Tiền Mộc Mộc đứng dậy, dạo bước đến gần.
Đứng cách xa ba bước.
Duy trì khoảng cách tuyệt đối.
"Ngươi có thể ăn được không?"
Hứa Gia Tề gật đầu với biên độ nhỏ không thể thấy.
"Vậy thì tốt, ngươi ngồi chờ một lát."
Ném lại câu nói này, nàng đi vào phòng bếp.
Múc nửa bát cháo gạo đang được ủ nóng trong nồi.
Mua cải bẹ ở trong hệ thống siêu thị, bỏ vào trong chén nhỏ.
Lại dùng nước sôi pha một gói thuốc cảm mạo.
Nàng bỏ hết vào trên khay, bưng đến bên trong nhà chính.
Không có tùy tiện tới gần, nàng đứng ở đối diện cái bàn.
Chén thuốc và cháo gạo, chậm rãi đẩy đến trước mặt thằng bé.
"Ăn đi."
Ngước mắt quan sát Tiền Mộc Mộc, Hứa Gia Tề cắn cắn môi, tay nhỏ xoa bụng, cầm lấy thìa miệng nhỏ bắt đầu ăn.
Nhìn thấy cậu nhóc có sức ăn, Tiền Mộc Mộc cũng không quan tâm nữa.
"Ăn xong cháo gạo, nhớ uống hết thuốc."
Nàng bước qua cánh cửa, đi đến dưới cây.
Khoan thai ngồi xuống, ngửa đầu nhấc tay che trước mắt.
Xuyên qua khe hở của ngón tay, nhìn quỹ đạo ánh nắng chiếu vào qua tán cây.
Loại cảm giác chậm rãi yên bình, cái gì cũng không cần nghĩ này thật sự thoải mái...
Nếu như có thể, nàng thật muốn dính lưng vào trên ghế cả đời.
Ngồi ở trên ghế, Hứa Gia Tề ngoài miệng ăn cháo, ánh mắt lại nghiêng nhìn người dưới tàng cây ở bên ngoài.
Tối hôm qua nó sốt đến mơ mơ màng màng, toàn thân nóng như lò lửa.
Ngay khi nó cho là mình sắp đi gặp cha thì một cái bóng đen xông vào.
Tay của cái bóng đen kia đặt ở trên cái trán yếu ớt của nó.
Lúc mơ mơ màng màng, nó đã nhìn thấy.
Người dịu dàng ôm lấy nó, trong mắt viết đầy lo lắng và quan tâm, không ngừng lau thân thể của nó để giúp nó hạ nhiệt ——
Chính là nương.
Tối hôm qua, lúc nương dỗ dành nó, dịu dàng đến mức khiến cho người ta cảm thấy không chân thực.
Có lẽ, đó chỉ là một giấc mơ.
Một giấc mơ mà nó tự thêu dệt cho mình.
Ăn xong bát cháo gạo, Hứa Gia Tề đứng lên.
Cầm một cái ghế đẩu, kinh hồn táng đảm tới gần dưới tàng cây.
Thấy người nhìn qua, nó trong nháy mắt như bị điểm huyệt ngay tại chỗ.
Một cử động cũng không dám.
Nhìn thấy vẻ khẩn trương của thằng bé ở trong mắt, trên mặt Tiền Mộc Mộc hiện lên nụ cười ôn hòa.
"Ta không phải quỷ, ta không ăn thịt người."
Nói xong câu đó, thằng nhóc vẫn cứ đứng ở đó.
Nàng dừng một chút.
Thu hồi ánh mắt, nhìn về phía nơi khác.
Nụ cười trên mặt phai nhạt xuống.
Nàng quả nhiên vẫn thích Tiểu Thạch Đầu.
Thoải mái, lại rất đáng yêu.
Đối xử với nàng không đề phòng, cũng không lấy lòng.
Chính là đơn giản mà tự nhiên ở chung.
Qua không biết bao lâu.
Nàng rũ mí mắt, trong lúc ý thức hỗn độn, một tiếng vang của ghế chạm đất rất nhẹ rất nhẹ phất qua bên tai.
Nàng hơi nghiêng đầu, híp mắt đi nhìn.
Thằng nhóc còn tưởng rằng động tác nhỏ của mình không có bị phát hiện, trên mặt tỏ vẻ mừng thầm, vui vẻ đến tám cái răng đều lộ ra.
Nàng cong môi, cười yếu ớt.
Đứa bé này còn rất đáng yêu.
Thế là nàng âm thầm làm như chưa có chuyện gì, quay đầu trở lại.
Hết sức chăm chú để ý động tác của người bên cạnh.
Ánh mắt lom lom nhìn nhìn chằm chằm người trên ghế, Hứa Gia Tề nhếch môi một cái, khẩn trương ngay cả nước bọt cũng không dám nuốt, trái tim "Đông! Đông! Đông!" nhảy, nhẹ giọng kêu lên.
"Nương?"
Âm thanh rơi xuống, đáp lại nó rõ ràng nhất tiếng hít thở.
Thấy người hoàn toàn ngủ say, đôi mắt đen như mực kia lóe lên một tia mừng rỡ, tay nhỏ cọ cọ trên quần áo, sợ dính vào một chút vết mồ hôi.
Run run rẩy rẩy tới gần bàn tay trắng trẻo đặt trên chỗ gác tay kia.
Tiền Mộc Mộc hơi hé mắt, nhìn tiểu gia hỏa kia.
Ngón út bỗng nhiên bị nắm lấy.
Chậm rãi.
Toàn bộ tay đều bị nâng lên.
Lòng bàn tay bị lật lên.
Ngay sau đó, khuôn mặt nhỏ nhắn xông tới.
Cảm giác mềm mại quen thuộc trong mộng được tái hiện lại ở trong hiện thực.
Một cỗ chua xót mãnh liệt xộc vào xoang mũi, kí©ɧ ŧɧí©ɧ hốc mắt đỏ bừng, Hứa Gia Tề không muốn xa rời nhắm mắt lại, nước mắt giống như trân châu đứt dây, từng giọt từng giọt to tròn, lã chã lăn xuống.
Nương.
Nương...
Nương, con rất nhớ người.