Tầng mười lăm
Khi Quý Dạng trở về nhà, cô mới có thời gian xem xét phần không gian mới xuất hiện.
Hai phần không gian hình vuông diện tích mười ngàn mét vuông đặt song song với nhau, trông đã rất rộng lớn.
Và ở tận cùng của bên không gian tĩnh có một hình vuông nhỏ màu xanh kích thước như hạt đậu xuất hiện, nhưng khi ý thức tiến lại gần, cô nhận ra đó không phải là một hình vuông nhỏ, mà là một cái ao rộng 10×10 mét!
Ồ, đúng rồi.
Một trăm mét vuông này, thật ra là kết quả sau khi ném bệ hoa sen ngọc vào.
Quý Dạng tưởng rằng sẽ có điều gì bất ngờ, kết quả chỉ có một con tôm nhỏ!
Cái ao này có vẻ tham ăn quá.
Trong lòng nghĩ vậy, Quý Dạng quan sát cái ao, bỗng nhận ra nước trong ao trong vắt không có bất kỳ gợn sóng nào. Nghĩ một chút, cô lấy một cái bát nhựa, múc một bát nước, rồi dùng ý thức bắt lấy hai con chim cút và hai con gà rutin trong khu chăn nuôi ra.
Hai loài này sinh sản nhanh nhất, thiếu một chút cũng không tiếc.
Cô nhốt riêng bốn con bên cạnh chỗ cây ăn quả, đặt bát nước đã đầy bên cạnh, rồi cho một ít thức ăn, quan sát trước.
Chưa cần nói đến độ mặn ngọt, trước hết phải xem có độc hay không.
Mặc dù trực giác của cô cho rằng trong không gian này sẽ không xuất hiện thứ gây hại, nhưng thận trọng một chút cũng không thừa, mà cô cũng không thiếu nước.
Xong việc này, cô lại bận rộn nghĩ cách dùng một ngàn mét vuông không gian mới xuất hiện hôm nay.
Đối với cô, một đứa trẻ đã từng trải qua nhiều khổ cực, để đất đai màu mỡ trống không thì thật là lãng phí!
Chẳng qua đã trồng đủ nhiều dược liệu rồi, cô còn chưa thể xử lý hết, vì vậy sau một hồi do dự, cô quyết định dành ra năm trăm mét vuông để gieo hạt giống cỏ. Từ nay, khu vực này sẽ chuyên trồng cỏ cho gia súc. Khu nuôi gia cầm đã được mở rộng, hiện tại mỗi không gian hoạt động đều rất lớn. Cô nhận ra đám lợn cái đã mang thai từ nửa tháng trước, trong khi bò và dê thì mang thai sớm hơn một chút.
Những chú thỏ sau vài tháng đã trưởng thành, cũng lập tức có thể có con rồi, thỏ mẹ lại sắp sinh nữa.
Tất cả đều cần ăn.
Quý Dạng trước đây đã tích trữ đủ thức ăn cho chúng nhiều năm, nhưng với sự sinh sôi nảy nở của bọn chúng lượng thức ăn sẽ tăng lên gấp bội, chắc chắn không thể chỉ dựa vào thức ăn chăn nuôi.
Dê, bò, thỏ đều có thể ăn cỏ, trong khi gà, vịt, ngỗng thì ăn nhiều ngũ cốc, còn lợn là động vật ăn tạp, ăn gì cũng được.
Vì vậy, năm trăm mét vuông đó sẽ để gieo hạt giống cỏ, chuyên nuôi bò, dê, thỏ. Năm trăm mét vuông còn lại sẽ trồng lúa để nuôi gà, vịt, ngỗng. Lại tìm cơ hội nuôi thêm tôm cá, thỉnh thoảng có thể cho chúng ăn thêm.
Biết đâu sau khi được cô chăm sóc, không gian này sẽ hình thành một chuỗi thức ăn, mà cô cũng không cần lo lắng về việc chúng ăn gì nữa.
Mọi thứ đã hoàn tất, thời gian đã đến chín giờ tối.
Nghĩ đến việc phải dậy sớm thêm một giờ vào ngày mai, Quý Dạng đã cảm thấy buồn ngủ. Tuy nhiên trước khi ngủ, cô vẫn lo lắng cho Hy Hy còn đang vô tư chơi đồ chơi. Khi cô ra ngoài, chắc chắn Hy Hy sẽ không thể theo cùng, nếu có chuyện gì xảy ra trong khi làm nhiệm vụ, cô sẽ rất đau lòng.
Cô nuôi Hy Hy là có mục đích, nhưng đã lâu rồi, tình cảm cũng gắn bó sâu sắc.
Cô không yên tâm gửi Hy Hy cho người khác chăm sóc. Để trong không gian thì an toàn, nhưng bản thân cô cũng không thích ở trong đó. Cô sợ rằng nếu để Hy Hy vào, bé chó cũng sẽ cảm thấy khó chịu. Hy Hy rất thông minh, ít nhất trong mắt cô, nó không chỉ đơn giản là một con vật, không thể đối xử với nó như những con vật nuôi khác.
