Thêm một quả bom khói được ném ra để tăng thêm chút kí©ɧ ŧɧí©ɧ, trong nháy mắt đám người mai phục loạn cào cào, từng kẻ hai mắt nhắm chặt, không nhìn thấy gì, còn sợ muốn chết. Bọn họ vô thức tưởng rằng đó là lựu đạn.
Mà đám mai phục ở tầng dưới tính toán tốc độ của Quý Dạng thì nghĩ cô hẳn đã đến nơi, lập tức xông lên có ý đồ đánh gọng kìm: "Gϊếŧ! Gϊếŧ chết người phụ nữ này, súng sẽ là của chúng ta!"
Kiều Huy Quân dẫn đầu, trên mặt còn nét vui sướиɠ vì sắp có được súng.
Nhưng mà một giây sau khi ông ta xuất hiện tại khúc quanh cầu thang, trông thấy cảnh tượng kia thì lại trợn tròn mắt.
Không để ông ta phản ứng, bên chân bỗng nhiên xuất hiện thứ gì đó, ngay lập tức một đám sương khói bốc thẳng lên mặt, khiến ông ta theo bản năng nhắm nghiền hai mắt: "A! Mắt của tôi --"
Quý Dạng đeo mặt nạ phòng độc, thật đường hoàng xuất hiện trước mặt bọn họ.
Bom khói này cũng không phải thứ sát thương lớn gì, cô đã trực tiếp độn theo rương, lúc phải dùng thì một chút cũng không đau lòng. Chỉ là không nghĩ tới nhiều người như vậy, lo gϊếŧ không hết sẽ lưu lại tai hoạ ngầm, cô đổi súng thành cung tên, nhắm ngay vào đám người. Bọn họ vừa bò dậy đã phải đối mặt với cung tên của cô, mũi tên bay thẳng đến chỗ mấy người này.
Không giống với tiếng súng dù có ống giảm thanh vẫn sẽ có chút tiếng động, cung tên lại linh hoạt xuyên qua quần áo phòng ngự đâm vào thân thể, chỉ có tiếng kêu thảm không ngừng vang lên:
"Bụng của tôi!"
"A!"
"Cứu mạng --"
Ngay sau đó là từng người đổ xuống.
Mắt Kiều Huy Quân không nhìn thấy song ngay lập tức muốn quay người chạy. Nhưng không thấy gì mà, quay người xong chân liền giẫm sai bậc thang, thân hình lảo đảo, thậm chí còn chưa kịp ngã xuống, sau lưng đã trúng một mũi tên, đau đến mức khiến ông ta kêu la tê tâm liệt phế: "A! Cứu mạng cứu mạng -- Tôi là hội trưởng hội Đồng Minh, cứu tôi!!!"
Ông ta thế nào cũng không ngờ tới, mai phục như vậy rồi mà Quý Dạng còn có thể bình tĩnh phản kích. Cô ta lấy đâu ra mấy thứ đồ lợi hại này vậy?!
Bản thân lại còn đánh giá thấp sự nguy hiểm của cô ta.
Người phụ nữ này không chỉ nguy hiểm vì trong tay có súng, bản thân cô ta đã đủ ghê gớm rồi!
Biết vậy chẳng làm.
Xong lại không làm nên chuyện gì.
Người bị thương, mất máu nhanh chóng, nhiệt độ cơ thể cũng theo đó giảm đi. Mà ông ta vốn đã bị thương sẵn rồi. Là do ham súng của Quý Dạng, nghĩ đến việc tự tay đánh chết cô ta mới có thể có cơ hội cướp được súng, nếu không ông ta chắc chắn sẽ không đến, không nghĩ tới muốn trốn cũng không có chỗ trốn còn bị tổn thương chỗ trí mạng.
Thời điểm này tất cả mọi người tự thân khó đảm bảo, vũ khí ném loạn. Ai cũng đều nghĩ đến việc phải chạy trốn chứ làm gì có năng lực đi cứu người khác?
Bởi vậy không chỉ không một ai quan tâm đến ông ta, lại còn từng người một đều giẫm đạp lên người ông ta, khiến cơ thể vốn bị trọng thương nay chỉ còn một hơi.
Đồng thời vị trí là cầu thang nên không thể chạy loạn, hơi không cẩn thận chút là lăn xuống liền, đầu đập vào bậc thang, ngất đi; còn có người bị trượt chân, té sấp mặt, lại bị anh em sau lưng giẫm đạp quẳng nện, cũng ngất nốt.
Còn có người nghe thấy tiếng động, biết được là không xong rồi, vội vàng lần mò muốn chạy xuống tầng mười ba, mười bốn tìm hai hộ nhà vào trốn: "Cứu mạng! Mở cửa mở cửa!"
"Cho tôi vào!"
Nhưng mà hai mắt đang nhắm, cái gì cũng đều không nhìn thấy, căn bản không biết cửa nhà ở phía bên kia cơ.
Đến khi không dễ dàng gì sờ được tới cánh cửa, trên trán đã chính là găm một mũi tên.
*
Gần như là đơn phương đồ sát.
Ngắn ngủi chưa đến hai phút, vì không gian bị thu hẹp cùng mất đi hai mắt, bọn họ không thể chạy trốn hay công kích lại, Quý Dạng thậm chí có thể không nhanh không chậm lần lượt đổi mũi tên.
Rất nhanh đã tử thương vô số trong cầu thang tầng mười ba, mười bốn. Các hộ gia đình khác trong tòa số 9 nghe thấy từng tiếng kêu thảm thì tất cả đều run lẩy bẩy.
Thật đáng sợ!
Cái này thực sự là bóng ma tâm lý cả một đời cũng không thể chữa khỏi!
Trên mặt Quý Dạng lại không có biểu cảm gì.
Trong đời trước mấy cảnh tượng đáng sợ hơn cô cũng đã từng thấy qua rồi.
Mà nhất là khi đám người này lại muốn gϊếŧ cô.
Chỉ một tên Quý Dạng cũng không tính bỏ qua, từ tầng mười bốn đuổi xuống tới tầng mười hai, cho dù là người ngất đi, cô vẫn đến tại chỗ bổ cho một đao trí mạng, xác nhận đã chết hẳn.
Giải quyết người cuối cùng xong, cô mới mở mấy cửa sổ hành lang ra. Gió lạnh thổi qua, mang đi sương khói cùng thứ mùi kí©ɧ ŧɧí©ɧ bên cạnh. Cảm giác ổn ổn cô mới thả Hy Hy ra, kết quả vừa ra ngoài, bé chó lại không ngừng hắt hơi.
