Đồ ăn phong phú, bốc lên mùi thơm mê người.
Ngoại trừ Hứa Gia Thạch vui vẻ không ngậm miệng được, những người khác đều là bộ dáng mặt ủ mày chau.
Tiền Mộc Mộc lười đi đoán những người kia đang suy nghĩ gì, lôi kéo Hứa Gia Thạch ngồi xuống, xé xuống một cái đùi gà, bỏ vào trong chén tiểu gia hỏa.
"Đây là gà rán ta làm, con nếm thử xem."
Còn chưa ăn một miếng, Hứa Gia Thạch đã vội vã khen: "Nương làm, đều ngon!"
"Tiểu tử ngươi..."
Tiền Mộc Mộc có chút bật cười, dịu dàng xoa xoa đầu nó, "Được rồi, mau ăn."
"Vâng!"
Hứa Gia Thạch cầm lấy đùi gà lớn, cắn một cái!
Nước thịt tươi non chảy xuôi trong miệng, thịt vừa thơm vừa mềm.
Mắt hắn sáng lên, liên tục gật đầu tỏ vẻ tán thành.
"Ngon, thật sự rất ngon!"
"Thích thì lần sau ta làm nhiều một chút."
Ngoài miệng đáp ứng, Tiền Mộc Mộc xé một cái đùi gà khác xuống, bỏ vào trong bát của tiểu lão thái thái: "Rửa rau thái rau vất vả rồi."
Tự cho là không phải làm chuyện gì lớn lắm, nhưng lại bị nói lời cảm tạ trịnh trọng như vậy, trong lòng Hứa lão thái thái có chút vui vẻ, nhưng trên mặt lại không hiện ra.
Bà ấy hững hờ cắn một miếng đùi gà, đôi mắt khép hờ kia khẽ mở!
Hứa lão thái khép môi, đầy kinh diễm nhìn đùi gà.
Có chút ngọt lại có chút mặn, mùi vị kỳ kỳ quái quái.
Nhưng mà, thật sự rất ngon!
Thu hết biểu cảm của bà cụ vào đáy mắt, khóe miệng Tiền Mộc Mộc cong lên một nụ cười.
Nàng xé hai cánh bỏ vào bát mình, đối với hành vi ngây thơ và ích kỷ như vậy, nàng không hề cảm thấy đỏ mặt và xấu hổ.
Nàng làm gà, nàng đương nhiên có quyền được ưu tiên lựa chọn.
Về phần những đứa trẻ khác ——
Muốn ăn, tự mình lấy.
Cũng không phải không có tay.
Nàng ghét nhất là mặt nóng dán mông lạnh, cũng là không thích lấy lòng người khác nhất.
Hơn nữa còn là dưới tiền đề biết đối phương rất hiểu lầm về mình, nàng tuyệt đối không có khả năng đi chạm vào ‘thanh kiếm’ này.
Đối với sự lạnh lùng của Tiền Mộc Mộc, mấy đứa nhỏ Hứa gia không phải không cảm nhận được.
Nhưng bọn chúng cũng không biết nên làm như thế nào mới có thể xé mở tầng ngăn cách ở giữa này.
Cứ như vậy, một bên lười nói lời hữu ích.
Một bên thì sao, lại không biết nên làm cái gì bây giờ.
Bầu không khí trên bàn cơm chia làm hai phái.
Tới gần bàn chính bên kia, hòa thuận vui vẻ.
Giống như người một nhà, vừa nói vừa cười.
Tới gần cuối bàn bên kia, lạnh lùng vắng lặng.
Một đôi mắt vẩn đυ.c nhìn thấy thái độ của tất cả mọi người ở đây vào trong mắt, bà cụ đứng lên, gắp thức ăn cho mỗi đứa trẻ.
Khi đến chỗ Tiền Mộc Mộc, tim bà ấy đập thình thịch, tay có chút run rẩy, nhưng vẫn lấy can đảm bỏ đồ ăn vào.
Nhìn rau xào trong bát, Tiền Mộc Mộc nhướng mày.
Không nói thêm gì, gắp lên đưa vào trong miệng.
Nhìn thấy đối phương chịu ăn đồ ăn mình gắp, Hứa lão thái thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục ăn cơm trong bát.
Hôm qua bà ấy nghe người trong thôn nói, Hứa Tiền thị hai ngày nay không đi đánh bạc, mua thịt lại mua đồ ăn trở về, đột nhiên tiêu tiền như nước, bà ấy vốn cảm thấy rất kỳ quái, muốn tới cửa hỏi rõ ràng, lại bị bạn già ngăn lại.
Kết quả sáng sớm hôm nay, lại nghe thẩm tử Ngưu gia nói lần này Hứa Tiền thị trở về là định bán mấy đứa cháu của bà ấy đi!
Kết hợp với những gì hôm qua và hôm nay nghe được, lúc ấy bà ấy liền ngồi không yên.
Không nói hai lời vọt tới.
Nhưng tựa hồ...
Không giống với những gì bà ấy nghĩ lắm.
Rốt cuộc ý đồ của Hứa thị là gì?
Món xào món chiên.
Nấu cơm nấu canh.
Tất cả đều có.