Quý Dạng quyết định giao quyền lựa chọn cho Hy Hy: "Hy Hy, ngày mai chị phải ra ngoài, cưng muốn theo chị thì phải vào không gian, hay là tạm thời tách ra?"
"Ngao?" Hy Hy ngơ ngác nhìn cô, nghiêng đầu, dường như không hiểu lắm.
Đôi mắt tròn xoe chớp chớp hai cái, rồi lại tiến lại gần cô.
"Gâu!"
Quý Dạng cảm thấy đã hiểu ý nó: "Được rồi, vậy thì ở trong không gian nhé!"
"Gâu gâu!" Hy Hy vẫy đuôi, vui vẻ đáp lại hai tiếng.
Như thể nó đã hiểu.
Quý Dạng mỉm cười, an tâm đi ngủ, trước khi ngủ còn mong rằng sau khi hoàn thành nhiệm vụ lần này, nếu có thể lấp đầy cái ao nhỏ, không biết có thể xuất hiện phần không gian thứ tư ngay lập tức không nhỉ?!
Nếu là nước biển, cô có thể nuôi cá ngừ, tôm hùm, cua hoàng đế...
-----
Ngày hôm sau
Chuông báo thức đã lâu không dùng vang lên, đánh thức Quý Dạng.
Cô mở mắt ra liền thấy Hy Hy đang vẫy đuôi chạy lại, có vẻ nó cũng nhận ra chủ nhân sắp ra ngoài.
Quý Dạng xoa đầu bé chó, nghĩ một cái, Hy Hy liền biến mất và xuất hiện trong không gian.
Rào chắn cho từng loại động vật trong không gian không cao lắm, với chiều cao hiện tại của Hy Hy, nó có thể dễ dàng nhảy vào. Khi bị chủ nhân đưa đến đây, nó hơi bất ngờ, nhưng nhanh chóng nhớ ra đây là nơi nó đã từng đến, còn từng đánh dấu qua, nên cũng không hoảng hốt. Bé chó ngửi ngửi xung quanh, đánh dấu một chút ở gần chuồng dê, rồi từ từ bắt đầu khám phá không gian.
Lâu lắm không đến đây, nó nhận ra không gian đã lớn hơn rất nhiều, khắp nơi đều có cây cối và động vật, đặc biệt là số lượng vật nuôi cũng đã tăng lên nhiều.
Bản năng làm việc khiến nó đi tuần tra khắp không gian, sau đó dừng chân tại khu chăn nuôi. Nó thấy những con dê đực và dê cái đang nô đùa, rồi nó chạy lại đá vào dê đực, cúi thấp người phát ra tiếng gầm.
Con dê đực tự động tránh sang một bên.
Lúc này, Hy Hy mới hài lòng tiếp tục tuần tra lãnh thổ của chủ nhân.
Trong khi đó, ở trong phòng, Quý Dạng đang mặc đồ, nheo mắt dùng ý thức theo dõi tình hình trong không gian. Thấy Hy Hy có vẻ vui, cô cũng rất mừng, đặt bữa sáng và nước ở nơi nó có thể nhìn thấy, rồi tìm một cái ổ cho nó đặt bên cạnh.
Tuy nhiên, Hy Hy dường như thích mảnh đất đầy cỏ dại hơn. Ăn xong bữa sáng, nó nằm trên đất, vẫy đuôi trông có vẻ rất khoan khoái.
Quý Dạng yên tâm, rửa mặt xong rồi bận rộn ăn bữa sáng của bản thân.
Cô nghĩ đến việc ra ngoài thì trong thời gian ngắn sẽ không được ăn món gì ngon, nên quyết định ăn một bữa sáng như một "bữa tiệc thịnh soạn": một bát phở chua cay, hai cái bánh bao nhỏ, sủi cảo hấp, sủi cảo chiên, sủi cảo tôm, hai miếng đậu hũ và nửa cái bánh quẩy...
Sau khi ăn một lượt, bụng cô cũng đã no.
Cuối cùng là kiểm tra nhà cửa. Cô mang hầu hết mọi thứ đi, tắt lửa trong lò, thu dọn các bộ tản nhiệt, mang theo cả ắc quy. Số thức ăn dùng để che giấu qua mắt người ta cô cũng mang đi gần hết, đồ dùng trên giường cũng được thay toàn bộ, chỉ để lại một bộ cũ kỹ hơn. Và mang cả những bình ga còn sử dụng được, chỉ để lại vài khúc củi...
Cô không dám đảm bảo khi trở về căn hộ này vẫn còn nguyên vẹn, vì vậy cũng không muốn để cho kẻ trộm dễ dàng lợi dụng.
