Không khí vừa sôi nổi bỗng chốc đông cứng lại.
Mọi người trên xe đều ngẩn ngơ, hoảng hốt nhìn cô, không biết phải làm gì. Chu Bảo Bình yếu ớt hỏi: "À, hai người mà chúng ta muốn đi cứu đây, có phải là người thân của cô không?"
Mạnh Cẩm cứng người, mím môi không nói gì.
Phùng Diệp Tinh nhìn trái nhìn phải, cũng cảm thấy không giống. Hai người là mục tiêu đó bọn họ cũng đã gặp, trong đó có một người rất nổi tiếng, đã lên truyền hình nhiều lần, trông không giống Mạnh Cẩm.
Đặc biệt là Mạnh Cẩm thực sự gầy, tuy chiều cao cũng tạm ổn nhưng khí sắc không tốt.
Gương mặt không giống sinh viên của trường nghệ thuật biểu diễn.
Nếu là do cô ta đói đến thành cái dạng này thì cũng hiểu được, nhưng mà quần áo trên người lại trông có vẻ mới, ăn còn không vui bằng Quý Dạng, cũng không thích nói, vừa mở miệng là lại châm chọc.
Cô ấy không biết tại sao Tạ Mộ Tri lại để cô ta đến đây làm gì nữa.
Đúng lúc đó, Tạ Mộ Tri không biết xuất hiện từ lúc nào, nhíu mày nhìn tất cả, trầm giọng nói: "Mạnh Cẩm, xuống đi!"
"Ôi..." Có người khẽ hít một hơi.
Tạ Mộ Tri luôn rất hiền hòa. Vốn dĩ với vẻ ngoài của anh thì đã cảm thấy có khoảng cách, nhưng bình thường cũng khá dễ gần, bỗng nhiên trở nên nghiêm túc lại còn tức giận, trông cũng thật đáng sợ.
Mạnh Cẩm cũng có chút sợ hãi, còn chán nản, dùng sức lau nước mắt, cúi đầu đi xuống.
Những người khác nhìn nhau, Lương Nguyên phá vỡ sự yên tĩnh: "Không sao, tiếp tục ăn, không cần để ý đến những chuyện này."
"Ừm."
Cuối cùng nhiều người trẻ tuổi, còn cả Chu Bảo Bình không ngừng nói chuyện, trong xe lại nhanh chóng trở nên sôi nổi, ai cũng có thể trò chuyện đôi ba câu, có vẻ như chủ đề nào cũng có thể nói.
Chẳng qua Quý Dạng vẫn không tham gia.
Mạnh Cẩm nói gì, cô đều lắng nghe, nhưng những suy đoán của người khác thì không đáng để ý. Hiện tại không có nhiệm vụ chính thức, nếu lúc nào cũng giữ cảnh giác cao độ, không biết người đó có thể kiên trì được không?
Hơn nữa, trong trường hợp người khác chưa thực sự làm tổn hại đến lợi ích của cô, Quý Dạng sẽ hoàn toàn phớt lờ.
Tận thế rồi, sống qua ngày nào hay ngày đó, cô dĩ nhiên coi việc ăn uống ngủ nghỉ là ưu tiên hàng đầu.
Những người đang trò chuyện cũng tỏ ra khâm phục.
Quả thật là người kiên cường, trong tình huống này mà vẫn giữ được vẻ mặt không đổi, không hề động đậy gì, tâm lý thật mạnh mẽ.
Ngoài Quý Dạng, còn có vài người khác cũng giữ im lặng, thậm chí còn vững vàng hơn cả cô, chắc chắn là những người có khả năng hơn. Có nhiều người lén lút quan sát.
Sau đó phát hiện bát của những người này đều có nhiều thịt hơn!
Quả nhiên là đại lão, còn có quyền lợi được chăm sóc riêng, thật ghen tị!
Cao Ngôn lén nhìn, đặc biệt là người bên cạnh anh ta, có vẻ ăn không ngon, bát đầy thịt nhưng ăn lâu rồi mà vẫn còn một nửa!
Trịnh Thiện Thành thấy người trẻ tuổi bên cạnh nhìn mình, thắc mắc một chút, rồi hiểu ra nhìn bát của mình vẫn chưa ăn hết, dùng đũa gắp mấy miếng thịt qua: "Cho cậu, ăn đi."
Cao Ngôn: ...
Tiểu soái ca bỗng đỏ mặt, muốn giải thích nhưng nhất thời không nói được, khi hồi thần lại, Trịnh Thiện Thành lại im lặng ăn, anh ta mở miệng ra rồi nhưng cũng không nỡ làm phiền thêm.
Người khác thấy vậy thì lén cười.
Khoảng năm phút sau, Tạ Mộ Tri và Mạnh Cẩm trở về, mọi người lặng lẽ quan sát, phát hiện hai người này có vẻ đã bình thường trở lại, không còn biểu cảm kỳ lạ.
Chắc hẳn đã được an ủi.
