Thiên Tai Cầu Sinh

Chương 30

Hơn mười giờ, Tạ Mộ Tri mới trở về.

Trông không có vẻ khác thường.

Nhưng vị trí chính xác của phòng thí nghiệm đã được phát hiện.

"Ở cạnh tòa số 16, vài tầng trên có người ở, phía dưới có lẽ là phòng thí nghiệm." Tạ Mộ Tri trực tiếp nói ra kết quả, sắp xếp nhiệm vụ tiếp theo: "Thiết lập quan hệ tốt với căn cứ Cự Nhật, cố gắng tiến vào trong căn cứ. Trong đấy có giám sát rất nghiêm ngặt, quanh tường khu chung cư luôn có tuần tra, còn có vài con chó mũi rất nhạy, khá dễ bị phát hiện. Nên đột phá từ bên trong là nhanh nhất và an toàn nhất."

Chu Bảo Bình lo lắng: "Nếu có thể thì phải ở lại đó mới được, chỉ tiến vào căn cứ thôi thì hình như cũng vô dụng."

Lương Nguyên bình tĩnh nói: "Đừng lo lắng chuyện này."

Thấy vậy, vài người không nói gì. Thời gian không còn sớm, sau khi tán gẫu một lúc về kế hoạch tiếp theo, bọn họ trở về lều ngủ. Quý Dạng vẫn ở trong lều với Phùng Diệp Tinh, tối nay hai người bọn họ có một buổi gác đêm, nhưng là nửa đêm sau.

Ngay khi cô nằm xuống, Phùng Diệp Tinh thì thầm: "Tôi luôn cảm thấy rằng nhóm chúng ta, ngoại trừ cô và Tạ lão đại, tất cả đều giống như một gánh hát rong vậy."

Cảm giác như cái gì cũng đều làm không tốt.

Theo dõi thôi cũng bị phát hiện.

Giá như những người Chính phủ có thể đến.

Quý Dạng khẽ nói: "Thật ra tất cả đều giống nhau."

Cô chẳng qua chỉ trải qua tận thế nhiều hơn bọn họ năm năm, tất nhiên cũng chịu khổ nhiều hơn năm năm. Lần đầu tiên cô ra ngoài làm nhiệm vụ cũng ngu nga ngu ngơ đấy chứ.

Phùng Diệp Tinh khẽ thở dài, nhắm mắt lại.

Phải tranh thủ ngủ thôi.

Nếu như đã không được, vậy với cái làm được thì xuất nhiều lực hơn chút.

Quý Dạng thấy cô ấy im lặng, cũng thả lỏng người để ngủ. Nếu không nghỉ ngơi tốt thì sẽ không có năng lượng vào ngày mai.

Trong hai ngày tới, nhiệm vụ của bọn họ sẽ rất dễ dàng, căn bản là tìm hiểu tin tức xung quanh. Quan trọng nhất là xây dựng mối quan hệ tốt, nhưng đó là nhiệm vụ của đám Chu Bảo Bình, còn cô không làm được.

Không gϊếŧ đối phương đã là rất tốt rồi.

Bởi vì nhiệm vụ tương đối nhẹ nhàng, Quý Dạng đều ra ngoài một mình.

Mang theo balo leo núi, cô bí mật đi ra xa, sau đó cầm khoai tây khoai lang đi đổi ngọc với người ta, chưa kể là còn rất đã, số lượng ngọc ở đây thực sự rất nhiều.

Mặc dù có rất ít cái chất lượng xuất sắc, nhưng cũng rất tốt.

Mỗi lần đều thoải mái thu về hai bao tải lớn.

Đương nhiên cô như vậy thì cũng bị rất nhiều người tính toán cướp bóc, chẳng qua bị cô trực tiếp xiên. Cô không mang những viên ngọc đổi được này về, mà tìm một nơi ẩn nấp để thu vào không gian.

Nhưng khả năng là do độ sâu của ao và các lý do khác, cái ao cần nhiều ngọc hơn nhiều so với miếng đất trước đó. Mỗi lần hai bao tải lớn thì cũng chỉ có thể mở rộng khoảng 100 mét vuông, đôi khi chất lượng kém hơn chút thì được có 50 mét vuông.

Vì vậy, sau một ngày rưỡi làm việc chăm chỉ, cuối cùng... diện tích đã tăng thêm 350 mét vuông. Và bốn bé chim cút gà rutin mà trước đây cô đã nuôi nhốt một chỗ vẫn ở trong trạng thái ổn, hai trong số chúng còn đang đẻ trứng như thường lệ.

Có vẻ như không có vấn đề gì.

Đương nhiên cũng không có hiệu quả gì đặc biệt.

Vậy cũng khá tốt rồi.

Vào buổi chiều ngày thứ hai, đã đến lúc giao dịch với căn cứ Cự Nhật.

