Thời Gian Không Thể Mang Anh Đi

Chương 3

Chương 3: Đôi mắt của bố giống như con, là đôi mắt màu xám.

Edit : Mari

Khó có được dịp buông thả cuối tuần, sau khi ba người ăn xong bữa tối, liền đâm đầu vào máy chơi game trong trung tâm thương mại. Thu Cẩn dẫn theo Lạc Dịch với dáng vẻ muốn kết giao hết toàn bộ với máy chơi game ở đây, chỉ cần là trò có thể chơi, bọn họ đều sẽ chơi một lần. Cuối cùng có anh chàng đẹp trai mặc áo sơ mi bên cạnh, thấy mấy người các cô đứng rất lâu ở máy gắp thú bông, đã ra tay trượng nghĩa, giúp các cô gắp trúng được một con minion.

Mà khi anh chàng áo sơ mi lấy hết dũng khí chuẩn bị xin số điện thoại, thì thấy Lạc Ninh Kha sờ sờ đầu nhỏ của Lạc Dịch, dụ dỗ nói: “Con trai, cảm ơn anh trai

đi.”

“Cảm ơn anh trai, anh thật tốt,” Hai tay Lạc Dịch ôm lấy minion, ngẩng đầu lên, cười híp mắt với anh trai áo sơ mi, liền phát cho anh ta tấm thẻ người tốt.

Sau khi anh trai sơ mi xoay người rời đi, Thu Cẩn chậc chậc hai tiếng, rất tiếc hận nói: “Thật là một chàng trai tốt, có cần phải tàn khốc với người ta như vậy không. Tớ còn có thể nghe được tiếng trái tim tan nát cõi lòng của người ta đây này.”

Lạc Ninh Kha không phản ứng, dắt Lạc Dịch đi ra ngoài. Lúc này loa phát thanh phát tin chuẩn bị đến giờ đóng cửa, không ít cửa hàng đã tắt đèn, vốn là một nơi sáng ngời huy hoàng, bây giờ đã tối mất đi một nửa.

Chờ đến khi ra ngoài, đã có không ít xe taxi đứng chờ trước cửa, liên tục có khách lên xe.

Thu Cẩn quay đầu nhìn lạc Dịch đang ngáp, không yên tâm nói: “Nếu không tớ đưa các cậu về? tớ thấy Lạc Dịch cũng mệt lắm rồi,”

Từ trước đến nay con trai luôn ngủ sớm, bình thường Lạc Dịch chưa đến chín rưỡi đã đi ngủ, bây giờ đã qua giờ cậu bé đi ngủ. Vừa rồi vì mãi chơi game nên quên luôn cả cảm giác ngủ, kết quả vừa ra đây, tay nhỏ đã nắm lấy vạt áo của Lạc Ninh Kha, cả người dựa vào trên người cô, với bộ dáng cho dù đứng cũng có thể ngủ được.

“Được rồi, nhà cậu không cùng đường với nhà tớ, đưa bọn tớ về rồi quay ngược lại chi phiền phức. Dù sao cũng có taxi, đưa tớ đến dưới lầu là được rồi.” Lạc Ninh Kha ôm Lạc Dịch lên, có điều bây giờ cậu nhóc đã sáu tuổi, tự mình ôm nó cũng rất vất vả.

Thu Cẩn đưa bọn họ lên xe, dặn dò Lạc Ninh Kha sau khi về nhà phải gọi điện thoại cho cô ngay, lại nhờ tài xế đưa giúp hai người đến dưới lầu.

Chỗ ở của Lạc Ninh Kha, vốn là ngoài rìa thành phố, đèn và đường phố đã sớm xuống cấp ngừng hoạt động từ lâu. Những ngôi nhà xây dựng ngang dọc tứ tung, ánh trăng sáng mơ hồ có thể nhìn thấy được dòng chữ mà người ta dùng sơn viết chữ “Đập bỏ”. Bên cạnh vừa vặn là thị trường lao động, vào ban ngày có rất nhiều công nhân thành nhóm thành tốp đến tìm việc làm, đến ban đêm cũng có nhiều người ở đầu đường xó chợ để tiết kiệm tiền thuê nhà.