Phùng Diệp Tinh từ khi biết Quý Dạng là ân nhân cứu mạng của mình, đã gần gũi hơn rất nhiều, thấy vậy liền vô thức quay sang thì thầm với cô: "Không ngờ Tạ Mộ Tri lại khá dịu dàng, còn biết an ủi người khác nữa cơ?"
Quý Dạng đang nằm ngủ: ...
Đã nhiều năm như vậy, lần đầu tiên có một cô gái nói chuyện thì thầm với mình, không biết có nên đáp lại không, nghĩ một lúc, cuối cùng nói: "Tôi thấy thái độ của anh ấy không thể an ủi người khác đâu."
Mà là có vẻ đáng sợ, Mạnh Cẩm có thể bị dọa nên không dám làm ầm ĩ nữa.
Sau khi ăn xong, xe nhanh chóng tiếp tục chạy, tưởng rằng buổi chiều còn có thể ngủ tiếp, nhưng Tạ Mộ Tri lại bảo mọi người mở đồ dưới ghế ngồi của mình, mọi người làm theo, thấy bên trong đều là vũ khí!
Súng ngắn, đạn, lựu đạn, bom khói...
Số lượng không nhiều, nhưng loại thì rất đa dạng.
Trong xe lập tức vang lên những tiếng kêu "wow". Do bị kiểm soát, hầu hết mọi người ở đây chưa từng thấy những thứ này, trong thời gian ngắn gần như nhảy cẫng lên, Chu Bảo Bình hoảng hốt che mông nói: "Trời ơi, tôi thật sự ngồi trên mấy thứ này sao? Tôi có phúc phận gì vậy!"
"Sợ chết đi được, may mà tôi không nặng, nếu không đè nổ lựu đạn thì sao?"
Người khác: ...
Tốt lắm, cái tên ngốc này! Nếu lựu đạn dễ nổ như vậy thì đã không để ở đây rồi!
Tạ Mộ Tri cũng không nhịn được cười: "Mỗi người một khẩu súng, với những thứ khác thì lấy cái mình có thể dùng, mang theo bên người, nếu không thì đừng lấy."
Mọi người vẫn còn kích động, tay chân quơ không ngừng, nhanh chóng lấy súng, rồi lựa chọn những thứ phù hợp. Sau đó Tạ Mộ Tri giải thích cách sử dụng súng và lựu đạn, những thứ này tương đối đơn giản, nhóm người này ít nhiều cũng đã từng chạm vào những thứ tương tự, nên rất nhanh đã nắm được.
Quý Dạng cũng giống bọn họ lấy một số thứ, cầm một khẩu súng, lấy nhiều đạn, lựu đạn. Mìn cũng lấy nhiều một chút, cô có thể giấu đi, ngược lại những người khác thì khó giấu như vậy.
Cuối cùng đạn còn lại hơn nửa.
Đặc biệt là lựu đạn, mìn, không có nhiều người lấy.
Còn vài người im lặng, như Mạnh Cẩm, mỗi người đều lấy một cái, lật qua lật lại xem xét.
Cả buổi chiều cứ như vậy trôi qua trong lớp học.
Những điều này Quý Dạng đã từng nghe qua, nhưng khi nghe giảng lại, cô vẫn cố gắng giữ cho mắt mình mở to.
Chỉ là những người khác, những người mới vào thì lại rất tích cực, mỗi người đều không ngừng đặt câu hỏi. Không thể không nói câu hỏi đều rất thú vị, khiến cô cười, nhờ vậy mà cô thành công giữ mình tỉnh táo suốt cả buổi chiều.
Đi được nửa đường, cô cũng dùng ý thức để ngó xem Hy Hy trong không gian.
Hy Hy đã rất quen với môi trường ở đây, thỉnh thoảng nó lại đi tuần tra để kiểm tra trạng thái của đàn dê, sau lại ăn ăn uống uống, rồi nằm bò ra ngủ.
Đến khi nghe lời giải thích các bước nhàm chán, cô đi cắt cỏ trong không gian. Cỏ tươi được chia đều cho bò, dê và thỏ, rồi tiếp tục hy vọng rằng đám vật nuôi này sẽ làm cô ngạc nhiên.
Chỉ là Mạnh Cẩm ngồi chéo đối diện cô, dường như đang quan sát cô, ngay lập tức nhận thấy cô đang lơ mơ. Khi nhìn cô, trong ánh mắt có sự bất mãn và ghét bỏ đang tràn ra ngoài rồi.
Vào buổi chiều, qua bài giảng của Tạ Mộ Tri, Phùng Diệp Tinh và những người khác vừa choáng váng lại phấn khích, ai có thể nghĩ tới bọn họ sẽ có thể chạm vào súng trong cuộc đời này chứ?!
