Thiên Tai Cầu Sinh

Chương 29

Quý Dạng than thở trong lòng, lại thấy Tạ Mộ Tri dường như chú ý tới ánh mắt của cô: "Muốn ăn không?"

Quý Dạng sâu xa liếc mắt nhìn anh, không nói gì.

Tạ Mộ Tri mỉm cười: "Lập tức xong ngay."

Đúng lúc mì Chu Bảo Bình làm đã chín rồi, anh ta hét lớn: "Ăn cơm thôi!"

"Tới đây!" Quý Dạng là người đầu tiên đáp lại, tích cực đến mức khiến người ta phải liếc nhìn qua.

Hộp đựng cơm được đưa tới, Chu Bảo Bình múc mì lên, cho mỗi người một bát lớn, sau đó Tạ Mộ Tri chia cho mỗi người một thìa thịt. Quý Dạng là người đầu tiên nhận, lập tức trộn đều, mì sợi màu trắng cuộn quanh thịt màu nâu, hương thơm nồng nàn hòa quyện, cô trực tiếp ăn một miếng lớn.

Hương thơm mặn mà vừa phải, có chút vị cay, càng khiến Quý Dạng thèm ăn hơn. Nhưng đáng tiếc mỗi người chỉ có một phần ăn, tuy rằng cô đã ăn no nhưng vẫn không thể đỡ thèm.

Lúc này Tạ Mộ Tri đã chia xong thịt cho mọi người, thấy trong nồi vẫn còn một ít, anh đang suy nghĩ xem nên cho ai.

Quay đầu lại, anh thấy Quý Dạng vừa ăn vui vẻ, vừa nhìn chằm chằm cái nồi.

Anh rất hợp tác múc thêm một thìa cho cô.

"Cảm ơn." Quý Dạng nở nụ cười giơ hộp đựng cơm ra.

Thịt thơm ngon rơi vào hộp cơm của cô.

Quý Dạng cũng không cảm thấy mặn, sau khi trộn trộn, cô ăn càng hạnh phúc hơn.

Sau khi ăn xong, cô vươn tay thỏa mãn và đi rửa hộp.

Có kinh nghiệm của đời trước, trong lòng Quý Dạng, không có gì quan trọng hơn việc sống thoải mái. Ăn uống ngủ nghỉ là ưu tiên hàng đầu, nếu không trước đó cô cũng sẽ không tích trữ nhiều thực phẩm đã nấu chín như vậy.

Quý Dạng ăn rất vui vẻ, và những người khác cũng thế.

Cô không nói, cũng không biểu hiện gì, còn khi những người khác thử qua tay nghề của Tạ Mộ Tri thì kinh ngạc sửng sốt, từng người nhanh chóng ôm chân: "Lão đại, tôi thề sống chết sẽ tận lực cống hiến!"

"Tôi chỉ muốn anh sẵn sàng làm đồ ăn, tôi không muốn tiền lương!"

"Hú hú, ngon quá, lâu lắm rồi tôi mới được ăn những món ngon như vậy, trước đây tôi đã sống khó khăn thế nào chứ..."

Tạ Mộ Tri đá văng một người thật sự đến ôm chân mình, cười mắng: "Sau này về tự nấu ăn đi."

Người đàn ông nhanh chóng bỏ chạy.

Quý Dạng là người đầu tiên ăn, nhưng không phải là người đầu tiên ăn xong, vì vậy cô từ từ rửa hộp cơm rồi trở về lều. Hầu hết những người khác cũng đã ăn xong, đang tìm chuyện vui để làm.

Vào buổi tối không thể tiến hành làm nhiệm vụ, tự nhiên muốn tìm cách làm cho mình thoải mái hơn. Thế là có người mang túi nilong đến, hai người cùng nhau dùng túi nilong để đổ nước nóng ngâm chân. Họ phải làm cùng nhau vì cần dùng hai tay để cầm túi, nếu không nước sẽ tràn.

Những người khác nhìn thấy cũng rất kinh ngạc, nhanh chóng làm theo.

Quý Dạng nhìn chằm chằm cảnh này với vẻ mặt kỳ lạ trong vài giây, sau đó lấy ra một cái xô gấp từ balo leo núi của mình, mở nó ra.

Những người khác: "!"

Cái xô không lớn, nhưng hoàn toàn đủ để ngâm chân của cô.

Sau khi ngâm chân, Quý Dạng tốt bụng cho bọn họ mượn cái xô. Từng người một cũng nhanh trí, dùng túi nilong để đổ nước vào, như vậy sẽ không cần phải chạm vào trực tiếp, cũng không cần khổ cực xách túi, mà cũng đỡ việc túi để trên đất sẽ nguội đi rất nhanh.

