Thời Gian Không Thể Mang Anh Đi

Chương 5

Vân Thành là một nơi ở tốt, ai đã từng đến Vân Thành rồi đều sẽ nói như vậy. Mỗi một thành thị đều có truyền thuyết, nếu như nói đến truyền thuyết cận đại Vân Thành, thì gia tộc Thịnh Gia là một trang sử nổi bật trong đó.

Cận đại: Thế kế 19, trước hiện đại.

Ở thời cận đại Trung Quốc, đã trải qua trăm năm mà chưa hề suy yếu, gia tộc anh tuấn hào kiệt xuất hiện tầng tầng lớp lớp, nói nhiều cũng không nhiều, mà Thịnh Gia lại chính là một trong số đó. Bắt đầu từ thủ Tướng ông Lý Trung Sơn, tổ tiên Thịnh gia đã đi theo. Mặc dù do nội chiến, nên các thành viên gia tộc cũng bị chia rẻ, sau khi trải qua nửa thế kỷ bị thay đổi, các thành viên của gia tộc lưu lạc ở nước ngoài dần dần cũng liên lạc lại với người trong nước.

Trang viên Thịnh Gia nằm dựa vào núi, ở cạnh, diện tích mười mấy héc ta, toàn bộ đều là của Thịnh Gia, xe cộ qua lại đều bị quản lí, lái xe từ cửa lớn vào nhà chính phải tốn mười mấy phút đi xe.

Bởi vì phu nhân đời trước của Thịnh Gia chính là nhà thiết kế kiến trúc nước Pháp, cho nên bây giờ trang viên được thiết kế xuất phát từ bàn tay của bà, phong cách kiến trúc tòa nhà ẩn núp trong bóng râm mang theo sự lãng mạn của nước Pháp.

Tuy bây giờ là tháng ba, nhưng trong sân cũng đã được bóng râm che đậy, từ khe hở miễn cưỡng có thể nhìn thấy được kiến trúc màu trắng. Mà ngay trên ban công ở lầu hai, một người đàn ông mặc áo lông màu trắng đứng đón gió, áo lông màu trắng có cổ áo hơi thấp, hiện ra xương quai xanh tinh tế như ngọc của anh ta.

“Anh,” Người đến gõ nhẹ cửa phòng vài lần rồi bước vào, vừa vào có thể nhìn thấy người đang đứng trên ban công. Anh ta bước nhanh tới, có hơi lo lắng hỏi: “Anh, sao anh mặc ít thế mà còn đứng hóng gió ban công?”

Người đàn ông đứng trên sân thượng đang suy tư, cuối cùng cũng coi như hồn đã quay về, mới quay đầu lại, thần sắc trắng bệt mang theo phần bị bệnh, chỉ là bệnh này cũng không làm ảnh hưởng gì đến khuôn mặt tinh xảo như ngọc của anh ta.

Thịnh Hành, con trai thứ 2 Thịnh Gia Vân Thành, tuổi còn trẻ nhưng đã trở thành giám đốc điều hành công ty, và phụ trách kinh doanh lâu nhất và quan trọng nhất, vận tải đường thủy.

Có rất nhiều kẻ tò mò, thay vì nói anh là một trong tứ thiếu công tử nhà giàu ở Vân Thành, khi bài báo này được đăng trên internet, nó đã được truyền thông đăng lại, nhanh chóng trở thành đề tài nổi trên mạng. Có khoảng thời gian, bài viết liên tục đứng đầu trên trang nhất mấy ngày liền.

Cùng nổi tiếng với Thịnh Hành còn có 3 người nổi danh khác, ít nhiều cũng xuất hiện trên sóng truyền thông, có người thậm chí còn nổ ra scandal với ngôi sao nữ nào đó, Nhưng người con trai thứ hai nhà họ Thịnh này, vẫn sống như vậy, sống ẩn dật không lộ diện trước truyền thông, ngay cả tấm hình, cũng là chụp trộm được lúc anh tham gia tiệc rượu.

“Anh ta trở về rồi à?” Thịnh Hành thu hồi mắt đang nhìn ở xa xăm, quay đầu nhìn Thịnh Tuần nhẹ giọng hỏi.

Thịnh Tuần sờ sờ đầu, có hơi xấu hổ liếc mắt nhìn anh, tiện đà mới nói: “Mẹ nhờ em chuyển lời, đã tìm được tài xế rồi.”

“Chết rồi?” khuôn mặt Thịnh Hành lạnh nhạt nói.