Quý Dạng không hành động một mình, mà đi theo Tạ Mộ Tri đến địa điểm giao dịch, sau đó phát hiện ra rằng Chu Bảo Bình thực sự rất giỏi, đã trở thành một người bạn tốt với người phụ trách bên kia luôn rồi.

Tất nhiên, đối phương không phải là người cầm đầu số một hay số hai, những người đó thì bọn họ không nhìn thấy được.

Để có được vũ khí tốt hơn, bọn họ sẵn sàng trả nhiều hạt giống chịu lạnh hơn và một số loại thuốc thông thường.

Vũ khí không phải là chuyện nhỏ. Đặc biệt lần này bọn họ muốn đồ sát thương lớn, đủ loại thuốc nổ, súng phóng tên lửa, lựu đạn và những thứ khác. Không biết bọn họ nói chuyện thế nào mà địa điểm giao dịch được chọn là ở trong căn cứ.

Đương nhiên là ở phòng họp hội nghị gần cổng hơn một chút, được thay đổi từ tòa nhà văn phòng dịch vụ quản lý trước đó.

Người phụ trách giao dịch này tên là Kiều Quý, rõ ràng là người đồng hương nước Hạ. Người hơi thấp, tiếng phổ thông không chuẩn, nghe có vẻ như là người thành phố Vân, bên cạnh là Lương Nguyên và Chu Bảo Bình, mỗi người một miệng gọi Kiều huynh đệ, anh Kiều, dỗ đến hắn mặt mày tươi vui hớn hở. Sau khi cho người lấy vũ khí bọn họ muốn, còn nhiệt tình để người dạy bọn họ cách sử dụng.

"Đừng lo lắng, huynh đệ không thể để anh chịu khổ đâu, với những thứ này, dù anh xuôi nam ngược bắc thì cũng làm gì có ai dám cướp anh?" Hắn vỗ vỗ ngực trấn an.

Lương Nguyên cũng vui vẻ: "Đương nhiên là tin Kiều huynh đệ rồi, chẳng qua tôi cũng đã lớn tuổi, không học được những thứ này, để cháu trai cháu gái của tôi học, sau này sẽ là chúng kế thừa cái nhà này."

Nói xong, ông nhìn Tạ Mộ Tri và Quý Dạng.

"Yo, hai đứa trẻ này rất tốt." Mắt Kiều Quý sáng lên, hắn khen ngợi: "Đúng vậy, chỉ có người trẻ tuổi mới có thể làm mấy thứ này, tôi thậm chí còn không thể cầm súng, ban đêm phải dỡ đạn ra, vì sợ phát nổ."

Tạ Mộ Tri và Quý Dạng cũng rất vui vẻ kéo mọi người hỏi cách sử dụng cái này cái kia.

Lương Nguyên nghe giả vờ lắng nghe một lúc, sau đó trái tim ngứa ngáy: "Không phải nói còn có thứ tốt hơn sao? Chúng tôi không mua, nhưng để chúng tôi xem xem, lần sau kiếm được thứ tốt thì lại tới mua thì thế nào?"

Chu Bảo Bình nói tiếp: "Đúng đó, anh Kiều, để tôi xem thử đi, tôi ham mấy thứ này lắm."

Kiều Quý thở nhẹ ra đồng ý, nhưng lúc này hắn bị thúc giục, cũng không trì hoãn, còn cho người mang đồ đến. Không có thuốc súng, xem một chút cũng không sao. Chẳng mấy chốc thứ đó đã xuất hiện, đó là một khẩu pháo quân đội.

Thể tích lớn hơn nhiều so với súng phóng lựu và nhỏ hơn một chút so với xe ba bánh.

Mô hình không phải là mới nhất, nhưng nó thực sự tuyệt vời. Màu sắc tổng thể là màu xanh ô liu, các đường nét mượt mà, trông vô hại nhưng cực kỳ nguy hiểm, ánh mắt của Lương Nguyên và Chu Bảo Bình sáng lên, sự yêu thích này không phải giả vờ.

Hai người cao hứng nghiêng người sờ sờ, Chu Bảo Bình cũng kéo Kiều Quý nói bằng cái miệng ngọt ngào: "Anh trai, anh là anh trai duy nhất của tôi! Thật lợi hại, thứ này cũng có, căn cứ của anh thực sự mạnh đó! Đến khi tôi tích được chút tài sản là nhất định tôi sẽ tới nương nhờ anh, ai dám bắt nạt chúng tôi với thứ này?!"

"Đó là đương nhiên, căn cứ của chúng tôi là căn cứ mạnh nhất ở thành phố Vân!" Kiều Quý nói.

"Chắc chắn rồi! Chúng tôi sớm đã nghe nói tới, nếu không làm sao lại đặc biệt giữ lại mấy loại thuốc chứ, đến khi gặp anh mới không tiếc lấy ra?" Chu Bảo Bình ngưỡng mộ.

