Các vị đại lão chuyển nhà, quả thật là cảnh tượng tất cả mọi người cùng vây xem.
Trong những ngày này, mỗi khi ra ngoài, Quý Dạng đều nghe thấy người ta bàn tán về chuyện hôm nay ai chuyển nhà, trước thiên tai, họ xếp thứ hạng bao nhiêu trong bảng xếp hạng triệu phú. Bây giờ vẫn còn nhiều tài sản như vậy, giống như các gia đình thời xưa đưa con gái về nhà chồng với sính lễ đồ sộ, hàng hóa xếp hàng dài đến mức không thể nhìn thấy điểm kết thúc.
Cũng có người liều lĩnh chạy lên cướp, ban đầu thật sự đã cướp được một ít vật tư.
Nhưng trong quá trình chuyển nhà, nhóm người này đã thuê không ít trợ giúp, và Chính phủ cũng cử người đến nữa, nên sau khi cướp xong, mấy kẻ này chưa chạy xa thì đã bị bắt lại, hai tên cướp bị xử án tử hình ngay tại chỗ, những tên còn lại thì bị bắt đi đào than. Nên những kẻ khác đang có ý định cướp cũng không dám hành động, chỉ biết đứng nhìn đống vật tư mà thèm thuồng.
Quý Dạng cũng tham gia vào đám đông, hòa mình vào đám người đang xem, nhưng cái lần cô xem thì không có ai gây ra bất kỳ rắc rối nào.
Cơn sốt chuyển nhà thật ồn ào náo nhiệt, xem xong rồi, cô đến điểm trao đổi để tìm La lão tam, nghe nói hai chiếc xe của mình rất được ưa chuộng, nhưng...
La lão tam gãi đầu: "Một chiếc đã bán rồi, đây là những viên ngọc mà cô cần."
Quý Dạng nhận lấy chiếc hộp gỗ mà anh ta đưa. Hộp được làm từ chất liệu gỗ cao cấp, rất đẹp, mở ra xem là có thể thấy những viên ngọc bên trong lóe sáng, mỗi viên đều có giá trị lên tới hàng triệu trước thiên tai.
Tổng cộng có năm viên, hai viên ngọc Phật, một viên ngọc Quan Âm, một chiếc vòng ngọc và một chiếc trâm ngọc.
Quý Dạng rất hài lòng, đến mức nghĩ rằng mình sắp phải cho không gian ăn những thứ này, cảm thấy thật lãng phí.
Ngoài chất lượng, tay nghề cũng thật xuất sắc!
Cô thậm chí có chút không nỡ.
La lão tam thấy cô hài lòng, trong lòng cũng nhẹ nhõm, nói: "Còn một chiếc nữa, đang phân vân nên muốn hỏi ý kiến của cô. Đối phương muốn mua hai chiếc xe, sẵn sàng đổi ba viên đá thô chưa mài, trong đó có hai viên ngọc hoàng đế màu lục và một viên màu tím, kích thước khoảng... bằng nắm tay, viên tím nhỏ hơn, chỉ cỡ nửa lòng bàn tay thôi."
Anh ta chỉ ra kích thước, rồi nói: "Lão đại bảo tôi hỏi cô có còn nữa không? Nếu có thì họ muốn lấy cả hai chiếc luôn, nếu không thì họ cũng sẽ thu mua. Nhưng nếu cô muốn sau này mới đổi, giá chắc chắn sẽ tăng một chút. Bởi vì họ có nhiều hàng, lại vừa chậm hơn một bước so với người khác, không có đủ phương tiện vận chuyển, nếu không chắc chắn đã không bán ra."
Mắt Quý Dạng sáng lên, hai loại này đều là những thứ mà không gian yêu thích. Trước đây, khi cô đi đổ thạch đã tìm thấy được vài viên như thế, nhưng không dám để ai cắt ra, chỉ ném vào không gian để tránh thu hút sự chú ý.
Cô quyết đoán gật đầu: "Được, tôi sẽ lấy, anh đợi một chút, tôi đi lấy thêm một chiếc xe."
La lão tam không hề bất ngờ khi cô đồng ý, cười nói: "Được, nhanh lên nhé, tôi sẽ đi báo với ông chủ."
Quý Dạng cũng mong chờ xem không gian sẽ ăn những viên ngọc này rồi biến hóa như thế nào. Trước đây khi ăn xong là nó sẽ được mở rộng theo đơn vị hàng ngàn, vì vậy cô nhanh chóng leo lên chiếc xe motor yêu thích, phóng đi như tên bắn.
