Thiên Tai Cầu Sinh

Chương 21

Chuyện xảy ra rất nhanh.

Quý Dạng vừa mở cửa liền nghe thấy những thứ này. Có kinh nghiệm từ kiếp trước, cô hầu như không cần suy nghĩ liền có thể biết đại khái tình huống, là có người tới cạy cửa nhà, bị chồng Khương Tịnh vừa vặn trở về bắt được đánh cho một trận, ra tay có chút hung ác.

Vì thế người nhà của người này đi tìm Kiều Huy Quân làm chủ.

Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì, người này lại đúng là thành viên của Hội Đồng minh Cực lạnh gì đó, nếu không Kiều Huy Quân cũng không đến mức để ý như vậy mà đổi trắng thay đen.

Nhưng Khương Tịnh cắn chết cũng không cho vật tư. Đám người có lẽ thấy bọn họ chỉ có hai người, liền kéo nhau xông lên. Không cho thì sao, cướp là được.

Xem ra bọn người này thật là làm mưa làm gió đã quen.

Lại nhìn Hy Hy đang có chút nóng nảy cào cào mặt đất, phát ra âm thanh ken két rợn người. Quý Dạng không khỏi yên lặng, đây là thấy cô cho Khương Tịnh đồ vật hai lần nên tưởng rằng là người một nhà?

Cũng phải, trong thế giới động vật thế giới, không phải người của mình, khẳng định không thể cho đồ vật.

Nhưng bởi vì Quý Dạng không lập tức xuống dưới, Hy Hy đang lo lắng kia cũng bắt đầu chần chờ, sau không cào móng vuốt nữa, nghiêng đầu một chút, ngây thơ không hiểu nhìn cô.

Cuối cùng giống như là tự mình lĩnh ngộ, cho rằng cái đồ xui xẻo kia không phải đồng đội, lại quay đầu muốn về phòng.

Quý Dạng vui vẻ: "Đi, ta đi xuống xem một chút."

Cô làm một động tác, Hy Hy lập tức vui sướиɠ đuổi theo, chẳng qua tới gần tầng có chuyện náo loạn kia, sắc mặt Hy Hy liền dần dần thận trọng.

Lúc đầu nơi này là tiếng ồn ào tranh chấp rối bời.

Cho đến khi Quý Dạng ngửi được mùi máu tươi.

Khương Tịnh hét lên một tiếng: "Chồng ơi!"

"A!" Lại có một người kinh hô: "Anh Từ anh gϊếŧ người! Gϊếŧ người --"

"Câm miệng! Ai dám nói ông đây gϊếŧ ai!" Là một giọng nói lạnh lẽo, âm thanh vừa mới kêu la lập tức tắt, chỉ còn lại Khương Tịnh kêu khóc: "Chồng ơi! Các người gϊếŧ chồng tôi... Huhuhu..."

Người được gọi là anh Từ dường như cũng sững sờ hồi lâu, không lên tiếng, nhưng khi Quý Dạng vừa tới lầu mười một, Khương Tịnh cũng lấy lại tinh thần, liền bổ nhào về phía hắn.

Nhưng đối phương là một người đàn ông, còn Khương Tịnh là một người phụ nữ không rèn luyện gì lại vừa sinh con chưa đến một năm. Cô ấy sốt ruột nôn nóng nên trong tay không cầm công cụ, vừa chạy đến liền bị đối phương một cước đá văng.

Khương Tịnh ngã xuống đất, đau đến cuộn mình, không phát ra được chút thanh âm nào.

Bên cạnh còn là chồng cô ấy, trên đầu có một cái lỗ lớn, sắc mặt trắng xám lặng yên không một tiếng động.

Người đàn ông được gọi là anh Từ cũng vì vậy hoàn hồn, trên mặt thêm nét hung ác: "Gϊếŧ thì gϊếŧ, chỉ bằng cô lại dám nghĩ báo thù cho chồng à?"

