Phùng Diệp Tinh khẽ ho khan một tiếng, cố nhịn cười, đồng tình: "Ừm, có lý, cảm ơn em gái nhé." Cô ấy trực tiếp lấy ra hai cái bánh nhỏ từ túi của mình và đặt lên bàn, giữ khoảng cách ba mét để tỏ lòng tôn trọng: "Đây là hai gói bánh nhỏ. Chúng tôi cũng không tìm được nhiều vật tư, cũng không biết khi nào mới ra ngoài được, phải để lại một chút để tránh đói chết, chỉ có thể bày tỏ lòng biết ơn như vậy."
Nói xong, cô ấy đυ.ng vào vai Nghiêm Thành.
Nghiêm Thành hiểu ý, cũng lấy từ túi của mình ra một gói bánh quy và đặt lên bàn, ngắn gọn: "Cảm ơn."
Phương Lan: ...
Bốn người còn lại có vẻ lúng túng một lúc, nhưng họ vẫn giữ được bình tĩnh. Phương Lan cảm thấy đau lòng, nhưng vẫn phải cố gắng cứng rắn đưa thêm một miếng bánh quy, ba người còn lại cũng làm theo.
Cô ta lại nói: "Bánh quy này ăn khá ngon, nhưng vẫn không bằng cơm tự sôi của chị, có thể hỏi chị mua ở đâu không?"
Quý Dạng: "Là tôi mang theo."
Phương Lan cười tươi hơn: "Từ khi tuyết lớn giá lạnh đến, tôi cũng không còn thấy cơm tự sôi nữa, bây giờ chúng ta gặp nhau, trốn ở một chỗ này, không biết chị còn phần cơm nào không? Tôi có thể đổi một hộp được không?"
Người đàn ông trung niên bên cạnh ngay lập tức bổ sung: "Đúng vậy, cô gái trẻ, nhìn cô còn trẻ như vậy, một mình không dễ đâu, có muốn gia nhập đội chúng tôi không? Chúng tôi sẽ đổi cơm tự sôi với cô, không lừa cô đâu."
Phùng Diệp Tinh và Nghiêm Thành nhíu mày, cảm thấy lời nói có vẻ không ổn, nhưng không vội lên tiếng ngay.
Hai người đàn ông khác thì cứ nhìn chằm chằm vào một người một chó, lén lút nuốt nước bọt. Nhìn người ăn ngon miệng, chú chó trông cũng rất ngon...
Hy Hy cảm nhận được ánh mắt của bọn họ, không hài lòng mà nhe răng, ra vẻ hung dữ.
Điều này làm hai người đàn ông cảm thấy sợ hãi.
Quý Dạng lập tức nói: "Không cần, tôi thích một mình, nếu muốn đổi cơm tự sôi thì cũng có thể, nhưng đổi bằng gì?"
Phương Lan vừa thất vọng thì lại vui mừng ngay sau đó: "Cô muốn gì?"
Quý Dạng nghiêng đầu, cười nói: "Tôi muốn nhiều thứ lắm, vật tư á, các người vừa nói là không có mà, sao giờ lại có rồi?"
"Chúng tôi chưa tìm thấy, nhưng sau khi cơn mưa băng qua, chắc chắn sẽ tìm được." Mặt Phương Lan thoáng qua vẻ lúng túng, nhưng ngay lập tức tự tin trở lại.
Quý Dạng cười: "Vậy là định "tay không bắt sói trắng*" à?"
*"空手套白狼" có nghĩa là "tay không bắt sói trắng." Cụm từ này thường để chỉ việc đạt được mục tiêu lớn mà không tốn kém, hoặc thực hiện một kế hoạch mạo hiểm mà không có nguồn lực.
"Sao cô lại như vậy!" Phương Lan tức giận nói: "Không đổi thì không đổi, cần gì phải nói thế?! Thấy cô đi một mình, chúng tôi tốt bụng sợ cô bị lạnh chết nên mới muốn đưa cô đi cùng thôi."
Quý Dạng: "Đừng, tôi sợ nếu thực sự gia nhập đội của các người, tôi sẽ hết sạch hàng dự trữ."
Phương Lan mắt mở to, dường như không thể tin nổi lời nói cay nghiệt như vậy, nước mắt trào ra, nhìn mấy người đàn ông bên cạnh với vẻ tội nghiệp.
Nghiêm Thành vội quay đi, tránh ánh mắt.