Cho nên khi vừa đến khu vực gần nhà, tài xế than đường này thật sự rất khó đi. Xe lắc lư kịch liệt, Lạc Ninh Kha chỉ có thể ôm con trai thật chắc vào trong lòng, sẽ giúp Lạc Dịch ngủ an ổn hơn.

Cuối cùng cũng đến phía dưới tiểu khu, lúc này toàn bộ tiểu khu hoàn toàn yên tĩnh, trên lầu còn vài ánh đèn lẻ tẻ còn sáng. Tiểu khu của các cô thuộc khu hộ gia đình, chỉ là sau này có nhiều người đã chuyển đi, chỉ còn sót lại đa số là người già.

Sau khi Ninh Kha trả tiền xe, mới ôm Lạc Dịch đi xuống. Cô ở tòa nhà phía sau, xe đầu ngổn ngang trên đường, xe taxi bây giờ cũng khó có thể di chuyển tiếp vào trong được, cô cũng chỉ có thể ôm Lạc Dịch đi một đoạn đường này về.

Khi đi đến dưới lầu, trước mặt là một cầu thang, cô mới vừa lấy điện thoại ra chuẩn bị soi sáng thì, đột nhiên nghe thấy tiếng động yếu ớt bên cạnh. Khi di động chiếu sáng tới phía trước, thì âm thanh kia càng lớn hơn, là giọng rên khẽ chịu đựng chen lẫn sự đau đớn, cô sợ đến mức suýt nữa ném mất điện thoại.

Cô cảm thấy bây giờ mình nên co giò bỏ chạy, nhưng đầu vẫn không kiềm chế được mà quay lại nhìn nơi góc tối đen kịt kia. Nơi đó có một cái bóng lớn, lúc nhìn kỹ lần nữa, mới mơ hồ có thể nhìn thấy bóng người đang ngồi dựa lưng vào vách tường, vừa nãy sở dĩ người này phát ra âm thanh, bởi vì anh ta đang đấu tranh suy nghĩ.

Trong không khí tràn ngập….

Mùi máu tanh.

Ninh Kha lui về sau một bước, người kia ngẩng đầu nhìn cô một cái, bầu trời đêm ở nơi này dù có đưa bàn tay ra cũng không thể thấy được năm ngón, nhưng cô vẫn có thể cảm giác được ánh mắt lạnh lẽo của người này đang nhìn mình.

Chân cô dường như bị mọc ra rễ cắm tại chỗ, khi người đó đang bận giãy giụa, thì ánh sáng trong tay cô xẹt qua gò má của hắn.

Cô nhìn thấy mặt anh ta.

Tâm tình không còn gì phức tạp hơn được nữa, trong chớp mắt có thể dệt ra nhiều cảm xúc đắng cay ngọt bùi khác nhau, cũng trong nháy mắt này, cô dường như đã bị đóng băng, tất cả cảm giác ngọt ngào, đau khổ, vùng vẫy, hoang mang, xoắn xuýt qua lại, mạnh mẽ lao thẳng về phía cô như dòng nước cuồn cuộn .

“Thịnh Đường.” Mặc dù đã bảy năm trôi qua, trong nháy mắt này cô vẫn có thể nhận ra anh như cũ, rõ ràng mà gọi tên.

Khuôn mặt người được gọi tên này đã sớm chỉ còn trong ký ức mơ hồ, nhưng hôm nay Lạc Ninh Kha mới phát hiện ra, có vài người chưa bao giờ rời đi.

“Cô là ai, sao cô biết tên của tôi?” Người đối diện, lúc này men theo bức tường đứng lên, mặc dù anh nói chuyện có hơi tốn sức, nhưng trong lời nói mang theo sự cảnh giác sâu sắc, không phải nhìn trong tay cô còn ôm một đứa bé, chỉ sợ lúc này đã chuẩn bị xông tới khống chế cô.