Quý Dạng vội vàng bảo nó quay về trước, Hy Hy miễn cưỡng đi lên tầng. Quý Dạng lại không lập tức rời đi, mà gõ cửa nhà hai căn hộ này.
Cửa lớn đóng chặt, không chút động tĩnh, Quý Dạng cười lạnh: "Nếu không mở cửa, tôi sẽ đập vỡ cửa đó!"
Chưa dứt lời, bên trong đã có tiếng động, có người cầu xin, có người nhận lỗi.
Nhưng trong nháy mắt cửa mở, từ trong nhà 1401 có một cái dao phay bay về phía mặt Quý Dạng.
Sớm đoán trước được, cô đã quay người né tránh, một tay kéo cửa ra, cầm cung tên trên tay trực tiếp bắn tên, trúng đích trái tim của người nọ.
"Phanh" một tiếng, một tên đàn ông đổ xuống.
Trong nhà, một đôi vợ chồng quỳ xuống cầu xin: "Không phải chúng tôi, không phải chúng tôi đâu, là bọn họ ép chúng tôi cho họ dùng nhà để quan sát và phục kích! Đừng trách chúng tôi!"
"Xin cô hãy tha cho chúng tôi!"
Quý Dạng không để ý đến họ, vào trong lục soát một vòng, xác nhận không còn người thứ hai mới đi ra ngoài. Cô không làm gì thêm, hai vợ chồng sợ hãi nhìn nhau, cuối cùng ôm chầm lấy nhau, vui mừng vì đã sống sót.
Xém chút bọn họ cho rằng mình cũng sẽ chết như những người hội Đồng Minh kia.
"May mà chúng ta không tham gia!"
Người phụ nữ nói với vẻ mặt vui mừng.
Sáng nay, nhóm người này đã lợi dụng lúc Quý Dạng rời đi để tìm bọn họ bàn bạc. Bọn họ lấy lý do là sợ hãi, kiên quyết không muốn liên quan, nhưng vẫn phải nhường nhà cho những người kia để theo dõi.
Không còn cách nào khác, đυ.ng phải đánh không lại thì chỉ có thể nhận thua.
May mà cô gái này không có ý định liên lụy đến họ.
"Hay là... chúng ta chuyển nhà đi?" Người đàn ông do dự nói.
Hôm nay thật sự quá đáng sợ.
Hiện tại có một thi thể chỗ ngay cửa vào, trước cửa nhà cũng đầy xác, căn 1402 không bị chọn, từ sáng đến giờ vẫn đóng cửa không ra ngoài, bây giờ lại càng không thể ra ngoài giúp xử lý xác được.
Người phụ nữ lắc đầu: “Không, lúc này lại càng không thể chuyển đi!”
"Tầng mười lăm gϊếŧ nhiều người hội Đồng Minh như vậy, hội Đồng Minh tự nhiên sẽ giải tán, sau tòa nhà khác khẳng định cũng không dám tìm phiền phức với bên này. Hiện tại chúng ta ở đây ngược lại là an toàn nhất."
Cô ấy nghiêm túc phân tích: "Nếu như đi chỗ khác, đoạn thời gian này anh cũng nghe ngóng rồi đó, không có nhiều chỗ tốt, mà chỗ tốt chúng ta cũng không đi nổi, em cảm thấy còn không bằng ở tại nơi này."
Người đàn ông đã bị thuyết phục, nghiến răng gật đầu: "Được rồi."
Anh ấy nhìn những thi thể, cảm thấy thật khó chịu: "Anh đi xử lý đây."
Người phụ nữ cũng đứng dậy theo, lâu rồi họ đã quen với việc xử lý thi thể mà không hề đổi sắc mặt.
-----
Ở một nơi khác
Quý Dạng thực sự đi để dọn dẹp.
Nhưng khi xuống lầu, cô phát hiện căn hộ của Kiều Huy Quân ở tầng tám trống rỗng, còn căn đối diện thì cửa lớn đóng chặt.
Quý Dạng cảm thấy nghi ngờ, liền đi vào trong. Ồ, mọi thứ lộn xộn, nhìn qua có vẻ như bị cướp, nhưng không có gì bị lấy đi nhiều, thức ăn và quần áo thì hoàn toàn biến mất.
Cô nhìn về phía ban công.
Quả nhiên, Quý Dạng thấy vài bóng dáng chạy cuống cuồng, trên lưng mang theo nhiều túi lớn nhỏ, có vẻ như đã mang theo hết toàn bộ tài sản.
Chỉ là, lúc này họ đã gần tới cổng khu chung cư.
Khoảng cách đã khá xa, không phù hợp để bắn.
Mặc dù không phải là hoàn toàn không thể làm gì, còn có thể dễ dàng dùng súng bắn tỉa. Nhưng như này đối với cô mà nói mục tiêu quá lớn. Chính quyền hiện tại vẫn đang kiểm soát vũ khí và đạn dược, nếu biết cô có súng bắn tỉa, chắc chắn sẽ không để yên. Còn nếu chỉ có súng ngắn, có thể vì quá bận rộn mà không phân ra được người kiểm soát, cộng thêm không có bằng chứng, họ chỉ có thể nhắm mắt làm ngơ.
Quý Dạng tiếc nuối từ bỏ.
Có lẽ Kiều Huy Quân đã chuẩn bị sẵn hai phương án, để gia đình khi nhận thấy không thể chống đỡ được thì lập tức chạy trốn. Xem ra, quả đúng là người có khả năng tổ chức "Hội Đồng minh Cực lạnh", trí óc linh hoạt.
Chẳng qua, vừa rồi Quý Dạng đã thấy Kiều Huy Quân ở trong đống thi thể.
Có lẽ không ngờ rằng chỉ với một lần chạm mặt, vẫn chưa kịp trốn thoát thì người đã mất.
Vì hung thủ chính đã chết, những người còn lại chạy thì cứ để họ chạy đi. Quý Dạng quay người ra ngoài. Những kẻ còn lại đã phục kích, cô đều không biết, nên quyết định trở về. Nhưng trước đó, cô cần phải thu lại mũi tên của mình đã.
Những thứ này trong thời gian ngắn không thể sản xuất nữa, dùng một cái là ít đi một cái, tiết kiệm được bao nhiêu thì tốt bấy nhiêu.