Sau khi nghe kiến thức lý thuyết xong, bọn họ cũng được cho trải nghiệm cảm giác của khẩu súng rỗng vài lần, đồng thời được dạy cách nhanh chóng thay băng đạn, nạp đạn, cách ngắm bắn và các vấn đề khác, cho đến năm giờ rưỡi chiều, khi xe dừng lại.
Đã đến giờ ăn tối!
Các đầu bếp nấu ăn nhanh chóng, đoán chừng họ đã bắt đầu chế biến các nguyên liệu trong xe để có thể xào ngay khi xe dừng lại, vì vậy khi Quý Dạng và những người khác nghe thấy tiếng gọi ra ăn cơm, mấy món ăn đã để nguội được một lúc.
Bữa trưa là thịt, bữa tối cũng là thịt. Thịt xông khói, khoai tây hầm, cà chua và trứng, tất cả đều là những món ăn đi kèm với cơm.
Quý Dạng không quan tâm chút nào đến việc Mạnh Cẩm phàn nàn chuyện cô quá tích cực trong việc ăn uống. Cô vẫn đi đầu, lần này Mạnh Cẩm không ở phía sau cô nữa, nhưng khi lấy cơm xong thì lại thấy cô ta ở cùng nhóm.
Hai bên liếc mắt nhìn nhau, Mạnh Cẩm lại khịt mũi lạnh lùng, quay mặt đi.
Im lặng ngầm hiểu, Quý Dạng rất hài lòng, bước nhanh lên xe để ăn.
Thời gian ăn uống chỉ có nửa giờ, bởi vì bọn họ sẽ được đưa ra bên ngoài để tập bắn mục tiêu.
Không biết là đã sớm được lên kế hoạch rồi, hay là vừa đúng lúc đυ.ng phải, nhưng cách xa nơi đậu xe là một khu rừng núi, tuyết rơi dày đã khiến khu rừng này chìm ngập, mưa băng cũng đã nghiền nát nhiều cây cối. Vì vậy ngay cả khi khu rừng núi này được bao phủ bởi một lớp "tinh thể băng bọc đường", nó vẫn trông hơi lỗ chỗ, thương tích đầy mình.
Mặc dù trời đã khuya, nhưng cả thế giới vẫn rất sáng sủa vì băng tuyết, Tạ Mộ Tri dẫn bọn họ vào sâu trong rừng: "Xem có thể tìm được chút thịy rừng gì không, nếu không thì nhắm vào cây."
"Chắc chắn có thể rồi!"
"Tôi thấy trong thời tiết này nhiều động vật hoang dã đã phải chết cóng rồi, còn những con không bị đóng băng chết thì là chết đói ấy."
"Ai biết được? Biết đâu chúng ta lại may mắn."
Kết quả, một bóng đen lóe lên, trực tiếp khiến tất cả mọi người có mặt bùng nổ, Tạ Mộ Tri lập tức bảo mọi người im lặng, đưa bọn họ đi theo, đi tới chỗ sâu trong khu rừng thì gặp được vài con thỏ rừng!
Quý Dạng cảm thấy rõ ràng hơi thở của mọi người xung quanh đều trở nên nặng nề.
Tạ Mộ Tri thấp giọng ra lệnh: "Mỗi người có ba cơ hội, đến theo thứ tự điểm danh, dùng ống giảm thanh."
"Vâng!" Những người khác cũng hạ thấp giọng.
Người đầu tiên là Lương Nguyên, có lẽ do tuổi tác đã cao chút, liên tiếp nhắm vào hai con thỏ, sau ba phát súng, trên da thỏ cũng không bị thương xíu nào, ông ấy lập tức rút lui với khuôn mặt đỏ bừng.
Tiếp theo một người khác lên.
Quý Dạng có chút lo lắng, nhìn cách thận trọng của nhóm người này trước khi bắn, nếu những con thỏ này không tìm được gì để ăn ở đây, liệu chúng có chạy trốn không?
Cô cũng nghĩ đến việc đập hai con và thêm một bữa ăn.
Chẳng mấy chốc một con khác lại chạy, vẫn không trúng. Đây là chuyện rất bình thường, trừ khi là có tài năng thiên bẩm, nếu không thì nhóm người này thật sự khó có thể săn bắn thành công ở khoảng cách xa như vậy trong khoảng thời gian ngắn.
Tạ Mộ Tri để bọn họ thử, nhưng anh chỉ muốn để bọn họ cảm nhận và biết cảm giác cầm súng là thế nào.
Không thì đến lúc cần tay chân lại lúng túng, không chừng lại khai hỏa vào bản thân tự gây sát thương.
"Tiếp." Tạ Mộ Tri nói.
Phùng Diệp Tinh đang chuẩn bị bước lên phía trước thì Mạnh Cẩm đột nhiên lên tiếng: "Để Quý Dạng lên đi, không phải cô ta nói cô ta giỏi gϊếŧ người sao? Gϊếŧ thỏ sẽ dễ dàng hơn, phải không?"
Cô ta nhìn chằm chằm vào Quý Dạng với đôi mắt sáng quắc, như thể đến cùng muốn xem tình trạng của cô là thế nào.