Ngữ khí cường điệu, Quý Dạng, với tư cách là một người ngoài cuộc cũng phải nổi da gà khi nghe mấy cái này.

Nhưng Kiều Quý rất hữu dụng.

Hai người bọn họ đang định lảm nhảm thêm vài câu, thì đột nhiên phát hiện Lương Nguyên đã lâu không lên tiếng, lúc quay đầu lại thì thấy ông đang ôm ngực, hô hấp gấp gáp.

"A!" Chu Bảo Bình kinh hoảng kêu lên: “Ông chủ! Ông chủ làm sao vậy?”

Sắc mặt Tạ Mộ Tri thay đổi rất nhiều: "Chú, chú của cháu bị hen suyễn, thuốc đâu?" Anh vội vàng đi tìm thuốc, cuối cùng cũng tìm được thuốc trong người Lương Nguyên, chuẩn bị cho ông ấy uống, Lương Nguyên vừa nhận song tay lại run rẩy, thuốc rơi vào trong thùng thuốc súng!

"Chú, chú!" Tạ Mục tức giận không xong, lại đi kiếm, nhưng phát hiện trong thùng không còn thuốc, anh chết lặng cầu cứu nhìn Kiều Quý.

Chu Bảo Bình lập tức nói: "Anh ơi, anh có thuốc hen suyễn ở đây không?!"

Kiều Quý cũng lo lắng: "Không, không!"

Chu Bảo Bình vỗ vỗ đùi: "Vậy, trong giao dịch của chúng ta có thuốc, lấy một hộp cho chúng tôi dùng trước, sau đó tôi sẽ bù khi trở về!"

Kiều Quý gật đầu liên tục, nhưng vừa rồi hắn đã nhờ người chuyển thuốc vào kho, da đầu đột nhiên tê dại: "Thuốc đang ở trong kho, anh chờ, tôi sẽ đi lấy!!"

"Người anh em, nhanh lên, này, ông chủ, ông chủ cố lên!"

Cảnh tượng loạn một lúc, thấy Lương Nguyên sắp chết, Quý Dạng đã tìm được thuốc hen suyễn trong không gian vừa muốn bước về phía trước, nhưng Tạ Mộ Tri đã nắm lấy cánh tay cô, cô mím môi không nhúc nhích. May mắn thay, Kiều Quý đã quay lại với thuốc, xé gói thuốc trong khi đi tới, run run tay cuối cùng đưa thuốc đến bên miệng Lương Nguyên.

Tạ Mộ Tri nhanh chóng đưa nước tới, Lương Nguyên miễn cưỡng uống thuốc, nhưng sắc mặt không tốt.

Thời gian quá chậm trễ.

-----

"Chúng tôi có bác sĩ ở căn cứ, tôi sẽ đi tìm bác sĩ!" Kiều Quý nghiến răng, sau đó ra lệnh: "Đưa người đến nơi nghỉ ngơi của khách!"

"Vâng." Những người được ra lệnh làm như vậy ngay lập tức hành động.

Mặc dù ở đây có bếp lò, nhưng dù sao cũng là nơi của nhân viên cấp thấp, cũng không ấm, nhiều nhất là từ âm 50 độ lên đến âm 20, 30 độ, nhưng bệnh nhân đang yếu, không thể chờ đợi ở nơi này trong một thời gian dài.

Cho nên sau một hồi lăn lộn, Lương Nguyên đã thành công ở lại đó, Tạ Mộ Tri và Quý Dạng là cháu trai và cháu gái của ông cũng không bị bỏ lại phía sau, nhưng những người khác thì không thể, cho nên Chu Bảo Bình và những người khác chỉ có thể rời đi với số đạn dược mà họ đã trao đổi.

Chẳng mấy chốc, bác sĩ đến kiểm tra, và kết quả kiểm tra là do sự chậm trễ đã diễn ra quá lâu, dẫn đến một loạt di chứng trong cơ thể, nghiêm trọng nhất được ước tính là chức năng hô hấp bị tổn thương rất nhiều. Nhưng điều kiện hạn chế, việc kiểm tra không thể chi tiết hơn, vì vậy chỉ có thể kê đơn một số loại thuốc.

Và bởi vì khó thở quá lâu, Lương Nguyên đã ngủ thϊếp đi sau khi uống thuốc.

Tạ Mộ Tri đi gặp bác sĩ: "Bác sĩ, tình huống này của ông chủ tôi, tôi có một số chuyện muốn hỏi..."

Quý Dạng liếc mắt nhìn, khi bác sĩ rời đi, vẫn còn hai người canh gác đang nhìn chằm chằm, đoán chừng bọn họ cũng bị canh chừng nghiêm ngặt, rất có thể bọn họ đang ở cùng khu vực sinh sống với hai người mục tiêu.