Ồn ào một hồi xong, cả nhóm quyết định chọn người thức đêm để canh gác, rồi đi ngủ.

Quý Dạng thành công không cần tham gia, vui vẻ ngủ đến rạng sáng. Khi cô thức dậy, trong phòng còn một số người đang ngủ, phần còn lại thì không thấy đâu. Tạ Mộ Tri đang sưởi ấm, thuận tiện nướng một củ khoai lang, thấy cô đến, anh đưa khoai lang cho cô: "Vừa nướng xong."

Quý Dạng vô thức nhận lấy, bẻ ra, một mùi thơm ngọt ngào xông vào mũi.

Là khoai nướng phải không?

Quý Dạng chưa kịp ăn đã cảm thấy trên đầu lưỡi có vị ngọt rồi, cô cắn một miếng nhỏ hỏi: "Đám Chu Bảo Bình đâu rồi?"

Tạ Mộ Tri: "Đi tìm khách hàng rồi."

Khi đến làm ăn, đương nhiên phải đi tìm người mua hàng.

Quý Dạng ngạc nhiên, thoáng ngưỡng mộ kỹ năng giao tiếp tuyệt vời của Chu Bảo Bình, lại tiếp tục ăn. Rất ngon, nhưng hình như cô quên đánh răng rồi.

Thôi chết!

Quý Dạng chật vật khó xử một lúc, không biết nên đặt xuống để đánh răng hay ăn trước rồi mới đánh răng. Song trong thời gian ngắn như vậy, cô đã vô tình ăn hết toàn bộ củ khoai lang, vậy giờ không phải lo về điều đó nữa, cô đi đánh răng. Bên cạnh đó ở trên bếp có nước sôi, thêm hai viên đá vào là nhiệt độ nước giảm xuống, vừa đủ để sử dụng.

Sau khi đánh răng rửa mặt đơn giản, Quý Dạng lại đi ăn ngô và trứng gà.

Trong lòng nghĩ Tạ Mộ Tri thật sự có rất nhiều nguyên liệu, khi ra ngoài làm nhiệm vụ sẽ có thể ăn rất ngon.

Đời trước, cô đều gặm bánh trong hầu hết nhiệm vụ, nhưng sau đó vật tư thiếu thốn, bánh côn trùng* trở thành thực phẩm chủ yếu.

*Là một loại bánh được làm từ bột và có thể chứa các thành phần từ côn trùng, như bột côn trùng hoặc các loại côn trùng được chế biến. Đây là món ăn phổ biến ở một số vùng, đặc biệt là nơi có truyền thống sử dụng côn trùng làm thực phẩm(?!)

Uổng công trước khi ra ngoài cô còn đau lòng bản thân sợ phải ăn không ngon mà chén cả một bữa như vậy.

Ăn không rồi.

-----

Mười giờ sáng

Các thành viên thức đêm canh gác cũng lần lượt thức dậy.

Mọi người đều reo hò vì được ăn sáng, mỗi ngày trong thiên tai, ăn cơm trở thành điều được mong đợi nhất.

Buổi trưa, Chu Bảo Bình và vài người khác trở về, vẻ mặt vui mừng: "Xong việc rồi! Có rất nhiều thế lực muốn mua hạt giống, đúng lúc có cả căn cứ Cự Nhật chúng ta muốn tìm trong đó."

Lần này, đoàn người bọn họ lấy từ thành phố Trường Nam hạt giống khoai chống lạnh mới nghiên cứu ra, chạy tới đây đổi lấy súng và lương thực, nguyên nhân cũng chính đáng. Các thành phố khác khó có súng để buôn bán, và môi trường địa lý của thành phố Vân cũng cho phép bọn họ tồn rất nhiều lương thực trong kho.

"Cự Nhật?" Phùng Diệp Tinh lặp lại, "Cái tên này hơi lạ."

*"Cự Nhật" là mặt trời khổng lồ.

Chu Bảo Bình ho nhẹ: "Tôi cũng cảm thấy kỳ lạ nên mới hỏi thăm, nghe nói rất nhiều lãnh đạo cấp cao của căn cứ này có thể là người Tiểu Quốc láng giềng."

Vài người nhất thời không nói nên lời.

"Không có gì ngạc nhiên khi nơi thí nghiệm con người được giấu trong căn cứ này." Có người phàn nàn.