Tất cả mọi người đều sững sờ, Phùng Diệp Tinh do dự không biết có nên đi qua hay không.
Những người khác đều sáng mắt, thật sự rất mong chờ, chủ yếu là bởi vì mấy tân binh đầu tiên đã thất bại, đám thỏ đã chạy đi, sau vài bước nữa thì không còn hy vọng gì nữa.
Cũng có thể thực hành với một cái cây, nhưng khi thỏ biến mất rồi thì không thể có thêm thức ăn được!
Tuy nhiên, bọn họ đều biết Mạnh Cẩm có ý đồ xấu, ai cũng không dám nói gì.
Tạ Mộ Tri trực tiếp hỏi: "Cô tới sao?"
Quý Dạng cúi đầu, bước lên phía trước với một khẩu súng đã nạp đạn, sẵn sàng để ngắm bắn.
Phùng Diệp Tinh lập tức rút lui.
Ngay khi Quý Dạng đi qua, hai con thỏ gần nhất đã bắt đầu nhảy sang hướng khác, trái tim của Phùng Diệp Tinh đột nhiên bị nhấc lên, giây tiếp theo có một tiếng "bang" nhẹ, trước khi cô ấy kịp phản ứng, hai âm thanh nữa lại liên tiếp vang lên.
Và ba con thỏ trước mặt họ, từng con một ngã xuống đất.
Sau khi bắn, Quý Dạng cất súng đi, toàn bộ quá trình chỉ mất một hoặc hai phút.
Động tĩnh không lớn, tốc độ nhanh đến mức những con thỏ bên cạnh dường như còn không nhận ra, vẫn làm việc của mình tìm kiếm thức ăn ở gần đó.
Băng tuyết bao phủ quả địa cầu, có rất ít thứ để ăn, tán cây của những cây lớn do đó cũng hạ xuống. Tất cả đều bị đóng băng, lá xanh cũng bị đóng băng, nhưng vẫn sẽ còn chút gì đó để ăn.
"Oa!" Có một câu cảm thán nhỏ.
"Quá nhanh!"
"Wow, con thỏ này là của chúng ta! Đại lão trâu bò!"
Eo Phùng Diệp Tinh duỗi thẳng, cô ấy nhận Quý Dạng là ân nhân cứu mạng, tự nhiên sẽ bảo vệ cô, vì vậy cô ấy lập tức quay đầu nhìn Mạnh Cẩm: "Bây giờ cô hài lòng chưa?"
Vốn dĩ tưởng rằng Mạnh Cẩm sẽ xấu hổ bỏ chạy, dù sao chuyện này là do cô ta gây ra, nhưng không ngờ sau một khoảng thời gian ngắn ngạc nhiên, cô ta nhìn Quý Dạng với vẻ mặt phức tạp và lẩm bẩm: "Cũng được."
Đôi mắt Phùng Diệp Tinh mở to, như thể không ngờ Mạnh Cẩm lại mặt dày như thế, nói thêm: "Cũng được? Cô thì mạnh cỡ nào?! Sao cô không tới đi?"
Mạnh Cẩm đỏ mặt, có chút bực bội.
Tạ Mộ Tri đột nhiên lên tiếng: "Phùng Diệp Tinh, đến lượt cô."
Phùng Diệp Tinh im lặng, oán hận liếc nhìn Tạ Mộ Tri, hóa ra là để bảo vệ Mạnh Cẩm. Cô ấy bĩu môi, thật ra là Mạnh Cẩm đến để nâng cao lý lịch của cô ta thôi đúng không?
Quý Dạng không để ý đến những thứ này, cuộc chiến ngôn từ đấu khẩu thỉnh thoảng xảy ra thì cũng được, nhưng nếu có nhiều hơn thì thật nhàm chán. Cô đang xem khẩu súng lục. Bản thân cô đã mua rất nhiều ở nước ngoài rồi, nhưng còn những khẩu trong nước thì vẫn chưa từng dùng qua.
Mà khẩu súng này cảm giác rất tốt.
Cô mua súng ở nước ngoài nhưng khẳng định không thể mua những khẩu tốt nhất, mà hầu hết chúng đều là những mẫu được thay thế có thể bán với số lượng lớn. Nhưng hiện tại, thứ cô có trong tay có lẽ là mới, tốt hơn những gì cô từng tiếp xúc ở căn cứ trong đời trước!
Không biết khi nhiệm vụ kết thúc thì có cần trả lại thứ này không?
Cô ngẫm nghĩ bên này, bên kia Phùng Diệp Tinh cũng có hai con thỏ, một con trong số đó đã bị trúng đúng chỗ "chết thỏ". Sự giằng co hấp hối của con thỏ này đã quấy rầy những con thỏ khác, những con thỏ nhỏ lập tức tản ra chạy trốn.
Một nhóm người đang vội thất vọng, dùng cây cối làm mục tiêu luyện tập, thì lại có thêm vài con thỏ đến.