Cô lái xe đến một nơi xa khỏi trung tâm thành phố, tìm một ngôi nhà trống để ẩn nấp, lấy ra một chiếc xe motor mới và nhanh chóng quay lại. Có chỗ cho Hy Hy ngồi, cô không cần phải giảm tốc độ, trực tiếp tăng tốc lên mức tối đa mà mình có thể lái. Dù chạy rất nhanh, cuối cùng cũng mất nửa giờ về đến điểm trao đổi.
La lão tam nghe thấy tiếng động liền bước đến, thấy có thêm một chiếc xe mới tinh, lập tức vui mừng: "Tôi sẽ mang qua kiểm hàng trước."
"Ừ." Quý Dạng gật đầu.
La lão tam không để cô phải chờ ngoài trời, mời cô vào một căn phòng bên cạnh điểm trao đổi, rót cho cô một cốc nước nóng: "Ngồi một lát, sẽ xong ngay thôi."
Trong phòng có bếp than, còn có rất nhiều vật phẩm, những người giao hàng qua lại thấy cô, dường như đều biết cô còn gật đầu cười cười, nhưng không ai đến bắt chuyện.
Quý Dạng cũng không cảm thấy ngại ngùng, lười biếng nằm trên sofa, Hy Hy nằm gọn dưới chân cô, cả hai đều cực kỳ thoải mái.
Khi Tạ Mộ Tri dẫn người vào, cảnh tượng đập vào mắt anh chính là như vậy.
Anh nhướn mày: "Cô Quý."
Quý Dạng đang trong trạng thái thoải mái, vừa nghe thấy giọng nói đó liền vô thức đứng dậy, nhìn thấy Tạ Mộ Tri và La lão tam có chút ngạc nhiên, cô tự nhiên mỉm cười: "Tạ tiên sinh."
Cô thấy hai người đều đang có vẻ vui vẻ, chắc chắn ngoài ba viên đá thô bọn họ còn ăn được không ít đồ tốt từ người kia, xem khóe miệng vô thức nhếch lên như cười kìa.
Quả thực tâm trạng Tạ Mộ Tri rất tốt, anh nhanh chóng để La lão tam đưa hộp cho cô: "Đây là của cô."
Quý Dạng nhận lấy, mở ra xem. Sự xuất hiện của thiên tai không làm cho những báu vật này bị dính bụi bặm, có vẻ như chủ nhân cũ vẫn rất yêu quý nó, dù chỉ là đá thô nhưng vẫn trong suốt và rực rỡ, thật khiến người ta phải ngạc nhiên.
Cô đưa tay chạm vào một viên.
Nhiệt độ nơi xương quai xanh đột ngột tăng cao.
Quý Dạng đóng nắp lại, nhét vào túi: "Giao dịch kết thúc, hẹn gặp lại."
Cô không chút lưu luyến.
Hy Hy cũng nhanh chóng theo sau, vui vẻ vẫy đuôi.
Ra ngoài chơi đủ rồi, đã đến lúc về nhà.
Mắt Tạ Mộ Tri có phần hơi tối lại: "Cô Quý thật sự không cân nhắc gia nhập với chúng tôi sao? Giao dịch cho nhân viên nội bộ, chúng tôi sẽ không thu tiền hoa hồng đâu."
Quý Dạng vẫn lắc đầu: "Tạ tiên sinh, sự nghiệp của anh lớn như vậy, chắc chắn có nhiều người giỏi muốn làm việc với anh, còn tôi không tham gia đâu."
Cô mỉm cười, vượt qua hai người rồi rời đi.
La lão tam không hiểu: "Lão đại, anh rất đánh giá cao cô Quý sao?”
Tạ Mộ Tri gật đầu, đồng thời nói: "Tôi luôn cảm thấy cô ấy có mối quan hệ nào đó với chú hay bác của tôi?"
La lão tam mở to mắt: "Hả? Tôi chưa từng nghe nói đến việc chú Tạ có con riêng."
Tạ Mộ Tri nhìn sang với vẻ lạnh lùng: "Tôi nói là mối quan hệ!"
La lão tam lập tức im bặt.
Tạ Mộ Tri đột nhiên hỏi: "Trước đây anh có từng giấu tiền riêng không?"
La lão tam lập tức nhảy lên phủ nhận: "Không! Sao tôi có thể giấu tiền riêng chứ? Vợ tôi quản lý nghiêm ngặt lắm!"
Tạ Mộ Tri cười: "Càng phản bác quyết liệt, chắc chắn là càng có vấn đề."
La lão tam: ...
Anh ta không dám nói gì thêm, thấy một người đang chuyển hàng, liền nhanh chóng chạy đến giúp, nhân tiện chuồn đi.