Chu Bảo Bình xòe tay, Lương Nguyên nói: "Để tránh bị người ta chú ý, chúng ta đều đối xử bình đẳng với mọi người, giao dịch với căn cứ Cự Nhật là chiều ngày mai. Trước đó, nhiệm vụ của mọi người là hiểu rõ mấy cung đường bên này. Tôi và Tiểu Chu sẽ xem có thể liên lạc với nhau tìm hiểu phòng thí nghiệm ở đâu không."

Tạ Mộ Tri cúi đầu: "Không thành vấn đề, chú đang bận rộn, tôi sẽ chịu trách nhiệm về việc này."

Mọi người lại bàn bạc, Lương Nguyên và Chu Bảo Bình sưởi ấm một lúc, sau đó vội vàng đi ra ngoài. Vài người còn lại đi ra ngoài xem đường thì chia thành ba đội, Quý Dạng đi cùng Nghiêm Thành, Phùng Diệp Tinh đi với Tạ Mộ Tri, còn hai người trẻ tuổi bị bỏ lại đi cùng nhau.

Quý Dạng ngay lập tức rõ ràng xác định vị trí của bản thân - kẻ làm tay chân.

Cô vác balo trên lưng như thường lệ, đi phía sau Nghiêm Thành. Lần này bọn họ không lái xe, chưa đầy 10 phút sau khi ra ngoài, bọn họ đã bị một nhóm người sống sót chặn cướp, Nghiêm Thành một tay cầm dao trực tiếp chĩa vào bọn họ, vẻ mặt lạnh lùng.

Những người muốn chặn cướp đều đói đến mức da bọc xương, khi nhìn thấy tình huống này thì lập tức không dám tiến tới, khuôn mặt dại ra tràn đầy tuyệt vọng.

Quý Dạng nhìn chằm chằm bọn họ hai giây, lấy ra một gói bánh quy nén. Thứ này ăn cực kỳ no, sau khi ăn xong gói này thì căn bản không cần ăn trong một ngày nữa.

Ngay khi thứ đó xuất hiện, mắt những người sống sót nhìn chằm chằm, không ngừng nuốt nước miếng.

Còn có người bất chấp vũ khí trong tay bọn họ, cũng muốn lao qua.

Quý Dạng hơi cao giọng: "Nếu mấy người muốn, có thể đổi bằng ngọc, tôi thích thứ đó."

Nghiêm Thành: ?

Anh chàng lạnh lùng kinh ngạc, còn nói nhiều hơn bình thường: "Cô đổi bánh quy nén lấy thứ đó?!"

Quý Dạng: "Tôi không thiếu chút đồ ăn này, tôi thích những thứ đẹp đẽ."

Mà những người sống sót cũng ngạc nhiên, thiên tai đã gần một năm nay, vẫn còn những ngốc bạch ngọt thích mấy viên đá đẹp đẽ nhưng vô giá trị này? Nhưng sau một thời gian ngắn sững sờ, có người hỏi: "Đổi như thế nào?"

"Mười cân ngọc bích đổi một gói, ngọc phải là chất lượng tốt." Ngay khi nghe lời của Quý Dạng, mọi người nhanh chóng bỏ chạy.

Không phải là do bọn họ ngu ngốc, dễ tin người khác như vậy.

Hôm qua, bọn họ biết có một đoàn xe từ nơi khác đã đến thành phố Vân, cũng không biết tới làm gì, nhưng hiện tại còn có khả năng lái được xe, vậy chắc chắn là có năng lực.

Bọn họ đã đến cùng đường, hiện tại ăn không đủ no, không muốn chết đói nên nghĩ hai người này chỉ có một mình, có thể cướp một chút nên mới dám xông tới, nào biết hai người có mang theo vũ khí.

Cơ thể thời gian dài không ăn no thì không thể đánh lại được, trong tình huống này, tất cả họ đều cam chịu từ bỏ. Nhưng có người nói rằng bọn họ có thể đổi ngọc lấy thức ăn, cho dù là thật hay không, chỉ cần có một tia hy vọng thì vẫn muốn thử một lần.

Thẩm Hà là một trong số đó.

Anh ta nhanh chóng chạy về, cơ thể yếu ớt khiến Thẩm Hà chạy hai bước đã mệt muốn chết, nhưng may mắn là anh ta sống gần đó. Nói ra thì thật xui xẻo, ban đầu anh ta đến du lịch cùng bạn gái vào mùa đông, kế hoạch ban đầu là để bố mẹ hai bên đi cùng nhau.

Nhưng bố mẹ hai nhà đều thích ở nhà hơn, trời lạnh thì lạnh, còn có một đống người thân, các bố mẹ còn đi thăm người thân trong dịp năm mới, vì vậy chỉ có hai người bọn họ.