Đại khái trong bảy năm này, lòng như bị dao cắt đã quá nhiều, lúc sinh Lạc Dịch ra như chết đi sống lại, lúc mẹ cô qua đời, lúc Lạc Dịch bị viêm phổi cấp tính suýt chút nữa đã xảy ra chuyện. Vì thế nghe được câu này của Anh, cô là ai, Lạc Ninh Kha đột nhiên cảm thấy cũng không hề đau đến mức chết đi sống lại trong tưởng tượng của mình.

“Chúng ta là bạn học ở cao trung, năm đó anh rất nổi danh, vì thế vừa nhìn thì tôi đã có thể nhận ra anh.” Ninh Kha lùi về phía sau một bước, Lạc Dịch lúc này trong lòng rên nhỏ một tiếng, hiển nhiên trong giấc ngủ say của cậu bé, không hề hay biết người đối diện có ý nghĩa gì đối với mình.

Sự thật chứng minh, người đàn ông này đã sớm giương cung lên hết đà, có điều lúc này chỉ là anh ta đang cố gắng gượng mà thôi. Bước đầu đã nhận định được Lạc Ninh Kha vô hại, thân thể theo vách tường, từ từ tuột xuống.

Nếu như người thường ngày đã nhanh chóng rời đi, tránh cho việc rước họa vào thân. Nhưng cho dù người đối diện này không có quan hệ gì với cô, thì cũng có quan hệ với Lạc Dịch ôm trong lòng, việc này khiến cô không có cách nào thấy chết mà không cứu được.

Mùi máu tanh trong không khí dường như càng ngày càng nồng nặc.

“Nhà tôi ở trên lầu, anh muốn lên đó nghỉ ngơi một lát không?” Lạc Ninh Kha cũng đoán được đại khái, anh hẳn là đang gặp phải vấn đề khó giải quyết, vì thế cho dù là thế nào đi nữa, cô cũng không thể bỏ anh ta tiếp tục ở lại chỗ này.

Thịnh Đường miễn cưỡng nhìn cô, dường như là hiếu kỳ với người phụ nữ lương thiện này. Người bình thường gặp được anh với tình huống này, coi nhưng không hét gào lên, cũng lập tức bỏ chạy, để tránh khỏi dẫn lửa thiêu thân. Nhưng anh nhìn cô đang cố hết sức ôm đứa bé trong lòng, chẳng biết vì sao, nhưng anh cảm thấy cô đáng tin cậy.

Thịnh Đường gắng gượng bản thân, có thể tinh thần đã sớm mờ ảo, vết thương của anh là bị đâm thủng, chảy máu không ngừng, có thể chống đỡ cho đến bây giờ cũng là nhờ vào ý chí kiên định.

“Cô không sợ tôi sao?” Thịnh Đường nhìn cô, cố hết sức hỏi.

Lạc Ninh Kha nhìn anh đang dựa vào vách tường, mặt không có chút hoang mang nào, cô lắc đầu nói: “Anh đã bị thương thành vậy rồi, có gì tôi phải sợ đây.”

Lúc này lạc Dịch đang ở trong lòng đại khái noi theo cuộc nói chuyện của bọn họ, lại ưm lên một tiếng, cơ thể giật giật, vùi đầu sâu vào ngực Lạc Ninh Kha.

Thịnh Đường nhìn hai mẹ con trước mặt này, họ giống như là một đôi mẹ con bình thường, điều không bình thường duy nhất chính là, người phụ nữ này không giống như phụ nữ khác khi thấy thương tích, không chỉ không sợ, thậm chí còn đồng ý để cho anh đến nhà cô tị nạn.

“Vân Thành tháng ba rất lạnh, anh lại đang bị thương, nếu vẫn ở bên ngoài đợi như thế này, chỉ sợ ngày mai mọi người trong nhà đi ra, sẽ nhìn thấy thi thể của anh đi.” Lạc Ninh Kha rất bình tĩnh nói.