Thịnh Tuần sợ nhất là bộ dáng này của anh trai, bên ngoài đều nói anh trai hắn là người ôn hòa nhã nhặn, hòa ái dễ gần, nhưng lại không biết, những gì bọn họ thấy chỉ là bộ dáng khoác da dê bên ngoài mà thôi.

Thịnh Tuần run cầm cập, nói: “Chưa chết, có điều cũng gần như vậy, bây giờ vẫn còn đang cấp cứu, chỉ e là lành ít dữ nhiều.”

Nhưng vào lúc này, dưới lầu có tiếng động cơ ô tô dội đến, khi tới gần nhà chính, dừng lại. Sau đó mấy người trên xe vội vã đi xuống, Thịnh Hành đứng trên lầu nhìn bọn họ đi vào.

“Là chú Chung quay về.” Thịnh Tuần liếc mắt nhìn nói, có điều có hơi ngoài ý muốn : “Có lẽ bọn họ vẫn chưa tìm được anh hai? Nếu như ngay cả chú Chung cũng không tìm được, anh hai có thể đi chỗ nào được chứ?”

Lúc này, ngay cả Thịnh Tuần cũng cảm thấy truyện này bắt đầu không còn đơn giản nữa, theo lý thuyết thì Thịnh Đường mới vừa từ nước ngoài về, đối với nơi này không thân cũng không quen, mặc dù là đã xảy ra chuyện thì cũng nên xin viện trợ trong nhà. Nhưng hôm nay, tài xế của hắn bị đánh vỡ đầu chảy máu, còn nằm trong bệnh viện, còn anh ta dường như đã bốc hơi khỏi thế gian.

“Anh, anh nói…”

“Anh ta nghi ngờ trong nhà có nội gián.” Thịnh Hành còn chưa nghe em trai nói xong, đã bình tĩnh nói nguyên do ra, chỉ là sau đó khóe miệng anh ta hiện ra ý cười lạnh lùng, giọng nói có mấy phần lạnh lẽo: “Hoặc nói, anh ta nghi ngờ chuyện này là do chúng ta làm.”

“Làm sao có thể chứ?” Thịnh Tuần thất thanh hỏi.

“Tại sao lại không thể?” một tay Thịnh Hành cắm trong túi quần, cơ thể như ngọc đứng trên sân thượng, gió mang theo hơi lạnh xuyên vào áo lông trắng, gió lạnh này giống như muốn thấm vào trong cơ thể của anh vậy.

Anh nói: “Từ sau khi hắn ta trở về, anh cũng chỉ là một vị nhị thiếu gia của Thịnh Gia, em cho rằng lấy tính cách của mẹ như vậy, sẽ chịu đựng chuyện này như vậy sao? Huống chi, bây giờ cha rõ ràng có ý để anh ta vào công ty, cái này đối với mẹ là chuyện không thể chịu đựng được.”

“Chung quy anh hai cũng là con trai của ông ấy” Thịnh Tuần không hiểu nói.

“Cho nên, đây chính là vấn đề lớn nhất.”

Là con trai kiêu ngạo nhất của mình, rõ ràng hưởng thụ hết tất cả loại vinh quang, nhưng hết lần này đến lần khác sau khi con trai lớn của Thịnh Gia quay về, thì không thể không thấp hơn người ta một cái đầu, điều này làm sao có thể làm cho Dương Minh San một đời kiêu ngạo có thể chịu đựng được?

“Nếu như cha quay về phát hiện không gặp anh hai thì sao?” Thịnh Tuần đột nhiên ý thức được vấn đề quan trọng.

Thịnh Tuần là công tử bột trong nhà, thường ngày nhận hết sự cưng chiều của cha mẹ, cộng với tuổi còn quá nhỏ, vẫn chưa đảm nhiệm chức vụ gì trong công ty. Vì vậy đối với những việc đấu tâm này, anh cũng chỉ có nghe qua. Bây giờ Thịnh Đường sắp đến, bầu không khí trong nhà liền trở nên vi diệu, bản thân anh cũng không muốn nằm ở nhà chờ, Thịnh Đường đột nhiên lại có chuyện.

“Cho nên chúng ta phải tìm được trước khi cha quay về, hơn nữa còn phải truy ra thủ phạm thật sự ở phía sau” Thịnh Hành nói giọng điệu bằng phẳng, cũng không giống như biểu hiện lo lắng trên mặt Thịnh Tuần.