Trong thời gian đó Lương Nguyên có tỉnh lại một lúc, sau đó kéo Kiều Quý với đôi mắt đẫm lệ để cảm ơn hắn: "Người anh em, tính mạng của tôi có thể coi là do anh cứu rồi, sau này anh sẽ là anh trai của Lương Nguyên tôi! Anh thích gì? Tôi sẽ mang nó đến cho anh lần sau! ”

"Anh có thể có cái gì? Bây giờ tôi ổn." Kiều Quý cũng thở dài: "Anh mắc bệnh này mà vẫn chạy lung tung ở nơi tuyết lạnh, vất vả quá, bác sĩ nói anh nên được chăm sóc tốt."

Lương Nguyên thở dài: "Không liều thì không được, anh biết không, lúc tôi còn trẻ, gia đình nghèo, hai anh trai của tôi lần lượt đi ở rể, tôi lại không có khả năng sinh con, nghĩ muốn nhận nuôi một đứa cháu để nối dõi, nhưng lại bị coi thường. Nếu không phải do cực lạnh tới, dựa vào đoàn đội của tôi có chút tên tuổi, anh xem sao bố mẹ chúng nó lại không tiếc gửi chúng qua chỗ tôi?"

Kiều Quý lộ ra vẻ mặt hiểu rõ: "Đúng vậy, nếu không phải vì tôi nắm được quyền ở đây nhờ ôm chân anh em, thì giờ bà xã tôi vẫn ở nhà mắng tôi không có tiền đồ, không nên lấy tôi. Giờ thì bà ấy cũng chỉ biết ngoan ngoãn thôi. Tôi cưới vợ nhỏ, bà ấy cũng chẳng dám nói gì!"

Lương Nguyên lập tức nói: "Tôi đoán không lâu nữa Kiều huynh đệ sẽ có hỷ sự, lần sau tôi đến sẽ mang sữa bột, sau này sữa bột cho cháu sẽ do tôi lo hết!"

Kiều Quý vui đến mức cười không ngậm được miệng.

Hai người trò chuyện chân thành, mãi cho đến khi Lương Nguyên không nhịn được ngủ thϊếp đi, Kiều Quý mới ngừng nói, lẩm bẩm: "Là tri kỷ!"

Quý Dạng: ...

Trước khi đi, Kiều Quý vẫn không quên giải thích với hai người họ, chăm sóc chú của họ thật tốt, nếu có chuyện gì xảy ra thì hãy gọi cho hắn.

Tạ Mộ Tri gật đầu hết lần này đến lần khác rồi tiễn người ra ngoài.

Đóng cửa lại, Lương Nguyên vẫn đang ngủ, Quý Dạng nhìn ông, sau đó nhìn Tạ Mộ Tri, có lẽ đã đoán được tình huống như thế nào. Có lẽ là nhóm người khác, là Mạnh Cẩm và đám người kia, họ đến đây cũng vì lý do này.

Tất cả họ đều bị bệnh, nếu đến thời điểm quan trọng, họ có thể cống hiến mọi thứ bao gồm cả mạng sống của mình để hoàn thành kế hoạch này.

Trong thành phố Vân hiện tại là nhóm người này đang trong thời điểm mạnh mẽ nhất, bởi vì địa hình ở đây, sản lượng lương thực rất lớn, dự trữ dồi dào, cho nên người trong căn cứ thực sự không thiếu vật tư, những người sống sót được tập hợp lúc này có độ trung thành cao nhất.

Do đó, cũng là khó đối phó nhất.

Đặc biệt là vào thời điểm này, Chính phủ vẫn đang bận rộn xây dựng căn cứ, tích hợp tài nguyên, đảm bảo mỗi căn cứ do Chính phủ lập có thể có đủ vật tư để nuôi sống những người sống sót tại địa phương, và nếu họ không thể dự phòng quá nhiều nhân lực, thì ngay cả khi họ tấn công nơi này, rất có thể sẽ không đạt được kết quả như mong đợi, và cũng sẽ làm tổn hại đến nhân tài mà họ muốn.

Do đó nếu muốn nhận được lợi ích tối đa với chi phí ít nhất, chỉ có thể chọn hy sinh một số ít người.

Vào thời điểm này, hệ thống y tế sụp đổ do thiên tai, nhiều bệnh không thể điều trị được, bọn họ chỉ có thể nhìn bản thân chết. Lúc này Chính phủ đã mời bọn họ, bọn họ rất nguyện ý dùng chút sức lực còn lại của bản thân.

Còn có thể đổi lấy cho người nhà một bảo đảm nhất định.

Nếu Quý Dạng ở trong tình huống này, và ông bà của cô còn sống, cô cũng sẵn sàng.

Đó là lý do tại sao Mạnh Cẩm nhìn cô khó chịu như vậy, nghĩ rằng cô không quan tâm đến nhiệm vụ này. Nhưng nhiệm vụ này cũng là cô phải trả giá cho mạng sống của mình mà, thật là làm cô cảm thấy rằng nỗ lực của mình như bị chà đạp.