Nào ngờ mới ở được ba ngày, tuyết lớn rơi.

Sau đó, tuyết rơi không ngừng, càng rơi càng dày.

Thẩm Hà cảm thấy có gì đó không ổn, bạn gái anh cũng hoảng sợ, vì vậy hai người đã cố gắng hết sức để đặt vé trở lại, nhưng phát hiện tàu hỏa, đường sắt cao tốc và cả máy bay đều không thể hoạt động. Bọn họ không còn cách nào khác ngoài việc ở lại đây, cuối cùng sống sót qua được ba tháng, hy vọng rằng cơ quan Chính phủ sẽ có thể giúp đưa họ trở lại.

Vì vậy từng bước, rơi đến bước đường hiện tại.

Khi về đến nhà, Thẩm Hà trước tiên mở cửa với mật mã nhà hai người họ, cửa mở ra, anh nhanh chóng lên tiếng: "Nhanh mang lô ngọc bội chúng ta tìm thấy ra đi."

Bạn gái có vẻ bối rối: "Chuyện gì thế?"

"Một nhóm người bên ngoài đến nói có thể đổi mười cân ngọc bích lấy một gói bánh quy nén, thử đổi mười cân trước xem sao!" Thẩm Hà vỗ vỗ vai bạn gái. Một nhóm người đã tự lập căn cứ, có một số người có ác tâm muốn tác oai tác quái để lấy lòng bọn người kia, tất cả những cô gái trẻ xinh đẹp đều sẽ bị bắt đi, cho nên bạn gái anh không thể lộ mặt ra ngoài.

Sau khi anh ta nói xong, bạn gái cũng thu xếp ổn thỏa, vui mừng khôn xiết khi nghe thấy lời này: "Thật sao, vậy thì anh đi nhanh lên, chú ý an toàn."

Thẩm Hà mỉm cười: "Ừ."

Anh ta đi ra ngoài với một gánh nặng to lớn, sợ rằng sẽ ra đó muộn và không còn bánh quy nén.

-----

Vẻ mặt Nghiêm Thành do dự, không biết Quý Dạng đang diễn hay là thật sự thích, trong lúc vướng víu, hai người tiếp tục tiến về phía trước, gặp thêm hai nhóm người sống sót muốn cướp bóc nữa. Với vũ khí của Nghiêm Thành, Quý Dạng vẫn xử lý như cũ, và về cơ bản mọi người đều phản ứng như đợt người đầu tiên.

Anh ta đột nhiên nói: "Cô dùng thủ đoạn này để lừa bọn họ rời đi sao?"

Quý Dạng: ...?

Sau khi đi được hai con phố, phía sau có tiếng bước chân, hai người nhanh chóng quay đầu lại, nhìn thấy một người đàn ông không thể nhìn rõ khuôn mặt khàn giọng nói: "Này, người muốn ngọc bích, làm thế nào để đổi bánh quy?!"

Quý Dạng cũng rất dứt khoát, đặt balo leo núi xuống đất, lấy ra một bao tải đưa cho Nghiêm Thành cầm, nói với Thẩm Hà: "Đến cân đi, anh có thể đổi lấy một gói bánh quy nén nếu đưa đủ mười cân ngọc."

Thẩm Hà cảnh giác nhìn cô, ngập ngừng bước về phía trước. Sức cám dỗ của thức ăn quá lớn, dưới sự trấn áp của nhóm người kia, gần như tất cả vật tư trong thành đều bị lục soát, bọn họ khó tìm được một ít thức ăn, nhiều lần phải uống nước đá để thỏa mãn cơn đói.

Quý Dạng cũng không lừa anh ta, nở nụ cười lấy ra một cái cân điện tử cầm tay, cho ngọc anh ta mang đến vào trong túi, sau đó đặt lên cân.

"Mười lăm cân." Quý Dạng nhìn con số trên đó chỉ hơn mười bốn cân, trực tiếp đi tới, sau đó lấy ra hai gói bánh quy nén, một gói được chia làm hai rồi bàn giao: "Của anh đây."

Cổ họng Thẩm Hà nghẹn lại, bàn tay cầm lấy bánh quy run rẩy.

Nếu có thức ăn... Anh ta sẽ không nghĩ đến việc cướp bóc nếu cuộc sống của anh ta tốt hơn một chút.

Khi anh ta thực sự nhận được bánh quy vào lúc này, cũng cảm thấy như mình đang rơi nước mắt.

Giá như cơ quan Chính phủ ở đây không bị tiêu diệt thì tốt rồi.