Khương Tịnh cực kỳ căm hận nắm chặt tay, nhưng cô ấy thật sự đánh không lại đối phương.

Anh Từ hừ lạnh một tiếng, thấy cô ấy không nói gì, đắc ý cười: "Đã như vậy thì đồ của chồng cô cũng đều là chiến lợi phẩm của ông đây. Tiểu Lưu, dẫn người tìm hết vật tư ra đây, chúng ta chia đều, người phụ nữ này, ông đây muốn, anh Kiều cảm thấy thế nào?"

Kiều Huy Quân cũng bị hù dọa, nhất thời chưa lấy lại được tinh thần, đến khi hoàn hồn liền nghe thấy một câu như vậy, da mặt giật giật. Anh Từ này là phó hội trưởng hội Đồng minh, so với người khác thì vô cùng tàn nhẫn, địa vị còn ẩn ẩn như vượt qua ông ta.

Ông ta cười nói: "Đương nhiên rất tốt, cũng không thể để hội Đồng minh chúng ta bị người xem thường ức hϊếp chứ?"

Người khác thấy thế, lập tức như ong vỡ tổ xông lên.

Trong nháy mắt làm ra tiếng động khiến em bé trong phòng đang ngủ yên bị dọa, lập tức oa oa khóc lớn.

Khương Tịnh bỗng nhiên đứng dậy muốn đi vào, liền bị hai người vứt ra: "Lăn ra ngoài! Đây là chiến lợi phẩm của bọn ông đây."

Suýt chút nữa cô ấy đã cắn nát răng trong miệng. Lúc đang tuyệt vọng, lại thoáng nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc xuất hiện tại đầu cầu thang.

Đôi mắt Khương Tịnh lóe lên một tia sáng, nhưng rất nhanh lại ảm đạm xuống.

Xung quanh đều là đồ tể, cô ấy sao dám hy vọng xa vời người khác tới cứu mình?

Quý Dạng xác thực không phải tới làm chiến thần, loại tình huống này cô cứu được, còn về sau thì sao? Bảo vệ được nhất thời nhưng không thể được cả một đời, nhưng xem mặt mũi Hy Hy, cô sẽ không cái gì cũng không làm.

Đúng lúc ánh mắt đối nhau, cô mở miệng im lặng nói: "Tới đây."

Trong lúc tất cả mọi người đắm chìm trong sự hứng khởi vì vật tư miễn phí, cũng không chú ý tới sự kì lạ nơi đầu cầu thang. Lòng Khương Tịnh khẽ động, cũng không lo gì khác, nhanh chóng đứng lên liền chạy qua phía bên kia.

Đám Kiều Huy Quân còn tưởng rằng cô ấy lại muốn không biết tự lượng sức mình nhào tới, đang muốn cười lạnh ra tay.

Liền thấy cô ấy trực tiếp chạy về phía đầu cầu thang.

-----

Vài người quay đầu nhìn. Trông thấy Quý Dạng, con ngươi Kiều Huy Quân đột nhiên co lại, vô thức lui về sau hai bước. Còn mắt anh Từ kia sáng lên, thiên tai đã lâu, còn chưa từng thấy qua cô nàng nào đẹp mắt như vậy!

Một giây sau liền thấy Quý Dạng đưa cho Khương Tịnh một thanh Đường đao.

Khương Tịnh ngây người.

Quý Dạng cười tủm tỉm nói: "Cầm, có thể chém chết mấy cái thì chém, đã là lúc này rồi, cô sẽ không còn không dám đi?"

Khương Tịnh vô thức cầm lấy, đầu óc lại bị câu nói này làm cho chấn động không thôi, có thể chém chết mấy cái thì chém... Thật có thể?

Cô ấy ngước mắt, liền trông thấy dáng vẻ bình tĩnh kia của Quý Dạng.

Phảng phất như nói gϊếŧ gà.

Lý trí Khương Tịnh cảm thấy điều này rất khủng bố, nhưng một giây sau thân thể run lên, cảm giác kích động chưa từng có bao giờ truyền khắp toàn thân, cô ấy quay đầu nhìn về phía đám người anh Từ.