-----
Quý Dạng không thể chờ đợi để trở về.
Trong tòa nhà vô cùng náo nhiệt, lúc trước cửa nhà nào cũng đóng chặt, giờ đây lại cứ vài nhà cùng túm tụm bàn về việc chuyển nhà.
Quý Dạng trở về vừa lúc đi ngang qua, ngay lập tức những người này im lặng không dám nói, cho đến khi cô đi rồi.
Mới có người nhỏ giọng nói: "Cô ấy lại mang theo cái túi lớn, trông căng phồng, chắc lại kiếm được không ít đồ tốt, giỏi thật đó."
"Đúng vậy, nếu con trai tôi cũng có khả năng như thế thì tốt biết mấy."
"..."
Quý Dạng nhanh chóng không còn nghe thấy được những lời thì thầm đó nữa, đến tầng mười lăm, mở cửa vào nhà, cô lập tức cho cả cái ba lô vào không gian, không cần mở ra, không gian tự động ăn luôn ngọc thạch.
Sau đó, cô thấy mảnh đất đã được quy hoạch rất tốt trước mặt, giờ lại xuất hiện thêm một khoảng đất rộng lớn.
Lần này, cô có thêm ba ngàn tám trăm năm mươi mét vuông đất!
Do ba chiếc xe motor tuyết mang lại.
Số lượng ít nhưng chất lượng cao, trực tiếp mở rộng đất theo đơn vị ngàn.
Tính đến hiện tại, cô đã có bảy ngàn hai trăm mét vuông đất.
Thấy con số này, Quý Dạng đột nhiên có một linh cảm, có thể giới hạn của đất sẽ là mười ngàn mét vuông, vậy sau khi đạt đến mức đó thì sao?
Liệu có nước không?
Cô thực sự rất mong đợi điều này.
Bản thân Quý Dạng thật ra không thiếu nước, lúc trước cô đã tích trữ ở nước ngoài nước khoáng, nước đóng chai, còn có nhiều bể chứa nước đầy ắp, trong thời gian rảnh rỗi cô còn thu thập đủ nhiều tuyết và nước đá, hoàn toàn đủ cho cuộc sống bình thường cả đời.
Nhưng nếu có nguồn nước, vẫn sẽ khác.
Không gian tĩnh có thể trữ mọi thứ, nhưng chỉ có những gì "sinh ra" mới là vô hạn thực sự.
Giống như việc cô có nỗi lo lắng về đạn dược, dù đã tích trữ đủ, chỉ cần dùng mà không cần thu thập nữa, nhưng sâu trong lòng vẫn luôn có chút không hài lòng, có lẽ đó là lòng tham của con người.
Vì vậy, Quý Dạng càng mong chờ rằng tiếp theo sẽ có nguồn nước ngọt xuất hiện trong không gian.
Hy vọng sẽ sớm có.
Như vậy, cô có thể nuôi thêm cá tôm ở trong đó.
Chẳng qua có vẻ như cô chưa từng mua thức ăn cho cá tôm, không biết liệu chúng có thể tự hình thành một chuỗi sinh thái hay không?
Quý Dạng suy nghĩ đủ thứ, nhưng chủ yếu là mơ mộng. Hiện tại, thứ cô cần đối mặt là mảnh đất trống gần bốn nghìn mét vuông vừa mới tăng thêm, nghĩ xem có thể dùng để làm gì.
Diện tích đất này lớn hơn nhiều so với trước đây!
Sau khi suy nghĩ kỹ, cuối cùng cô quyết định chia thành ba phần. Phần còn lại là 850 mét vuông sẽ được dùng để trồng các loại rau. Quý Dạng không quá bận tâm đến loại rau cụ thể, chỉ đơn giản là chọn mỗi loại một ít, rải lên đất, sau đó dùng cào lấp hạt giống lại, rồi tưới chút nước, coi như đã hoàn thành việc sử dụng mảnh đất này.
Tiếp theo, cô sẽ dùng 1000 mét vuông để trồng khoai tây và khoai lang. Hai loại này sẽ trở thành thực phẩm chủ yếu cho phần lớn những người sống sót trong tương lai, có năng suất cao và tương đối dễ trồng, tất nhiên là loại đã được cải thiện bởi các chuyên gia.
Nếu không được cải thiện, trồng sẽ rất khó khăn, quá lạnh hoặc quá nóng sẽ khiến chúng khó sống.
Trong hai mùa này có mưa bão lũ lụt, trong thời gian đó tất cả các cánh đồng đều bị ngập, việc trồng trọt chỉ có thể diễn ra trong nhà. May mắn là các chuyên gia đủ tài năng, nếu không thì nạn đói đã xảy ra từ lâu.