Lo lắng có theo dõi, cho dù trong đầu Quý Dạng có nghĩ nhiều như vậy, cô vẫn không nói gì.

Tạ Mộ Tri cũng thế, anh tự nhiên chăm sóc cho Lương Nguyên.

Buổi tối, Kiều Quý mang đồ ăn tới, Lương Nguyên vẫn chưa tỉnh, nhưng trạng thái của ông đã tốt hơn trước rất nhiều, Kiều Quý cũng thở phào nhẹ nhõm. Đoàn đội của Lương Nguyên xác thực không tồi, giúp vận chuyển vật tư bọn họ muốn. Hai người rất thân thiết, hắn thật sự không muốn đối phương chết.

Sau khi Kiều Quý rời đi, Lương Nguyên bừng tỉnh.

Quý Dạng bắt đầu tự hỏi liệu ông ấy có đang giả vờ ngủ không.

Ba người bọn họ ăn một bữa đơn giản, đương nhiên là ăn đồ ăn mang theo, Tạ Mộ Tri lấy chiếc bánh từ trong túi ra, không biết làm khi nào, mặc dù trời lạnh, nhưng lại có hương bắp cải mận, có thể ăn được.

Sau khi ăn xong, bữa tối ở căn cứ Cự Nhật chỉ có thể lãng phí, Tạ Mộ Tri tìm một nơi để chôn xuống.

Ba người họ chỉ trò chuyện ngắn ngủi trong suốt quá trình, không có gì bất thường.

Mãi cho đến khi trời khuya, toàn bộ căn cứ mới rơi vào im lặng.

Quý Dạng dựa vào đầu giường, buồn ngủ ngáp ngắn ngáp dài. Tạ Mộ Tri đi tới, ghé vào tai cô nói thầm: "Chuẩn bị sẵn sàng, nửa giờ sau đến tòa nhà số 16. Buổi chiều bác sĩ đã tiết lộ tất cả bọn họ đều ở tòa số 16."

Quý Dạng lập tức tỉnh táo lại.

Cuối cùng cũng đã đến lúc bẩn tay!

Trong nửa giờ tiếp theo, cả hai đều không lên tiếng, họ khởi động, Lương Nguyên cũng đứng dậy và mặc quần áo. Và nửa giờ sau, đến mười giờ, Quý Dạng và Tạ Mộ Tri đã dẫn đầu đi ra ngoài.

Có những người gác cổng ở đây, nhưng trời quá lạnh vào ban đêm, bọn họ không thực sự lúc nào cũng ở đó, mà trốn đi cùng nhau dùng chậu than để sưởi ấm.

Tạ Mộ Tri chuẩn bị đến gần để gϊếŧ chết đối phương.

Quý Dạng ngăn anh lại, lấy cung tên ra.

Dùng thứ này thì thực sự là im lặng, có thể gϊếŧ chết chỉ bằng một đòn.

Và cô tình cờ có nhiều hơn một chiếc cung tên.

Hai người nhìn nhau, nhắm và bắn!

Không dừng lại, mũi tên trực tiếp cắm vào cổ đối phương, hai tên đó không thể nói chuyện, ôm chặt cổ đã bị xuyên thủng ngã xuống đất đau đớn, bọn họ thuận lợi rời đi, Lương Nguyên đi theo, nhưng sau khi rời khỏi nơi này, ông lại tách khỏi bọn họ.

Tạ Mộ Tri khẽ nói: "Chú ấy chịu trách nhiệm phát tín hiệu."

Quý Dạng gật đầu, theo tốc độ của anh đi tới tòa nhà số 16, dọc theo đường đi gặp phải người thì sẽ trực tiếp gϊếŧ chết. Chuyện này khá suôn sẻ, mặc dù giám sát ở đây rất nghiêm ngặt, nhưng cuối cùng quản lý nội bộ lại lỏng lẻo, còn chưa đến mức không thể làm gì, chỉ cần cố gắng không phát ra âm thanh thì đại khái không có vấn đề.

Băng tuyết tràn ngập tầng một, nếu muốn vào thì chỉ có thể vào từ tầng hai.

Lần này không may mắn như vậy, hai người phụ trách canh gác đã chặn hành lang, hai người chỉ có thể nhanh chóng xoay người đi vào, khi đối phương mất cảnh giác, mỗi người giữ một con tin.

"Tất cả những nhà nghiên cứu đó đang bị giam giữ ở đâu?"

Bị súng dí vào thái dương, hai người chết lặng. Cũng không phải là người có thực lực lắm, nếu không cũng phải cảnh giác. Hai tên kia không dám hét lớn, nhanh chóng chỉ lên lầu: "Tầng mười hai! Tất cả đều ở tầng mười hai!"

Câu trả lời giống nhau, ra đáp án đều nhanh chóng không chút lưỡng lự, Quý Dạng cũng không do dự nhiều, dùng tay trái tay đánh vào thái dương đối phương, người đàn ông lập tức trợn tròn mắt ngất đi.