Trong lúc con gái cô ấy đang khóc, người cướp vật tư cũng đều ôm không ít thứ riêng phần mình muốn đi ra, có các loại mì gạo ngũ cốc dầu cô ấy tích trữ cùng chồng, còn có băng vệ sinh cô ấy mới đổi cùng Quý Dạng, có sữa bột, có củi lửa bọn họ đã tìm...

Đám người này hoàn toàn không muốn lưu lại cho cô ấy và con gái một đường sống.

Nên gϊếŧ!

"Tôi liều mạng với các người!" Khương Tịnh hét lớn một tiếng, nắm chặt Đường đao vọt tới.

Một khắc này trong đầu cô ấy trống rỗng, chỉ muốn báo thù, chỉ muốn gϊếŧ sạch bọn họ.

Dựa vào đâu đám người này đã gϊếŧ người còn phách lối như thế?

Dựa vào đâu rõ ràng là người kia làm chuyện xấu bị đánh, người bị hại lại phải bồi thường vật tư?!

Dựa vào đâu bọn họ chỉ muốn còn sống là tốt, nhưng vẫn có người không muốn buông tha cho bọn họ!!!

Sắc mặt anh Từ cùng đám người đại biến, trong tay bọn họ cũng không có vũ khí tốt như vậy, lưỡi đao kia trông cực kỳ sắc bén, từng kẻ tất cả đều bị dọa lui về sau tránh đi mũi đao.

Chẳng qua, bọn họ lại ở ngay trước cửa nhà Khương Tịnh.

Vừa lui về sau, là trực tiếp lui vào trong nhà đó.

Khương Tịnh cầm theo đao xông lên, nhìn thấy người liền chém, cũng mặc kệ đối phương là ai, dù sao đều là người xấu, đều đáng chết!

"A!"

"Điên rồi điên rồi, người phụ nữ này điên rồi --"

"Tôi sai rồi tôi sai rồi, cô tha cho tôi đi, a!!!"

"Cứu mạng!"

Trong lúc bối rối Kiều Huy Quân cũng bị chém một đao, ông ta tranh thủ thời gian kéo một người anh em qua chặn lại, một giây sau người này liền bị trường đao chém cổ.

Anh Từ ý thức được không thể lại như vậy, bỗng nhiên kéo một người anh em đẩy đao đi, hắn thừa cơ lách qua, tiện tay cầm một cái cây gậy liền muốn đánh về phía Khương Tịnh.

Bỗng nhiên trên cổ "phốc" một tiếng.

Giống như là có thứ gì cắm vào.

Trong nháy mắt máu tươi văng khắp nơi, trong lúc nhiệt lượng nhanh chóng trôi đi, hắn trông thấy ở cửa ra, người phụ nữ hắn vừa mới còn thèm nhỏ dãi, đang cầm một cây cung bắn bọn họ.

Đã đến lúc này, Quý Dạng tự nhiên không thể để cho Khương Tịnh chết.

Cho nên mới ra tay.

Theo cái cách Khương Tịnh nổi điên, mùi máu tươi càng ngày càng đậm, Hy Hy cũng có chút xao động. Người bị thương cùng bị chém chết chiếm hơn phân nửa, những người còn lại cũng hoảng muốn chết, không ai dám lại gần một người điên đang cầm đao chém gϊếŧ.

Đến khi có một người hô to: "Tìm tầng mười bảy! Ông ta có súng! Người phụ nữ này thật đáng sợ, phải xử bắn!"

Kiều Huy Quân: "..."

Mà người khác thì tin. Bọn họ trước đó không dám tìm là vì e ngại đối phương gϊếŧ người quá nhiều, nhưng hiện tại trong tình huống này đương nhiên là muốn ông lão hỗ trợ, vừa vặn một người tìm được khe hở chuồn đi, lập tức chạy lên tầng mười bảy.

