Lâm Tịch nhìn về phía hư không: "Rồi sao? Sống trong thế giới loài người giả tạo, ngày đêm bị nhân tính xấu xa giày vò, nhìn bọn họ giả tạo đối xử tốt với tôi? Là tôi có thể quên đi những hình ảnh bị vứt bỏ chết thảm ở kiếp trước sao?"
Ý thức vị diện thở dài: "Thôi được, nếu đã như vậy, mong cậu bảo trọng, hai năm sau ngày tận số tôi sẽ đến đón cậu."
Nói xong câu đó, ý thức vị diện liền trở về hỗn độn, biến mất không một tiếng động.
Lâm Tịch đã sớm mệt mỏi rã rời, cậu nằm trên giường, một lúc lâu sau, khẽ thở dài một tiếng: "Làm người ác độc thì làm thế nào nhỉ?"
Cậu khổ quá mà!
Ngày hôm sau, quả nhiên thần vị diện giữ lời hứa, Lâm Tịch vừa tỉnh dậy lập tức cảm thấy cơ thể có gì đó hơi khác lạ, cậu cầm lấy cốc nước trên bàn, dùng sức bóp chặt, cốc nước rắc một tiếng vỡ thành nhiều mảnh, cậu giật mình, sau đó trước mắt tối sầm, cảm giác choáng váng kéo dài vài giây mới dần dần trở lại bình thường.
Được rồi, sử dụng một lần cũng phải trả giá lớn như vậy, cuối cùng người chịu khổ vẫn là mình, thôi bỏ đi, nếu không bất đắc dĩ, cậu cũng sẽ không sử dụng nó.
Nếu chết sớm không được, vậy thì không cần phải hành hạ bản thân mình, cậu thu dọn đồ đạc đeo cặp sách xuống dưới, lần này thời gian vừa đúng lúc, cậu như thường lệ ngồi vào chỗ ngồi của mình, cầm lấy miếng bánh mì mới nướng trên bàn ăn từng miếng nhỏ, trong bụng cậu trống rỗng, nếu không bổ sung thức ăn, cậu sợ mình sẽ đói ngất xỉu mất.
Thấy Lâm Tịch không thèm chào hỏi người nhà một câu nào, mặt Diệp Cảnh sa sầm xuống, nhưng cuối cùng ông ta cũng không nói gì, nếu như ông ta tỏ ra rất quan tâm đến nó, như vậy chẳng phải sẽ khiến thằng nhóc này được đằng chân lân đằng đầu, vểnh cái đuôi lên trời sao?
Mười tám tuổi, tính cách cơ bản đã định hình, sự dạy dỗ của ông ta không khiến đứa con trai này có bất kỳ thay đổi nào, ông ta cũng thật sự không còn cách nào khác, thôi vậy, nuôi đến khi tốt nghiệp cấp ba, cho nó một khoản tiền để nó ra ngoài tự lập vậy, đỡ phải làm người trong nhà khó chịu.
Ôn Cầm cũng chỉ hỏi một câu về tình hình sức khỏe của cậu, Lâm Tịch trả lời không có gì đáng ngại, sau đó liền thôi bà ta không hỏi han gì thêm nữa, dù sao từ nhỏ họ không nuôi nấng ở bên cạnh Lâm Tịch, không thân thiết cũng không có cách nào, hiện tại bù đắp cho cậu về mặt vật chất và tiền bạc, như vậy là đủ rồi.
Chỉ có Diệp Lâm thỉnh thoảng lại liếc nhìn cậu một cái, trong mắt có chút cảm xúc khó nói nên lời, thật sự thay đổi rồi sao? Hừ, chẳng đáng yêu chút nào, u ám chán chết.
Trước đây dù sao cũng còn cho một nụ cười, bây giờ thì hay rồi, lạnh lùng cho ai xem chứ? Dù sao thì xấu vẫn là xấu, điều này không thể thay đổi được.
Ăn một miếng bánh mì uống một cốc sữa đậu nành, cảm giác ấm áp lan tỏa trong dạ dày, cậu thờ ơ đứng dậy đeo cặp sách chậm rãi bước ra ngoài, ánh nắng ban mai rải trên người cậu, non nớt mà tươi mới.
Mình chỉ là kẻ tá túc mà thôi, nói nhiều vô ích, đây chính là tâm lý hiện tại của cậu. Nhìn xem, như vậy có phải rất giống một kẻ phản diện không?
Diệp Hành ngược lại cảm thấy có chút thú vị, dường như người em trai ngoài kia này thật sự trở nên khác hẳn so với trước đây, hay nói cách khác, đây mới chính là con người thật của nó? An phận thủ thường là tốt nhất, bên ngoài giả vờ hòa bình, mọi người đều vui vẻ chẳng phải tốt hơn sao?
Lâm Tịch đứng ở ngã tư đường gọi một chiếc xe, xe đạp cậu bị hỏng, hôm nay cậu phải đi học như thế nào, không một ai quan tâm, hoặc là căn bản không ai nhớ ra, nhìn xem, đây chính là hiện thực tàn khốc.
Cậu đều biết hết, cho nên hôm nay cậu cố ý mang theo điện thoại để thanh toán tiền xe chi phí đi học, mỗi tháng Diệp Cảnh cho cậu hai mươi nghìn tiêu vặt, chi tiêu hàng ngày là đủ rồi, cậu cũng không tiêu pha gì cả, cũng rất hài lòng với nó, nhưng mà thực ra một tháng Diệp Lâm và Diệp Kiêu có đến năm trăm nghìn, nghe nói sau khi bọn họ trưởng thành còn được chia cổ phần công ty, những điều này là ở kiếp trước sau khi bị bắt cóc cậu mới biết được, hơn nữa còn cố ý bị che giấu, cho nên ngay từ đầu cậu đã bị đối xử phân biệt, là do cậu quá ngu ngốc, cậu không hề ham muốn tiền tài, nhưng lại không biết trong mắt người khác, bản thân cậu chỉ là một kẻ tiểu nhân thèm muốn tiền tài danh lợi của nhà họ Diệp, thật là nực cười.