Khi đến tầng mười bốn, cô thấy cặp vợ chồng tầng này đang mang thi thể vứt ra ngoài cửa sổ hành lang. Thấy cô trở về, hai người ngẩn ra một chút, người phụ nữ nhanh chóng nhận ra điều gì, nói: "À... tôi đã gỡ hết mũi tên ra rồi, cô có cần không?"
"Cảm ơn." Quý Dạng lịch sự đáp lại, lấy từ trong túi ra hai củ khoai tây đưa cho họ.
Đó là phần thưởng.
Cặp vợ chồng: "..."
Đột nhiên cảm thấy vị đại lão này không lạnh lùng và đáng sợ như trong tưởng tượng.
*
Trở về tầng mười lăm, Hy Hy đã đợi sẵn, buồn chán nằm dài trên sàn, đôi mắt ướt rượt.
“Về nhà rồi!” Quý Dạng xoa xoa đầu nó, mở cửa bước vào nhà, Hy Hy lập tức mang bát ăn đến: “Gâu!”
Quý Dạng hiểu ý, đặt một bát thịt vào trong đó: “Ăn đi.”
Hy Hy ăn uống ngon lành, còn Quý Dạng thì thay đồ, rồi cho thêm củi vào lò sưởi đã gần tắt. Cô thấy những mẩu gỗ vụn đang cháy đỏ mới dừng tay, lấy ra chiếc nồi điện lớn của mình.
Như đã hứa, phải làm món vịt nướng bằng nồi gang, không thể nuốt lời.
Mùi vịt nướng thơm lừng khiến Hy Hy không muốn ăn miếng thịt nhạt nhẽo trong bát của nó nữa, chạy đến bên chủ nhân, chảy nước miếng nhìn chằm chằm, chờ đợi khoảnh khắc chủ nhân mềm lòng.
Quý Dạng dở khóc dở cười, chia cho Hy Hy một ít, còn phần còn lại cô tự ăn hết cùng một nửa bát cơm. Bình thường thì cô không thể ăn hết được như vậy đâu, nhưng nước sốt từ vịt nướng trộn với cơm thì ngon đến mức không thể cưỡng lại được, nên vẫn cứ cố ăn thêm một ít.
*
Buổi chiều, những người sống sót trở về rải rác sau khi tìm kiếm vật tư và quay trở lại từ các điểm trao đổi.
Sự kiện ở tầng mười bốn đã được truyền đi rộng rãi, trong tòa nhà thỉnh thoảng còn vang lên tiếng đau khổ than khóc, nhưng nhanh chóng im bặt. Hầu hết mọi người khi thấy vết thương trên xác người thân của mình thì đều chọn cách nhún nhường.
Tuy nhiên, cũng có người không chịu nhượng bộ, đến tầng mười lăm gây sự.
Quý Dạng hầu như chỉ cần đánh gãy chân rồi ném bọn họ xuống.
Trong tình huống này, nếu còn sống thì coi như họ may mắn, nếu không thì chỉ có thể trách họ tự mình tìm rắc rối.
Dù sao, Đường Phương, người đầu tiên bị cô đánh gãy chân, đã âm thầm chết ở nhà, cùng với ba đứa trẻ không có người lớn chăm sóc. Chết do ngộ độc khí CO₂ khi đốt lửa sưởi ấm. Em dâu của Đường Phương cũng đã biến mất.
Hai ngày sau, tất cả mọi người đều trở nên thiếu can đảm co rúm.
Những người vì không thể đánh lại Quý Dạng nên đã cực kỳ tức giận cuối cùng lựa chọn chuyển nhà.
Dù sao bây giờ có nhiều thi thể, lại nhiều căn hộ trống, bất kỳ căn hộ nào cũng có thể chuyển vào.
Tất nhiên, phần lớn mọi người vẫn không nỡ rời đi. Chưa nói đến chuyện khác, nếu chuyển nhà, mọi thứ trong nhà sẽ bị người khác để ý và bị người có ý đồ nhòm ngó, điều này chắc chắn còn đáng sợ hơn cả việc ở lại đây.
Ít nhất thì, kẻ gϊếŧ người ở tầng mười lăm sẽ không chủ động tấn công người khác vì tài nguyên.
Dù thực tế cũng chưa chắc chắn, nhưng hiện tại đúng là như vậy.
Đối với nhiều người mà nói, điều này đã là ước vọng xa vời, hiện tại nơi nào cũng không an toàn cả.
Do đó cứ như vậy cũng tốt.
Quý Dạng cũng cảm thấy như vậy khá tốt.
Sau một trận gϊếŧ chóc, tòa nhà quả nhiên trở nên yên tĩnh hơn nhiều. Dù cô có ăn lẩu, cũng không ai dám lại gần, những người lên lấy tuyết đều vội vàng rời đi, Hy Hy cũng ít xông ra cửa hơn.
Ba ngày sau, Quý Dạng lại đến điểm trao đổi.
Lần này, cô mang theo hai trăm cân hoa quả đông lạnh. Cô tin nhóm nhà buôn này có khả năng, chỉ cần có lợi ích, bọn họ sẽ làm việc hiệu quả. Trong ba ngày, việc có được một lô đồ trang sức cao cấp không phải là vấn đề.
Quả nhiên, lần này, La lão tam ngay lập tức đưa cho cô một lô đồ trang sức mới, chất lượng còn tốt hơn so với lần trước. Trên đường về, cô đã không kìm được ném luôn vào không gian của mình.
Vẫn như cũ, cô có thêm sáu trăm mét vuông đất.
Rất tốt, mấy ngày trước cô mới trồng hạt giống cỏ, khoai tây và rau bắp cải, giờ chúng vừa mới nhú lên một chút.
Tuy nhiên, vì sự tiêu thụ tốt của hoa quả, Quý Dạng quyết định không trồng dược liệu trên mảnh đất này nữa, cứ dứt khoát trồng hoa quả thôi.
Quý Dạng trồng đủ các loại hoa quả, dùng những hạt giống cô tự mua đến những hạt còn lại từ hoa quả cô đã ăn.
Khi gieo hạt, cô còn kiểm tra những cây ăn quả trước đó đã trồng, chúng đều phát triển khá tốt. Cô cũng phát hiện một số cây xanh nhỏ trên mặt đất, tưởng là cỏ dại, nhưng khi nhìn kỹ, hóa ra là cây dâu tây con.