Người đàn ông trung niên luôn đứng ra bảo vệ Phương Lan lập tức làm vẻ mặt dữ tợn, định tiến lên: "Cô gái nhỏ, sao lại nói chuyện như vậy? Hôm nay tôi nhất định phải --"
"Lưu ca!" Phùng Diệp Tinh giật mình, nhanh chóng bước tới kéo anh ta lại, quát lên, giọng lạnh lùng: "Người ta cũng đã cứu các người, vậy mà các người báo đáp lại như thế này sao?"
Người được gọi là Lưu ca ngẩn người, sau đó mặt đỏ bừng chỉ vào Phương Lan, muốn trả thù cho cô ta, nhưng lại hơi sợ sự trách móc của Phùng Diệp Tinh, định giải thích: "Cô ta dám nói vậy, chúng tôi chỉ là muốn đổi một hộp cơm tự sôi..."
Phùng Diệp Tinh tức giận đến mức cười khẩy: "Người ta không muốn đổi thì không đổi, các người còn muốn ép buộc sao? Đi ra ngoài hết đi! Không được làm phiền người ta, các người không thấy lạnh sao? Nhanh đi nhóm lửa!"
Nói xong, mọi người mới hoàn hồn.
Bọn họ vốn đã bị mưa băng làm gần như đông cứng, nếu không phải vì miếng ăn, họ cũng không đến mức lãng phí thời gian ở đây, kết quả là không những không ăn được mà còn mất đi một chút vật tư, mỗi người đều mặt mày xám xịt. Dưới áp lực của Phùng Diệp Tinh và Nghiêm Thành, họ rời đi một cách ngoan ngoãn.
Trước khi đi, Phương Lan liếc nhìn Quý Dạng, ánh mắt lộ vẻ không cam lòng.
Nuôi một con chó to như vậy, còn có một cái ba lô lớn nữa, chắc chắn là có nhiều thứ tốt!
Đáng tiếc Phùng Diệp Tinh quá cứng nhắc, chỉ để người khác cướp của họ, không cho phép họ cướp của người khác, bỏ lỡ không ít thứ tốt.
Nếu không phải vì bọn họ có một khẩu súng bắn đinh duy nhất trong tay, đảm bảo an toàn của họ, cô ta đã không muốn nghe lời rồi.
-----
Quý Dạng đặt cây cung đã chạm vào xuống và tiếp tục ăn cơm.
Cô cảm nhận được ánh mắt rõ ràng của Phương Lan, nếu bọn họ lại tiến thêm vài bước, mũi tên của cô đã sẵn sàng bắn ra rồi, nhưng tiếc là bọn họ đã bị ngăn lại.
Quý Dạng nhanh chóng ăn xong và cũng giục Hy Hy ăn hết phần thức ăn cho chó.
Thỉnh thoảng được ăn một chút thức ăn cho chó, Hy Hy hoàn toàn không kén chọn, ăn sạch sẽ từng hạt. Cô còn cho chó uống chút nước ấm, đều là nước đã đun sẵn để trong không gian. Ở đây quá lạnh, nước lạnh vừa lấy ra ngoài lập tức đóng băng, nước ấm có thể giữ được vài phút.
Thấy Hy Hy uống nước, Quý Dạng tự mình uống một chút trà gừng đường đỏ, cảm thấy cơ thể ấm lên, cuối cùng cũng có tâm trạng để xem tình hình bên ngoài.
Lúc nhìn ra, cô không khỏi nín thở.
Trong kiếp trước, khi gặp phải mưa băng, cô hoàn toàn không có thời gian để quan sát xung quanh và cũng không có thiết bị gì. Bây giờ thì khác, cô có không gian, lấy ống nhòm ra nhìn thì thấy... trong tầm mắt là hàng chục người bị đông cứng thân hình, như những tác phẩm điêu khắc bằng băng. Có người đang chạy, có người ngã xuống đất, có người ôm nhau, có người giúp đỡ nhau, tất cả đều bị đông cứng ngay tại chỗ bị ảnh hưởng bởi mưa băng.
Biểu cảm trên mặt họ đều giữ lại vẻ sợ hãi và hoảng loạn khi còn sống.
Mưa băng vẫn tiếp tục rơi, từng chút từng chút rơi xuống mặt đất, lên những tác phẩm điêu khắc bằng băng, lên các công trình xây dựng, tạo thành một trọng lượng đáng sợ. Lớp tuyết bị đè xuống, một số công trình cũ cũng bị đổ sập, chôn vùi những người sống sót bên trong.