Tạ Mộ Tri cũng làm như vậy, sau đó nhanh chóng đi lên lầu.

Một đường lên đến tầng mười hai, hai người tách ra đi gõ cửa.

Ngay sau đó có người mở cửa: "Ai?"

Thời điểm Quý Dạng mở cửa, chĩa ngay súng vào đầu ông ta. Xuyên qua ánh sáng lờ mờ, cô phát hiện người đó chính là bác sĩ đã điều trị cho Lương Nguyên lúc buổi chiều, cô sắc bén nói: "Cô Đỗ Ngọc Khanh và thầy Phó Hướng Chi đâu?"

Sắc mặt người đàn ông lúc đầu tái nhợt, khi nhận ra điều gì đó, ông ta trở nên vui mừng khôn xiết: "Cô đến đây để cứu cô Đỗ? Tôi biết họ ở trong phòng 1201! Nhưng có người ở bên cạnh để mắt đến họ, vì vậy hãy cẩn thận–"

Trước khi lời nói thốt ra, một tiếng thét hoảng loạn vang lên từ phía phòng 1201: "Có người tập kích! A–!"

Bởi vì dùng bếp than sưởi ấm thì cần mở cửa sổ để thông gió, căn phòng không kín, một tiếng hét như vậy, gần như ngay lập tức kích động toàn bộ cả khu chung cư, một số tòa nhà xung quanh truyền đến những tiếng động khác nhau.

Nhưng rất nhanh từ phía cổng căn cứ đã truyền đến một tiếng nổ.

"Kẻ thù tấn công, kẻ thù tấn công–" Ai đó hét lên qua loa.

Tạ Mộ Tri đã gϊếŧ chết người đó rồi, hai giáo sư cũng được anh một tay đỡ xuất hiện ở hành lang, hai người đều khá già, thầy thì nhỏ tuổi hơn một chút, hai người bọn họ cũng rất cao hứng, cố gắng đuổi kịp Tạ Mộ Tri rồi nhanh chóng rời đi.

Cùng lúc đó, cánh cửa của những cư dân khác lần lượt mở ra, và tất cả họ đều hào hứng nói: "Có Chính phủ không? Anh có thể đưa chúng tôi đi cùng không? Chúng tôi cũng không muốn ở lại đây!"

"Cứu tôi với, đưa tôi đi cùng, tôi chỉ là tới đây du lịch, người ta biết tôi là bác sĩ thì trực tiếp đưa tôi đến đây, cứu chúng tôi với..."

"..."

Nhận ra rằng đó có thể là một cuộc giải cứu, những người bị mắc kẹt ở đây gần một năm nay đều vội vàng, và họ lần lượt đi theo, và toàn bộ nhiệm vụ đều do Tạ Mộ Tri kiểm soát, có lẽ vì mục đích bí mật và trong trường hợp xảy ra tai nạn, rất nhiều chuyện những người khác đều không biết.

Quý Dạng vô thức nhìn anh, không biết có thể đưa nhiều người như vậy đi hay không.

Nhưng chắc chắn là tốt khi có thể đưa đi, nếu ở lại đây cũng chỉ là phục vụ nhóm rác rưởi này, quá lãng phí.

Tạ Mộ Tri gật đầu: "Nếu có thể theo kịp, cứ đi theo đi."

Quý Dạng đi tới giúp anh chia sẻ gánh nặng, hai người bọn họ mỗi người đỡ một người, những người khác cũng nhanh chóng đi theo, phần lớn bọn họ đều không muốn chuyện như vậy, trốn thoát mới là điều quan trọng nhất.

Đi được nửa đường, cũng có tiếng bom đạn ở cửa sau, đạn dược mua vào buổi chiều được bắn không chút do dự, mọi người cũng không thèm lên tiếng, có người mặc quần áo không chỉnh tề cũng vội vàng chạy tới để theo kịp tốc độ.

Khi xuống cầu thang, xung quanh đã là một đám đông.

May mắn thay, Quý Dạng và Tạ Mộ Tri biết có đủ đạn, lần đầu tiên thấy là bắn luôn vào đầu bọn chúng, bên kia còn không có thời gian để bắn súng đến cùng.

Đột phá nhóm người này, tạm thời mặt trận an toàn.

Nhưng sau khi chạy được vài bước, một nhóm người khác đuổi theo anh.

Tạ Mộ Tri thấy vậy định chuẩn bị đẩy người trong tay ra, tự mình đi ra bọc lót phía sau, nhưng Quý Dạng đã làm xong trước một bước, không nói gì, cô liếc mắt nhìn anh, sau đó trực tiếp lao người về phía người đang xông tới.

Trong giây tiếp theo, hai quả lựu đạn đã được ném ra.

"Bộp bộp!"

Thời điểm một tiếng nổ lớn vang lên, vài bóng người trực tiếp bị thổi bay ra ngoài.