Có lẽ là vì cô dùng nước rửa trái cây để tưới cây ăn quả, và hạt giống cũng rơi xuống đất, nên chúng mới mọc lên như vậy, cũng đáng nể thật đấy.
Vì thế, Quý Dạng rất tin tưởng vào dâu tây, gần như một nửa diện tích đều trồng dâu tây. Dù sao thì dâu tây đông lạnh và dâu tây khô đều ăn rất ngon.
...
Trong vài ngày tiếp theo, cô không ra ngoài.
Cô muốn cho nhóm nhà buôn thêm thời gian để thu thập đồ trang sức, vì không muốn làm ăn lỗ vốn.
Chỉ ở nhà vài ngày, đã có người đến gõ cửa.
Hy Hy có vẻ hơi kích động nhưng không cảnh giác cao.
Quý Dạng đoán có lẽ là người quen, trong tòa nhà này chỉ có Khương Tịnh và Lý Nghi là có thể coi là quen biết. Cô yên tâm mở cửa ra, quả nhiên, đứng sau cửa là hai người này.
Ồ?
Còn đến cùng nhau nữa.
-----
Khương Tịnh gầy hơn so với trước, cằm cũng nhọn hơn, nhưng đôi mắt thì sáng và kiên định hơn nhiều: "Quý tiểu thư, đây là những món trang sức tôi tìm được trong mấy ngày qua, gửi cô."
Cô ấy nói rồi đưa cho Quý Dạng một chiếc hộp gỗ đang mở, bên trong có ba vòng tay bằng ngọc, hai dây chuyền, một số bông tai, nhẫn, và các món đồ trang sức khác. Nhìn qua, tất cả đều có chất lượng khá tốt, số lượng còn không ít.
Tay còn lại cầm một túi đựng thực phẩm đông khô dành cho thú cưng: "Đây là cho chó của cô, tôi tìm được khi lục soát một tòa nhà văn phòng."
Quý Dạng hơi ngạc nhiên, không ngay lập tức hành động.
Hy Hy vẫy đuôi vui vẻ, có vẻ như đã hiểu.
Khương Tịnh lại đẩy hai món đồ về phía trước: “Quý tiểu thư, xin hãy nhận lấy.”
Quý Dạng không từ chối nữa. Thanh đao mà cô đã cho đi lúc trước cũng có giá trị không nhỏ, nhận những món này cũng không thành vấn đề.
Cứ tưởng mọi chuyện đã kết thúc, thì Lý Nghi cũng tiến lên đưa cho cô một hộp, hơi ngượng ngùng nói: "Em nghe chị Khương nói trước đây đã dùng những món đồ này để đổi băng vệ sinh, nên muốn hỏi xem chị còn không? Có thể đổi không? Em cũng muốn đổi..."
"Được thôi." Quý Dạng rất thích làm những giao dịch không tốn sức lực như vậy. Cô đã tích trữ rất nhiều băng vệ sinh, phần lớn là từ nước ngoài, một phần nhỏ từ trong nước, đủ dùng cho vài đời.
Những cái thừa thãi, đổi đi cũng không lãng phí.
Cô nhìn qua những món đồ trong tay Lý Nghi, ước tính giá trị, rồi nói: "Năm bao băng vệ sinh được không?"
"Được, được!" Lý Nghi vui vẻ gật đầu.
Quý Dạng bảo cô ấy chờ một chút, trở về phòng lấy năm bao băng vệ sinh. Nghĩ đến việc lần trước khi bị liên minh mai phục Lý gia đã cảnh báo cho cô, cô quyết định cho thêm một cái bắp cải lớn vào.
Lý Nghi nhận được túi, không ngờ thấy nó nặng nặng, ngạc nhiên hỏi: "Băng vệ sinh nặng như vậy sao?"
Quý Dạng nói: "Lần trước khi bọn họ mai phục tôi, ông bà nhà em đã cảnh báo tôi. Tôi không có thời gian đến cảm ơn, nên gửi thêm bắp cải này để bày tỏ lòng biết ơn. Mong em có thể giúp tôi chuyển lời."
Lý Nghi đỏ mặt, vội vàng định từ chối. Cô ấy biết về việc này, nhưng là do ông bà cô ấy nghĩ Quý Dạng không phải người xấu và có sự hiện diện của cô thì sẽ an toàn hơn, vì thế mới cố gắng nhắc nhở. Họ không biết cô có thấy hay không.
Quý Dạng ngăn lại sự khách sáo của cô: “Được rồi, em về đi, ngoài trời lạnh, tôi cũng cần nghỉ ngơi.”
Nói xong, Quý Dạng đóng cửa lại. Lý Nghi chỉ có thể chấp nhận, trở về nhà thì ông bà cô nói một cách bình thản: "Nhận lấy đi, người ta đã cho, chứng tỏ không thiếu. Cô gái đó không phải là người thích khoe khoang. Chà, bắp cải lớn như vậy, cho thêm chút gừng nhé, lâu không ăn rau thì không tốt cho sức khỏe, đặc biệt là trẻ con cần dinh dưỡng cân bằng nữa."
“Được ạ!” Lý Nghi gật đầu, trân trọng ôm lấy cái bắp cải đông lạnh.
Chẳng ai ngờ rằng có một ngày, một cái bắp cải lại được quý trọng đến như vậy.
Do điều kiện môi trường, việc trồng rau trở nên cực kỳ khó khăn, giá cả tăng cao. Hiện tại, một cân bắp cải cần 30 điểm tích lũy, trong khi một cân gạo trắng là 20 điểm tích lũy, và gạo lứt là 10 điểm tích lũy. So sánh giá trị, bắp cải cũng trở nên rất đắt đỏ, khiến những người sống sót chỉ có thể mua một ít để bổ sung vitamin khi họ có đủ điểm.
*
Tại nhà Quý Dạng
Vừa đóng cửa xong.
Quý Dạng cúi xuống thấy Hy Hy đang ngửi ngửi túi thức ăn cho chó.
Có vẻ như nó nhận ra mùi của đồ được ướp lạnh và làm khô bên trong.
Quý Dạng cũng đã mua một ít đồ đông khô cho chó, nhưng hầu hết thời gian cô đều quên cho nó ăn, mỗi bữa toàn cho một bát thịt lớn. Với chế độ ăn uống như vậy, sao cần đến đồ đông khô? Nhưng bây giờ, cô nhận ra rằng bé chó cũng cần những món ăn vặt.