Những người còn lại càng kích động hơn, từng người lại suy nghĩ cân nhắc.
Cuối cùng kiếm về được tổng cộng 12 con thỏ.
Trong đó Mạnh Cẩm và Trịnh Thiện Thành về cơ bản mỗi người kiếm được một con, những người còn lại có độ chính xác không tồi, trừ Phùng Diệp Tinh có độ chính xác tốt nhất. Quý Dạng nhìn từ phía sau, luôn cảm thấy có vài người dường như đã được huấn luyện từ trước, tư thế bắn súng của bọn họ khá điêu luyện, so với người mới thực sự như tiểu bạch Nghiêm Thành, không biết trình cao hơn bao nhiêu.
Như thể cảm nhận được ánh mắt của Quý Dạng, Mạnh Cẩm đột nhiên nhìn qua, hai mắt nhìn nhau, rồi một nửa sự phấn khích vì săn bắn thành công trên khuôn mặt của Mạnh Cẩm biến mất, cô ta bĩu môi nhẹ rồi quay mặt đi.
Cho dù Quý Dạng mạnh mẽ, nhưng cô ta không thích cô. Vì đó rõ ràng là một nhiệm vụ rất nguy hiểm, cũng rõ ràng là sẽ có ai đó chết vì nó, nhưng cô lại không có cảm giác khẩn trương, dường như cũng không quan tâm chút nào.
*
Sau khi luyện tập với mục tiêu là thỏ, bảo đảm mọi người đều quen thuộc với quá trình bắn súng, có độ chính xác và cảm giác tay, đám người quay trở lại, khi đó đã qua ba tiếng đồng hồ.
Tất cả đều thoát khỏi sự phấn khích khi cầm súng, toàn thân kiệt sức và lạnh run.
Sau khi trở về, mấy vị đầu bếp nghe thấy động tĩnh liền ra nghênh đón nhiệt tình, phát hiện có thỏ thì ai cũng đều vô cùng vui vẻ. Thiên tai ập đến, trực tiếp khiến cho tay nghề của bọn họ bị bỏ đó, nên lập tức kéo bọn Quý Dạng đi ăn bữa tối, lẩu thỏ, thỏ nướng, thêm một ít khoai lang khoai tây các thứ.
Một nhóm thanh niên, tất cả đều có một lượng lớn thức ăn, mười con thỏ trực tiếp bị chén sạch, nhìn cảnh đó mà đầu bếp cũng cảm thấy đau lòng cho món ăn mình làm.
Vào khoảng mười hai giờ, đám người ăn uống no đủ giải quyết xong vấn đề vệ sinh sinh lý lại trở về xe tiếp tục xuất phát.
Hai tài xế phía trước thay phiên nhau lái xe, còn những người khác tiếp tục ở trong xe, mọi người đều buồn ngủ tìm một chỗ để ngả xuống.
Quý Dạng chậm một bước, nhìn trái nhìn phải, phát hiện vị trí này không đủ chỗ, nếu muốn ngủ thoải mái thì chỉ có thể dựa vào người bên cạnh, nhưng cô có chút lúng túng, cảm thấy không thích hợp lắm. Do dự một chút, cuối cùng cô quyết định tiếp tục ngủ với balo leo núi. Đột nhiên có người đến gần, cô ngập ngừng một lúc không nhúc nhích, rồi vai bị chạm vào.
Tạ Mộ Tri đứng dậy rời khỏi một vị trí rộng rãi, anh chỉ vào bên đó, nhẹ giọng nói: "Cô qua đó nghỉ ngơi đi."
Quý Dạng nhíu mày: "Anh thì sao?"
Tạ Mộ Tri đáp: "Tôi sẽ dựa vào tên này ngủ." Vừa nói, vừa chỉ vào một nam sinh bên cạnh Quý Dạng.
Quý Dạng cảm thấy khả thi, lập tức cong mắt: "Cảm ơn."
Cô trực tiếp đi qua, chỗ đã được mở rộng, vị trí này của Tạ Mộ Tri vừa vặn để cô cuộn tròn nằm xuống, có chút bực bội, nhưng so với ngồi ngủ thì đã tốt rồi.
Đặt balo trước mặt cũng có thể chặn người, miễn cho lúc ngủ mơ màng lăn xuống đất.
Quý Dạng mỉm cười mãn nguyện, nhắm mắt lại.
Đã đến giờ ngủ rồi. Đã dám làm nhiệm vụ, những người này là đồng đội, thậm chí bên cạnh còn có Tạ Mộ Tri nên không cần đề phòng, tên này thật sự cảnh giác hơn ai hết.
Tạ Mộ Tri đang ngồi ở vị trí của mình, liếc nhìn người đã nằm xuống, ý cười lướt qua mắt anh.
Luôn cảm thấy cô gái này có vẻ rất bình tĩnh khi gặp bất cứ điều gì, điều quan trọng nhất dường như là ăn và ngủ.