Quý Dạng tiếp tục tiến về phía trước, ném lựu đạn như thể cô không cần tiền vậy, tiếng nổ vang dội xung quanh, dường như cô đã tính toán tầm nổ, nó không ảnh hưởng đến cô mà gϊếŧ chết rất nhiều kẻ thù xông tới.

Nhóm người không dám tiến lên chút nào, cửa trước và cửa sau đồng thời xảy ra tai nạn, hỏa lực không nhiều đẩy bọn họ sang bên này, như thế lại làm giảm đáng kể áp lực lên phía sau trong một thời gian.

Mọi người phía sau đều sững sờ, nhìn chằm chằm bóng dáng dưới ánh lửa, kêu lên: "?!"

"Cô gái này thật tàn nhẫn! Đến từ đoàn đội nào vậy?! ”

"Suỵt! Thật đẹp trai!"

Tạ Mộ Tri cũng chăm chú nhìn bóng dáng kia, dễ dàng ngăn cản đám người đuổi theo anh, trong mắt lóe lên một tia sáng chói lọi, sau đó nói: "Chúng ta đi trước!"

"Được rồi, chúng ta đi thôi!" Những người khác không dám trì hoãn mà tiếp tục chạy.

Đi được nửa đường, lực lượng cứu hộ đã đến: "Lối này! Xe ở đây!"

-----

Thành công ngăn cản nhóm người vội vã chạy tới, Quý Dạng không dừng lại, lập tức đi về hướng toà số 7, buổi chiều khi Kiều Quý cho người lấy pháo, cô nhận thấy hướng là ở đây.

Trung tâm toàn bộ khu chung cư là toà số 6, số 7, số 8 và số 9. Xem phương hướng thì toà số 6 và số 9 ở vị trí không đúng, tòa số 8 nói chung là nơi sinh hoạt của cấp cao, vậy vị trí lưu trữ đạn dược chắc chắn sẽ không ở trong tòa số 8 vì không an toàn để ngủ. Nhưng hẳn nó sẽ không xa.

Quả nhiên khi đến gần tòa nhà số 7 đã thấy một dòng người ổn định ra vào, tất cả đều cầm nhiều vũ khí khác nhau trong tay.

Sau khi Quý Dạng đi vòng vòng quanh đó, cô nhanh chóng thay một chiếc áo khoác tồi tàn giống như những người sống sót ở đây, dễ dàng trà trộn vào đám đông hỗn loạn, xếp hàng để nhận đạn dược, tốc độ rất nhanh, có người la lớn: "Tất cả đều xông lên cho tôi! Đầu một tên kẻ thù đổi lấy mười cân lương thực và một cân thịt!"

"Đổi đồ ăn!"

"Nhanh đưa tôi, tôi muốn đạn! Tôi muốn đổi thức ăn!"

Nhóm người này cũng bị lợi ích trước mắt làm cho bối rối, tất cả đều hét lớn.

Quý Dạng nhanh chóng xen vào: "Để tôi xếp hàng, đã lâu không ăn một bữa cơm đầy đủ rồi!"

Người bị cắt ngang đang chuẩn bị nổi giận, nhưng khi nghe thấy điều này, anh ta do dự.

Sự do dự này làm anh ta bỏ lỡ cơ hội, Quý Dạng đã đứng vững.

Những người phía trước vẫn đang tiến lên, Quý Dạng đi theo từng bước, tính toán kế hoạch tiếp theo trong khi quan sát. Điều này có chút mạo hiểm, nhưng... về mặt lý thuyết thì khả thi, vậy làm thôi!

Sau khi đến gần điểm lĩnh nhận và xác nhận vị trí của khu tồn đạn dược, cô nhanh chóng lấy ra quả lựu đạn đã được rút chốt và ném vào, "bộp bộp" hai tiếng.

Người phụ trách cấp súng và đạn dược đã không nhận ra nó là gì trong giây lát, nhưng do tiềm thức lo lắng nên đã định nhặt nó lên. Ngay trước khi chạm vào, anh ta đã nhìn thấy hình dạng đặc biệt đó.

"Vl! Có bệnh à?!!!"

Người phụ trách sợ hãi hét lên, trong phút chốc trợn to mắt, anh ta hoảng sợ muốn chạy trốn.

Nhưng có rất nhiều người xếp hàng phía sau không biết chuyện gì đang xảy ra, bọn họ cứ chen chen về phía trước, muốn lấy súng sớm hơn để gϊếŧ địch. Quý Dạng đã ném thêm vài quả lựu đạn vào phía sau đám đông.

Giây tiếp theo cô biến mất.

Một tiếng nổ lớn vang lên ở cổng, các chất nổ khác cũng lần lượt được kích nổ. Mọi người có mặt đều bị thổi bay thành từng mảnh.