"Cạch" một âm thanh nhẹ phát ra.
Gần tòa nhà, một người sống sót bị đông cứng chịu quá nhiều trọng lượng, cuối cùng đã bị đổ sập.
Nhưng không phải là cô nghĩ rằng người đó đã ngã xuống.
Mà là trực tiếp bị đập vỡ.
Tất cả nước trong cơ thể người đã sớm bị đông thành đá dưới nhiệt độ này. Khi bị nứt ra, cơ thể đó giống như các khối đá vỡ vụn, không thấy máu mà chỉ thấy những mảnh vụn máu và băng vỡ, hòa lẫn vào lớp băng chung quanh.
Cơn mưa băng lớn như vậy không biết khi nào mới dừng lại.
Quý Dạng để ống nhòm xuống, quay lại gần đống lửa, lấy một chiếc chăn tơ tằm từ ba lô đắp cho mình. Hy Hy có vẻ cũng không quen với việc ở trong nhiệt độ dưới âm 20 độ lâu, đã chạy tới gần cô.
Cô ôm Hy Hy vào lòng, cả hai cùng đắp chung một chiếc chăn, rồi lấy thêm hai cái túi sưởi đã được làm ấm.
Chiều đến, tiếng mưa lộp độp bên tai cuối cùng đã ngừng lại.
Quý Dạng đã định lợi dụng thời gian mưa băng tạm ngừng để nhanh chóng chạy bằng xe trượt tuyết, nhưng phát hiện ra rằng trọng lượng của xe trượt tuyết... có chút nặng, cô không thể tự mình nâng nổi.
Nếu dựa vào Hy Hy, cô hơi lo lắng về rủi ro, vì có thể gặp phải Phùng Diệp Tinh và nhóm người đó. Xung quanh có thể còn nhiều người sống sót khác nữa. Cô đã tìm một nơi khá hẻo lánh để trú, nhưng hẳn trung tâm thành phố đã bị lục soát hết rồi nên nhiều người cũng có thể đến khu vực xa hơn để thử vận may. Mà Quý Dạng không muốn để lộ không gian của bản thân.
Cuối cùng, cô quyết định từ bỏ ý định đó.
Quả thật, lần dừng này là rất ngắn. Khoảng hai mươi phút sau, mưa lớn lại tiếp tục rơi, khiến nhiều người mất hết hi vọng, lo lắng không yên.
Quý Dạng thở dài, tiếp tục ngủ.
Khi tỉnh dậy, cô tìm một văn phòng, nhanh chóng lấy ra chậu cát cho mèo. Cả cô và bé chó đều cần giải quyết nhu cầu sinh lý. Đến giờ ăn, Quý Dạng lại chọn ăn cơm tự sôi, lần này là món thịt xào!
Tuy nhiên, cô đã thay cơm và món xào trong cơm tự sôi bằng đồ ăn mình đã đóng gói sẵn.
Món ăn vừa thơm vừa ấm.
Có lẽ nhóm người đó đã bị Phùng Diệp Tinh giữ lại, không ai lên đây quấy rầy cô.
Mặc dù bọn họ đã tìm kiếm khắp tòa nhà hai lần, từ cuộc trò chuyện của họ, Quý Dạng đoán rằng bọn họ vẫn tìm thấy khá nhiều hàng hóa, âm thanh đều thể hiện sự vui vẻ.
Hai ngày tiếp theo, mưa vẫn rơi lác đác, nhưng vào chiều ngày thứ hai, lượng mưa đã giảm nhiều, mặc dù vẫn đóng băng khi tiếp xúc với mặt đất, nhưng mức độ nguy hiểm không còn mạnh mẽ như lúc đầu.
Nếu cố gắng một chút, vẫn có thể lao ra ngoài.
Nhưng vào lúc này, mặt đất đã trở thành một lớp băng, rất khó di chuyển, vì vậy không ai dám liều mình đi ra. Quý Dạng cũng không phải ngoại lệ, cô rất quý cái mạng mình, không muốn mạo hiểm.
Cho đến giữa trưa ngày thứ ba, khi Quý Dạng chuẩn bị ăn trưa, đột nhiên dưới lầu truyền đến một tiếng kêu hoảng hốt: "Mưa đã tạnh rồi!!!"
-----
"Cuối cùng mưa đã tạnh! Tôi sợ chết khϊếp, còn tưởng mình sẽ chết đói ở đây!"