Nếu nhà có chuyện, chắc chắn Tạ Mộ Tri phải bồi thường cho cô một cái tốt hơn!
Cô hoàn toàn không hề đau lòng khi phải kiên quyết làm tới trong chuyện lớn.
Xác nhận không có điểm đáng nghi và không có lợi gì cho kẻ xấu, Quý Dạng mới bước ra ngoài với tâm trạng nhẹ nhàng.
Những ngày nằm thảnh thơi rất thoải mái, nhưng thỉnh thoảng cũng cần chút kí©ɧ ŧɧí©ɧ, nếu không sẽ trở thành cá muối. Dù có tập thể dục mỗi ngày, cô vẫn nghi ngờ bản thân có thể giảm sút kỹ năng và mất đi tính cảnh giác.
Quý Dạng vẫn lái xe motor tuyết đến.
Theo như đã hẹn, cô đến đối diện điểm trao đổi vào lúc tám giờ kém mười phút, tại nơi ở của Tạ Mộ Tri.
Nghe thấy tiếng động, trong nhà nhanh chóng có người ra đón, La lão tam cười nói: "Cô Quý đến rồi à? Ủa, bé chó lớn đâu? Không phải tôi đã hứa sẽ trông chừng cho cô sao?"
Quý Dạng dừng xe ở chỗ anh ta chỉ, lắc đầu: "Để bạn tôi trông giúp rồi, anh ấy cũng nuôi chó."
La lão tam tiếc nuối lắc đầu: "Còn tưởng sẽ được chơi với bé chó lớn của cô chứ."
Quý Dạng cười nhẹ: "Bao giờ thì đi?"
"Chúng ta đi ngay thôi, cô vào trong trước đi." La lão tam tỏ ra rất tôn trọng, có thể được lão đại mời tham gia nhiệm vụ thì chắc chắn không phải người tầm thường, vì nhiệm vụ này có độ nguy hiểm nhất định, dù Quý Dạng có tham gia vì lý do gì thì cũng đủ khiến anh ta kính phục.
Đưa cô vào trong, La lão tam nói: "Cô Quý, không biết nhà cô có người trông giữ chưa? Nếu không có thể cho tôi địa chỉ, tôi sẽ sắp xếp người đến tuần tra hai lần mỗi ngày."
Quý Dạng đang đau lòng ngôi nhà của mình, nghe vậy lập tức nói: "Địa chỉ là 1501, tòa số 9 khu chung cư Gia Phúc, phiền các anh rồi."
"Không phiền không phiền." La lão tam nhanh chóng lắc đầu, lấy giấy bút ra ghi lại địa chỉ để không bị nhầm lẫn trong việc tuần tra.
Quý Dạng đi theo La lão tam vào trong, trong nhà đã có khá nhiều người.
Nhìn qua thì có bảy nam, ba nữ, cộng thêm cô là mười một người.
Tuy nhiên, không có ai là nhân viên của Chính phủ.
Các ông trùm ở thành phố Vân đều cực kỳ ghét Chính phủ, hơn nữa họ đều là tội phạm trước thềm tận thế, nên đã có nhiều giao tiếp với Chính phủ rồi, chỉ cần nhìn dáng vẻ thôi cũng có thể nhận ra ngay. Giống như hồi đó khi Chính phủ đến điều tra vụ cầm súng của cô, cô cũng có thể nhận ra liệu đối phương có phải là nhân viên Chính phủ hay không.
Vì vậy, trong số những người tham gia hành động lần này, chắc chắn không có ai là nhân viên Chính phủ.
Thấy có người mới vào, những người ngồi đó tỏ ra khá lạnh lùng, chỉ gật đầu một cái.
Quý Dạng cũng gật đầu đáp lại.
Có vài người thì nhiệt tình hơn, chào hỏi đơn giản, Quý Dạng cũng đáp lại.
Chưa ngồi được ba phút, tiếng xe vang lên trước cửa, La lão tam ngay lập tức vào nói: "Xe đến rồi, mọi người có thể lên xe, nhớ chú ý an toàn nhé, chúc một chuyến đi bình an!"
"Cảm ơn." Quý Dạng mỉm cười, mang balo lớn lên xe.
Xe là một chiếc xe tải đã được cải tiến. Họ lên từ phía sau, vừa lên đã cảm thấy có hơi ấm ập đến. Giữa xe có lắp đặt một bếp than, than đang cháy, để đảm bảo an toàn bên ngoài còn có một tấm lưới sắt che lại, tránh để than bay ra khi xe bị xóc. Cửa sổ trời cũng được mở để thông gió.
Lúc này trong xe đã có năm người, Tạ Mộ Tri ngồi ở giữa, cùng với ba nam và một nữ.
Khi bọn họ vừa lên xe, Tạ Mộ Tri chủ động đến giúp đỡ, cho đến khi tất cả mọi người đã ngồi xuống hết, anh mới đóng cửa lại và nghiêm giọng nói: "Tiếp theo là điểm danh, ai được gọi thì trả lời có."