Tâm lý quá tốt.
-----
Sáng sớm ngày thứ hai, phần lớn lộ trình đã qua, sau khi ăn sáng, Tạ Mộ Tri dẫn đoàn người đi luyện súng lần nữa, lần này ánh sáng tốt hơn, hiệu suất của vài người cũng tốt hơn.
Quý Dạng không lãng phí thời gian và đạn dược, ngày hôm qua anh đã cho bọn họ biết rằng độ chính xác đã ổn rồi, vậy có thể trốn phía sau lười biếng.
Thuận tiện nhìn nhìn xung quanh.
Cô có chút không hiểu, bây giờ băng tuyết bao trùm đất trời, những con thỏ hôm qua đó tới từ đâu vậy?!
Đến mười giờ sáng lại xuất phát, vẫn luôn đi đến bốn giờ chiều, đến phụ cận thành phố Vân.
Sau đó, cả nhóm đổi xe.
Tạ Mộ Tri dẫn đầu, ngồi trên chiếc xe địa hình: "Quý Dạng, cô ngồi đây, Lương Nguyên, chú ngồi đây..."
Sau khi sắp xếp xong xuôi, Tạ Mộ Tri bắt đầu giao nhiệm vụ. Mọi người chia làm hai nhóm, Tạ Mộ Tri dẫn nhóm đầu tiên cải trang thành một đoàn lữ hành bình thường, đến bán hàng, hàng hóa là thành tựu mới nhất của viện nghiên cứu - khoai tây chống lạnh và khoai lang, cũng như một lượng nhỏ gạo.
Mục đích là để có được một lô súng hoặc đạn dược.
Lý do rất chính đáng, bọn họ đi buôn bán khắp nơi, vô cùng nguy hiểm, còn thường bị cướp, vì vậy cần chút đồ trấn giữ.
Thành phố Vân gần với các nước láng giềng, mà các nước láng giềng lại không cấm súng, nên có nhiều lực lượng sở hữu súng không chính thức.
Quý Dạng vừa nghe Tạ Mộ Tri vừa nhìn xung quanh, cô để ý thấy nhóm người bên ngoài đều là những người không nói nhiều trên xe trước đó, có người duy nhất lên tiếng là Mạnh Cẩm, người có cái miệng độc.
Nhìn xong quay đầu nghe nhiệm vụ của bản thân là cùng Tạ Mộ Tri giải cứu hai vị đại lão, Lương Nguyên sẽ là "chú" của bọn họ, hai người bọn họ cùng trưởng bối ra ngoài ngắm nhìn thế giới. Lương Nguyên là người cầm đầu thương hội, Phùng Diệp Tinh và những người khác là đàn em, Chu Bảo Bình chịu trách nhiệm tìm hiểu tin tức.
Bọn họ thậm chí không biết phòng thí nghiệm ở đâu.
Nhiệm vụ của nhóm người khác, bọn họ cũng không biết.
Đoán chừng là phụ trách việc tiếp ứng.
Sau khi sắp xếp xong, người đều lên xe, Chu Bảo Bình khá quen thuộc với mọi người, sau khi chia tay, anh ta đi tới chào tạm biệt đội kia.
Lúc này tâm trạng Trịnh Thiện Thành dường như đã tốt hơn rất nhiều, khi thấy Cao Ngôn đến, ông ấy vỗ vỗ vai chàng trai: "Đừng sợ, đi theo ông chủ sống thật tốt."
Cao Ngôn gật đầu thật mạnh: "Anh cũng vậy, khi nào nhiệm vụ hoàn thành, trở về căn cứ tôi sẽ mời anh ăn thịt."
Mắt Trịnh Thiện Thành hơi đỏ, nhưng vẫn mỉm cười: "Được rồi, tôi sẽ chờ."
Lúc bắt đầu đi, Quý Dạng nhìn lại.
Từ gương chiếu hậu có thể thấy rằng bọn họ đang lái một chiếc xe địa hình, và hai chiếc xe tải, tức là nhóm người thứ hai đã lái đi hai chiếc xe địa hình còn lại. Còn về cách họ và nhân viên Chính phủ được triển khai điều phối thế nào, cô cũng không rõ, đó là... Khoan đã, cô dường như nhìn thấy đạn dược đặt trên chiếc xe tải lớn lúc trước bị lấy đi?
Khi xe di chuyển về phía trước, nhóm người còn lại dần dần trở nên nhỏ hơn trong gương chiếu hậu, mọi người đều bận rộn, dường như chỉ có Mạnh Cẩm lúc nào cũng nhìn về phía này, khăn quàng cổ và kính bảo hộ che khuất khuôn mặt cô ta, không biết là có biểu cảm gì.
Sau khi xe đi được khoảng một tiếng, đến cổng vào thành phố Vân, Quý Dạng nhìn qua cửa sổ xe thấy quanh thành phố Vân dường như đã dựng lên một bức tường băng tuyết, theo như mắt thường nhìn thì, chỉ có một lối vào.
