Năm Mất Mùa: Xuyên Thành Mụ La Sát, Ta Có Siêu Thị Vạn Năng

Chương 25:

Đi vào phòng bếp lấy bình sắc thuốc ra, dùng nước sạch rửa sạch, đổ dược liệu vào trộn nước sắc lên, Tiền Mộc Mộc cầm lấy một cái quạt hương bồ nhỏ, canh giữ ở bên cạnh, khống chế độ lửa.

Chỉ chốc lát sau, trong viện Hứa gia.

Mùi thuốc đắng thoang thoảng bay lên.

Ngửi thấy mùi vị đã tới, từ trong bình thuốc múc ra một bát.

Canh thuốc vừa mới ra lò quá bỏng miệng, phải để một đoạn thời gian cho nguội.

Nàng mới bưng lên, đi vào trong phòng ngủ.

Hứa Gia Tề đã tỉnh lại, nhìn thấy Tiền Mộc Mộc xuất hiện, sợ hãi trốn sau lưng Hứa Gia Lăng, ánh mắt đỏ rực như con thỏ nhỏ bị chấn kinh quá mức, lúc nào cũng có thể ngất đi lần nữa.

Hứa Gia Lăng dùng thân thể đơn bạc của mình, ngăn cản Tiền Mộc Mộc nhìn qua, trong mắt mang theo lãnh ý nồng đậm.

Hứa Gia Phục cùng chung mối thù, nắm chặt nắm đấm nhỏ, mắt to gắt gao nhìn chằm chằm vào nàng.

Hứa Gia Liên đứng ở bên cửa sổ, lông mi buông xuống, vào lúc thấy vết bỏng bên trong cánh tay, hắn mím chặt môi, vẻ mặt trở nên có chút phức tạp.

Hứa Tiểu Bảo nắm chặt quần áo, cúi đầu nhìn mũi giày.

Bàn tay nhỏ bé của Hứa Gia Thạch kéo góc áo của mẹ ruột, nhìn các ca ca đệ đệ muội muội, lại ngửa đầu nhìn Tiền Mộc Mộc, yếu ớt kêu: "Nương..."

Tiền Mộc Mộc xoa xoa cái đầu tròn vo kia, im lặng báo cho Tiểu Thạch Đầu biết nàng không có việc gì.

Đặt thuốc lên bàn.

Quay đầu liền đi ra ngoài.

Băng dày ba thước, không phải chỉ lạnh một ngày.

Nàng vốn cũng không trông cậy vào trong chốc lát liền cảm hóa đám nhóc này.

Tắt ngọn lửa trong bếp nhỏ, Tiền Mộc Mộc nằm trở lại ghế, khoan thai đón gió mát.

Hứa Gia Thạch ngồi ở bên cạnh, vô thanh vô tức.

Chỉ yên lặng làm bạn.

Tiền Mộc Mộc quay đầu nhìn nhóc tỳ.

Nàng vẫy vẫy tay.

"Lại đây một chút."

Mẫu thân gọi, Hứa Gia Thạch làm sao có thể cự tuyệt.

Nó híp mắt cười, kéo ghế tới gần.

Nàng giơ tay, lại xoa xoa trên đầu nó.

Trong lòng đột nhiên rất muốn biết một đáp án.

"Con không hận ta sao?"

Hứa Gia Thạch lắc đầu.

Trong mắt tràn đầy chân thành tha thiết.

Tiền Mộc Mộc hơi nhướng mày.

"Vì sao?"

Hứa Gia Thạch mím môi cười.

"Bí mật."

Tiền Mộc Mộc cười xán lạn.

"Thần bí như vậy? Còn không chịu nói cho ta biết."

Hứa Gia Thạch vẫn cười.

Ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy sao, ký ức chậm rãi quay trở lại.

Khi đó gò má và cổ bị phỏng, rất đau rất đau... Nó suýt nữa cho rằng mình sẽ chết, lúc ấy nó không hiểu, vì sao nương lại đối xử với nó như vậy.

Nó và Tiểu Lăng giống nhau, hận mẹ cùng cực.

Hận nương lòng dạ độc ác, ác độc không thôi.

Nhưng có một ngày, nó nhìn thấy mẫu thân quỳ hai đầu gối trên mặt đất, mặt mũi tràn đầy nước mắt, hung hăng bạt tai vào mặt mình, vẻ mặt thống khổ, cổ tay còn đang không ngừng chảy máu.

Một khắc này, nó đột nhiên không hận.

Nó cảm thấy, ở sâu trong nội tâm của nương, khẳng định cũng là yêu bọn họ.

Chỉ là cha đột nhiên qua đời, mang đến đả kích khiến nương hoàn toàn không chịu nổi, mới có thể làm ra hành động thương tổn bọn họ...

"Nương."

Hứa Gia Thạch bỗng nhiên kêu ra tiếng.

Tiền Mộc Mộc nghiêng đầu.

"Làm sao vậy?"

Hứa Gia Thạch đứng lên, sờ sờ đầu của nàng.

Tiền Mộc Mộc sửng sốt một chút.

Có chút dở khóc dở cười.

"Con làm gì vậy?"

Hứa Gia Thạch mím môi.

"Thương người."

Tiền Mộc Mộc ngơ ngẩn.

Vết thương bên trong cổ tay, chợt lóe lên trong đầu.

Kéo bàn tay trên đầu xuống, bọc trong lòng bàn tay mình.

Hứa Gia Thạch mười hai tuổi, tay nhỏ, lại thô ráp, ngón trỏ còn có một vết nứt, hoàn toàn không giống như là bàn tay nên có ở tuổi này.

Đáy mắt nàng hiện lên một tia đau lòng, nàng mím môi.

Thật sự là một tiểu hài tử quỷ linh tinh quái.