Nói xong, anh bắt đầu điểm danh: "Lương Nguyên."
Một người đàn ông trung niên bên cạnh Quý Dạng lập tức hô: "Có!"
"Cao Ngôn!"
"Có!"
"Lâm Huy."
"Lâm Huy..."
Sau ba lần gọi mà không ai đáp, anh tiếp tục gọi tên tiếp theo: "Quý Dạng."
"Có." Quý Dạng đáp lại.
Tạ Mộ Tri liếc nhìn cô một cái, rồi tiếp tục: "Nghiêm Thành."
"Có." Chàng trai lạnh lùng đối diện Quý Dạng lên tiếng.
Tiếp theo là: "Phùng Diệp Tinh."
"Có." Một giọng nữ đáp lại, cô ấy ngồi cạnh Nghiêm Thành.
Quý Dạng cảm thấy giọng nói này có chút quen thuộc, nhưng không nhớ ra được, nên cô quyết định bỏ qua. Cùng với Tạ Mộ Tri, tổng cộng có mười sáu người, có ba người không đến.
Đây đã được coi là một đội ngũ khá lớn.
Sau khi điểm danh xong, Tạ Mộ Tri cũng không nói thêm gì, chỉ chào tài xế phía trước, xe lập tức khởi động. Mới chạy được một phút, hình như có một tiếng gọi "Chờ chút, chờ chút", nhưng xe không dừng lại. Trong xe, mọi người nghe thấy tiếng đó chỉ lén nhìn nhau, thấy Tạ Mộ Tri không phản ứng gì, cũng giả vờ không nghe thấy.
-----
Xe đã lên đường, Tạ Mộ Tri quét mắt qua mọi người trong xe, ngữ khí đã ôn hòa hơn nhiều: "Mọi người đã lên xe này, thì cũng coi như là đồng đội rồi. Tôi sẽ tự giới thiệu trước, để tránh sau này chiến đấu bên nhau mà không biết tên nhau."
Nói xong, thấy mọi người đều hướng ánh mắt về phía mình, anh nói tiếp: "Tôi tên là Tạ Mộ Tri, các bạn có lẽ cũng đã biết chút ít, tôi làm việc trong lĩnh vực mua bán, gia đình tôi có truyền thống võ học, cả đánh cận chiến và súng ống đều có chút khả năng." Sau đó anh hỏi: "Ai muốn giới thiệu trước?"
Rất nhanh, một chàng trai trẻ giơ tay: "Để tôi để tôi." Anh ta đẩy đẩy kính, nụ cười có chút tinh nghịch: "Tên tôi là Chu Bảo Bình, nói năng lưu loát, giỏi nịnh nọt, quen biết nhanh, trách nhiệm ngoại giao của đội chúng ta sẽ giao cho tôi."
Anh ta vừa mở miệng, nhiều người đã lộ ra chút ý cười.
Không khí trong xe trở nên thoải mái hơn rất nhiều. Sau khi anh ta nói xong, người đàn ông trung niên bên cạnh cũng cười nói: "Tên tôi là Lương Nguyên, tuổi không còn trẻ, cũng làm nghề mua bán, hiện tại theo lão đại, giỏi... vẽ bánh*? Những nhân viên trước đây của tôi thường nói bánh tôi vẽ vừa thơm vừa giòn, mỗi lần ăn xong đều như được tiêm máu gà vậy."
*Vẽ ra cái bánh để nhìn cho đỡ đói. Chỉ sự tưởng tượng thiếu thực tế, cốt để lừa cho qua.
"Ha ha ha..." Một người khác cười thành tiếng, thấy mọi người nhìn về phía mình thì mặt đỏ bừng, lại có chút ngại ngùng: "À, tên tôi là Cao Ngôn, hơi nhút nhát, là một YouTuber làm chủ đề sinh tồn ngoài trời. Lúc đầu tôi chọn nghề này vì không phải giao tiếp, thích tự do một mình, ai ngờ bản thân lại thực sự có chút tài năng, khả năng thực hành rất tốt."
"Wow..." Lời anh ta khiến nhiều người chú ý, mắt Chu Bảo Bình đã có sự ngạc nhiên, vài lần muốn nói gì đó nhưng lại sợ làm gián đoạn phần giới thiệu, chỉ nhìn Cao Ngôn với ánh mắt sáng ngời.
Tiếp theo là Phùng Diệp Tinh: "Tên tôi là Phùng Diệp Tinh, vừa tốt nghiệp đại học được một năm, hiện là huấn luyện viên bắn súng, trong thời gian học đại học tôi đã tham gia khá nhiều cuộc thi bắn súng và có giành vài giải vô địch, cũng là vận động viên cấp hai quốc gia."