Khi xuống con đường đến lối vào này, xe đã bị chặn lại.
Như thường lệ là thu phí qua đường rồi.
Ngày nay, tình huống này quá phổ biến, trừ khi nắm đấm rất cứng, còn không thì chỉ có thể giao ra thôi. Cơ quan Chính phủ khó mà phân thân giải quyết nhiều việc cùng lúc, mà cho dù diệt một nhóm rồi thì lại có băng đảng mới xuất hiện. Dù tất cả đều tuyệt vọng, nhưng bọn họ vẫn không muốn đến căn cứ kiếm điểm, cho nên chỉ đơn giản là trốn vào rừng núi làm cường đạo như thời cổ đại.
Không thể diệt tận gốc.
Chuyện thu phí qua đường này, là do hai người trong đội ra ngoài thương lượng, vì vậy xe dừng lại, hai người lập tức cười cười đi xuống, lấy điếu thuốc đưa ra, Chu Bảo Bình cười rạng rỡ: "Người anh em, chúng tôi qua đây để làm ăn, giúp một tay nhé."
Những người qua đây cũng nhận lấy một cách thản nhiên, hút một hơi thuốc lá, nói: "Giúp thì giúp, nhưng phải xuống kiểm tra, đây là quy tắc. Không có giấy thông hành, vào trong thành phố bị phát hiện thì sẽ bị truy sát, để người của các anh xuống đi."
Chu Bảo Bình khó hiểu: "Để làm gì? Lúc trước chúng tôi đi không cần xuống xe để kiểm tra mà?"
"Còn để làm gì nữa? Tôi e rằng là vì người Chính phủ đang ở đây." Nói rồi, hắn cười đầy ẩn ý, chĩa súng trong tay về phía xe, "Hợp tác với nhau, mọi người đều dễ làm."
"Được được, tôi sẽ nói với ông chủ." Chu Bảo Bình niềm nở cười cười, quay đầu lại, tim đập điên cuồng. Chết mất, mặc dù anh ta biết thành phố Vân kiểm tra rất nghiêm ngặt những thứ này, nhưng anh ta không ngờ rằng mình chỉ mới đến cửa mà đã rơi vào trận chiến như vậy.
Lương Nguyên nghe xong sau đó nhìn Tạ Mộ Tri gật đầu, biết là nhất định phải hợp tác, do đó mở cửa xuống xe. Tạ Mộ Tri liếc mắt nhìn Quý Dạng, hai người cũng mở cửa trước của xe rồi đi xuống, người phía sau cũng xuống xe.
Mấy người gác cổng nhìn thấy liền nói, "Xin tránh đường, chúng tôi sẽ kiểm tra hàng hóa."
Mọi người cũng không trì hoãn, bọn họ tránh đường. Khi xoay người lại, Quý Dạng quét qua nhóm người, quả nhiên thấy bên trong có một người đang nhìn đánh giá bọn họ cẩn thận kỹ lưỡng. Người đó không còn trẻ, mắt tam bạch*, trông đen gầy, chỉ riêng lông mày và đôi mắt của ông ta trông đặc biệt ảm đạm.
*Là tướng mắt có ba khoảng trắng, với phần tròng trắng nhiều hơn đồng tử, thường xuất hiện ở các vị trí bên phải, trái, trên và dưới. Đây là kiểu mắt không phổ biến, tương đối ít gặp.
Dường như vài người kiểm tra xe chỉ làm làm vài cái, sau vài giây, người đang nhìn đánh giá họ gật đầu một cái, tên kia mới nhẹ giọng: "Được rồi, giao thức ăn, cầm giấy thông hành rồi đi đi."
"Hú!" Chu Bảo Bình lớn tiếng đáp: "Người anh em, anh vất vả rồi! Trong khi nói, anh ta nhét thêm vào một gói thuốc lá.
Sau khi kiểm tra, trả phí qua đường, nhận được giấy thông hành, đoàn lái xe vào thành phố rất thuận lợi. Thành phố ở đây cũng bị băng tuyết bao phủ, trông không khác gì thành phố Trường Nam, nhưng so sánh cẩn thận thì có thể thấy có rất ít người ở đây.
Xem lưu lượng người thì có thể ước tính, chắc chỉ bằng khoảng một phần hai mươi so với thành phố Trường Nam.
Mặc dù thành phố Vân luôn là một khu vực rộng lớn và dân cư thưa thớt, nhưng khi thiên tai đến, thực ra đó là vào dịp Tết Nguyên đán, nhiều người sẽ đến đây để nghỉ đông. Nhiệt độ ở đây vào mùa đông là hơn 10 độ, như một khu nghỉ mát, mà thành phố Vân còn là thủ phủ của tỉnh nữa, vì vậy nên có không ít người.
Nhìn diện mạo trạng thái của đám người đi trên đường, có thể thấy tình trạng của bọn họ không được tốt lắm.