"Trời còn sáng! Ôi, tôi thấy mặt trời rồi!"
"Nhìn bên kia kìa, có phải là cầu vồng không?"
"Ôi trời, đẹp quá..."
Thực sự rất đẹp, một trận mưa băng kỳ lạ đã biến cả thế giới thành một thiên đường băng tuyết. Lớp băng trong suốt dưới tuyết trắng, mặt trời chiếu sáng qua lớp mây, tạo ra ánh sáng sắc màu.
Chỉ cần nhìn vào cảnh tượng này mà không nghĩ đến những hậu quả khủng khϊếp của thiên tai, cũng khiến người ta mê mẩn.
"Thứ này khiến tôi nghĩ rằng thiên tai sắp kết thúc rồi," một người thốt lên với sự hy vọng.
Cũng có người hét lớn: "Ông trời ơi, liệu ngài có định tha cho chúng tôi không?!"
"Đúng rồi! Chắc chắn rồi!"
Phía đối diện truyền đến một tiếng đáp lại đầy quyết đoán.
Người hỏi nở một nụ cười rạng rỡ.
Mọi người đều cảm thấy vui vẻ.
Tất cả đều chứa đầy hy vọng, nhưng khi quay lại thực tại, bọn họ vẫn phải đối mặt với thực tế. Bị mắc kẹt ba ngày, thực phẩm đã cạn kiệt, họ cần ra ngoài tìm kiếm tài nguyên.
Tuy nhiên không bao gồm đội của Phùng Diệp Tinh.
Bọn họ thật sự đã tìm thấy khá nhiều thứ trong tòa nhà này.
Tuy tước đây có nhiều người đã đến lục soát nơi đây, nhưng bọn họ bị mắc kẹt ở đây ba ngày, chắc chắn không thể chỉ ăn và ngủ mỗi ngày mà lãng phí thời gian được. Vì vậy, Phùng Diệp Tinh và Nghiêm Thành đã hành động trước, kiểm tra từng tầng một cách kỹ lưỡng.
Bọn họ đã mở những tủ chưa được mở, cố gắng mọi cách không ngại lãng phí thời gian để tháo ra.
Nhờ đó, họ đã tìm được hàng chục gói mì ăn liền, thậm chí còn có hai hộp cơm tự sôi, một đống đồ ăn vặt, đồ uống, cà phê hòa tan..., mỗi người trong đội đều nhét đầy túi của mình.
Ngoài các vật tư sinh tồn này, họ còn tìm thấy một số thứ có thể đổi điểm tại các điểm trao đổi.
Khác với Quý Dạng, mặc dù đã trải qua mưa băng, họ vẫn dự định sẽ đến các điểm trao đổi để đổi điểm trước khi trở về, nhưng trước khi khởi hành, Phùng Diệp Tinh vẫn phải nói rõ về việc tách ra.
Cô ấy không thể trả thù cho Tiểu Nhã và chú Trương, điều này chứng tỏ là cô ấy yếu đuối, nhưng cô ấy cũng không thể tiếp tục đi cùng với nhóm người này.
Phùng Diệp Tinh còn nghi ngờ rằng những người trước đây đã chết một cách "tình cờ" khi mâu thuẫn với Phương Lan, có thể có bàn tay của cô ta ở phía sau, mặc dù cô ấy không hiểu mục đích của Phương Lan. Số người càng ít, sự an toàn của họ càng bị đe dọa rõ rệt kia mà.
Chỉ là một số người có cách suy nghĩ mà Phùng Diệp Tinh mãi mãi không hiểu được, vì vậy cô ấy chọn cách tránh xa.
Khi việc tách nhóm được đề xuất, Phương Lan và ba người khác đều ngỡ ngàng: "Tách ra? Tại sao?"
Người được gọi là Lưu ca ánh mắt hơi lập lòe: "Cô vì việc của chú Trương mà không vui sao?”
Mắt Phương Lan đã đỏ lên, nhìn về phía Nghiêm Thành: "Nghiêm ca, anh thật sự muốn tách ra sao? Trước đây chúng ta vẫn sống tốt mà."
Nghiêm Thành mím môi: "Xin lỗi."
Phùng Diệp Tinh đã quyết tâm không quan tâm đến ánh nhìn của người khác, cô ấy xách balo và chuẩn bị rời đi trước.
Thấy vậy, Nghiêm Thành nhanh chóng đi theo sau.