"Tên tôi là Nghiêm Thành." Chàng trai bên cạnh cô ấy lên tiếng: "Hiện tại đang học tiến sĩ ngành vật lý, khả năng thực hành cũng khá, sở thích cá nhân là sửa xe, độ lại một số thiết bị đơn giản."
"Học bá!" Chu Bảo Bình chẹp miệng, cuối cùng không nhịn được: "Chẳng lẽ chỉ có mình tôi là kém cỏi?!"
Đúng lúc Nghiêm Thành ngồi đối diện Quý Dạng quay sang nhìn cô, ánh mắt của Tạ Mộ Tri và những người khác cũng đồng loạt nhìn về phía cô. Do câu nói của Chu Bảo Bình, mọi người đều nhìn cô với ánh mắt đầy mong đợi.
Quý Dạng: ...
Nói thật không sai, không phải không báo mà chỉ là chưa đến thời điểm.
Cuộc đời buông thả trước đây của cô giờ cuối cùng cũng phải nhận quả báo.
May mắn là Quý Dạng có tinh thần mạnh mẽ, chắc chắn không thể nói về chuyện sống lại, vì vậy cô lạnh lùng nói: "Quý Dạng, một... tiểu thư nhà giàu ăn không ngồi rồi sống phè phỡn, giỏi - gϊếŧ người."
Cô rốt cuộc cũng hơi ngượng ngùng.
Đến nỗi do dự một lúc, nhưng vẫn dùng sở trường để bù đắp.
Vừa dứt lời, vài tiếng cười vang lên.
Tạ Mộ Tri cũng nghiêng đầu, nhưng không giấu nổi ánh mắt tươi cười của anh.
Quý Dạng giữ vẻ mặt lạnh lùng, may mà cô chưa tháo khăn quàng, chỉ lộ ra đôi mắt, cũng không có nhiều cảm xúc.
Những người khác muốn cười cũng không dám cười quá lâu.
Nhưng đột nhiên, một giọng nữ cất lên, không hài lòng nói: "Có gì buồn cười không? Không biết đây là nhiệm vụ gì à? Chẳng lẽ là con cái của lãnh đạo nào đó đến đây để khoe mẽ, còn bảo là giỏi gϊếŧ người, đã gϊếŧ được bao nhiêu người rồi?"
"Mạnh Cẩm!" Tạ Mộ Tri quát một tiếng.
Cô gái bị gọi tên run lên, bĩu môi không vui, lườm Quý Dạng, nhưng thấy ánh mắt của Tạ Mộ Tri cô ta cũng chỉ biết thu mình lại, không nói gì nữa.
Tình huống trở nên ngượng ngùng, may mà một người khác lên tiếng: "Tên tôi là Thiệu Chính Minh, cũng không có gì đặc biệt, trước đây làm trong ngành bán hàng, đi theo Lương ca."
Một cô gái mặt tròn đáng yêu cười nói: "Tên tôi là Trần Lệ, vì sở thích nên có thể đọc được khẩu hình."
"Tôi là Đào Vệ Phong..."
Cứ lần lượt giới thiệu, rất nhanh đến bốn người đã ở trên xe trước đó. Tâm trạng có vẻ không tốt, khi đến lượt cô ta chỉ nói: "Mạnh Cẩm, học diễn xuất, chưa tốt nghiệp."
"Lý Nghĩa Niên, trước đây là giáo viên."
"Trịnh Thiện Thành..."
"Khương Kiến Trung..."
Nghề nghiệp trước đó của những người này dường như không liên quan gì đến nhiệm vụ lần này, cũng không có sở trường gì đặc biệt. So với những người vừa tự giới thiệu như vận động viên bắn súng cấp hai, YouTuber sinh tồn ngoài trời, bọn họ hoàn toàn không phù hợp với nhiệm vụ này.
Quý Dạng cũng là lần đầu tiên gặp tình huống như vậy, nghi ngờ nhìn vài người một lúc, rồi lại nhìn Tạ Mộ Tri.
Người này mặc dù hợp tác với quốc gia trong bóng tối, nhưng bản chất anh cũng rất thông minh, nếu không thì sao có thể giành lợi thế trong các cuộc đàm phán với những người giàu có?
Tạ Mộ Tri nhận thấy ánh mắt của cô, mỉm cười với cô, không nói gì. Khi phần giới thiệu kết thúc, anh đã tóm tắt lại, lúc này mọi người cũng coi như quen biết, phần còn lại sẽ phụ thuộc vào sự phát triển của từng người.
Chu Bảo Bình đã di chuyển sang chỗ của YouTuber sinh tồn, trông như một fan hâm mộ đích thực. Những người khác cũng có người đang trò chuyện với nhau, nhưng đều tự động hạ giọng để không làm phiền người khác.
-----
Quý Dạng không muốn nói chuyện, hơn nữa cô thấy thời tiết lạnh nên thích hợp để ngủ.