“Cảm ơn.” Sau hồi lâu, giọng nói lành lạnh của Thịnh Đường lại vang lên.

Chỉ là Lạc Ninh Kha nghe giọng điệu của anh mang theo giọng lớ nước ngoài, chẳng biết vì sao, mắt cô ửng đỏ.

Bởi vì trong tay cô còn ôm con trai, nên hỏi: “Bây giờ anh có thể tự mình đi lên không? Hay là tôi mang thằng bé lên trước, lại xuống đón anh nhé?”

Ánh trăng đêm nay trong trẻo, ánh sáng màu trắng chiếu sáng toàn bộ mặt đất, Thịnh Đường từ từ trong góc tường đi ra, vẫn cần dựa vào vách tường, đầu gối anh vẫn còn cong, bây giờ càng đi càng gần, đỉnh đầu Ninh Kha bị thân hình cao lớn của anh che phủ.

“Không cần đâu, tôi theo cô đi lên.” Giọng anh lành lạnh, hết lần này đến lần khác dẫn tới chút mệt mỏi.

Trên tay Lạc Ninh Kha lúc này đang còn cầm điện thoại, đèn hành lang đã sớm bị hỏng, chỉ có ánh sáng trong tay cô chiếu sáng con đường phía trước. Cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, khi cô đến bậc thang cuối cùng, đột nhiên dưới chân vướng một cái. Cô một tay ôm Lạc Dịch, một tay khác muốn vịn vào lan can cầu thang bên cạnh, ai biết được người phía sau đã sớm tóm chặt lấy eo cô.

“Cảm ơn.” Lạc Ninh Kha sợ hãi nhẹ giọng nói.

Thịnh Đường sau lưng xoay người nhặt di động trên mặt đất lên, ánh sáng yếu ớt ở cầu thang lần nữa được sáng lên, chỉ là lần này anh là người đi trước.

Khi đến cửa, Lạc Ninh Kha lấy chìa khóa ra muốn mở cửa, lại bị người bên cạnh đưa tay nhận lấy. Nhất thời không tìm được lỗ của chìa khóa, anh đưa điện thoại hạ thấp đến vị trí cửa, lúc này mới cắm chìa khóa vào được.

Lạc Ninh Kha ôm Lạc Dịch vào trước, sau đó Thịnh Đường cũng theo sau đi vào, chờ cửa phòng mở ra, cô quay người lại mới nhìn thấy rõ trên người anh có bao nhiêu chật vật. Áo choàng vốn là màu đen màu đen nhưng vì dựa vào vách tường, cả người quẹt sát bức tường xám u tối, mà áo trên cánh tay trái còn đang chảy máu, nhìn rất đáng sợ.

“Trước hết anh cứ đến ghế sofa ngồi một chút đi, tôi ôm thằng bé về phòng nó.” Lạc Ninh Kha dứt lời, ôm Lạc Dịch vào trong phòng, đắp chăn cho con xong, cô vội vàng đi ra.

Cô thấy Thịnh Đường ngồi trên chiếc ghế gỗ, đưa tay muốn đỡ anh đến ghế sofa ngồi, ai biết anh cúi thấp đầu, có hơi vô lực từ chối: “Được rồi, trên người tôi có nhiều máu, vẫn là không nên làm bẩn sofa của cô.”

Cũng không biết vì sao, rõ ràng trong đầu có nhiều oán giận như vậy, nhưng khi nghe được câu nói này, trong lòng cô vẫn bị dao động.

Cô cúi đầu nhìn xuống, nhẹ giọng hỏi: “Có phải anh đang gặp vấn đề gì đó, có cần tôi giúp anh liên hệ với người nhà của anh không?”

Gia thế Thịnh gia ở Vân Thanh, thanh danh hiển hách, chỉ cần là người sinh sống ở Vân Thành, thì sẽ không thể không nghe đến cái tên họ Thịnh.

