Cậu Chủ Thật Vạn Người Ghét Một Lòng Chờ Chết

Chương 6

Bạn đã từng nếm trải mùi vị của cái chết chưa? Trong cơn đau đớn tột cùng lại được giải thoát đột ngột, đối với cậu mà nói, đó là việc không cần phải chịu đựng nỗi đau xé ruột xé gan, không cần phải đối mặt với hiện thực tuyệt vọng nữa, kỳ thực trong xương cốt cậu, cậu là một kẻ theo chủ nghĩa bi quan chăng?

"Haiz, sống lại một đời, sao cậu lại không thử thay đổi vận mệnh của mình?" Một giọng nói trầm thấp hùng hồn vang lên trong đầu cậu.

Lâm Tịch mở mắt: "Cậu là ai?"

"Tôi là ý thức vị diện, thần của vị diện này."

"Thần?" Lâm Tịch kinh ngạc, lập tức hiểu ra được: "Là cậu để tôi sống lại?"

Ý thức vị diện nói: "Đúng vậy, kiếp trước cậu chết quá thảm, tuổi thọ chưa tận, dẫn đến thế giới này xuất hiện lỗi, kẻ xấu được thế, để sửa chữa lỗ hổng, tôi mới bất đắc dĩ kéo cậu từ hư không trở về."

Cuối cùng Lâm Tịch cũng biết nguyên nhân mình được sống lại, cậu nén giận nói: "Cậu hỏi ý kiến của tôi chưa? Tôi không muốn quay lại!"

Ý thức thế giới bất đắc dĩ nói: "Cậu tức giận cũng vô dụng, lỗi này sẽ ảnh hưởng đến sự cân bằng của thế giới này, đã như vậy rồi, không sửa lại được nữa."

Đường đường là thần của một vị diện vậy mà lại bắt đầu giở trò chơi xấu, Lâm Tịch im lặng một lúc: "Thế giới xuất hiện lỗi là chuyện của cậu, liên quan gì đến tôi, cho dù có quay lại lần nữa, tôi cũng không thể thay đổi điều gì, cậu tự lo liệu đi!"

Ý thức thế giới im lặng một hồi: "Cậu vốn là con cưng của trời, khí vận quanh người, lại bị Diệp Kiêu cướp đi hết tất cả, chết thảm nơi đất khách quê người, chẳng lẽ cậu không muốn trả thù sao? Lỗ hổng có liên quan đến cậu, nếu cậu không cố gắng sống lâu hơn một chút, thế giới này sẽ dần dần sụp đổ, tất cả mọi người đều sẽ chết."

Ánh mắt Lâm Tịch sáng lên: "Thật sao?"

Ý thức thế giới: "... Thật." Sao trông cậu ta rất vui vẻ nhỉ? Ôi trời, đại nhân thương xót, cậu tha cho tôi đi.

Lâm Tịch sờ cằm: "Còn có chuyện tốt như vậy sao, chết là tốt, chết xong rồi kéo theo mọi người chết chung thật là sảng khoái."

Ý thức thế giới sắp khóc mất: "Đừng mà, cậu không thể nghĩ như vậy được, hay là thế này, nếu cậu thật sự không muốn ở lại thế giới này nữa, vậy thì cậu làm một kẻ ác đi, như vậy kết cục của cậu sẽ không thay đổi, cũng có thể khiến quy tắc thế giới dần dần chấp nhận kết cục như vậy, lỗ hổng cũng sẽ tự động được sửa chữa, thấy được không?"

Lâm Tịch từ chối: "Không, làm như vậy tôi được ích lợi gì? Tôi không cần, chết sớm chết muộn kiểu gì cũng là chết, tôi lựa chọn nằm yên chờ chết."

Ý thức thế giới mệt mỏi, muốn tự kỷ: "Vậy tôi hứa với cậu, chỉ cần cậu nguyện ý phối hợp, kiếp này sau khi cậu chết, tôi sẽ dùng năng lực của mình đưa cậu đến một vị diện khác, ở đó cậu sẽ có cuộc sống giàu sang phú quý, ba mẹ yêu thương, anh em hòa thuận, như thế nào?"

Cuối cùng Lâm Tịch cũng chịu mở lời: "Được rồi, nể tình cậu có thành ý như vậy, cũng được, không được nuốt lời đâu đấy, nếu không tất cả mọi người trên thế giới này đều chết hết đấy!"

Ý thức thế giới thở phào nhẹ nhõm: "Chúng tôi là thần, chưa bao giờ lừa người, coi như là bồi thường cho cậu, tôi sẽ chia cho cậu một phần năng lực của tôi, lúc nguy cấp cậu cũng có thể tự bảo vệ mình."

"Cảm ơn cậu." Lâm Tịch thản nhiên nói.

Nếu ý thức vị diện có thực thể, chắc hẳn sẽ là vẻ mặt đầy vạch đen, bản thân là thần của một vị diện, một phần sức mạnh của thần không thể xem thường được, nhưng dường như hắn rất khách khí với Lâm Tịch: "Tôi cho cậu tốc độ và sức mạnh, nhớ kỹ, đừng sử dụng quá mức, nó sẽ rút đi sức sống của cậu, tạo ra ảnh hưởng tiêu cực đến cơ thể cậu. Nếu lựa chọn không thay đổi, thì không còn đường lui nữa, từ giờ trở đi, sự sống của cậu sẽ bước vào thời gian đếm ngược, đến lúc đó tôi sẽ đến đón cậu."

Lâm Tịch gật đầu, cậu khẽ cười: "Thú vị thật, thần vị diện, tôi là cái thá gì mà có thể ảnh hưởng đến một thế giới chứ?"

Ý thức vị diện nghẹn lời: "Chuyện này đợi sau khi cậu hoàn thành nhiệm vụ chết đi rồi sẽ biết, hiện tại tôi chưa tiện tiết lộ, nó sẽ tạo ra nhân quả mới, ai mà biết được sẽ xảy ra chuyện gì chứ."

Lâm Tịch cũng lười suy nghĩ nhiều, cậu chỉ là một bia đỡ đạn không ba không mẹ, anh em bất hòa, bị ba mẹ nuôi ghẻ lạnh mà thôi, kiếp trước cậu chết quá thảm, nó đã sớm mài mòn đi tất cả ảo tưởng của cậu về nhân tính rồi.

"Tôi có thể chết sớm hơn không?" Cậu hỏi ra vấn đề mà mình quan tâm.

"Không thể." Ý thức vị diện nói, "Chưa đến thời điểm chết, cậu muốn chết cũng không chết được, quy tắc thế giới không cho phép, hay cậu có muốn lựa chọn thay đổi vận mệnh không? Như vậy cậu sẽ trở thành con cưng của trời của thế giới này, tương lai tươi sáng."