Hơn nữa, vào thời điểm này, môi trường vẫn tương đối thân thiện, còn cho nhân loại một chút thời gian thở, ít nhất cũng có thể trồng được cây.
Khi nhiệt độ quá cao, đất đai nứt nẻ, thiếu nước đến mức cực đoan, nguồn nước để tưới cho cây cũng phải tiết kiệm. Nhiều người phải ăn chuột và gián, kết quả là bị bệnh rồi chết, còn những người còn sống thì trở thành vật mang virus, đến khi nhiệt độ giảm xuống, họ lại trở thành nguồn lây nhiễm, cuối cùng là cả đám cùng chết...
Cuối cùng, với 2000 mét vuông còn lại, đương nhiên vẫn dùng để trồng dược liệu.
Lúc trồng thì còn tốt, chỉ cần hơi tốn sức là ổn. Nhưng khi thu hoạch thì không như vậy.
Trong đợt trồng đầu tiên, có một loại dược liệu đã chín, lẽ ra sau khi thu hoạch chỉ cần đưa vào không gian là xong, nhưng Quý Dạng lại nghĩ đến việc trao đổi, không thể nào mang những loại dược liệu còn mang mùi đất đi giao dịch được.
Vì vậy cô cũng phải tự học cách bào chế những dược liệu này.
May mắn thay, mỗi loại dược liệu đều có hướng dẫn cách bào chế, Quý Dạng chỉ cần tìm ra rồi làm theo là được.
Vốn dĩ đang rảnh rỗi, cô cũng coi như tích lũy thêm chút kiến thức y học, chuẩn bị cho mọi tình huống.
Mới vừa hoàn thành đợt này, lại có đợt tiếp theo phải thu hoạch, cô cũng phải tiếp tục bận rộn. Đến nỗi mỗi ngày đều phải dành ra một giờ trong không gian để làm việc. Khi đợt dược liệu kia cũng thu hoạch thì thời gian ở trong đó sẽ càng dài hơn.
Nhưng không thể không nói, sau những ngày bận rộn, nhìn thấy số dược liệu trên kệ dược liệu trong không gian dần dần nhiều lên, mỗi lần lại nhiều thêm vài bao, cô cũng cảm thấy hứng khởi. Không gian thực sự thỏa mãn tâm lý thích tích trữ của cô!
Tóm lại, đúng là vừa đau khổ vừa vui vẻ.
*
Cơn sốt di cư của các đại lão cuối cùng cũng lắng xuống sau nửa tháng.
Có lẽ là công việc bận rộn, cũng không có người nào tới quấy rầy Quý Dạng, cô an yên tận hưởng cuộc sống nhỏ bé của mình. Thời gian lặng lẽ trôi qua, đến tháng mười hai, căn cứ cuối cùng cũng công bố rằng tất cả công dân đủ điều kiện đều có thể vào ở.
Điều kiện dĩ nhiên là không phạm tội; những kẻ vi phạm sẽ không vào được căn cứ mà chỉ có thể vào các mỏ than, mỏ khoáng sản, làm công việc nặng nhọc mà không được trả lương.
Ngoài ra, mỗi người dân bình thường cần nộp hai trăm điểm tích lũy làm phí vào cửa; trẻ em dưới mười bốn tuổi chỉ cần một trăm điểm, còn trẻ em dưới sáu tuổi thì không cần nộp điểm.
Hai trăm điểm này, nói nhiều thì cũng không nhiều, chỉ cần chăm chỉ một chút trong thời gian này để thu thập vật tư đổi điểm là hoàn toàn khả thi. Nhưng có những người lười biếng, sợ lạnh không muốn ra ngoài, vậy khó khăn rồi.
Nên trong thời gian này, không ít người sống sót lại phàn nàn, mắng chửi Chính phủ, mắng chửi gia đình và cả những người sống sót khác, ai cũng bị lôi ra chửi bới.
Cùng với thông báo vào căn cứ, một chính sách cũ mà mới cũng xuất hiện - thời kỳ tem phiếu đã trở lại.
Tài nguyên có hạn, nhưng đã qua bao nhiêu thiên tai, nhiều người không thể kiềm chế ý muốn tích trữ lương thực, từ sớm đã áp dụng chính sách hạn chế mua sắm. Tuy nhiên, trong hoàn cảnh hiện tại, khi mạng lưới chưa khôi phục, vẫn còn nhiều lỗ hổng. Để tiết kiệm công việc và tạo ra thêm người để xây dựng căn cứ và thu gom tài nguyên, Chính phủ đã tái áp dụng kế hoạch tem phiếu, cứ mười ngày sẽ phát một lần. Từ giờ trở đi, mua lương thực phải dùng tem lương thực, mua nước phải dùng tem nước, mua thịt phải dùng tem thịt.