Cô là người vào trước, tìm một chỗ gần bếp than nhất, ôm lấy ba lô của mình. Trong đó có rất nhiều vật dụng, vì vậy cô có thể hoàn toàn tựa lên đó. Tư thế này chắc chắn không thoải mái như nằm thẳng, nhưng cũng đã rất tốt.
Xe lắc lư tiến về phía trước, cô nằm như vậy, ban đầu nhắm mắt để dùng ý thức thu hoạch trứng trong không gian. Những con gia cầm này khi trưởng thành, trong điều kiện đủ thức ăn thì hầu như có thể đẻ một quả trứng mỗi ngày, trừ khi đến mùa đông là ngủ đông.
Nhưng trong không gian bốn mùa như xuân, nên mỗi sáng cô đều phải thu hoạch rất nhiều trứng.
Trong lúc thu hoạch, xe lắc lư nhẹ nhàng khiến cô dần buồn ngủ, cô quyết định thu hồi ý thức, thật sự đi ngủ.
Tạ Mộ Tri nhắm mắt nghỉ ngơi một lát, khi mở mắt ra thì thấy người bên trái đang nằm trên ba lô.
Trong xe không ai mang kính bảo hộ, nhưng cô vẫn đội mũ và quàng khăn, đầu nghiêng về phía anh, đôi mắt khép chặt, hàng mi dài tạo bóng dưới mí mắt.
Trong xe chỉ mở một ô cửa sổ, ánh sáng mờ mờ, nhưng vẫn có thể thấy làn da cô rất khỏe mạnh.
Một người trong hoàn cảnh như vậy, xa gia đình và tự mình chăm sóc bản thân tốt như thế, không thể bị xem nhẹ.
Không ngờ cô lại can đảm vậy.
Thật sự đã ngủ thϊếp đi.
Không phải nên rất cảnh giác sao?
Nhưng như vậy cũng tốt; người càng mạnh mẽ thì càng điềm tĩnh hơn. Tạ Mộ Tri khẽ mỉm cười, rồi nghĩ đến nhiệm vụ lần này, khẽ thở dài. Nói thật, anh cũng không chắc chắn lắm. Vấn đề chính là không thể sử dụng nhân viên Chính phủ, nếu không thì chẳng thể vào được khu vực thành phố Vân. Vì vậy, họ chỉ có thể tìm những người sống sót có khả năng tự sinh tồn trong thế giới này.
Nhóm người này chắc chắn có cách riêng để tồn tại.
Phần còn lại phụ thuộc vào cách anh sử dụng họ.
Chẳng hạn như Lương Nguyên, một nhà buôn thành công rực rỡ, xuất phát từ hai bàn tay trắng trước thiên tai, đã lừa dối một nhóm sinh viên đại học làm việc cho mình bằng những lời hứa hão huyền, và quan trọng là còn đưa công ty lên sàn.
Nhưng đó chỉ là một công ty game.
Sau thiên tai, mọi thứ tan biến. Để nuôi sống gia đình, ông ấy lại lừa dối một nhóm người khác để cùng làm nhà buôn, và cũng đã phát đạt. Tuy nhiên sau đó, ông bị truy sát vì xâm phạm lợi ích của một số thế lực đen, và cuối cùng được Tạ Mộ Tri thu nạp vào đội.
Ông ấy cũng là một phần quan trọng trong kế hoạch này.
Tạ Mộ Tri liếc nhìn đồng hồ, còn một giờ nữa đến giờ ăn. Nhìn người vẫn đang ngủ say, anh cũng nhắm mắt lại, nghỉ ngơi một chút để lấy lại sức.
Vào lúc mười một giờ, xe dừng lại nghỉ.
Quý Dạng cũng đã tỉnh dậy. Thực ra cô có tỉnh dậy giữa chừng vài lần, đều là vì có người chặn đường cướp bóc, nhưng bên này không có ai động vào, mọi việc cũng đều được giải quyết. Lần này tỉnh dậy cô không vội vàng đứng dậy, mà tiếp tục nằm thêm một lúc. Giấc ngủ này rất thoải mái, ngồi xe đúng là một phương pháp ru ngủ hữu hiệu, khiến cô không muốn động đậy. Mãi cho đến khi những người bên cạnh gần như đã xuống xe hết, cô mới lười biếng ngồi thẳng dậy.
Giọng nói của Tạ Mộ Tri vang lên bên tai: "Xuống đi dạo một chút, tỉnh táo lại, chiều có việc phải làm, cần phải tập trung."
"Ừm." Quý Dạng ngồi dậy.
Tư thế ngồi không đúng lắm khiến chân cô hơi tê, bước đi hơi loạng choạng, ngay lập tức cánh tay bị siết lại, Tạ Mộ Tri đã đỡ cô.
"Cảm ơn." Quý Dạng lịch sự nói, đứng thẳng người, cố gắng chịu đựng cơn tê để cử động chân tay, cảm thấy ổn hơn, cô lập tức nhanh nhẹn xuống xe, Tạ Mộ Tri cũng theo sau.
