Cậu Chủ Thật Vạn Người Ghét Một Lòng Chờ Chết

Chương 9

Lâm Tịch gật đầu lia lịa, lúc này mới được thả ra.

Những người khác đều hướng về cậu ánh mắt thương cảm, nhưng không ai dám nói gì, đều bị bắt nạt đến sợ rồi, nghe nói nhà Thẩm Trác quyên góp cho trường rất nhiều thiết bị dạy học, chỉ cần không xảy ra chuyện gì, những chuyện đánh đấm nhỏ nhặt thế này, giáo viên cũng sẽ không quản.

Lâm Tịch nhanh chóng ra khỏi lớp học, Thẩm Trác và hai tên đàn em Tiền Vũ và Ngô Phong ở phía sau nhìn nhau cười khẩy, đi theo sau cậu, như đang trêu chọc chuột, vênh váo đắc ý, trong lòng tràn đầy kɧoáı ©ảʍ khi bắt nạt người khác.

Ai ngờ Lâm Tịch chen vào dòng người tan học đông đúc, bọn họ chỉ lơ là một chút đã không thấy bóng dáng cậu đâu nữa.

"Mẹ kiếp!" Thẩm Trác chửi lớn một tiếng, "Người đâu? Chạy rồi à?"

Tiền Vũ và Ngô Phong nhìn nhau, không ngờ có kẻ dám cãi lời Thẩm Trác, Lâm Tịch tiêu đời rồi! Ngày mai chắc chắn không xong với cậu ta đâu, tên nhóc này gan to thật.

Lâm Tịch sẽ không dẫm lên vết xe đổ đâu, kiếp trước cậu cũng là người không chịu thua, bị đánh hội đồng ba người đến bầm tím mặt mày, về nhà bị Diệp Cảnh mắng cho một trận, nói cậu không học hành đàng hoàng, lại đi học đánh nhau.

Bây giờ nghĩ lại, trong mắt bọn họ, bản thân mình với khuôn mặt sưng vù, chắc chắn lại là đang giả bộ đáng thương để tranh giành tình cảm, thật là kiêu ngạo tự đại không thể lý giải nổi.

Tuy bản thân không sợ Thẩm Trác, nhưng cậu cũng không phải là người vừa bị kɧıêυ ҡɧí©ɧ là sẽ ngoan ngoãn dâng mình cho người ta đánh, cậu có rất nhiều cách để đối phó với cậu ta.

Gọi một chiếc taxi đến trung tâm thành phố, tìm một tiệm cắt tóc, định sẽ cắt tóc ngắn, dù sao cũng được sống lại một lần, thẩm mỹ cũng được nâng cao, kiếp trước lúc ở nước ngoài, những lúc cơ thể không đau đớn, cậu cũng sẽ đi khắp nơi, bầu không khí thời trang ở đó rất đậm nét, xem nhiều tự nhiên tư tưởng cũng sẽ thay đổi.

Cậu vốn thông minh, trí nhớ siêu phàm, chỉ cần bỏ chút tâm sức, cơ bản cái gì cũng học một biết mười, điều này, kiếp trước không ai phát hiện ra, về sau cậu thất vọng về tất cả mọi người, cũng không muốn thể hiện trước mặt bọn họ nữa, huống hồ cũng sẽ không có ai tin tưởng.

Định kiến của con người là một ngọn núi lớn, cậu lựa chọn từ bỏ.

Anh chàng thợ cắt tóc rất nhiệt tình, gội đầu cho cậu, hỏi cậu muốn cắt kiểu tóc gì.

Lâm Tịch lật xem cuốn catalogue của tiệm, chỉ vào một kiểu tóc trông có vẻ phù hợp với học sinh nói: "Cứ kiểu này đi, cắt ngắn gọn gàng một chút là được."

Thợ cắt tóc nhìn cậu mặc đồng phục, cũng biết đây là học sinh cấp ba, liền gật đầu, cầm lấy kéo xoẹt xoẹt bắt đầu cắt tỉa.

Lát sau, tóc mái của Lâm Tịch được cắt ngắn, để lộ ra đôi lông mày và đôi mắt đẹp, khí chất tổng thể lập tức được nâng lên gấp mấy lần, sau đó thợ cắt tóc lại tỉa tót lại toàn bộ cho cậu, sau khi cắt xong lập tức thốt lên kinh ngạc: "Wow, nhóc đẹp trai quá!"