Phương Lan thầm tức giận, nhìn thấy trong balo của Nghiêm Thành, vì vội vã nên vẫn chưa kéo khóa lên, khẩu súng bắn đinh lộ ra ngoài, cô ta lập tức lao tới: "Nghiêm ca, em, em thích anh!"
Nghiêm Thành kinh ngạc, phản xạ né tránh ngay lập tức.
Vừa vặn để lỗ hổng hướng về phía Phương Lan, cô ta lập tức giơ tay ra, rồi không đợi Phùng Diệp Tinh và Nghiêm Thành phản ứng, đã hướng súng bắn đinh về phía họ: "Đứng lại!"
"Phương Lan, cô đang làm gì vậy?!" Phùng Diệp Tinh sững sờ, hoàn toàn không ngờ rằng cô ta lại đột ngột chĩa súng vào mình.
Nghiêm Thành cũng mặt mày biến sắc, ngay lập tức kiểm tra ba lô của mình và phát hiện ra mình đã quên kéo khóa, để người khác có thể lợi dụng sơ hở này!
Phương Lan cũng có chút lo lắng, nhưng phần nhiều là tự mãn và phấn khích. Vũ khí này luôn được bọn họ coi trọng, những người khác không có tư cách động đến, trong số những người này, chỉ có Nghiêm Thành có khả năng sử dụng súng bắn đinh. Chỉ cần mài cho mũi nhọn, sức sát thương của nó vẫn rất mạnh.
Mặc dù vì tính hạn chế của nó, tầm bắn chỉ khoảng hai mươi mét.
Nhưng vẫn đủ dùng.
Cô ta còn mắt đỏ, giọng điệu cũng mang theo sự uất ức: "Anh Thành, Diệp Tinh, tôi cũng không muốn như vậy, nhưng hai người đột ngột quyết định rời đi, tôi cũng phải để lại đường lui cho mình chứ? Các ngưòi có tài giỏi, để lại súng bắn đinh và vật tư ở đây cho chúng tôi cũng là lẽ đương nhiên, phải không?"
Lưu ca và hai người khác ngay lập tức sáng mắt, vội vã lại gần Phương Lan: "Đúng vậy, nếu hai người giỏi như vậy, thì để lại những vũ khí này cho chúng tôi đi!"
Phùng Diệp Tinh và Nghiêm Thành: ...
Hai người nhìn nhau, Phùng Diệp Tinh muốn đánh một cái cho Nghiêm Thành tỉnh lại. Nhìn thì có vẻ là người thông minh đấy và có thể chống đỡ, nhưng thực tế lại để mất một vũ khí quan trọng như súng bắn đinh như này.
Dù đau lòng, Phùng Diệp Tinh vẫn không dám mạo hiểm với việc Phương Lan có thể có hành động quyết đoán.
Cô ấy kiên quyết nói: "Được, tôi sẽ để lại đây."
Phùng Diệp Tinh lập tức thả hai gói đồ đang cầm, rồi mở ba lô và lấy ra những vật tư bên trong. Trong khi làm những việc này, cô ấy liên tục quan sát động thái của Phương Lan, thấy cô ta có vẻ hài lòng và thần sắc đã thả lỏng, cô ấy càng hành động nhanh chóng hơn.
Nghiêm Thành cũng giống như vậy, đầu bị chĩa súng, không thể hành động tùy tiện.
Phương Lan thở phào nhẹ nhõm, rồi nói: "Nghiêm ca, đưa cho tôi cả đinh bắn của súng bắn đinh nữa nhé."
Nghiêm Thành nhíu mày, không vui vẻ gì.
Phương Lan ra hiệu cho Lưu ca, và ngay lập tức Lưu ca đi qua tìm kiếm. Trong tình huống này, Nghiêm Thành chỉ còn cách nhượng bộ, rất nhanh Lưu ca đã tìm thấy một túi vải đầy đinh bắn mà Nghiêm Thành đã mài trong thời gian qua.
Có những chiếc đinh này, bọn họ đủ sức đối phó với... rất nhiều người trong một khoảng thời gian dài.
Khi Phương Lan đang mơ mộng về tương lai, một âm thanh bước chân không đúng lúc đã làm gián đoạn cuộc đối đầu căng thẳng ở đây.
Cả sáu người đều theo phản xạ nhìn về phía đó.
Chỉ thấy Quý Dạng và con chó của cô vừa đúng lúc đi đến.