Xuống xe rồi Quý Dạng mới nhận ra xung quanh có khá nhiều người.
Có một số nhân viên hậu cần, cũng có vài người Chính phủ, dù mặc thường phục nhưng cô vẫn có thể nhận ra.
Nhóm người này chắc chắn không thể vào sâu trong thành phố Vân, có lẽ là để bảo vệ và hỗ trợ họ.
Họ có vài chiếc xe phía trước và sau, một chiếc giống xe tải của đám Quý Dạng, một chiếc xe tải nhỏ, cùng với bốn chiếc xe địa hình có khả năng bám đường cực tốt, đều đã được cải tiến để có thể chạy trên đường.
Quý Dạng nhìn qua bốn chiếc xe địa hình, cảm thấy không phải là hàng bình thường, có lẽ là xe chống đạn và chống nổ, đặc biệt là lốp xe, có thể chất lượng còn tốt hơn cả xe tải.
Xe dừng lại giữa đường, bên trái là nơi nấu ăn, bên phải là hai nhà vệ sinh tạm thời.
Quý Dạng đi vào nhà vệ sinh, trở ra đã ngửi thấy mùi thức ăn, một ông bác đang hăng say xào nấu, động tác thuần thục, có lẽ đã làm đầu bếp ít nhất năm năm.
Mười phút sau, thức ăn đã sẵn sàng: "Lại đây, ăn cơm thôi, lấy hộp cơm của mình đi."
Quý Dạng lập tức quay lại xe để lấy hộp cơm.
Đây là điều cô đã thỏa thuận trước với bản thân: nếu không tích cực trong việc ăn uống, thì việc suy nghĩ sẽ có vấn đề. Thật không may là cô chạy nhanh như vậy mà vẫn không thể giành vị trí đầu tiên, nhưng ít nhất cũng lọt vào top 10.
Lại chẳng may nữa là ngay sau lưng cô có Mạnh Cẩm. Thấy cô hăng hái như vậy, Mạnh Cẩm thoáng ngẩn ra, rồi nhăn mày tỏ vẻ không hài lòng, dường như càng khó chịu hơn.
Đầu bếp múc đồ ăn cũng rất hào phóng, đầy một cái muỗng.
Có tổng cộng hai món ăn và một bát canh, trong các món đều có thịt. Kỹ năng nấu nướng của đầu bếp khá tốt; thịt là thịt ba chỉ, hơi béo một chút, nhưng đầu bếp xào lên không hề ngấy, kết hợp với tỏi tây, ăn rất ngon.
"Đồ ăn thật tuyệt!" Nhìn thấy các món ăn, Trịnh Thiện Thành, người suốt dọc đường không nói nhiều, bất chợt thốt lên.
Đầu bếp cười khúc khích: "Không phải sao? Lão đại của chúng ta mà, chắc chắn đồ ăn phải ngon."
Trong cái lạnh tê tái, mọi người lấy đồ ăn rồi vào trong xe ăn, không màng đến việc sẽ làm xe có đầy mùi thức ăn. Quý Dạng là người đầu tiên trở về, ngồi xuống chỗ cũ, sau đó tháo khăn quàng, để lộ khuôn mặt ra rồi bắt đầu ăn.
Những người khác cũng lần lượt trở về.
-----
Trong lúc ăn, Quý Dạng nhận thấy có hai ánh mắt thường xuyên nhìn về phía mình, cô nghi ngờ quay lại hỏi: "Có chuyện gì không?"
Người kia không có ác ý, cô chỉ hỏi cho có thôi.
Bị phát hiện đang nhìn trộm, hai anh em đều đỏ mặt, Phùng Diệp Tinh vội lắc đầu, nhưng dừng lại một chút rồi nói: "Trước đây ở tòa nhà trên đường Bác Dương, chị đã cứu chúng tôi hai lần, không biết chị có nhớ không?"
Nói xong, thấy Quý Dạng ngớ ra, cô ấy cũng bật cười, nhớ lại cảnh tượng lúc đó, cảm thấy như đang lạc vào mơ hồ.
Dù chỉ mới trôi qua chưa đầy ba tháng, nhưng cảm giác như đã qua cả một thế kỷ.
Chuyện lần đó đã mở ra cánh cửa của thế giới mới cho bọn họ. Vì sự do dự của bọn họ mà Phương Lan đã thừa cơ xông vào, khiến nhiều người phải mất mạng, hai người cũng suýt nữa gặp nguy hiểm.
Nhìn Quý Dạng nhẹ nhàng tiêu diệt kẻ thù, hai người bỗng nhận ra rằng thời thế đã không còn là lúc có thể khoan dung với nhau nữa.