Kiều Quý đứng dậy chuẩn bị kiểm tra tình hình thì nghe thấy động tĩnh siêu lớn này, mặt đất dường như bị chấn động, hắn sững sờ nhìn tòa nhà số 7, thất thanh kêu lên: "Sao tòa số 7 lại nổ?!"

Tất cả mọi người đều sửng sốt, bọn họ không dám tới gần tòa nhà số 7 chút nào.

Một vụ nổ lớn như vậy, liệu mọi thứ bên trong có nổ tung không?!

Thủ lĩnh thứ nhất và thứ hai của căn cứ bị sốc, bối rối, mặc quần áo trốn đi. Vụ nổ ở ngay bên cạnh, bọn hắn sợ rằng nếu một tòa nhà bị nổ tung, điều gì sẽ xảy ra đây?

Lúc đi ra thì thấy kho đạn phát nổ, hai mắt đột ngột tối lại, đánh vào đầu Kiều Quý: "Có chuyện gì?! Sao một kho đạn dược lại phát nổ?!!!"

-----

Bám sát thời gian, Quý Dạng, người đang mặc một lớp quần áo chống cháy nổ, xuất hiện trong sương mù dày đặc sau vụ nổ.

Khói làm ngạt thở nhưng cô đeo mặt nạ phòng độc.

Tim vẫn đập thình thịch.

Cô chưa từng chơi đùa như vậy, trực tiếp đứng ở trung tâm vụ nổ, quá mức kí©ɧ ŧɧí©ɧ rồi. Cô cũng không dám dừng lại, một vụ nổ quy mô lớn như vậy, nhóm người này nhất định sẽ không sống sót, cô liền lao thẳng vào trong đó, người trong kho đạn cũng sợ hãi khắp nơi, cũng không phát hiện có người ngoài như cô.

Lúc này, căn cứ bị tấn công khắp nơi, vũ khí thường bị tịch thu được trả ra, vì vậy cửa kho đạn dược đều mở.

Ngay khi Quý Dạng bước vào, cô đã bị bất ngờ bởi sự cậy thế hϊếp người này.

Hóa ra số hàng chúng bán cho bọn Quý Dạng chỉ như hạt cát trong sa mạc, có rất nhiều kệ trong những nhà kho này, đầy đủ các loại mìn, lựu đạn, bazooka, đạn dược... Mỗi phòng lại là một thứ khác nhau.

Chỉ riêng đạn, nhìn sơ qua đã thấy hàng trăm hộp.

Ngoài ra còn có hai nhà kho đoán là chứa đồ tốt, cửa đóng chặt, hoàn toàn không mở. Quý Dạng đã cố gắng cạy ra, nhưng không cạy được, vì vậy phải từ bỏ.

Cô không cần nhìn kỹ, thu tất cả những thứ cô có thể nhìn thấy vào không gian. Trên thực tế cô có thể nhìn thấy tất cả, nhưng phải giữ lại một số trong số chúng, mỗi nhà kho để lại hai thùng thuốc nổ, và cuối cùng đổ xăng để đảm bảo rằng có đủ xăng chảy vào hai cánh cửa chưa mở, cùng với tất cả các kho.

Sau khi xác nhận không có sai sót gì, cô chạy ra ngoài ra khỏi phạm vi dính xăng, rồi nhanh chóng thả que diêm đang cháy xuống.

"Đùng!" Với một tiếng nổ, xăng bốc cháy ngay lập tức.

Cô tăng tốc chạy ra khỏi tòa nhà.

Khi đợt nổ đầu tiên ập đến, Quý Dạng vừa chạy đến cổng, nhanh chóng ngã sang một bên và tự quăng mình vào một đống xác chết, tiến vào không gian trong chớp mắt.

"Bùm–" Âm thanh của một vụ nổ mạnh hơn gần trăm lần so với vừa rồi lại vang lên, và những người vừa muốn đến gần tòa số 7 vì vụ nổ trước đó từng người lại lần nữa chạy như bay ra xa, sợ rằng chậm một bước là bị bỏ lại ở đó.

Người ở căn cứ Cự Nhật đều nhìn cảnh tượng này trong tình trạng sụp đổ.

Tai như điếc rồi.

Cuối cùng là thần tiên nào có thể còn sống sau hai lần cho nổ tung kho đạn vậy?!

Vài lãnh đạo cấp cao của căn cứ Cự Nhật cũng rơi vào im lặng hoàn toàn.

Tất cả những vũ khí mạnh mẽ mà họ đã làm việc rất chăm chỉ để có được đã biến mất!!

Tất cả đều đã biến mất hết rồi!

"Tôi, tôi sẽ gϊếŧ bọn họ!!" Một người vô cùng tức giận, giọng nói có chút lúng túng, những người khác không dám nói gì khi tỉnh táo lại, có vài người mím môi nín cười.

Trong giây tiếp theo, người đàn ông phun ra một ngụm máu và ngã về phía sau.

Tức, tức chết rồi à?!