Túi thức ăn vốn đã mở, bên trong còn một nửa đồ ăn, có thể là do người nào đó để lại khi đi làm.
Quý Dạng ngửi thử, rồi xay thành bột, sau đó để vào không gian của mình và lấy một con gà cho Hy Hy ăn.
Cô không yên tâm với đồ bên ngoài.
Trước khi xảy ra thiên tai đã có nhiều vụ đầu độc thực phẩm thú cưng, sau thiên tai lòng người lại càng khó đoán. Ý cô không phải là do Khương Tịnh làm, mặc dù cô không phải đoán người rất chính xác, nhưng cũng được tám chín phần. Khương Tịnh không có ác ý, nhưng đồ đã mở, làm sao biết được liệu có ai đó đã vô tình bỏ thuốc chuột hay thứ gì khác vào bên trong không?
Vì vậy, cô tạm thời để đồ vào trong không gian.
Đối diện với ánh mắt như cáo buộc của Hy Hy, Quý Dạng nói một cách không vui: "Chờ một lát, nếu không có vấn đề gì mới cho ăn, biết chưa? Đồ bên ngoài không thể ăn bừa, không cẩn thận là sẽ bị ngộ độc đó, lúc đấy chị đây sẽ đi nuôi bé chó khác cho mà xem!"
"Ngao!" Hy Hy càng giận dỗi hơn, nhào vào lòng cô dụi dụi người, để lại đầy lông chó trên người cô.
Hừ...
Thời tiết thế này mà chó vẫn còn rụng lông?!
Quý Dạng mặt mày khó chịu đẩy nó ra, lấy cái lăn lăn dính lông để dọn sạch lông chó trên người mình, đồng thời suy nghĩ xem nên trừ đi một phần thịt hay hai phần thịt trong phần ăn của nó.
-----
Mười ngày sau
Quý Dạng cuối cùng lại ra ngoài.
Trong khoảng thời gian này, gió tuyết không ngừng, nhưng chủ yếu là tuyết nhẹ hoặc vừa phải, đặc biệt buổi trưa là thời điểm thích hợp nhất để ra ngoài.
Quý Dạng ước tính rằng không lâu nữa, thông tin về căn cứ sẽ được công bố, và dần dần sẽ có người chọn đến sống ở căn cứ. Hầu hết mọi người đều nghĩ rằng thiên tai sẽ không kéo dài quá lâu, nếu không nhân loại sẽ không thể sống sót nữa.
Do đó ban đầu hầu hết mọi người đều không muốn rời bỏ ngôi nhà mà họ đã vất vả xây dựng suốt nửa đời.
Nhưng trong tình hình hiện tại, những người giàu có chắc chắn sẽ biết tin tức trước, có thể sẽ là những người đầu tiên theo chân căn cứ. Nếu vậy, bọn họ sẽ cần rất nhiều sự trợ giúp và nguồn lực vận chuyển để chuyển số lượng lớn hàng hóa của bọn họ đến căn cứ.
Trước khi điều đó xảy ra, có lẽ những kẻ đầu cơ sẽ có cơ hội kiếm được một lượng lớn ngọc chất lượng.
Lần này Quý Dạng ra ngoài cũng có thể nghe ngóng một chút.
Nhưng khi cô đi được nửa đường, bỗng cảm thấy có điều gì đó không ổn.
Bầu trời dường như đang trở nên tối đi rõ rệt.
Cảm giác nguy cơ đã sống sót qua nhiều năm thiên tai khiến cô ngay lập tức tìm kiếm nơi trú ẩn gần nhất. May mắn là cô chỉ định tìm một nơi kín đáo để lấy xe trượt tuyết ra, cũng không đi quá xa, do đó nhanh chóng tìm thấy một tòa nhà văn phòng.
"Hy Hy, qua đây!" Quý Dạng kéo dây để nó theo cô.
Hy Hy nhận ra, ngay lập tức chuyển hướng theo chỉ dẫn của cô, sau đó cảm nhận được nguy hiểm nên tốc độ chạy của nó cũng nhanh hơn.
Trong thời gian ngắn đó, Quý Dạng có thể cảm nhận rõ ràng một luồng không khí lạnh lẽo, nhiệt độ dường như lại giảm thêm chút nữa.
Khi còn cách tòa nhà chỉ vài chục mét, những giọt mưa "bộp bộp bộp" rơi xuống, đập vào bộ đồ chống lạnh của cô, và ngay lập tức, do nhiệt độ âm 50, 60 độ, chúng nhanh chóng đóng băng thành đá băng cứng!
Cơ thể cô gần như cảm thấy nặng thêm vài cân ngay lập tức.
Tim Quý Dạng đập loạn nhịp, dù không phải lần đầu tiên gặp phải thời tiết cực đoan kỳ quái, nhưng mỗi lần vẫn cảm thấy kinh hãi. Thế giới này đã không còn giống như trước nữa rồi.
Sao nước ở nhiệt độ như vậy mà vẫn còn ở dạng lỏng?
Như thể chỉ để khi rơi xuống mặt đất, ngay lập tức đông cứng thành băng đá, nhằm đóng băng mọi sinh vật!
May mắn thay, lúc này họ đã gần đến tòa nhà, tốc độ của Hy Hy cũng đạt đến mức tối đa.
Tòa nhà không có người ở, dẫn đến tuyết tích tụ khá cao, che phủ hoàn toàn tầng một, đến giữa tầng hai. Vừa vặn có một cửa sổ đối diện với họ, khi gần đến tòa nhà, Quý Dạng lấy súng lục ra bắn hai phát vào cửa sổ.
Cửa sổ vỡ thành một lỗ hổng lớn.
Hy Hy nhanh chóng nhảy vào trong.
Trong khoảnh khắc đó, Quý Dạng nhảy xuống ván trượt tuyết, cũng nhảy vào theo. Ván trượt tuyết rơi xuống đất, cô cũng không kịp nhặt lại. Khi vào trong, quay đầu nhìn thì thấy ván trượt đã bị lớp băng dày che phủ, hòa làm một với mặt đất, và dưới tác động của cơn mưa đang tiếp tục rơi, lớp băng trên bề mặt ngày càng dày thêm.
Quý Dạng hít sâu một hơi, gõ gõ lên những khối băng trên người.
Rất nhanh, từng mảnh băng vỡ ra, phát ra âm thanh vỡ vụn.
