Năm Mất Mùa: Xuyên Thành Mụ La Sát, Ta Có Siêu Thị Vạn Năng

Chương 30:

Bữa trưa này, Tiền Mộc Mộc ăn thoải mái.

Thân ở nơi đất khách quê người, còn có thể ăn đồ ăn ở thời đại trước, nàng thật sự rất thỏa mãn.

Nghỉ ngơi trên ghế, Tiền Mộc Mộc đánh cây quạt.

Hứa lão thái ho nhẹ hai tiếng để che giấu.

Khiêng băng ghế, ngồi xuống bên cạnh.

"Hứa Tiền thị, ta hỏi ngươi một chuyện."

Ăn được đồ chiên, tâm trạng của Tiền Mộc Mộc không tệ.

Kiên nhẫn cũng tăng lên vài phần.

Nghiêng đầu, ánh mắt mang ý cười.

"Có chuyện gì cứ nói."

Nụ cười như gió xuân tháng ba, cảnh sắc trước mắt lung lay, hàng mi của Hứa lão thái run rẩy.

Dung nhan của người con dâu cả này của bà ấy thật sự là không tìm ra một chút khuyết điểm nào.

Một nữ nhân mặt tròn, sắp bốn mươi tuổi, còn giống như hơn hai mươi tuổi, không già chút nào.

Đôi mắt vừa lớn vừa tròn, lớn như quả mận.

Cái mũi cũng vểnh lên, bờ môi hồng nhuận như mật đào.

Bà ấy có lý do hoài nghi, lúc trước đại nhi tử của bà ấy chính là bị khuôn mặt của Hứa Tiền thị này câu mất hồn.

A không đúng!

Hôm nay bà ấy đến là vì mấy đứa cháu trai!

Nghĩ đến đây, Hứa lão thái nhanh chóng hoàn hồn.

"Ta hỏi ngươi, ngươi có phải định bán mấy đứa cháu của ta không?"

Tiền Mộc Mộc cười khẽ, lắc đầu.

"Tuy rằng ta không biết lời đồn từ nơi nào truyền ra, nhưng ta có thể nói rõ ràng cho ngài biết, hiện tại ta không có ý nghĩ này, về sau cũng sẽ không có."

Đối với vấn đề này, nàng không cảm thấy bất ngờ chút nào.

Không bằng nói, vào giây phút lão thái thái tìm tới cửa.

Nàng cũng đã đoán trước được đại khái kế tiếp sẽ xảy ra chuyện gì.

Hứa lão thái thái sửng sốt một chút.

Ánh mắt nhỏ nghi ngờ nhìn chằm chằm Tiền Mộc Mộc.

"Vậy sao mấy ngày nay ngươi không đi sòng bạc?"

Hai tay gối sau đầu, Tiền Mộc Mộc đầy mắt cảm khái.

"Giấc mộng năm năm đã đến lúc nên tỉnh lại."

Câu này là tặng cho nguyên thân.

Nằm mơ phát tài năm năm thật sự nên tỉnh rồi.

Nghe được câu này, trong lòng Hứa lão thái bỗng nhiên có chút khó chịu, chống đầu gối đứng dậy, không nói một lời rời đi.

Nhưng khi ra cửa quẹo đi, động tác dùng tay áo lau nước mắt vẫn bị Tiền Mộc Mộc nhìn thấy.

Năm năm này đối với nguyên thân mà nói, chẳng phải là một giấc mộng sao...

Chỉ là giấc mộng hư ảo, cuối cùng sẽ có một ngày phải tỉnh.

Cũng không biết nguyên thân vào thời khắc sắp qua đời có tỉnh táo trong nháy mắt hay không.

Ghế đều dọn vào trong nhà chính cất kỹ, Hứa Gia Thạch cầm giỏ, khóe miệng mím lấy ý cười, "Nương, con lên núi nhặt củi đây!"

Tiền Mộc Mộc thoáng ngồi dậy.

"Con cẩn thận một chút."

"Vâng! Con biết rồi!"

Hứa Gia Thạch nhún nhảy chạy ra bên ngoài.

Hứa Gia Lăng, Hứa Gia Phục sắc mặt khác nhau, cúi thấp đầu ra cửa.

"Nương, vậy con cũng xuống ruộng nhổ cỏ. "Hứa Gia Liên khiêng cuốc, cười ngại ngùng với nàng.

Tiền Mộc Mộc hơi hơi gật đầu.

"Ừm."

Thái độ không thể nói là lạnh nhạt, nhưng cũng tuyệt đối không nhiệt tình.

Tay nắm cuốc siết chặt, Hứa Gia Liên như chó nhà có tang rời đi.

Hứa Tiểu Bảo lưng cõng giỏ, tay cầm loan đao.

Ở cửa viện do dự một lát, quay đầu nhìn về phía bên này, rồi chạy đi như chạy trốn.

Toàn bộ quá trình Tiền Mộc Mộc không có biểu cảm gì.

Cửa viện cứ như vậy hơi mở, nàng cũng lười đứng dậy đi đóng.

Mây cuốn mây bay nơi chân trời.

Tiếng ve kêu ồn ào không thôi.

Gió mát thổi qua nhà mang theo từng tia từng tia ý lạnh.

Thoải mái khiến cho người ta trầm tĩnh lại, không khỏi sinh ra bối rối.

"Nương. . ."

Một tiếng kêu yếu ớt vang lên từ cửa nhà chính.

Tiền Mộc Mộc nhấc lên mí mắt, quay đầu nhìn về phía bên kia.

Hứa Gia Tề đứng tại cửa nhà chính, tay vịn khung cửa.

Khí sắc còn có chút xơ xác nhưng đã tốt lên rất nhiều.