịu cũng không mang theo quá nhiều cảm xúc, trong đó còn kèm theo có phần khàn khàn, giống như ma sát vào lòng cô, mặc dù có hơi thô nhưng vẫn xúc động lòng người.

Ở trong phim truyền hình, nếu như người muốn tu luyện trở thành tuyệt thế cao thủ, thì đều phải trải qua cánh cửa của trái tim này. Thịnh Đường như vậy đái khái chính là tâm ma của Lạc Ninh Kha, bàn tay cô nắm cánh cửa, hơi thấm mồ hôi, cô nghĩ, cả đời này cô cũng không thể tu luyện được cái gì mà tuyệt thế cao thủ đi.

“Tôi mua thuốc về rồi, anh ngồi xuống đổi thuốc trước đi.” Ninh Kha cố gắng để giọng mình trở nên thong thả bình thường, ngay cả giọng điệu cũng cố ý không nhanh không chậm.

Thịnh Đường quay đầu nhìn cô, vốn là anh bị thương nên gương mặt trở nên trắng nõn và tái nhợt, hợp lại với ngũ quan của anh, giống như quỷ hút máu trong tòa thành Cổ Lão. Anh nói: “Cảm ơn cô, nhưng tôi ở đây có quấy rầy mọi người không?”

“Tôi cứu thì cũng đã cứu rồi, anh cảm thấy thế nào?” Lạc Ninh Kha hơi giễu cợt nói, hoặc là cô càng muốn giễu cợt.

“Bao giờ mẹ cô về?” Anh nhìn cô chằm chằm, giống như đang thăm dò.

Ninh Kha ngẩng đầu nhìn bức hình treo trên vách tường, ánh mặt trời lúc này vừa đúng lúc chiếu vào trên cánh cửa kính, ánh sáng phản xạ vào, mỗi một người trong hình ai cũng cười vui vẻ như vậy.

“Mẹ tôi, đã không còn rồi.”

“Thật xin lỗi.” Thịnh Đường trước tiên xin lỗi, lúc này anh nghiêm túc nhìn chằm chằm cô gái trước mặt, không nghi ngờ chút nào, gương mặt của cô đủ để gọi là xinh đẹp. Ngũ quan cô rõ ràng, mỗi một nơi đều phát triển vừa đúng, mặt mày tuy trong sáng nhưng không nhạt nhẽo, làm cho người ta có cảm giác cô vừa hiền lành lại cứng cỏi.

Chắc chắn cô là một cô gái làm cho người ta khắc sâu trong trí nhớ, nhưng Thịnh Đường một chút cũng không nhớ được cô là ai. Có điều sau đó, ở đáy lòng anh cũng tự giễu, nếu như đúng như theo lời cô nói, cô và anh là bạn học thời trung học, vậy thì anh không nhớ được cô cũng phải thôi, suy cho cùng đoạn trí nhớ những năm đó anh đều không nhớ được…?