Trọng lượng thừa đã biến mất, cô thở phào nhẹ nhõm và nhanh chóng gõ băng trên người Hy Hy, giải cứu nó ra. Bé chó lần đầu tiên gặp phải tình huống này, cũng bị hoảng sợ, khi băng vỡ là lập tức lao vào lòng cô, không ngừng kêu lên.
Dù sao nó vẫn còn là một bé chó chưa trưởng thành.
Ừm...
Mà vẫn chưa lớn á?
Đã khoảng tám tháng rồi mà nhỉ?
Quý Dạng nhìn bé chó cao đến thắt lưng cô, không quá chắc chắn nghĩ.
"Đi nào, vào trong." Quý Dạng nhắc nhở.
Hy Hy miễn cưỡng rời khỏi lòng cô, vẫy đuôi đi theo sau.
Chỉ mới đi vài bước, tiếng động từ chỗ cửa sổ bị phá vỡ khiến Hy Hy lập tức cảnh giác và nhe răng ra.
Quý Dạng dùng chân đá nhẹ vào Hy Hy, bảo nó bình tĩnh lại.
Tòa nhà lớn như vậy, cô không thể chiếm giữ toàn bộ, nên để lại cho những người khác một chút không gian sống.
Hy Hy lập tức trở nên ngoan ngoãn.
*
Dẫn đầu tiến vào là một cặp nam nữ trẻ tuổi, bọn họ không chuẩn bị kỹ lưỡng như Quý Dạng và Hy Hy, vừa nhảy vào đã lăn ra đất ngay lập tức. Vụ va chạm vừa đủ làm vỡ các lớp băng trên người họ.
Sau khi cảm thấy thoải mái hơn, hai người lập tức đứng dậy, liếc qua một người một chó một cái rồi chạy đến cửa sổ, lớn tiếng gọi: "Nhanh lên, nhanh lên! Đến đây!"
Rõ ràng là có nhiều người khác nữa.
Quý Dạng không muốn ở lại đây. Cô có thể bị một số người nhòm ngó, vì thịt chó trước đây đã từng là món yêu thích của nhiều người. Thêm vào đó, hiện tại thời tiết lạnh lẽo làm tâm trạng cô không tốt, nên cô quyết định lên tầng trên.
Nhân lúc không có ai khác, cô sẽ lấy xe trượt tuyết ra từ trong không gian. Không biết đợt mưa băng kỳ lạ này sẽ kéo dài bao lâu, nhưng có xe trượt tuyết thì sẽ thuận tiện hơn khi di chuyển.
Khu này không xa chung cư Gia Phúc, nếu thuận lợi, chỉ mất khoảng mười phút đi xe trượt tuyết. Chỉ cần giữa chừng mưa ngừng lại một chút là cô có thể về nhà ngay.
Thời vận không tốt, nên mùa đông này, Quý Dạng không định tiếp tục đến điểm trao đổi nữa.
Nói thì thật tiếc, đời trước cô không có điện thoại, không có thời gian mang theo lịch, cũng không có thời gian viết nhật ký, vì vậy hầu hết các sự kiện cô chỉ nhớ được đại khái.
Thêm vào đó, vì việc cô sống lại có thể gây ra một số ảnh hưởng, thời tiết ngày càng trở nên khó đoán.
Cơn mưa băng này cô cũng đã từng trải qua, thật sự rất xui xẻo khi gặp phải lúc đang tìm kiếm vật tư, nhưng may mắn là cô đã kịp thời tìm được nơi trú ẩn, cuối cùng vẫn sống sót nhờ vào một chút thực phẩm mới tìm được.
Nhưng cô không biết thời gian cụ thể của cơn mưa băng.
Không ngờ cả hai đời cô với mưa băng lại có duyên như vậy.
...
Đời trước mưa băng kéo dài khoảng ba ngày. Tại sao lại nói khoảng? Do cô vì tiết kiệm thực phẩm và không có người xung quanh, chỉ ăn và ngủ, sống sót qua ba ngày với ít thực phẩm, nên trải qua thời gian đó trong trạng thái mơ màng.
Vậy nên đời này, có lẽ cũng phải khoảng ba ngày.
Nhưng Quý Dạng nhớ rằng cơn mưa băng sẽ tạm dừng một chút trong suốt thời gian đó, nếu trở về trong thời gian dừng mưa thì hoàn toàn không có vấn đề gì, chỉ là không biết... liệu xe trượt tuyết có thể hoạt động trên bề mặt băng không?
Với nghi vấn như vậy, Quý Dạng dẫn theo Hy Hy lên tầng bảy của tòa nhà, nơi có một công ty đồ chơi nhồi bông. Tòa nhà đã được dọn dẹp, các loại đồ chơi đẹp mắt vứt la liệt khắp nơi, nhưng không có chút bụi bẩn nào.
Tuyết lớn đã làm cho bụi bẩn trong không khí lắng xuống, nên trong phòng không còn nhiều bụi bay lơ lửng.
Quý Dạng tìm thấy một chiếc ghế lười trong đống đồ chơi, thoải mái nằm xuống. Cô cũng tìm cho Hy Hy một chiếc gối bông, bé chó thông minh nằm lên vui vẻ vẫy đuôi.
Tuy nhiên, sau khi nghỉ ngơi một lúc, cô lại đứng dậy.
Ra ngoài thì rất bất tiện, với nhiệt độ dưới âm 50, 60 độ, không thể cứ thế nằm nghỉ, cần phải nhóm lửa để giữ ấm. Nếu không thời gian lâu, cơ thể sẽ bị đông cứng mà không nhận thức được, có thể sẽ chết vì lạnh giống như nhiều người đã bị lạnh chết trong giấc mơ.
May mắn thay, đây là một tòa nhà văn phòng với rất nhiều bàn ghế, Quý Dạng cầm rìu chặt vài cái, thu được một đống gỗ.
Sau đó, cô xé một miếng đồ chơi nhồi bông làm mồi lửa.
May mắn là nền gạch men, có thể đốt lửa trực tiếp, nếu không cô sẽ phải tìm một cái chảo sắt để nhóm lửa.
Chẳng mấy chốc, lửa đã được nhóm lên. Quý Dạng trước tiên lấy bát ăn cho Hy Hy, cho nửa bát thức ăn cho chó vào đó, nhưng không cho nó ăn ngay lập tức, mà lại lấy miếng thịt nóng hổi từ trong không gian ra, trực tiếp nhét vào miệng Hy Hy.