Mà Lúc này, Thịnh Tuần đặc biệt lo lắng nói: “Cái kia, nếu như đúng là…”

Anh không nói hết lời còn lại, có thể Thịnh Hành cũng đã rõ ràng ý của anh đang lo lắng chuyện gì. Thịnh Kỷ Trạch là gia chủ của Thịnh Gia, bên người có biết bao nhiêu là cuộc vui, ngay cả việc scandal của anh dính hồng phấn gần đây cũng không truyền ra được tí gì, có thể thấy Dương Minh San có thủ đoạn dường nào. Là con trai, bọn họ tự nhiên sẽ không có bất kì ý kiến gì với bà, nhưng nếu chuyện này là thật thì sẽ là vết nứt giữa cha mẹ, nhưng đây cũng không phải là những gì bọn họ bằng lòng gặp phải.

“Em yên tâm đi.” Thịnh Hành từ tốn nói.

***

“Tự anh có thể đổi thuốc không?” Ninh Kha đi mấy bước, cầm bọc lớn để trên bàn, lấy ra các loại thuốc mới mua sáng nay.

Thịnh Đường gật đầu ra hiệu là có thể, có điều lại nói: “Tôi cần tắm.”

“Không được.” Ninh Kha từ chối chắc như đinh đóng cột, sau khi nhìn biểu hiện ngạc nhiên của Thịnh Đường, cô mới giải thích nói: “Vết thương của anh chưa khâu lại, bây giờ chỉ mới thoa thuốc mà thôi, vì thế không thể đυ.ng nước được.”

Rõ ràng cô đã cố gắng khắc chế tâm tình của chính mình, có thể vào lúc này nói chuyện có vẻ lúng túng, cô hơi buồn bực mất tập trung.

“không sao, tôi sẽ cố gắng để vết thương không dính nước.” Thịnh Đường xưa nay không dễ dàng bị người khác thuyết phục, huống chi anh đã quen với thân phận là người ở bề trên, quen phát hiệu lệnh, vừa rồi anh nói câu nói này là thông báo chứ không phải là đề nghị.

Lạc Ninh Kha nhìn anh một bộ dáng không chút nào để ý đến, lại nghĩ tới tối hôm qua cả một đêm anh mồ hôi đầm đìa, phần lớn thời gian rơi vào sốt cao mê man, lắc đầu khuyên bảo: “Không được, bây giờ anh vẫn còn sốt cao chưa có dấu hiệu giảm, nếu như vết thương bị nhiễm trùng, tôi lập tức sẽ đưa anh đi bệnh viện.”

Không biết có phải là vì câu sau cùng kí©ɧ ŧɧí©ɧ anh hay không, Thịnh Đường nheo mắt lại, mang theo vài phần mùi vị tìm tòi nghiên cứu, Ninh Kha bị anh nhìn chằm chằm có hơi sợ hãi.

Ninh Kha cắn môi, đang suy nghĩ đến tột cùng là cô đã sai ở đoạn nào, có thể trong tay cô đang cầm nước nóng, sương mù màu trắng của hơi nước, che đậy đi tầm mắt của cô.

“Tôi muốn đi vào.” Cô đứng ở cửa nói một câu.

Bên trong trả lời: “Được rồi, mời vào.”

“A…” Ninh Kha đẩy cửa đi vào, vừa mới nhìn thấy một màn trong phòng, không nhịn được hét khẽ một tiếng, mau chóng xoay người lại.

Ninh Kha nhanh chóng đặt chậu rửa mặt xuống bàn, có hơi run rẩy hỏi: “Anh cởϊ qυầи áo làm gì thế?”

“Tôi muốn tắm, đương nhiên phải cởϊ qυầи áo rồi.” Trên mặt Thịnh Đường tuy cũng có hơi ngạc nhiên, nhưng khóe miệng lại có ý cười, nụ cười đẹp đẽ.

“Được rồi, vậy tôi để nước nóng ở đây, khăn mặt và quần áo tôi mang cho anh đây.” Lạc Ninh Kha đem khăn mặt và quần áo đang vắt trên cánh tay, nhìn cũng không thèm nhìn ném thẳng tới.

Thịnh Đường đưa tay cản lại, bộ áo màu trắng che trên đầu anh, che khuất tầm mắt của anh lại. Lúc này Lạc Ninh Kha đang chuẩn bị ra ngoài, nhưng nhịn không được quay đầu lại liếc mắt nhìn, trên người anh, vẫn mặc quần màu đen, vết băng trên thắt lưng, vải màu trắng mơ hồ có vết máu.

Quả nhiên bị thương sẽ ảnh hưởng đến độ nhạy bén, nếu như bình thường thì anh có thể chắc chắn không thể ăn phải chiêu, anh nghĩ lại.