Một người và một chó dường như không chú ý đến tình hình căng thẳng ở đây, đi thẳng xuống lầu, và vị trí nơi Phương Lan và nhóm của cô ta đang đối đầu là tầng năm, ngay gần cầu thang, nên hai bên đã gặp nhau ngay lập tức.
-----
Khi ánh mắt chạm nhau, Quý Dạng vẫn giữ vẻ mặt bình thản, trong khi vẻ mặt của những người đối diện thay đổi ít nhiều.
Phùng Diệp Tinh kinh ngạc, ngay lập tức hô: "Mau chạy!!!"
Lúc này nếu trực tiếp bỏ chạy, có thể còn có cơ hội cứu vãn tình hình.
Nếu bị nhằm vào, nghĩ đến việc trước đây Phương Lan đã có ý định với cô gái này, Phùng Diệp Tinh gần như phát điên.
Quý Dạng liếc nhìn cô ấy một cái, rồi tăng tốc bước đi.
Nhưng tiếng hô của Phùng Diệp Tinh như đã đánh thức Phương Lan, cô ta ngay lập tức xoay súng về phía Quý Dạng nghiêm giọng nói: "Dừng lại! Nếu muốn đi thì để lại ba lô và con chó này!"
Quý Dạng dừng bước, bé chó của cô, Hy Hy, tức giận đến mức suýt lao lên, nhưng Quý Dạng đã giữ lại.
Phùng Diệp Tinh nhìn lên trời, không dám nhìn cảnh tượng trước mắt.
Nghiêm Thành cũng thở dài: "Xin lỗi."
Anh ta cảm thấy mình đã kéo cô gái này vào tình thế khó khăn.
Phương Lan thấy mọi người dừng lại, thở phào nhẹ nhõm. Cô ta suýt chút nữa đã để mất một con mồi béo bở; trong hai ngày qua, cô ta đã ngửi thấy mùi hương từ trên lầu, nếu không phải vì lo lắng có Phùng Diệp Tinh và Nghiêm Thành, cô ta đã sớm dẫn người lên đó cướp đoạt rồi.
"Lão Lưu, anh đi thu đồ vật đi." Phương Lan ra lệnh, cô ta phòng bị ba người này, ánh mắt không thể khống chế nhắm vào balo leo núi của Quý Dạng, không biết trong này đến cùng có bao nhiêu đồ tốt.
Lão Lưu nhíu nhíu mày, tựa hồ có chút bất mãn xưng hô thế này, chẳng qua nghĩ đến nhiều vật tư như vậy, vẫn là hấp tấp đi qua, hai tên đàn ông khác thấy thế cũng nhanh đi: "Chúng ta cũng đi, con chó này trông rất béo tốt, không an toàn, trước tiên cần phải thừa dịp chủ nhân nó đang đánh
Chết lại nói!"
"Đúng đúng, trở về chúng ta ăn lẩu thịt chó!"
Đang khi nói chuyện sắp tới gần một người một chó.
Bỗng nhiên Quý Dạng vốn đang đứng bất động lấy ra cái gì.
Người ở đây còn chưa thấy rõ, Phương Lan liền cảm giác có thứ gì bay thẳng về phía cô ta.
Cô ta muốn tránh né theo bản năng.
Nhưng vật kia tốc độ quá nhanh, trong nháy mắt găm vào thân thể cô ta, phập một tiếng, trong lúc này Phương Lan bỗng nhiên có một ý nghĩ, hóa ra cảm giác bị bắn trúng người là thế này?
Còn không cảm nhận được đau đớn.
Nhưng máu tươi nhanh chóng tuôn ra, nhiệt độ cơ thể cấp tốc giảm xuống, đến khi cảm giác đau đớn truyền tới, cô ta đã không động được nữa.
Năm người còn lại cũng trợn tròn mắt, ngàn lần không nghĩ tới Quý Dạng cũng có vũ khí.
Cũng đúng, một cô gái mang theo một con chó lớn mập, không có vũ khí, đây không phải là bữa tối di động sao?!
Nhưng càng không nghĩ tới chính là người này một tiếng cũng không nói, trực tiếp ra tay!
Phương Lan té ngã trên đất, súng bắn đinh trong tay rơi xuống, Nghiêm Thành nhanh chóng phản ứng chạy qua đoạt lại, đang muốn để ba người còn lại thành thật một chút, chỉ nghe thấy một giọng nói thanh thúy lạnh lùng vang lên: "Hy Hy, lên!"