Cửa chính ở đây đều bằng kính, đã bị vỡ, nếu có người đi lên từ dưới nhìn thấy thịt sẽ cảm thấy không đúng lắm.
Sau khi Hy Hy ăn no một nửa bắt đầu ăn thức ăn cho chó, bản thân Quý Dạng mới lấy từ ba lô ra một phần lẩu tự sôi. Dù điều kiện hạn chế, cô cũng không muốn quá tệ với chính mình. Cô chọn món đậu hủ Mapo, và sau một chút suy nghĩ, còn thêm một cái xúc xích ngô.
*
Tầng dưới
Ngay khi xác nhận được an toàn, Phùng Diệp Tinh cùng anh họ Nghiêm Thành đã dẫn các đồng đội đi về phía này.
Mọi người vốn đã đến đường cùng, nếu không phải Phùng Diệp Tinh tinh mắt thấy một người và một con chó biến mất vào trong tòa nhà, thì họ cũng không thể xác định nơi này có thể vào được. Nhờ có sự chỉ dẫn này mà những người khác mới có thể liều mạng chạy đến đây.
Chưa đầy một phút, nhóm người đã đến gần.
Phùng Diệp Tinh vừa mới vui mừng chưa được hai giây thì vẻ mặt bỗng nhiên trở nên nghi ngờ: "Tiểu Nhã đâu rồi?! Cô ấy đâu mất rồi?"
"Chú Trương đâu?!"
"Mọi người nói gì đi chứ!"
Nhưng hẳn không có ai để ý đến họ, vì tất cả đều chạy vội để thoát thân. Cuối cùng nhảy được vào bên trong họ mới cảm nhận được sự sống sót sau tai họa, không màng đến lớp "áo giáp" dày đặc bằng băng trên người, mà cố gắng bình tĩnh lại trái tim gần như đã nhảy ra khỏi cổ họng.
Thật quá đáng sợ!
Ai mà biết được lại đột nhiên gặp phải cơn mưa băng kỳ quái như thế?
Cho đến khi có người nhận thấy điều gì đó không ổn, một chàng trai nhút nhát nói nhỏ: "Tiểu Nhã... hình như đã ngã xuống, không đứng dậy..."
"Huhuhu..." Một tiếng khóc bỗng vang lên.
Mọi người nhìn lại, thấy Phương Lan khóc nức nở: “Xin lỗi, đều là lỗi của tôi, lúc nãy tôi không may ngã, kéo theo Tiểu Nhã cũng ngã theo, chú Trương vì cứu tôi và Tiểu Nhã mà bị bỏ lại phía sau, bây giờ có lẽ... huhuhu, xin lỗi... đều là lỗi của tôi..."
Cô ta vừa khóc, ba người khác trong nhóm liền lo lắng, vội vàng an ủi: "Không phải lỗi của cô đâu, đều là do họ không may mắn!"
"Đừng khóc nữa, giờ đây cái chết của một người là chuyện quá bình thường, huống chi là thời tiết kỳ quái như thế này, nếu không phải chúng ta gặp may, giờ này có lẽ cũng đã chết..."
"Tiểu Phương, cô không cần gánh hết cái chết của họ lên mình, thôi mà..."
Phùng Diệp Tinh lặng lẽ nhìn tất cả, chỉ cảm thấy vô cùng bất lực, đặc biệt là sau khi cô gái này được một đám người an ủi vẫn chưa đủ, mắt ngấn lệ nhìn cô và anh họ Nghiêm Thành: "Hai người, hai người không nói gì có phải là đang trách tôi không?"
Phùng Diệp Tinh quay mặt đi, không nói gì.
Cô ấy không phải là đang trách móc, mà chỉ là... có cảm giác không thể diễn tả.
Bọn họ là những người sống sót trong một khu dân cư, để sống sót, cả nhóm đã liều mạng thu thập vật tư, nhưng vì thường xuyên tách ra nên hay bị cướp bóc. Sau đó, Nghiêm Thành đã đứng ra, tập hợp hơn hai mươi người cùng ra ngoài tìm kiếm.
Cuối cùng họ đã trở về an toàn.
Nhưng khi bọn họ mạo hiểm đi tìm vật tư, trong tòa nhà có những người lười biếng và sợ hãi không chịu ra ngoài, chỉ chăm chăm cướp bóc của người khác. Hơn nữa, trong nhóm cũng có những kẻ gây rối, thường xuyên gây chuyện, khiến cho hơn hai mươi người bây giờ chỉ còn lại mười một người.
Kết quả là hôm nay gặp phải cơn mưa băng, chỉ có thể mở to mắt nhìn ba người không kịp phản ứng bị mưa băng quấn lấy, trực tiếp đông cứng tại chỗ không thể cử động.
Những người còn lại nhanh chóng tìm nơi trú ẩn, cho đến khi Phùng Diệp Tinh và Nghiêm Thành tìm được lối vào tòa nhà.
Trong tình huống khẩn cấp, bọn họ là những người đầu tiên vào, không ngờ chỉ trong một hai phút, nhóm lại mất thêm hai người!
Chỉ còn lại sáu người.
Thật không may, cái chết của hai người cuối cùng còn liên quan đến kẻ gây rối, vì những hành động gây chuyện của cô ta trước đó, Phùng Diệp Tinh thật sự không dám tin rằng cô ta vô tội, nhưng cô ấy cũng không có bằng chứng gì để chứng minh điều đó.
Chỉ cảm thấy trong lòng lạnh lẽo.
Trước đó, Phương Lan vì thấy Tiểu Nhã xinh đẹp nên luôn âm thầm công kích cô ấy, Tiểu Nhã không giỏi biện luận, nếu không vì gia đình thật sự khó khăn, cô ấy đã không muốn tiếp tục hợp tác đội nhóm.
Chú Trương là cha dượng của tiểu Nhã, nhưng mối quan hệ với cô ấy gần như là cha con ruột, trước đó Phương Lan cố gắng lấy lòng chú Trương nhưng bị từ chối, sau đó thường xuyên có thái độ kỳ lạ với mối quan hệ cha con của họ, khiến mối thù giữa hai bên ngày càng sâu sắc.
Phùng Diệp Tinh không tin rằng chú Trương lại cứu Phương Lan vì lý do đó, có lẽ là do có người đã chứng kiến trong lúc nguy cấp cô ta và chú Trương, Tiểu Nhã đã xảy ra xô xát, nên buộc phải giải thích như vậy.