Tuy nhiên, những tem phiếu này chỉ đảm bảo rằng mỗi người không chết đói, còn ăn no thì là điều không thể, thậm chí ngay cả việc ăn đủ cũng rất khó khăn.
Do đó, để có nhiều tem hơn, mọi người cần tham gia làm việc tại căn cứ, và càng làm việc thì sẽ càng nhận được nhiều tem.
Một loạt các chính sách đã được đưa ra sau sự bàn bạc giữa vô số các đại lão, khi thực hiện thật sự thì đã rất hoàn thiện, chỉ còn một vài chỗ cần bổ sung thêm.
Điều này trong đời trước cũng không có.
Sự khác biệt chủ yếu là ở chỗ, trong đời trước, mọi người tin rằng thiên tai sẽ nhanh chóng sớm qua đi. Đến khi nhận ra điều đó là không thể, thì đã không còn cần đến tem phiếu nữa, vì tài nguyên cơ bản gần như đã cạn kiệt.
Khi các chính sách được đưa ra, căn cứ trở thành chủ đề mà mọi người thường bàn tán.
Vào thời điểm này, để kiếm đủ vật tư vào căn cứ, mọi người đều nghĩ ra đủ cách.
Tại nhà của Quý Dạng, có không ít người đến cầu xin, hy vọng cô có thể rộng lòng giúp đỡ, đưa họ đi làm kiếm điểm hoặc cho họ chút vật tư, trong một thời gian dài dường như bọn họ đều đã quên đi danh hiệu "ác quỷ" của cô.
Do đó cô quyết định phải để họ có thể nhớ thật kỹ thật lâu.
Những kẻ dám tìm đến cửa nhà cô, đều bị gãy chân quay về.
Sau khi đập gãy chân hai người, những người còn lại lập tức không dám tiếp tục, trực tiếp chạy luôn.
Hai ngày yên tĩnh trôi qua, Quý Dạng lại đến điểm trao đổi.
Giờ đây, cô đã quen với việc đến đó mỗi nửa tháng, mỗi lần La lão tam đều sẽ đưa cô những viên ngọc chất lượng tốt hơn. Nhờ vào hai lần trước, không gian của cô đã đạt tới chín nghìn mét vuông.
Lần này, La lão tam cũng không ngoại lệ, anh ta đưa cho cô những viên ngọc chất lượng hơn, trọng lượng cũng nhiều hơn.
Khi nhận được ngọc mới, Quý Dạng tiện tay bỏ vào không gian, lần này không gian lại mở rộng, không ngoài dự đoán, đạt tới giới hạn một nghìn mét vuông!
Ý thức của cô đảo qua không gian, đang định thu hồi lại thì bỗng dưng khựng một cái.
Một mảng màu xanh nhạt xuất hiện ở bên rìa không gian tĩnh.
So với một nghìn mét vuông của không gian trồng trọt và không gian tĩnh, nó có vẻ nhỏ bé, thậm chí có phần không nổi bật, nhưng một khi đã để ý, thì không thể nào không chú ý đến màu sắc khác biệt.
Đó là một cái ao!
Cô không biết đó là nước ngọt hay nước biển!
Tim Quý Dạng đập nhanh, cô không thể chờ đợi để trở về kiểm tra.
Nhưng khi cô định quay đi, La lão tam lại gọi lại: "Cô Quý, lão đại của chúng tôi có chuyện cần gặp cô."
Quý Dạng do dự một chút.
La lão tam nhận ra cô muốn rời đi, lập tức nói: "Nhanh thôi, tối đa mười phút."
"Đi thôi." Quý Dạng không từ chối.
Nếu Tạ Mộ Tri tìm cô, có lẽ là việc liên quan đến ngọc? Chuyện không quá phức tạp, sau lần thứ hai từ chối lời mời, khi cô đến đổi ngọc cũng có lại gặp anh, nhưng anh không nhắc lại chuyện đó mà chỉ gật đầu chào rồi rời đi.
Vì vậy, ngoài ngọc ra, giữa hai người chắc hẳn không có chủ đề nào khác.
La lão tam thấy cô đồng ý, lập tức dẫn cô vào.
Trước chỗ điểm trao đổi bọn họ tụ tập hiện tại là một tòa nhà ở phía đối diện, tầng một là nơi lưu trữ hàng hóa, tầng hai và ba thì cô không rõ, chỉ đến tầng năm mới tới được chỗ ở của Tạ Mộ Tri.