Anh ta lau nước mắt. May mắn là nhóm người đó có rất nhiều ngọc bích, cũng phân chia vài khu khai thác mỏ, cho nên mấy thứ rải rác trong tay bọn họ mới không bị cướp đi.

Không được, nếu như đã có thể đổi, vậy anh ta phải quay lại lấy nhiều hơn.

Nghĩ đến đây, anh ta lại vội vã về nhà.

Sau Thẩm Hà, một số người sống sót đã đến để tiếp tục đổi.

Còn Nghiêm Thành đang giúp đỡ cầm túi ngọc. Chết tiệt, cái bao tải này từ đâu mà có? Cân điện tử lấy từ đâu? Ngay từ đầu cô ấy sẽ không nghĩ đến việc đến lấy những viên đá vô dụng này, đúng không?

Thực tế... không hẳn.

Nếu là ở thành phố Trường Nam, dưới sự lãnh đạo của Chính phủ, dân sẽ không chết đói. Nếu có người đến chặn đường cướp bóc, Quý Dạng sẽ là kiểu nhìn thấy một người thì gϊếŧ một người. Nhưng tình huống ở thành phố Vân rất đặc biệt, nhóm người sống sót này thật sự tuyệt vọng, còn cô tình cờ có đủ vật tư, cho nên không phải là không thể đổi được.

Cô sẽ còn ở lại đây vài ngày.

Vì vậy, cô đã đưa ra một quyết định ngẫu hứng là dưới lớp ngụy trang balo, lấy những thứ này ra khỏi balo của mình.

Sau khi giao dịch một lúc lâu, hai bao tải gần như không thể thêm được nữa, Quý Dạng nói: "Bánh quy đã hết."

Những người còn lại chưa giao dịch đều lo lắng: "Sao có thể hết rồi? Tôi còn vừa mới đến!"

Sắc mặt Quý Dạng trở nên lạnh lùng: "Nếu nó đã hết, tức là không còn nữa, muốn gì đây?"

Người đàn ông sững sờ, anh ta sợ hãi.

Thẩm Hà may mắn được đổi hai lần, một lần mười bốn cân và một lần hai mươi tám cân, đổi được bốn gói bánh quy nén rưỡi, và anh ta giấu đồ thật kỹ trong túi trước khi rời đi.

Miễn cho bị người ta nhắm vào đánh hội đồng, lần thứ hai đổi ba gói bánh thì cũng khó tránh được.

Bỗng nhiên nghe thấy có người hỏi: "Các người đến từ đâu vậy? Chúng tôi đã rất lâu rồi không thấy có người ngoài tiến vào."

Quý Dạng ngừng lại một chút, vẫn nói: "Thành phố Trường Nam."

Thẩm Hà lập tức không thể đi được nữa, vội vàng bước lên phía trước: "Thành phố Trường Nam thế nào?" Cô có thể cho chúng tôi biết không? Tôi đến từ thành phố Trường Nam! Tôi đã bị mắc kẹt ở đây sau khi tuyết rơi dày, tôi rất nhớ nhà!"

Quý Dạng giật mình, tưởng rằng đó là một đòn đánh lén, tay cô đã chạm vào chiếc cung tên, nhưng khi nghe thấy điều này, cô nghẹn ngào, do dự một lúc không biết có nên nói hay không. Nhưng khi bắt gặp ánh mắt của nhóm người này, phần lớn tuy không phải là người thành phố Trường Nam nhưng họ cũng muốn biết những tin tức từ thế giới bên ngoài.

Quý Dạng nói: "Không sao, thiên tai thường xuyên, cũng rất khó khăn, nhưng căn cứ chính thức đã được xây dựng, có điểm trao đổi, tất cả các loại vật tư đều có thể đổi lấy điểm tích lũy, công việc khó khăn cũng có thể vượt qua."

Cô nói ngắn gọn, nhưng mọi người tự động tưởng tượng ra một đống thứ trong đầu họ.

"Tốt, tốt!" Một người gật đầu liên tục, trông rất hạnh phúc, như thể anh ta đang cười, nhưng hai giây sau, anh ta bật khóc với một tiếng huhu: "Tôi không nên ra ngoài ngay từ đầu, ngay cả khi tôi chết, tôi phải chết cùng gia đình."

Một người khác nói: "Cha mẹ tôi chắc vẫn còn sống, họ luôn lắng nghe Chính phủ và theo dõi Chính phủ, tôi thường nói rằng họ ngốc nghếch và quá thật thà, nhưng may mắn là họ trung thực, họ chắc chắn sẽ sống sót..."