"Gâu!" Một mệnh lệnh, một tiếng đáp lại.
Bé chó lớn vừa mới còn thành thành thật thật ngồi bên cạnh chân chủ nhân không sủa hai lời lao qua chỗ mặt lão Lưu.
"A!"
Toàn bộ lầu năm đều quanh quẩn tiếng lão Lưu kêu thảm.
Hai người khác thấy vậy muốn chạy, Quý Dạng tiến lên, một cước đá trúng cằm một người, trực tiếp đá ngã đối phương xuống đất lăn vòng, một tiếng cũng không kêu ra được, xương hàm dưới trực tiếp bể nát!
Người thứ ba nhân cơ hội này, xông vào trong cầu thang, chỉ là lúc này lão Lưu đã bị chó dữ cắn cái cổ, răng nanh dùng lực, "xoạt xoạt" một tiếng, tiếng kêu đau đớn biến mất, nó lập tức hất máu thịt trong miệng ra, xông về phía người chạy trốn.
Mới đến tầng bốn đã nghe một tiếng vật nặng lăn xuống, tiếp theo là tiếng đàn ông kêu thảm.
Trong lúc ngắn ngủi, tiếng kêu thảm thiết lại biến mất.
Bé chó lớn trở về, miệng, móng vuốt, trên mặt đều là máu, cái đuôi lắc vui sướиɠ nhào về phía chủ nhân.
Quý Dạng yên lặng lui ra sau một bước, cự tuyệt cái ôm yêu yêu của Hy Hy.
Hy Hy không vui dựng thẳng đuôi, u oán nhìn cô một cái.
Bên cạnh là hai người Phùng Diệp Tinh và Nghiêm Thành trợn mắt há hốc miệng chứng kiến một màn này, xém chút quỳ.
Cứu mạng, bây giờ người và chó đều mạnh như vậy sao?!
Bọn họ có thật ở thời không này không? Chẳng lẽ tận thế đến, có ít người xảy ra biến dị trước một bước tiến hóa thành siêu Saiyan mà bọn họ không biết?!
Đương nhiên lúc lấy lại tinh thần, nhìn máu me ở một chỗ này, bọn họ vẫn lạnh sống lưng, sợ.
Hai người sợ sệt nhìn Quý Dạng, không dám phát ra một chút tiếng động nào, sợ cô nhớ tới còn có hai người bọn họ còn sống.
-----
Quý Dạng đương nhiên chưa quên, nhưng cô cũng không phải thật sự thích gϊếŧ chóc, tất cả chỉ là vì tự vệ thôi. Không phạm vào cô, cô cũng sẽ không ra tay, trong tương lai thiên tai đã khiến nhân loại chết đủ nhiều rồi.
Chẳng qua vì cẩn thận, Quý Dạng vẫn đi qua xác nhận một chút Phương Lan thực sự đã chết.
Sau đó thu mũi tên về.
Dẫn theo Hy Hy xuống tầng.
Ván trượt bị chôn vùi, nhưng không sao, cô còn có giày trượt băng!
Coi như là cô lục soát được trong tòa nhà, dù sao người khác cũng không đoán được.
Quý Dạng đi giày trượt băng, trước tiên thử trượt trượt một chút. Cực lạnh khiến băng đông cứng, mặc dù bởi vì mưa rồi ngưng kết thành băng, không phải đúng quy cách như vậy nhưng cũng may độ cứng đủ, kỹ thuật của cô cũng tạm ổn, không ngã được.
Trong lúc cô thử giày, Hy Hy cũng thử chạy trên mặt băng.
Cơ mà cái chân chó có lông, mỗi lần đều trượt trượt, cuối cùng khi Quý Dạng thuần thục, nó còn uất ức tủi thân ở nguyên tại chỗ, đi ba bước lại trượt ngã hai lần. Quý Dạng không nhìn được, dứt khoát ôm bé chó lên, két trượt một chút, trượt ra thật xa.
Gắng sức trượt, hai mươi phút sau, về tới tòa nhà số 9.
Ngay khi đến dưới tòa nhà số 9, Quý Dạng cảm nhận được rất nhiều ánh mắt đang nhìn về phía mình. Có lẽ mọi người đều bất ngờ khi thấy cô vẫn còn sống sót sau khi ra ngoài.
Tuy nhiên, lần này không có ai xuất hiện trước mặt cô. Ít nhất, sau khi cô đã tàn sát một trận trong tòa nhà, dù là những người có ý đồ xấu hay không, tất cả đều sợ hãi cô.