Đúng vậy, là chỗ ở.
Khi bước vào, Quý Dạng cảm thấy nơi này không giống như một văn phòng, mà giống như một ngôi nhà bình thường hơn, không khí rất ấm cúng, đặc biệt là cạnh bàn ăn, Tạ Mộ Tri đang ăn cơm.
Thường ngày là một đại soái ca điển trai lịch thiệp, lúc ăn lại ăn ngấu ăn nghiến, mới lộ ra vài phần thô lỗ.
Chẳng qua đồ ăn cũng khá ngon.
Đó là những món ăn gia đình bình thường như khoai tây xào chua cay và cà tím, nhưng lại làm người ta thấy thèm.
La lão tam lên tiếng trước: "Lão đại, cô Quý đến rồi."
"Ừ." Tạ Mộ Tri trả lời, rồi tranh thủ chào Quý Dạng: "Cô cứ tự nhiên, sáng nay tôi họp cả buổi, giờ mới có thời gian ăn cơm, sắp xong rồi."
Quý Dạng lắc đầu: "Không sao, ăn uống quan trọng hơn."
Trong thời buổi thiên tai như thế, bao nhiêu người còn không đủ ăn, nên việc ăn uống đối với cô cũng là điều rất quan trọng.
Tạ Mộ Tri không khách khí, tiếp tục ăn, chỉ là động tác nhanh hơn. La lão tam thấy còn lại một ít món, lập tức cười nói: "Lão đại, còn cơm không? Ngửi mùi món ăn anh làm, bụng tôi vừa ăn xong lại thấy đói."
Tạ Mộ Tri không ngạc nhiên: "Còn một chút, vừa đủ để ăn xong rồi rửa bát."
"Không vấn đề!" La lão tam vui vẻ đi lấy cơm, còn không quên khoe với Quý Dạng: "Lão đại nấu ăn ngon lắm! Kỹ năng bếp núc tuyệt đỉnh, món ăn của tiệm ăn bên ngoài nào anh ấy thử qua là có thể làm ngay, món thịt kho tàu ngon nhất, rồi tôm càng nữa... tiếc là giờ không có mà ăn."
Quý Dạng: "..."
Cô nhìn La lão tam đang ăn mà không khỏi ghen tị.
Nếu cô có được trù nghệ như vậy, có cần phải để trong không gian nhiều nguyên liệu mà giờ vẫn phải ăn đồ dự trữ không?!
Tạ Mộ Tri đã ăn xong, lau miệng rồi rời bàn, lại trở nên đẹp trai tao nhã.
Trong nhà có bếp than, nhiệt độ không lạnh như bên ngoài, anh mặc ít hơn, không đeo khăn quàng hay đội mũ, tóc ngắn gọn gàng làm lộ rõ toàn bộ gương mặt, với những đường nét sắc cạnh và gương mặt anh tuấn, tạo thành một vẻ đẹp hoàn hảo.
Có lẽ vì lâu không tiếp xúc ánh nắng, làn da anh đặc biệt trắng, người lại cao ráo với tỉ lệ cơ thể xuất sắc, đứng trước mọi người, đúng là mẫu người vừa dễ thương vừa mạnh mẽ* bề ngoài đẹp mã tính cách tốt trong truyện BG.
*=.= Tác giả dùng cụm 又奶又狼, tui có tra, cũng hơi hiểu hiểu đó (hiểu đúng không ta?) nhưng mà không biết nên dùng cụm từ gì để miêu tả. Nó là kiểu để chỉ một người vừa thế này vừa thế kia, vừa ngoan ngoan đáng yêu mềm mỏng như em trai lại vừa có cá tính quyết đoán...? Ui chắc thế, ai biết thì góp ý cho tui với ha!
Quý Dạng lén nhìn anh, cảm thấy so với lúc cô quen biết trong đời trước thì trông anh lại càng trắng hơn.
Thời điểm đó cực nóng đã tới một thời gian dài, ít ai còn giữ được làn da trắng sáng.
Ánh mắt đánh giá không mấy nổi bật, nhưng Tạ Mộ Tri vẫn nhận ra. Anh sớm đã quen rồi nên chẳng hề để tâm. Đôi chân dài đi ba bước trực tiếp bước tới ngồi xuống trước mặt Quý Dạng: "Xin lỗi, thời gian hơi gấp, nên chỉ có thể mời cô qua đây lúc này. Tôi có một nhiệm vụ, là đến thành phố Vân, muốn hỏi cô có nhận không, đây là thù lao."
Nói rồi lấy một chiếc hộp ra từ ngăn kéo.