Ngay khi anh bắt được áo, thì vừa vặn nhìn thấy vành tai lúc Lạc Ninh Kha vội vã rời đi, xem ra vành tai trắng nõn dịu dàng giờ phút này đã bắt đầu ửng đỏ, hơn nữa loại ửng đỏ này là anh dùng tốc độ mắt mới có thể thấy được.

Anh cũng không kịp có phản ứng, buộc miệng nói: “Aiz, tôi không có cách nào làm ở sau lưng.”

Lạc Ninh Kha ngoái đầu lại đứng nhìn Thịnh Đường, rèm cửa sổ bị kéo ra, màu vàng sáng tranh nhau chen lấn vào bên trong, phản quang trên người anh, vầng sáng xung quanh anh trở nên mông lung, ngay cả khuôn mặt của anh cũng trở nên mơ hồ không rõ.

Nhưng Thịnh Đường có thể nhìn rõ biến hóa trên mặt cô, khi đôi mắt vừa đen vừa sáng nhìn chằm chằm, đầu tiên là ngạc nhiên, sau đó là kinh ngạc, và cuối cùng là gò má đỏ ửng, thật sự rất đáng yêu.

Đáng yêu . . .

Khi từ này hiện lên trong đầu Thịnh Đường, thì anh đột nhiên nở nụ cười, anh lại dùng từ đáng yêu để ám chỉ mẹ của một đứa bé sáu tuổi cơ đấy.

Nhưng cô ấy bây giờ thật sự rất đáng yêu phải không?

Tính Thịnh Đường ngay từ nhỏ đã hướng về lạnh nhạt, ngay cả khuôn mặt cũng mang theo sự sắc bén, nhưng vào lúc này anh nhìn người phụ nữ đối diện này, nhìn má ửng hồng của cô, vành tai của cô như thấm máu, đáy lòng lại giống như điều hòa vậy, càng ngày càng có được mùi vị ấm áp.

“Cảm ơn cô,” Anh đột nhiên mở miệng.

“Ừ,” Lạc Ninh Kha nghi hoặc, hiển nhiên không theo kịp tốc độ suy nghĩ của anh, nhưng sau đó cô đã ý thức được lời cảm ơn của anh là gì.

Lúc này đây, cô nên nói gì chứ, là không cần cảm ơn hay vẫn là . . .

“Tiểu Lạc, tiểu Lạc, cháu có nhà không?” đang ở trong phòng với loại cảm giác không biết tên gì thì tiếng kêu giống như thiên thạch rơi xuống kinh thiên động địa kia nhanh chóng kéo Ninh Kha quay về cuộc sống thực tế.

Từ sự dịu dàng trong đáy mắt cô như thủy triều rút lui, đôi mắt dần trở lên trấn tĩnh, mọi người đều nói không nên vấp ngã hai lần cùng một chỗ, vậy bây giờ cô đang làm gì đây??

“Tôi đi mở cửa, anh đừng phát ra tiếng động gì” Ninh Kha nhanh chóng cất đồ xong, kéo cửa thuận lợi đi ra ngoài. Cô đứng ở cửa ổn định tinh thần, tự cười chế giễu bản thân.

Cô và Thịnh Đường kỳ thực đã kết thúc từ bảy năm trước, ngoại trừ Lạc Dịch ra, thì bọn cô không bao giờ tìm được bất kì sự ràng buộc nào. Bởi vì tất cả hồi ức chỉ còn dư lại một mình cô có, hoặc là vài chuyện năm đó đối với Thịnh Đường mà nói, bất quá chỉ là thuận tay làm mà thôi, cho tới bây giờ căn bản anh cũng không nhớ rõ được cô là ai.

Nhưng hết lần này đến lần khác giữa bọn họ còn có một Lạc Dịch, Lạc Dịch…

“Dì Vương.” Ninh Kha mở cửa phát hiện là dì Vương, mở vừa mời dì vào.

Dì Vương vừa vào liền hỏi: “Sao hôm nay Lạc Dịch không đến nhà dì chơi?”

“Hôm nay nó có hơi cảm, cháu sợ nó lây cho Khả Khả, vì thế không để nó đi lung tung.” Lúc Ninh Kha nói lời này, cẩn thận liếc nhìn phòng ngủ, chỉ lo Lạc Dịch lúc này đi ra phá vỡ kế sách của cô.