Hai anh em vốn đã có khả năng không tồi, nhưng là do vẫn tuân thủ pháp luật và có tiêu chuẩn đạo đức quá cao. Sau sự việc này, bọn họ cũng không còn nương tay nữa. Bọn họ không tiếp nhận ai làm bạn đồng hành, mặc dù vẫn cảm thấy có chút khó khăn, nhưng dưới sự hỗ trợ của Nghiêm Thành và trang bị vũ khí, hai người nắm tay nhau sống dễ chịu hơn trước rất nhiều.
Sau đó, căn cứ đã mở cửa, họ lập tức vào trong. Có nhiều điểm tích lũy, cuộc sống trở nên tốt đẹp, vì vậy họ được Tạ Mộ Tri tìm đến. Nghe nói là để cứu một người quan trọng, bọn họ không do dự mà tham gia ngay.
Không ngờ lại gặp được ân nhân cứu mạng ở đây.
Phùng Diệp Tinh có chút vui mừng: "Ban đầu tôi không nhận ra, nếu không phải chị ăn cơm rồi tháo khăn thì tôi cũng không đoán được đâu. Trước đây đã hứa sẽ báo đáp, nhiệm vụ xong rồi, nhất định phải cho tôi một cơ hội!"
Nghiêm Thành bên cạnh gật đầu mạnh: "Đúng vậy, cảm ơn cô."
Quý Dạng ngớ người, thì ra là vì chuyện này. Cô lúc đó chỉ muốn tự bảo vệ mình, tiện tay giải quyết vài kẻ xấu thôi. Trước thiên tai, có thể cho mấy kẻ này một cơ hội, nhưng sau thiên tai, những người như vậy sống thì chỉ là nỗi khổ của những người sống sót khác, cô không bao giờ nương tay khi gϊếŧ chóc.
Không ngờ hai anh em này lại có phúc như vậy.
Quý Dạng mím môi: "Không cần, tôi không phải để cứu người."
Phùng Diệp Tinh có phần thất vọng, còn những người xung quanh thấy vậy cũng tỏ ra tò mò, ban đầu tưởng Quý Dạng thật sự như Mạnh Cẩm nói, là đến để thêm cái lý lịch.
Nhiệm vụ có nguy hiểm, nhưng phần thưởng sau khi hoàn thành cũng không ít.
Không ngờ tới có vẻ như thật sự có năng lực.
Chu Bảo Bình là người đầu tiên hỏi: "Có chuyện gì vậy? Kể cho chúng tôi nghe đi!"
"Chỉ là..." Phùng Diệp Tinh không giấu giếm, vì đối với cô ấy, đây là một kinh nghiệm quý giá, nên đã kể lại câu chuyện.
Quý Dạng nghe thì cảm thấy ngượng ngùng, nhanh chóng ăn xong rồi lại nằm xuống ngủ. Trời đất bao la, ăn và ngủ là quan trọng nhất!
*
Trong xe, mọi người nghe xong chuyện này đều nhìn Quý Dạng với ánh mắt khác hẳn.
Gϊếŧ người đã trở nên rất phổ biến, nhưng có thể ra tay nhanh gọn, không nói một lời, và mỗi chiêu đều chí mạng, lại có một con chó lớn mạnh mẽ làm trợ thủ, thì không dễ thấy. Chưa đầy một năm sau thiên tai, nhiều người vẫn chưa thể điều chỉnh lại sau thời đại hòa bình.
Không ngạc nhiên khi cô nói mình giỏi gϊếŧ người.
Ừm...
Quả thật là rất giỏi.
Điều quan trọng nhất là sau khi gϊếŧ xong thì đi luôn, không cần chiến lợi phẩm, trong suốt quá trình không nói một câu nào.
"Wow!" Trần Lệ thốt lên, sau đó mắt sáng lên: "Lão đại! Quá mạnh! Con chó đó chắc cũng rất lợi hại, tiếc là không đem theo."
Những người khác cũng hùa theo: "Nếu chia nhóm nhiệm vụ, nhất định phải đi cùng lão đại, xin được theo chân!"
"Đúng vậy, đúng vậy, ôm đùi lão đại!"
Mọi người cười đùa trêu chọc, Quý Dạng giả vờ ngủ, không cần phải để ý, dù sao mọi người cũng không nói chuyện với cô.
Chỉ mới trêu chọc được vài câu, thì một giọng nói không hòa hợp lại cất lên: "Có gì đâu, chỉ vì cô ta có vũ khí, có thể kiếm được cung tên, gϊếŧ người thì có gì khó? Nhìn cô ta kìa, lên xe thì ngủ, xuống xe chỉ để ăn, ăn xong lại ngủ. Ngày mai sẽ vào thành phố Vân, cô ta hoàn toàn không có cảm giác gấp gáp lo lắng, có cần mài dao trước khi chiến đấu không?! Nếu nhiệm vụ này thất bại thì sao?! Cái mạng của cô ta không đủ để bù đâu!"
Mạnh Cẩm nói càng lúc càng gay gắt, giọng điệu như sắp khóc.