Ai biết anh đột nhiên ngẩng đầu, đôi mắt màu xám nhìn cô chằm chằm, cũng không biết vì sao, Lạc Ninh Kha cảm thấy trong ánh mắt của anh mang theo sự mềm mại, hay là bởi vì tròng mắt có lớp hơi nước che đi.

Lạc Ninh Kha nhìn anh mệt mỏi không có sức lực, mềm lòng đỡ anh đi nằm. Phòng rất nhỏ, bên trong chỉ bày chiếc giường với điện tích một mét hai, cô đỡ Thịnh Đường để anh dựa vào mép giường, lập tức lấy điện thoại di động ra. Nhưng khi cô vừa định bấm điện thoại, người đàn ông vốn đang nhắm mắt, đột nhiên nắm lấy cổ tay cô, lạnh giọng nói: “Cô gọi điện cho ai?”

“Anh chảy nhiều máu như vậy, tôi không xử lý được, tôi sẽ gọi bạn tôi đến giúp. Anh yên tâm, cô ấy là bác sĩ.” Ninh Kha giải thích.

Ánh đèn sáng ngời, sắc mặt của anh cũng trắng bạch không còn chút máu lưu thông, ngay cả bờ môi cũng dần dần chuyển sang màu xanh trắng: “Tôi không muốn liên lạc với ai cả.”

Giọng điệu của anh kiên định, Lạc Ninh Kha chỉ có thể bỏ điện thoại xuống, đi ra ngoài lấy hòm thuốc.

Có điều sau khi cô cởϊ áσ khoác đen trên người anh xuống, trong nháy mắt mùi máu tanh tràn ra nồng đậm, cô trầm ngâm nhìn phần hông. áo sơ mi màu đen sớm đã bị máu thấm ướt.

Cô thở dài một cái.

Mà người đàn ông trên đầu vì tiếng thở dài này, mà cúi đầu nhìn cô thật sâu.

“Vết thương của anh rất nghiêm trọng, nếu như không lập tức xử lý, tôi e là ngày mai sẽ bị nhiễm trùng đấy.” Lạc Ninh Kha nhìn vết thương của anh, tuy rằng cô không phải là bác sĩ, nhưng cũng biết vết thương này của anh không hề nhẹ.

“Tôi chịu được.” Giọng anh vẫn bình thản như củ, nhưng ngay khi Ninh Kha lấy kéo cắt áo sơ mi ra, không nhịn được nữa rên lên một tiếng.

Lạc Ninh Kha ngẩng đầu nhìn người đàn ông nghĩ một đằng nói một nẻo này, chính bản thân anh cũng đã nhìn về hướng khác.

Chờ sau khi dùng cồn rửa sạch vết thương, cả người anh đều run rẩy, Lạc Ninh Kha lại ngẩng đầu nhìn anh, dưới ánh đèn chỉ thấy mồ hôi trên trán anh liên tục rơi xuống. Bàn tay anh đặt ở mép giường, nắm chặt thành quả đấm, gân xanh trên mu bàn tay nổi bật, không đến một lúc ngay cả cánh tay cũng xuất hiện mồ hôi.

Sau khi Lạc Ninh Kha xử lý xong vết thương, cả người anh như mới tắm xong.

Ninh Kha ở bên giữ anh một đêm, nhìn anh lúc thì hôn mê lúc lại tỉnh táo, khi tỉnh đôi mắt mở trừng trừng nhìn cô chằm chằm. Ninh Kha mấy lần muốn gọi cho Thu Cẩn, nhưng lúc Thịnh Đường tỉnh táo vẫn kiên trì không cho cô gọi bất cứ ai. Cuối cùng cô vẫn thuận theo ý của anh.

Tuy rằng Ninh Kha phải giữ anh một đêm, nhưng cuối cùng Thịnh Đường vẫn không tránh khỏi đã bị sốt. Ninh Kha thấy anh kiên trì một hai không muốn mời bác sĩ, cũng chỉ có thể cho anh uống thuốc hạ sốt.