Còn Phùng Diệp Tinh không thể ngăn mình suy đoán về tình huống lúc đó, có thể Tiểu Nhã và chú Trương đã bị cô ta hại chết.
Khi nhìn thấy ba người còn lại vây xung quanh Phương Lan chăm sóc và an ủi cô ta, Phùng Diệp Tinh hít một hơi sâu, lặng lẽ lên tầng.
Cô ấy không phải là người đứng đầu, không có khả năng ép buộc để xác minh những suy đoán của mình, cũng không có khả năng báo thù cho Tiểu Nhã và chú Trương. Những gì cô ấy có thể làm chỉ là tránh xa nhóm người này, nếu tiếp tục ở cùng bọn họ, cô ấy không biết mình sẽ chết như thế nào nữa.
Khi Phùng Diệp Tinh quay người đi, ánh mắt Phương Lan tối lại, lập tức tỏ ra đáng thương nhìn về phía Nghiêm Thành.
Nghiêm Thành mặt lạnh càng thêm căng thẳng, nghiêm giọng nói: "Tôi lên lầu tìm chỗ nghỉ ngơi trước, các người cứ tùy tiện."
Anh ta vội vàng theo sau cô em gái.
Hồi đó, chính anh ta là người đề xuất nhiều người thì sẽ mạnh hơn, nhưng không ngờ càng nhiều người thì lòng dạ càng phức tạp. Nếu biết sẽ chết nhiều như vậy, dù có nguy hiểm một chút, anh ta cũng vẫn thích ra ngoài một mình cùng em gái hơn.
Trước đây, chỉ có anh ta và em gái thì luôn là em gái dẫn đầu, còn anh ta chỉ phụ trách thực hiện.
Phương Lan tức giận giậm chân, vừa khéo đập vào tảng băng, suýt trượt ngã.
Một người đàn ông bên cạnh đỡ cô ta.
Cô ta lạnh đến run lên, vội vàng nói: "Thôi, chúng ta lên trên trước, mọi người đã sống sót sau kiếp nạn, không thể chết ở đây được."
"Đúng vậy!" Ba người còn lại lập tức đồng tình.
Phương Lan dẫn đầu theo sau Nghiêm Thành, trong khi Nghiêm Thành lại cố gắng chạy theo Phùng Diệp Tinh. Khi đi được một đoạn, anh ta đột nhiên ngửi thấy mùi thức ăn.
"Ở đây có người ở sao?" Có người nghi ngờ.
Phương Lan mắt sáng lên, giờ mà còn có thể ăn được món ăn, chắc chắn là "người giàu". Cô ta lập tức đi nhanh hơn: "Chúng ta đi xem sao, dù sao cũng đã vào lãnh địa của người khác, phải chào hỏi một chút mới phải."
"Đúng vậy!" Ba người kia lại đồng thanh nói.
Phùng Diệp Tinh ở phía trước thực ra là người đầu tiên ngửi thấy mùi, nhưng cô ấy không có phản ứng gì. Vì cô ấy biết trước đó đã có một người và một con chó vào đây, có thể tự cung cấp thức ăn và nuôi chó to như vậy, chắc chắn là một người không tầm thường, có nồi nấu ăn tự động là điều bình thường.
Nhưng không ngờ Phương Lan lại muốn đi xem. Cô ấy vội vàng nói: "Trước chúng ta đã có người vào đây, là người đã đập vỡ cửa sổ, nơi này không phải do họ chiếm giữ, không cần phải chào hỏi, trong tình cảnh này cũng đừng làm phiền người ta."
Mắt Phương Lan lấp lánh, nhíu mày nói: "Chỉ có một người sao? Như vậy thì rất nguy hiểm. Hay là chúng ta mời cô ấy đi cùng đi? Trong cái thời tiết lạnh như thế này, cần có người trông coi, nếu không thì buổi tối lửa cháy hết có thể sẽ bị đông lạnh chết mất."
Phùng Diệp Tinh ngẩn người, câu này có lý. Trước đây, khi nhóm của bọn họ gặp bão tuyết và qua đêm ngoài trời, một người đã ra ngoài đi vệ sinh không may bị ngã xuống tuyết, không thể tự đứng dậy. Sau đó có người phát hiện ra bất thường và tìm kiếm, mới phát hiện anh ta đã bị đông cứng trong tuyết, bị chôn vùi chỉ trong một khoảng thời gian ngắn.
Từ đó, mọi người đều đi vệ sinh theo nhóm.
Cô gái đó cũng coi như đã cứu bọn họ, Phùng Diệp Tinh chấp nhận đề xuất này và đi theo.
Mùi thức ăn nồng nhất ở tầng bảy.
Không cần ai chỉ dẫn, Phương Lan là người đầu tiên chạy tới, cửa kính bị vỡ nên không nhìn thấy gì rõ ràng, khi vào bên trong, cô ta thấy một đống lửa đang cháy ở góc phòng, bên cạnh đống lửa là một người và một con chó đang ăn.
Con chó ăn thức ăn cho chó, điều này không có gì lạ.
Nhưng người đó lại đang ăn cơm tự hâm nóng, là mùi của món đậu phụ Mapo.
Hơn nửa năm thiên tai, món đậu phụ Mapo này vốn là món ăn gia đình phổ biến đã trở thành một giấc mơ không thể chạm tới. Ngay cả phiên bản kém ngon hơn cả món ăn chế biến sẵn vẫn khiến cả sáu người nuốt nước bọt cùng một lúc.
Thật sự rất ngon!
*
Trong lòng Phương Lan có tính toán, nhanh chóng hồi tỉnh. Không ngờ người đầu tiên đi vào lại là một cô gái, điều này... càng tốt. Cô ta mỉm cười nhẹ nhàng: "Xin chào chị gái, tôi là Phương Lan. Cảm ơn chị đã phá cửa sổ giúp chúng tôi thoát khỏi nguy hiểm, chúng tôi đến để cảm ơn chị."
Quý Dạng tự nhiên nhận ra có người đến, nhưng nghĩ có thể họ chỉ là tìm chỗ nghỉ ngơi, không ngờ lại đi thẳng về phía cô.
Hy Hy cũng không còn ăn thức ăn cho chó nữa, ngồi bên cạnh, cảnh giác nhìn chằm chằm.
Quý Dạng liếc qua vài người, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người phụ nữ đang nói, mở lời: "Vậy cô muốn cảm ơn thế nào? Cung cấp vật tư sao?"
Phương Lan: ???