Đang yên đang lành động tay cái gì?
Vẻ mặt Tiền Mộc Mộc không hiểu ra sao.
Không để ý tới, đi múc nước rửa mặt.
Lúc này mới có thời gian nhìn về phía lão thái thái dưới tàng cây.
Đây là mẹ chồng của nguyên thân, bộ dạng mặt mũi hiền lành, hẳn là sẽ nói lý, nhưng có vẻ như chỉ cần đυ.ng phải nguyên thân liền sẽ biến thành bà lão nóng nảy.
Cũng bởi vì hai người thủy hỏa bất dung, cãi nhau không ngừng, trong nhà cho tới bây giờ không có một ngày yên tĩnh nào, cha chồng và người chồng tú tài của nguyên thân kẹp ở giữa, giúp ai cũng không phải, thường xuyên khó xử.
Vạn bất đắc dĩ, sau khi cha chồng và người chồng tú tài của nguyên thân thương lượng cẩn thận, quyết định phân ra ở một mình.
Nhớ tới những trò khôi hài kia, trong lòng nàng có chút buồn cười.
Nguyên thân và lão thái thái này thật đúng là oan gia.
"Ngài tới nhà của ta là có chuyện gì sao?"
Hỏi chuyện này, Hứa lão thái nhớ tới mục đích này.
Trong lòng bốc lên một cỗ tức giận, bà ấy nổi giận đùng đùng chất vấn: "Ngươi đến cùng còn có lương tri hay không?! Lại muốn bán đi huyết mạch Hứa gia chúng ta, ta thật muốn móc tâm can của ngươi ra, nhìn cho rõ một chút, rốt cuộc là đen hay là đỏ! Ngươi làm sao có thể táng tận lương tâm như thế?!"
Tiền Mộc Mộc thần sắc nhàn nhạt.
"Trái tim con người đều là màu đỏ."
Đấm một quyền thật mạnh nhưng lại đánh vào trên bông.
Câu trả lời mềm mại khiến Hứa lão thái sửng sốt.
"Có phải ngươi ngủ một giấc, đầu óc bị choáng rồi không?"
Không thích hợp.
Đây thật sự là Hứa Tiền thị sao?
Sao lại bình tĩnh như vậy?
Nếu như bình thường bà ấy nói như vậy, Hứa Tiền thị đã sớm bùng nổ như lợn rừng phát điên, xông loạn khắp nơi.
Hôm nay, đây là thế nào?
Sáng sớm không ăn gì, Tiền Mộc Mộc đói đến hoảng.
Không có tâm tình tranh luận với người khác, duỗi cổ hô:
"Tiểu Thạch Đầu, tới nhóm lửa."
"Tới đây!"
Hứa Gia Thạch đang đọc sách bên cửa sổ, vội vàng buông sách xuống.
Chạy ra ôm một bó củi, đi vào phòng bếp ngồi xuống.
Rót nửa túi gạo vào trong chậu, sau khi rửa sạch sẽ đổ vào trong nồi, Tiền Mộc Mộc cầm rau quay đầu muốn đi rửa, chỉ thấy bà cụ vẫn còn ở đó.
Không chút suy nghĩ, đưa cái làn chứa đầy rau qua.
"Đến cũng đã đến rồi, ở lại ăn một bữa cơm đi."
Đầu óc không xoay chuyển được, Hứa lão thái theo bản năng nhận lấy, thành thật đi ra ngoài, ngồi xổm bên cạnh rảnh thoát nước rửa rau.
Rửa được một nửa, bà ấy bỗng nhiên phản ứng lại!
Ném rau đi!
Chống đầu gối đứng lên!
Lao vào phòng bếp, vừa định mở miệng lý luận.
Tiền Mộc Mộc đang bận rộn lấy gà tối hôm qua ướp xong ra, ánh mắt cũng không cho bà ấy.
"Buổi trưa nóng nực, có chuyện gì ăn cơm xong rồi nói tiếp."
"Ta dựa vào cái gì nghe lời ngươi?!"
Hứa lão thái cắn răng giậm chân, vẻ mặt không phục.
Nhưng khi đối diện với đôi mắt hồn nhiên của Hứa Gia Thạch, lập tức mềm xuống.
Được rồi!
Vì tôn nhi, bà ấy nhẫn nhịn là được!
Gạo trong nồi nấu gần như xong, Tiền Mộc Mộc vớt ra hết.
Bỏ vào trong cái thùng, cơm trong thùng gỗ hấp ra càng mềm xốp.
Nước gạo tí tách chảy ra, nàng múc mấy bát.
Mặt mày cong cong, cười đưa cho Hứa Gia Thạch.
"Uống cái này lót dạ trước, cẩn thận phỏng tay."
"Vâng ~"
Hứa Gia Thạch nhu thuận lên tiếng, nhận lấy bằng hai tay.
Nhẹ nhàng thổi thổi, hút một ngụm nhỏ.
Nước cơm thơm ngát, lan tràn trong miệng.
Tưới đều ngũ tạng lục phủ, an ủi cơn đói.
Hắn liếʍ liếʍ nước cơm bên miệng, cười rất ngọt.
"Nương, nước cơm uống thật là ngon~ "
Nhìn thấy nhóc con thích uống, nụ cười trên mặt Tiền Mộc Mộc càng tươi hơn, lại bưng bát đưa cho bà lão.
Nhìn Hứa thị, Hứa lão thái lau nước đọng trên người, cẩn thận nhận lấy bát canh, gương mặt có chút ửng đỏ.
"Cảm ơn."
Tiền Mộc Mộc cười khẽ.
Lão thái thái này thật thú vị.