Dì Vương vừa nghe thấy lời này, lập tức quan tâm hỏi han: “Có chuyện gì rồi? Không phải tối hôm qua chơi mệt quá chứ? Cô bạn kia của cháu đến dẫn thằng bé đi, dì biết chắc sẽ chơi về rất muộn mà.”

Ninh Kha vừa nghe dì Vương nói như vậy, vội vàng phủ nhận: “Không đâu ạ, là cháu không tốt, ngủ mê, đêm qua thằng bé đá chăn cũng không đắp lại cho nó.’’

“Cái kia cũng khó tránh được, một mình cháu vừa nuôi dưỡng con trai vừa đi làm, sao có thể không mệt được cơ chứ.” Dì Vương nhìn sắc mặt của cô, có hơi đau lòng nói: “Cháu xem sắc mặt của cháu đi, vừa nhìn đã biết nghỉ ngơi chưa đủ tốt rồi.”

“Đúng rồi, cháu gặp người hôm qua cảm thấy thế nào?” Ai cũng đừng mong có thể làm cho Dì Vương chuyển đề tài, cứ vậy bị nhắc lại sự việc ngày hôm qua.

Ninh Kha ngẩng đầu nhìn cửa phòng đã đóng, trên mặt lúng túng né tránh, gian phòng vốn cũng nhỏ. Từ phòng khách đến phòng ngủ chỉ cách vài bước chân, cộng thêm giọng dì Vương quá lớn, người bên trong nếu muốn nghe thì cũng chẳng có khó khăn gì.

Cô hơi lúng túng trả lời: “Điều kiện đối phương rất tốt ạ, cháu không muốn làm chậm trễ người ta đâu dì,”

“Điều kiện với không điều kiện gì, sáng nay nhà trai có gọi điện thoại cho dì còn nói, nhà trai rất hài lòng với cháu đấy, dung mạo cháu xinh đẹp, lại là người có tri thức hiểu lễ nghĩa.” Dì Vương vui vẻ nói, sau đó lời nói bà lại có ý vị sâu xa khuyên bảo: “Cháu còn trẻ như vậy, hà tất gì vì ba đứa nhỏ mà phòng thủ cả đời chứ, bây giờ kết hôn rồi ly hôn hoàn toàn là chuyện bình thường ở huyện.”

Ninh Kha nghe xong càng dở khóc dở cười, cũng không biết từ khi nào thì bắt đầu, Dì Vương đã nhận định sở dĩ cô không muốn tìm bạn trai, là bởi vì đang đợi ba của đứa nhỏ chứ.

Lúc này ánh mắt Ninh Kha đột nhiên tìm đến phòng ngủ, tuy rằng chỉ cách nhau vài bước, nhưng cô lại cảm thấy giống như chưa từng đi qua đời mình, thậm chí ngay cả giờ phút này cô cũng có một loại cảm giác không thật, anh ấy thật sự ở trong căn phòng kia đúng không? ở khoảnh khắc cô cho mượn căn phòng, lại phát hiện điều này là một giấc mộng ảo tưởng.

Sau khi cô trấn an Dì Vương xong, Ninh Kha cẩn thận từng li từng tí tiễn dì đi. Lúc này mới đóng cửa lại, nghe thấy cửa phòng ngủ bị mở ra, Lạc Dịch thò cái đầu nhỏ ra, trên mặt mang theo ít nghịch ngợm nở nụ cười: “Mẹ, bà Vương đi rồi ạ?”

“Sao vậy.” Lạc Ninh Kha thấy cậu cười đến nghịch ngợm như vậy, có hơi lúng túng hỏi.

“Mẹ lại còn nói xạo.” Lạc Dịch khẳng định.

Trên mặt Ninh Kha có hơi nóng rần lên, nhưng vẫn cố gắng thản nhiên nói: “Mẹ nói xạo lúc nào chứ?”

“Con nào có ngã bệnh, mẹ chính là nói xạo với bà Vương. Nói xạo chính là nói xạo, mẹ lớn người như vậy rồi còn nói xạo.” Lạc Dịch lắc đầu một cái, trên mặt là vẻ tiếc hận, liền đóng cửa phòng lại.

Ninh Kha há hốc mồm: “….”

“Ha ha.” Phòng ngủ bên cạnh đột nhiên phát ra một tiếng cười trầm thấp, rõ ràng là nhỏ nhẹ như vậy, nhưng lại chui vào tai của cô, một tiếng lại một tiếng vang vọng bên tai.

Anh…đang…cười…chế giễu…cô… bất tri bất giác Ninh Kha cũng ý thức được chuyện này..