Cậu Chủ Thật Vạn Người Ghét Một Lòng Chờ Chết

Chương 8

Khi ngồi bên đường chờ xe, cậu ngơ ngác nhìn lên bầu trời, mây cuộn mây tan lại càng thêm tự tại, nụ cười nhàn nhạt hiện lên trên khuôn mặt cậu, gió nhẹ thổi bay tóc mái của cậu, hàng mi dài chớp chớp để lộ ra đôi mắt rất đẹp, đen sáng long lanh, trên má còn có hai lúm đồng tiền nhỏ, trông vô cùng đáng yêu, chỉ là tóc hơi dài một chút, cũng hơi quê mùa, nghĩ như vậy, cậu quyết định hôm nay sau khi tan học sẽ đi cắt tóc, sửa sang lại bản thân cho gọn gàng, để sau này khi chết đi, cũng có thể ra đi trong xinh đẹp.

Chương trình học nhàm chán đơn giản, phân nửa thời gian cậu thả hồn đi đâu đó, không khí học tập của lớp 12 rất căng thẳng, áp lực thi đại học khiến tất cả học sinh căng như dây đàn, gần như từng giây từng phút đều khát khao học hỏi thêm kiến thức, đương nhiên, điều này chỉ giới hạn ở những học sinh giỏi, những đứa trẻ nghịch ngợm trong giai đoạn nổi loạn tuổi dậy thì thì lại là ngoại lệ, lớp nào cũng có vài người như vậy.

Lớp 12-4 Lâm Tịch đang học có vài đứa cá biệt đội sổ, cầm đầu tên là Thẩm Trác, cậu ta là một tên đầu gấu, nghe nói trong nhà có mỏ, dáng người cao to vạm vỡ, ngày thường hay đánh nhau ẩu đả, dựa vào việc nhà mình giàu thường xuyên bắt nạt bạn học, cơ bản không ai dám chọc cậu ta.

Từ khi chuyển trường đến đây, bởi vì dáng người gầy yếu, ăn mặc giản dị, Lâm Tịch tự động bị xếp vào loại dễ bắt nạt, bị cậu ta cố ý trêu chọc bắt nạt vài lần, nhưng mà Lâm Tịch thông minh, sau đó cậu cố ý tránh xa phạm vi hoạt động của cậu ta, khiến cậu ta không có cách nào khác, chỉ có thể ôm cục tức trong lòng không trút ra được.

Vì vậy hôm nay khi tan học, Thẩm Trác lập tức túm lấy Lâm Tịch đang định chuồn đi, xách cổ cậu lên: "Mày định đi đâu đấy, chuồn nhanh vậy, vội đi đầu thai à?"

Trong lòng Lâm Tịch thầm mắng một tiếng tên khốn, nhưng trên mặt lại tỏ vẻ sợ sệt: "Tôi muốn về nhà, có chuyện gì sao?"

Thẩm Trác túm người không buông: "Không có chuyện gì thì không thể tìm mày à? Tao ghét nhất cái bộ dạng nhát gan hèn nhát của mày, như cọng giá vậy, nói đi, có phải gần đây mày đang trốn tao không?"

Lâm Tịch lắc đầu nguầy nguậy: "Không có, tôi trốn cậu làm gì? Thẩm Trác, đây là ở trường học." Cậu nhắc nhở cậu ta, ở trường học thì đừng có làm loạn.

Thẩm Trác chửi một tiếng "Mẹ kiếp!", hung dữ nói: "Hẻm sau trường học, đứa nào không đến là cháu thằng đó, mày dám chạy thì chết với tao!"