"Huhu, tôi hối hận rồi, tôi đã ra ngoài vì chuyến đi này, thật xui xẻo, huhuhu..."

Những người khác cũng ít nhiều có những suy sụp cảm xúc.

Có người rơi vào bấp bênh, cũng có người vui mừng, lại càng nhiều người hối hận vì lần ra ngoài đó.

Nhưng không ai có thể dự đoán được tận thế sẽ tới đột ngột như vậy.

Thẩm Hà cũng thế, chỉ là anh ta có thể chấp nhận chuyện này tốt hơn, khi đã nghe được tin tức anh ta muốn nghe thì cũng không dám hỏi thêm nữa, bước nhanh về nhà, anh ta muốn chia sẻ tin tức với bạn gái. Chờ chút thôi cơ quan Chính phủ nhất định sẽ đến đối phó với nhóm người này, tình hình bên ngoài tốt hơn nhiều so với ở đây, cha mẹ anh ta hẳn là còn sống!

-----

Bởi vì sự việc này, nhiệm vụ của Quý Dạng và Nghiêm Thành đã không thể thực hiện dù chỉ một chút, và bọn họ phải quay lại một lần nữa để gửi ngọc lại.

May mắn thay, mặc dù ngọc bích nặng, nhưng mặt đất là băng, vì vậy không có vấn đề gì để kéo nó đi xung quanh.

Hai người bọn họ nhanh chóng trở về, lần thứ hai đi ra ngoài thì không chậm trễ nữa, đi bộ xung quanh suốt chặng đường. Thiếu giày trượt băng, tốc độ chậm hơn nhiều, nhưng cũng coi như đã qua tất cả những nơi được phân cho bọn họ tìm hiểu.

Không thấy bất cứ điều gì khác thường.

Thay vào đó là nhìn thấy lối vào một căn cứ khác, thực ra là cổng lớn của một khu chung cư.

Một hàng chữ được viết ở cửa căn cứ: [Căn cứ Thắng Thiên]

Đó là một trong những căn cứ mà Chu Bảo Bình và bọn họ đã nói chuyện về, nhưng đó không phải là căn cứ mục tiêu. Khi hai người chuẩn bị rời đi lại gặp mấy người gác cổng đang đi về phía họ.

Hai người lập tức đổi hướng rồi trốn.

Thấy hai người đó đã tìm thấy một chỗ bắt đầu đi vệ sinh nhẹ.

Quý Dạng còn chưa có biểu cảm gì, Nghiêm Thành đã không tự nhiên ngượng ngùng chỉ về phương hướng quay lại, ra hiệu rời đi. Quý Dạng lắc đầu từ chối, đợi thêm một chút nữa là ổn rồi.

Loại thời điểm này, đàn ông rất thích tán gẫu.

Nghiêm Thành không còn cách nào khác đành phải từ bỏ, tiếp tục đứng đó với vẻ mặt căng thẳng.

Và ở phía bên kia con hẻm, hai người này thực sự đang nói chuyện suốt chặng đường, trò chuyện và chuyện trò. Đột nhiên một trong số họ nói: "Nhân tiện, tối nay anh sẽ gửi một lô cho Cự Nhật chứ?" ”

"Đúng vậy," Người kia nói, giọng điệu có vẻ hơi bất mãn, "Tôi thật sự không hiểu sao những người đó như vậy mà ông chủ vẫn hợp tác với họ? Chúng ta có thiếu ít vật tư đó đâu?"

"Phải đó, nghe nói hai tháng trước đã bị người của Tiểu Quốc kia khống chế, số lượng người quan trọng càng ngày càng nhiều, chỉ cần nghĩ đến những người đó đang làm gì, ông đây chán ghét đến mức muốn nôn mửa."

"Sau đó nôn, nôn rồi lại nôn thành thói quen luôn."

"Bố nó!"

Hai người vừa cười vừa mắng nhau, giải quyết nhu cầu sinh lý, rồi quay trở lại.

Quý Dạng và Nghiêm Thành liếc nhìn nhau, lần này hai người ngầm quay trở lại.

Hai người đó có lẽ không ngờ rằng có người trốn ở đây, bọn họ cũng không cố ý hạ thấp giọng để người khác không thể nghe thấy.

Nghe lén thực sự hữu ích hơn việc tìm hiểu tin tức.

Vì căn cứ này sẽ cử một nhóm người ra ngoài tối nay, nên ngồi xổm ở đây chắc chắn sẽ rất có ích, nhưng không biết nhóm người này sẽ được gửi trực tiếp đến cổng chính của căn cứ Cự Nhật, hay gần phòng thí nghiệm?