Cũng đúng, đó là những người bình thường, sẽ không phạm tội rồi bị đưa vào trong nhà tù.
Khi đám người này nhìn thấy một chiếc xe chạy tới, phản ứng đầu tiên của họ không phải là xông vào cướp bóc như ở thành phố Trường Nam, hay cố gắng ngăn chặn đối phương cướp bóc, mà là lũ lượt né tránh.
Căn bản không dám bước về phía trước, trong mắt còn chứa đầy sự hoảng sợ.
Phùng Diệp Tinh cau mày: "Người ở đây trông gầy hơn nhiều so với người ở thành phố Trường Nam, còn ít hơn nhiều nữa."
Những người khác lần lượt gật đầu, Chu Bảo Bình khẽ nói: "Bọn họ rất sợ xe, phỏng chừng người lái xe ở đây đều không phải người tốt."
Ngay khi những lời này được nói ra, tất cả mọi người đều im lặng.
Người có thể lái xe chắc chắn là thủ lĩnh ở nơi này, tức là "vua của những ngọn núi" (Quần sơn đại vương).
Trên thực tế, nếu không có vua của những ngọn núi, sẽ không có vấn đề gì để tồn tại nếu chỉ mới một năm kể từ khi thiên tai xảy ra, khi chưa có lũ lụt.
Cũng giống như Khương Tịnh ở thành phố Trường Nam, cô ấy ở một mình với con gái vừa tròn một tuổi, vẫn có thể sống, không chỉ tiết kiệm điểm tích lũy cho mình để đi đến căn cứ, mà còn thỉnh thoảng đưa cho cô một ít ngọc. Nhưng sau này Quý Dạng không nhận không nữa mà tất cả đều được đổi lấy vật tư.
Nhưng tình hình ở đây thì khác.
Chỉ có thể nói nhóm người này quá đáng ghét, nhưng hiện tại, cơ quan Chính phủ không có khả năng làm gì vì thiên tai.
Nhìn thấy tình hình của những người sống sót bình thường ở thành phố Vân, tiếp đó trong xe rất yên tĩnh, Phùng Diệp Tinh và những người khác không có tâm trạng tốt.
Cho đến khi Tạ Mộ Tri tìm thấy một ngôi nhà trống để đỗ xe.
Sau khi xác nhận không có ai và ngôi nhà có thể ở được, Tạ Mộ Tri lái xe vào cửa, cả nhóm xuống xe, để lại hai người canh gác, còn những người khác tìm nơi sửa chữa.
Trời sắp tối, hôm qua đã không nghỉ ngơi tốt thì chắc chắn hôm nay sẽ phải ngủ ngon.
Trên xe tải có rất nhiều thứ, Quý Dạng nghe lệnh chuyển chúng xuống, tìm thấy lều, túi ngủ và chậu than bên trong... cái gì cũng có, chuẩn bị rất đầy đủ, cho nên không có gì lạ khi La lão tam nói với cô rằng cô không cần phải mang theo lều.
Lúc này, bọn họ nhất định không thể về phòng nghỉ ngơi, cho nên mọi người trực tiếp dựng lều trong phòng khách, nghỉ ngơi theo nhóm hai người, Quý Dạng và Phùng Diệp Tinh ở trong cùng lều.
Phùng Diệp Tinh cực kỳ siêng năng, cô ấy là người đầu tiên lấy chậu than, cũng là người đầu tiên nhóm lửa, cho nên không cần Quý Dạng làm gì cả: "Chị nghỉ ngơi đi, chị bị đau lưng khi ngồi suốt chặng đường rồi. Cứ nằm xuống một lúc, khi nào ăn tôi sẽ gọi chị."
Quý Dạng im lặng, thấy cô ấy kiên quyết như vậy thì cũng không muốn tranh cãi nữa, thật sự đi nằm nghỉ.
Khoảng nửa giờ sau, mũi cô từ từ ngửi thấy một mùi thơm làm người ta thèm thuồng, không thể nằm tiếp được nữa.
Ra ngoài nhìn, thấy Tạ Mộ Tri đang xào nấu gì đó.
Chu Bảo Bình thì đang nấu mì.
Quý Dạng lại gần xem, phát hiện đó là thịt băm, nồi lớn được Tạ Mộ Tri cầm thao tác rất thuần thục. Mùi thơm của thịt băm càng lúc càng quyến rũ khi cô lại gần, đặc biệt là sau khi anh thêm gia vị, đảo lên mùi hương càng đậm đà hơn!
Quý Dạng vốn không đói, buổi trưa đã ăn khá nhiều rồi, còn cả buổi chiều ngồi trên xe cũng không mệt. Vậy mà nhìn một lúc bụng đã bắt đầu phản đối, trên mặt tuy không có biểu cảm gì nhưng ánh mắt đã hoàn toàn bán đứng cô.
Kỹ năng nấu nướng của Tạ Mộ Tri thật sự rất tốt.