Điều này cũng khá tốt, ít nhất là yên tĩnh.
Sau trận mưa băng, tầng một hoàn toàn bị chôn vùi. Độ cao của lớp băng tuyết đạt đến cửa sổ hành lang của tầng hai, nên không cần phải đào hầm nữa, chỉ cần trèo vào qua cửa sổ là được.
Ba ngày không trở về, khi Quý Dạng lên tầng, cô nhận thấy có một số thay đổi trong tòa nhà. Một số căn hộ đã bị bỏ trống lại có người mới chuyển vào.
Điều này khiến cô cảm thấy bất ngờ.
Khi lên đến tầng mười lăm, cô càng bất ngờ hơn khi phát hiện ra rằng trước cửa nhà mình còn có một số hàng hóa?
Khi nhìn kỹ, Quý Dạng thấy chủ yếu là gạo, gạo lứt, còn có một gói mì ăn liền và một cây xúc xích, những thứ này hiện giờ đều rất quý giá.
"Chị đã về rồi!" Cửa đối diện bật mở, khuôn mặt Lý Nghi hiện ra với nụ cười rạng rỡ.
Quý Dạng gật đầu, tiện tay tháo kính bảo hộ và khăn quàng cổ, để bản thân có thể thở nhẹ hơn.
Lý Nghi cũng không bận tâm đến vẻ mặt lạnh lùng của cô, cười nói: "Đây là vật tư mà những người đó cống nạp."
Quý Dạng ngạc nhiên: "Cống nạp? Cái gì thế?"
Cô bắt đầu nghi ngờ thế giới này.
Cô còn sống cơ mà!
Lý Nghi giải thích: "Cái hội Đồng minh Cầu sinh Cực lạnh, hội trưởng và phó hội trưởng cùng một số nhân vật quan trọng đều đã chết trong lần đó, nên liên minh tan rã. Trước đây, những người sống sót ở tòa nhà số 9 liên kết với các tòa nhà số 10, 11 và 12 thành một nhóm, nhưng giờ không còn ai tập hợp họ nữa. Vì thế, ba tòa nhà còn lại bị tổ chức khác trong khu chung cư của chúng ta bắt nạt. Một số người nghe nói chị có sức mạnh lớn, người ở các tòa nhà khác còn không dám gây rối nên họ đã chuyển đến đây. Trước khi chị ra ngoài, đã có người bắt đầu chuyển đến rồi. Hôm nay mưa ngừng, họ lại chuyển đến một nhóm nữa. Họ nghĩ rằng tòa nhà này có chị bảo vệ, nên gửi những thứ này như cống phẩm, mong chị cho phép họ ở lại đây."
Lý Nghi cười vui vẻ khi nói, giọng điệu rất thoải mái: "Hơn nữa, em đã nói với họ, cứ tự do ở lại miễn là không làm phiền chị. Họ không tin, cứ muốn để lại đây, quan trọng là không ai dám lấy đồ, nên số lượng càng lúc càng nhiều."
Lời vừa dứt, trên cầu thang truyền đến tiếng động.
Hai người nhìn lại, thấy vài người đang bước lên, vừa lo lắng vừa cố khơi dậy dũng khí, tay cầm các vật phẩm như gạo hay khoai tây, mỗi người khoảng hai ba cân.
Khi thấy Quý Dạng, bọn họ có vẻ chần chừ không tin, nhìn nhau đầy nghi ngờ.
Trong tin đồn người ta nói về một vị đại lão đã gϊếŧ hàng trăm người, mà trông lại xinh đẹp và yên tĩnh thế này sao?!
Không giống như đã gϊếŧ người chút nào cả.
Lý Nghi tốt bụng nhắc nhở: "Chính là cô ấy."
Mắt họ sáng lên ngay lập tức, bước tới hai bước, đặt đồ xuống chân Quý Dạng. Một người đàn ông cao lớn đứng ra đại diện nói: "Chúng tôi... chúng tôi chỉ là đến ở, sẽ không làm phiền cô, đây là tiền bảo kê."
Quý Dạng: "..."
***
Mấy chương trước cũng có cảnh dùng vũ lực, nhưng giờ tui mới nói, thật ra ban đầu tui cũng không ngờ đến mấy chuyện này nên cũng hơi bị bất ngờ xíu. Lúc đến những đoạn đấy là tui kiểu oh no no.. (∩_∩) Mà giờ quen rùi.