Dù sao tình hình ở thành phố Vân này khác với thành phố Trường Nam, cơ quan Chính phủ đã sớm xảy ra chuyện, cho nên không có căn cứ thống nhất.

Bọn họ cũng không có khả năng huy động nguồn lực khắp nơi để xây dựng căn cứ, cho nên toàn bộ căn cứ thực chất là một chung cư nhỏ, lấy chung cư làm trung tâm chính để mở rộng ra bên ngoài, nhưng khi trời cực lạnh thì không mở rộng được nhiều.

Ví dụ như căn cứ ngay trước mặt đây.

Và ngay cả khi nó là nơi thí nghiệm con người thì sẽ không quá mức quang minh chính đại, phải không? Hoặc là có thể trực tiếp theo dõi vị trí của phòng thí nghiệm.

Trở lại nơi tạm trú, những người khác vẫn chưa trở về, chỉ có Thiệu Chính Minh và Đào Vệ Phong đang canh giữ cửa, cũng chính là do Tạ Mộ Tri sắp xếp hôm nay. Quý Dạng biết hai người này đều là những người đam mê súng đạn, một người trong số họ còn là quân nhân, trong tay anh ta có một khẩu, canh giữ nhà cũng không có vấn đề gì.

Lúc này đã là khoảng năm giờ chiều, tất cả mọi người ra ngoài đều đã trở về.

Nhìn thấy Tạ Mộ Tri, Nghiêm Thành đi tới kể lại những gì mình vô tình nghe được vào buổi chiều, ánh mắt mọi người sáng lên: "Wow, là cơ hội tốt đấy!"

"Chúng tôi không tìm thấy nhiều tin tức vào chiều hôm sau, mặc dù chúng tôi biết vị trí của căn cứ Cự Nhật, nhưng... vị trí phòng thí nghiệm thì thực sự không biết ở đâu."

"Đó là một khu chung cư, và không ai xung quanh biết về nó. Dù sao mỗi lần tôi nói đến chủ đề về căn cứ Cự Nhật, tất cả đều co lại ngay lập tức. Tin tức này phải được thử bất kể nó có thể được truy tìm đến vị trí của phòng thí nghiệm hay không!"

"Tôi sẽ giẫm lên nó. Căn cứ Cự Nhật nằm trong một khu chung cư, các bức tường được làm bằng băng, chỉ có hai cánh cửa ở phía trước và phía sau, cửa sau đóng lại mỗi ngày, có người tuần tra xung quanh, không thể vào được, nếu anh có thể sử dụng cái này để biết phương hướng thì đã rất tốt."

"Đồng ý!"

Mọi người nhiệt tình bày tỏ ý kiến của mình, Tạ Mộ Tri cũng gật đầu: "Được rồi, cho dù tối nay mọi người có vất vả đi chăng nữa, buổi chiều chúng ta vẫn sẽ tập hợp lại, chúng ta sẽ bảo vệ nghiêm ngặt theo các hướng khác nhau, đây là bản đồ..."

Quý Dạng nhìn bản đồ, vòng quanh phạm vi của căn cứ Thắng Thiên, sau đó Tạ Mộ Tri sắp xếp vị trí ngồi canh để đảm bảo rằng cánh cửa nào cũng nằm dưới sự kiểm soát của họ.

Và cuối cùng...

Tạ Mộ Tri đi đến chỗ xe, lúc đi ra thì có thêm một cái vali, từ trong đó lấy ra vài bộ đàm, tất cả đều rất nhỏ, còn có tai nghe Bluetooth: "Đây là bộ đàm mới nhất, phạm vi liên lạc lớn nhất 20 km, chống đóng băng và chống rơi, nhưng mọi người vẫn phải cẩn thận khi sử dụng nó, kênh đã được điều chỉnh, đừng nhấn mù quáng khi nhận nhé..."

"Vâng!" Một đám người không hiểu biết kêu lên, ánh mắt sáng ngời nhìn bộ đàm.

Bánh bò!

Tuy không thể sử dụng điện thoại của mình, không ngờ lại có điều này!

Quý Dạng cũng lộ ra chút kinh ngạc, cô thật sự đã từng nhìn thấy thứ này nhưng đó là trong đời trước của cô, không ngờ đời này lại xuất hiện sớm như vậy.

Cô liếc nhìn tai của Tạ Mộ Tri, anh thường đeo bịt tai, nhưng thỉnh thoảng khi anh tháo ra, cô cũng nhìn thấy người này hình như đang đeo tai nghe, bộ đàm chỉ vừa đưa cho họ còn anh đã đeo trước, có lẽ là để liên lạc với một nhóm người khác.