Quý Dạng nhìn vào trong hộp, thấy bên trong là một viên ngọc Lão Khanh trong suốt, được khắc thành hình hoa sen. Rõ ràng là tác phẩm của một nghệ nhân tài ba, hoa sen trông rất đẹp.
Sau đó, anh mở hộp thứ hai, là Quan Âm bằng ngọc, vừa vặn với đế hoa sen ngọc.
"Đó là tiền đặt cọc, còn đây là tiền thù lao." Tạ Mộ Tri nói xong, trong lòng Quý Dạng bỗng xao động.
Nếu cầm thứ này về tay, vậy không phải ao nhỏ của cô mắt thấy sẽ đạt được đến một ngàn mét vuông sao!
Nhưng Quý Dạng hiểu rõ, đồ tốt luôn đi kèm với cái giá đắt. Cô cảnh giác nhìn đối phương.
Giọng nói Tạ Mộ Tri trầm thấp, từ tốn giải thích nhiệm vụ: "Chính phủ dự đoán rằng trong khoảng ba đến bốn tháng tới sẽ có sự nóng lên. Nếu điều đó xảy ra, tuyết tan chảy, rất có thể sẽ dẫn đến lũ lụt. Hiện tại, rất nhiều thi thể đang bị đóng băng, không thể xử lý hết.
Còn sẽ có nguy cơ bùng phát dịch bệnh. Kể từ khi thiên tai xảy ra, Chính phủ đã lôi kéo nhiều tài năng, nhưng một số người đã mất liên lạc. Đến hôm qua, chúng tôi nhận được tin rằng có một băng nhóm đang thực hiện thí nghiệm trên người, ẩn náu trong một căn cứ tư nhân ở thành phố Vân, trong đó có hai chuyên gia mà Chính phủ đang cần. Nhiệm vụ của chúng ta là lợi dụng danh nghĩa của thương đoàn để đi giải cứu họ."
Quý Dạng nghe xong thì biểu cảm trở nên ngơ ngác, một lúc lâu không phản ứng.
Cho đến khi Tạ Mộ Tri khẽ ho khan, cô mới hồi thần, nghẹn ngào nói: "Vấn đề bí mật như vậy, nói với tôi có ổn không?"
Tạ Mộ Tri sâu xa nói: "Mặc dù không biết là ai trong gia đình đã dạy cho cô những chiêu thức đó, nhưng tôi có thể chắc chắn đó là người trong gia tộc Tạ. Bọn họ giờ không còn nữa, nhưng khả năng nhận người của rôi thì không kém. Hơn nữa, tôi đã quyết định dùng cô, chắc chắn đã điều tra rõ ràng để xác nhận cô là người đáng tin. Dù cô có không muốn, cũng sẽ không tiết lộ điều này, nhất là trong tình huống hiện tại."
Quý Dạng im lặng.
Đúng vậy, cho dù cô có muốn truyền tin tức đi, cũng phải biết cách để làm.
Tín hiệu vệ tinh đã sớm bị cắt đứt, từ trường cũng đã thay đổi, các thiết bị liên lạc hoàn toàn không thể sử dụng. Có lẽ căn cứ đã phát triển được một số phương pháp liên lạc, nhưng hiện tại người bình thường không thể truyền thông tin đi xa.
Chỉ có điều...
Quý Dạng xem thái độ của Tạ Mộ Tri cũng biết hai vị đại nhân bị giam giữ kia quan trọng thế nào, mặc dù những chuyện này cô hoàn toàn không nghe được ở đời trước.
Nhưng cô thực sự đã nhận được thuốc đặc trị.
Có lẽ vị đại nhân đó ở đời trước cũng đã được cứu.
Nếu đời trước cô không tham gia mà vẫn hoàn thành được, thì đời này cô đi hay không cũng chẳng quan trọng.
Dù trước mặt có những viên ngọc quý giá cám dỗ, khiến cô có thể ngay lập tức mở rộng cái ao nhỏ, nhưng cô cảm thấy hơi lười. Nghĩ đến việc phải bận rộn như vậy, cô lại có chút chùn bước, nên gắng gượng nói: "Xin lỗi, tôi-"
Tạ Mộ Tri tăng thêm lợi ích: "Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, tôi sẽ dẫn cô đi lấy cả một xe ngọc về!"
Quý Dạng "!"
Cô không thể nói hết câu.
Thành phố Vân ở tỉnh Nam, nằm về phía tây nam của thành phố Trường Nam. Trước thiên tai, lái xe nhanh thì khoảng hai mươi tiếng là đến, sau thiên tai thì không rõ lắm, vì giờ không cần tuân theo quy tắc giao thông, có thể đi thẳng. Dù đi chậm cũng không mất quá lâu, mà thành phố Vân cũng có nhiều thị trường đổ thạch.