Hôm nay vẫn nên nghỉ ngơi cho thật tốt, Ninh Kha cho Lạc Dịch ăn sáng xong, để bé đi sang nhà hàng xóm tìm Khả Khả chơi. Cô đi ra ngoài mua thuốc, giữa đường đi qua cửa hàng thời trang nam, cô lại vào mua một cái áo T-Shirt.

Lúc Thịnh Đường tỉnh lại, trên người vẫn còn nóng, anh nhìn xung quanh căn phòng có hơi nhỏ, gia dụng cũ kỹ không còn hợp với thời đại, rèm cửa sổ còn đóng, nhưng vì không khép chặt, ánh sáng mặt trời vẫn rọi vào phòng.

Anh nhìn hạt bụi bồng bềnh trong tia nắng, lúc này mới lấy lại tinh thần, ngày hôm qua anh ngồi xe Thịnh gia, thì bị người ta tấn công. Tài xế của anh chỉ sợ là đã lành ít dữ nhiều, nếu không phải anh chạy kịp thời, chắc bây giờ cơ hội nằm ở đây cũng không có.

Ngay lúc anh đang chuẩn bị gắng gượng lên thì, đột nhiên nghe thấy tiếng cửa kêu cót két mở ra, cửa phòng bị người bên ngoài mở ra một khe nhỏ. Thịnh Đường cả kinh, nhưng khi ngẩng đầu, thì anh lại nhìn thấy một thân hình nho nhỏ be bé ở khe cửa.

Ngay sau đó, người ngoài cửa đẩy cửa đi vào, là bé trai tối hôm qua cô ấy ôm trong lòng.

Vốn Thịnh Đường đang chỉ là tùy hứng, nhưng khi nhìn thấy đứa bé đi vào, thì chân mày níu càng chặt. Tối hôm qua anh chưa nhìn thấy được hình dáng của đứa bé này, nhưng hôm nay khi nhìn thấy rõ được đứa bé đang ở trước mặt thì, anh càng nhìn trong lòng nghi hoặc lại càng lớn.

Tại sao đứa bé này lại quen mắt đến vậy chứ, giống như là đã từng gặp ở đâu rồi?

Lạc Dịch mang theo vài phần sợ hãi, cẩn thận quan sát Thịnh Đường, khi nhìn anh có mái tóc đen, đôi con mắt màu xám, thì mọi tâm tình sợ hãi trong nháy mắt biến thành vui sướиɠ.

“Là bố sao?”

Lúc Lạc Dịch vọt đến bên giường, mắt nhìn Thịnh Đường chằm chằm không nháy mắt lấy một cái. Mà khi Thịnh Đường nhìn cậu nhóc, nói thật, Thịnh Đường cũng không phải là người có lòng thương yêu gì, nhưng khi bé trai trước mắt này mang theo ánh mắt theo dõi nhìn lên, anh cảm thấy trong ánh mắt của cậu bé chứa đựng cả bầu trời sao.

Lạc Dịch rất cao hứng, bé chỉ chỉ đôi mắt của Thịnh Đường, mang theo một sự vui mừng không chắc chắn nói: “Là bố đúng chứ? Mẹ nuôi nói đôi mắt này của con rất giống, đều cùng là đôi mắt màu xám.”

Trước giờ gương mặt của Lạc Dịch khác hoàn toàn với những bạn nhỏ khác, đã từng bị cười nhạo. Vì thế cho nên Thu Cẩn vì an ủi cậu, mới nói sở dĩ cậu khác xa với người khác như thế, là bởi vì cậu rất giống ba ba, cho nên chờ đến lúc ba ba quay về, liền có thể nhận ra ngay là ba ba của mình.

Thì ra mẹ nuôi thật sự không hề có lừa gạt cậu, Lạc Dịch hưng phấn nghĩ.