Không biết liệu những người đó có xâm nhập vào thành phố Vân hay không.

-----

Tối nay có một nhiệm vụ, và mọi người lập tức lên đường.

Còn lại hai người Đào Vệ Phong ở lại.

Không dám trì hoãn, sợ lỡ thời gian bọn họ đi ra ngoài.

Quý Dạng và Nghiêm Thành cũng bước đi rất nhanh, khi đến nơi đã thỏa thuận, hai người họ tách ra và tìm một nơi ẩn nấp để ngồi canh.

Nếu run rẩy rét quá thì dùng miếng dán sưởi ấm áp.

Tất cả đều là do Tạ Mộ Tri gửi cho bọn họ, cho mỗi người số lượng không ít, để đảm bảo rằng bọn họ sẽ không bị đóng băng đến chết trong khi ngồi canh ở đó.

Trời hơi tối đến khi trời tối hoàn toàn.

Cô có một chiếc đồng hồ cơ, vẫn có thể biết được thời gian. Nhìn thời gian trôi qua từng phút, từ sáu giờ đến bảy giờ, đến tám giờ, chín giờ, có tiếng từ máy liên lạc nội bộ đến từ chuyển động của Phùng Diệp Tinh: [Mục tiêu xuất hiện tại chỗ chúng ta]

Cũng tính là tích cực đó.

Quý Dạng đứng dậy duỗi người, Nghiêm Thành cũng nhanh chóng đi tới, hai người họ cùng nhau đi về hướng chỗ Phùng Diệp Tinh. Bọn họ đã thảo luận trước đó, vì vậy khi đó thỉnh thoảng sẽ để lại một chút dấu vết khi theo dõi, và hai người họ có thể lần theo dấu vết đến tận cửa sau của khu chung cư căn cứ Cự Nhật.

Tình cờ gặp Phùng Diệp Tinh và những người khác.

Trái tim của nhóm người nguội lạnh: "Hết rồi, nó thực sự ở trong khu chung cư, vậy làm thế nào để biết đó là tòa nào?"

Quý Dạng lặng lẽ lấy ra ba cái ống nhòm nhỏ: "Chúng ta đi theo các hướng khác nhau, tòa nhà nào sáng thì cơ bản có thể xác định được mục tiêu chính là nó."

Vào thời điểm này, mất điện, tất cả các loại máy phát điện đều được tiêu thụ rất nhiều, và năng lượng mặt trời là tiết kiệm nhất. Nhưng mặt trời ló dạng ba giờ một ngày, và điện được tạo ra hoàn toàn không đủ, vì vậy những người sống sót trong căn cứ bình thường sống bình thường về cơ bản nghỉ ngơi sau khi trời tối, nhiều nhất là có chút lửa sưởi ấm, còn chiếu sáng cửa sổ thì không đủ.

Bây giờ đã là chín giờ tối, khi nhìn vào thì thấy có rất ít phòng có ánh sáng. Ánh sáng lờ mờ, có lẽ là đèn dầu hoặc thứ gì đó.

Tình hình trong phòng thí nghiệm khác nhau, và phải có rất nhiều năng lượng điện có thể được phân phối. Thời điểm bàn giao, xem đèn sáng ở đâu là đủ rồi.

Phùng Diệp Tinh và những người khác cũng đau khổ vì không có kinh nghiệm, nhưng bọn họ biết rằng bọn họ sẽ sống sót thêm vài năm nữa trong những ngày tận thế. Khi có được ống nhòm bọn họ lập tức tìm phương hướng rời đi.

Quý Dạng và Nghiêm Thành cũng rời đi luôn.

Giọng nói của Tạ Mộ Tri đột nhiên vang lên trong tai nghe: [Lập tức trở về đi]

Động tác vài người khựng lại một chút, sau đó dứt khoát xoay người đi về.

Mới đi qua một chỗ rẽ.

Tâm trí Quý Dạng xoay chuyển, cô lấy cảm biến nhiệt công nghệ cao đã mua trước đó ra và mang theo bên mình, thấy vài người đi về hướng họ vừa đi, nhưng không tìm thấy gì, rồi những người đó lại đang tản ra để tìm kiếm khắp nơi.

Đó là người của căn cứ Cự Nhật!

Đám Phùng Diệp Tinh đã bị để ý khi bọn họ đang theo dõi sao?

Khẩu súng xuất hiện trong tay Quý Dạng, nhưng giây tiếp theo lại thu về, khẽ khàng rời đi.

Không phải lúc này.

Gϊếŧ người bây giờ sẽ là đánh rắn động cỏ.