Cám dỗ quá lớn, cô hơi không chịu được, trừng mắt nhìn người trước mặt: "Tại sao nhất định phải là tôi đi?"
Tạ Mộ Tri thành thật đáp: "Trực giác mách bảo tôi rằng cô rất mạnh. Một trong các chuyên gia đã lớn tuổi rồi, tôi muốn nhiệm vụ an toàn hơn một chút, cô là một trong những người tôi mời."
Quý Dạng hung hăng vò vò bé chó Hy Hy trong tay, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu: "Được."
Mặc dù cô đã nghĩ đến việc tự đi xuống tỉnh Nam, nhưng mãi chưa hành động, ngoài việc lười, còn vì có cách tiện hơn, sao phải khổ sở bản thân. Hơn nữa, tỉnh Nam khá hỗn loạn.
Khi thiên tai xảy ra, nhà tù tội phạm hàng đầu ở tỉnh Nam, cùng với các băng đảng tội phạm nổi tiếng của nước láng giềng... đều lợi dụng tình hình hỗn loạn để nổi dậy, tạo phản với nhiều nhân viên Chính phủ, thu giữ không ít vũ khí, chiếm cứ địa bàn.
Hơn nữa, không chỉ là một ngọn núi.
Bởi vì trong nhà tù đó tập hợp nhiều kẻ mạnh của nước Hạ, nhóm người này đều dẫn dắt đàn em chiếm lĩnh các khu vực khác nhau, số lượng núi lại rất nhiều, rất dễ gặp phải rắc rối. Cô chỉ đơn độc một mình, mặc dù có vũ khí, nhưng bọn họ cũng có vũ khí. Cô có không gian có thể dễ chạy trốn, nhưng để thu thập đủ ngọc thì lại rất khó.
Nếu có sự hỗ trợ từ người của Tạ Mộ Tri, chắc chắn sẽ không có vấn đề gì.
Có khi còn có thể nâng cấp cái ao nhỏ mới thành cái hồ một ngàn mét vuông?!
Quý Dạng chỉ nghĩ đến đây đã không khỏi cảm thấy hứng thú.
Nhưng rồi cô chuyển đề tài, nói: "Thực ra tôi cũng không mạnh đến vậy, hay là thêm một điều kiện nữa, tôi sẽ tham gia nhiệm vụ này, nhưng anh phải bồi tôi luyện tập, mỗi tháng dành hai ngày là được."
Nếu không tranh thủ thêm chút lợi ích, cô sẽ cảm thấy thiệt thòi.
Tạ Mộ Tri ngạc nhiên: "Được."
"Thỏa thuận!" Quý Dạng cuối cùng cũng cảm thấy thoải mái hơn.
Tạ Mộ Tri mỉm cười, vẻ đẹp tuấn mỹ của anh lúc này càng thêm nổi bật, anh đưa tay ra: "Hợp tác vui vẻ."
"Hợp tác vui vẻ." Quý Dạng đưa tay ra, khẽ chạm vào tay anh.
Sau đó, Tạ Mộ Tri liếc nhìn lòng bàn tay cô, vị trí của vết chai có chút thú vị.
Quý Dạng làm sao lại không biết phản ứng của anh, không chớp mắt nói: "Tôi đi trước đây."
"Chờ chút." Tạ Mộ Tri gọi cô lại, đưa cho cô đế hoa sen ngọc: "Cầm đặt cọc này, hoàn thành nhiệm vụ thì nhận nốt. Tám giờ sáng mai tập trung ở đây."
Quý Dạng gật đầu: "Được."
La lão tam bên kia đã ăn xong, thấy bọn họ nói chuyện xong rồi, nhanh chóng đuổi theo: "Cô Quý, để tôi tiễn cô!"
***
• Đọc đến đoạn La lão tam kể về kỹ năng nấu nướng siêu phàm của Tạ Mộ Tri, tui đã nghĩ... nhất định đồ chị tích trữ là để cho anh ấy nấu!^ ^
• Một đứa có nguyên liệu nhưng không có tay nghề, một đứa có tay nghề nhưng lại không có nguyên liệu (không thể như thời đại hòa bình muốn nấu gì là nấu cái đó ấy.) - Bù trừ cho nhau là quá hợp lí. Mà là tui nghĩ thui, ai biết sau này có hay không..
• Không liên quan lắm nhưng mà Tạ Mộ Tri đẹp dữ z sao? Xem tác giả miêu tả thế thì là đẹp trai lắm ó.