Năm Mất Mùa: Xuyên Thành Mụ La Sát, Ta Có Siêu Thị Vạn Năng

Chương 26:

Hôm sau.

Sương mù nặng nề, bị một tia nắng mặt trời đâm thủng.

Từng ánh bình minh tô điểm cho bầu trời mờ tối.

Gió nhẹ mát lạnh thổi mây trắng phía chân trời.

Tiền Mộc Mộc ngáp một cái, từ trên giường đứng lên, quanh mắt là màu xanh đen nhàn nhạt, buồn ngủ muốn chết.

Tối hôm qua đêm khuya, mấy đứa nhỏ đều ngủ.

Nàng không yên lòng, lại đi xem Hứa Gia Tề.

Kết quả phát hiện tiểu tử kia sốt cao, nàng lại ôm tiểu tử kia vào phòng mình, bận bịu lau người cho nó, mãi cho đến rạng sáng mới hạ nhiệt.

Người không sao, nàng sắp mệt chết rồi.

"Bang! Bang! Bang!"

Tiếng đập cửa vang lên.

Tiếng động lớn như sấm.

Cũng không cần suy nghĩ, cũng biết khẳng định là mấy đứa nhỏ thấy Hứa Gia Tề không thấy, khẩn trương tìm đến.

Tiền Mộc Mộc mang giày, đi mở cửa ra.

Tay mắt lanh lẹ đứng ở một bên.

Nàng cũng không muốn lại bị đẩy ra.

Mấy đứa trẻ đồng loạt xông vào, thấy Hứa Gia Tề nằm trên giường, ngủ say sưa, sờ lên trán, sốt cũng đã hạ xuống, bọn chúng mới yên lòng.

Mấy ánh mắt nhìn qua, mang theo nghi vấn.

Tiền Mộc Mộc miễn cưỡng chép miệng.

"Tối hôm qua Tiểu Tề phát sốt cao, ta lo đánh thức các con nên ôm đến phòng ta lau người hạ nhiệt."

Ném lại những lời này, nàng cũng không quan tâm mấy đứa kia nghĩ như thế nào, nhấc chân đi ra ngoài, múc nước rửa mặt.

Đầu óc mơ màng, trước mắt cũng có chút mờ mịt.

Trong lòng chấn động mạnh!

Nàng phải nhanh chóng ngủ bù.

Nếu lại đột tử thì nguy rồi.

Ngồi liệt trên ghế, xoay trái xoay phải.

Tìm được một vị trí thoải mái, nghiêng đầu ngủ thϊếp đi.

Mấy người đứng dưới mái hiên, đều không rõ nàng muốn làm cái gì.

Hứa Gia Lăng đi xuống bậc thang, đứng ở bên cạnh cây.

Nhìn chăm chú người nằm trên ghế, ánh mắt quét đến quần xanh đen dưới mắt, nó mím môi.

Bước chân theo bản năng thả nhẹ, đi vào phòng bếp cầm dao bổ củi đi lên núi.

Mấy người còn lại, cũng đều tự bận rộn.

Không hẹn mà cùng chú ý lực đạo trên tay.

...

Một giấc này, Tiền Mộc Mộc trực tiếp ngủ đến giữa trưa.

Cá mặn lật người, lười biếng mở mắt ra.

Một khuôn mặt bị phóng đại vô hạn!

Xuất hiện ở trước mắt!

"!!!"

Tiền Mộc Mộc sợ tới mức co rụt lại phía sau!

Trái tim cũng theo đó mà bị hẫng một nhịp.

"Ngươi đến cùng còn muốn đắm mình trong trụy lạc đến khi nào?!"

Tiếng quát lớn chợt vang!

Mang theo mười phần hận sắt không thành thép.

Người nọ hai tay chống nạnh, ở trước mắt lúc ẩn lúc hiện đi tới, trong miệng lải nhải nói: "Ngươi là muốn ném hết mặt mũi Hứa gia chúng ta thì ngươi mới cam tâm sao?! Con ta lúc trước khen ngươi như thế này như thế kia... Hôm nay xem ra hắn thật sự là nhìn lầm người rồi!"

Đầu óc vừa tỉnh ngủ vẫn còn mơ hồ, một đoạn ký ức đột nhiên tập kích.

Đâm tới mức đầu óc trướng lên, Tiền Mộc Mộc có chút chịu không nổi.

Lắc lắc đầu, chống tay vịn đứng lên.

Phụ nhân vốn còn đang ồn ào, thấy người đứng lên, co rúm lui về phía sau, tư thái hơi thu giương nanh múa vuốt, vẻ mặt có chút mất tự nhiên, run rẩy, cường điệu như lão hổ giấy:

"Nói chuyện thì nói, không được động thủ!"

Trước kia bà ấy cãi nhau với Hứa Tiền thị, người thua luôn là bà ấy.

Đôi khi cãi nhau dữ dội, còn có thể giật tóc.

Hứa Tiền thị này căn bản không có cái gọi là kính già yêu trẻ, chỉ cần chiếm lý, tất nhiên sẽ không nhường nửa phần.

Nhớ tới mấy năm trước đây, Hứa Tiền thị cứng rắn túm một ít tóc trên đầu bà ấy, đến bây giờ da đầu bà ấy còn run lên.

Bà ấy thật sự sợ Hứa Tiền thị này.