Quý Dạng cũng không ngăn lại. Đến khi người kia liều mạng một hơi leo lên đến tầng mười bảy, đầu tiên là gõ cửa, nào biết vừa mới gõ xong cửa tự động mở ra một khe nhỏ.

Không đóng cửa?

Anh ta còn ngây ra một lúc, kết quả đến khi đi vào, liền trông thấy phòng ốc bị lật tung, cùng thi thể nằm trong phòng ngủ chính, hiển nhiên là đã chết thật lâu.

Lúc này, không cần người khác nói, anh ta cũng có thể biết.

Ông lão tầng mười bảy căn bản không có súng!

Anh ta khóc không ra nước mắt, run rẩy rời khỏi phòng. Trời đông giá rét, anh ta còn đang bị thương, lạnh thấy đau đớn. Bây giờ mà không quay lại nhà sưởi ấm, khả năng người cũng không còn.

Anh ta chỉ có thể hít sâu một hơi, tiếp tục chạy xuống tầng dưới.

-----

Chẳng qua Khương Tịnh ở bên kia cũng là sức lực kiệt quệ. Cô ấy vốn kìm nén hận ý nên mới chống đỡ được, đến lúc những người này bị cô chém tới chết, chém bị thương, chạy chạy, hận ý cũng giống như bị phát tiết ra, cô ấy liền thoát khỏi ngồi sụp xuống đất.

Những người còn dư chút sức lực đều sợ mất mật, thấy cô ấy không còn chém người, từng kẻ liên tục không ngừng chạy, hoàn toàn không dám phản kháng, để lại thi thể trốn không thoát đầy mặt đất.

Khương Tịnh sững sờ nhìn tất cả, quay đầu muốn tìm kiếm thứ gì.

Kết quả thi thể chồng cũng xen lẫn trong đám người này, trong máu, nhất thời cũng không biết là cái nào.

Cô ấy muốn tìm chồng ra, nhưng không thể thành công, bất lực ngồi lại, tiếng khóc của con gái trong phòng không biết đã ngừng từ lúc nào.

Đoán chừng là khóc mệt, phát hiện vẫn không ai dỗ bé, liền không khóc nữa.

Khương Tịnh lau nước mắt, cực kỳ uất ức nhìn về Quý Dạng đang ở cửa ra còn chưa đi, mới mở miệng, trong giọng nói khàn khàn còn có tang thương: "Cô nói xem thế giới này sao đột nhiên trở nên đáng sợ như vậy?"

Quý Dạng mím môi, không thể nói gì.

Cô cũng không muốn vậy, dù là có không gian, dù là độn hơn trăm triệu vật tư, nhưng cô vẫn cứ hy vọng tận thế đừng tới, dù là tiền của cô đều đổ xuống sông xuống biển cũng chẳng sao.

Khương Tịnh biết hỏi cũng sẽ như không, chỉ là do cảm xúc của cô ấy dâng trào. Thấy cô không nói tiếng nào, đầu óc nóng lên thoáng tỉnh táo, chậm rãi chống người dậy: "Cám ơn đao của cô, trả cô."

Quý Dạng: "Cho cô."

Khương Tịnh muốn từ chối, nhưng khi đã há miệng ra rồi lại từ bỏ. Với tình huống hiện tại của cô ấy, không có chút vũ khí nào mang theo, sẽ chỉ bị đám lang sói kia lập tức xé nát.

Cô ấy chân thành nói: "Cảm ơn, tôi sẽ sống tiếp thật tốt, về sau tìm được ngọc cũng sẽ đều cho cô, không đổi đồ vật."

Quý Dạng không nói gì, quay người ra ngoài.

Khương Tịnh hít sâu một hơi, khí hít vào tất cả đều là mùi máu tươi, lập tức nhíu nhíu mày. Cô ấy về phòng trước xem con gái, xác nhận trạng thái bé còn tốt, chỉ là khóc hơi ghê quá thôi, lại thêm chút củi trong phòng, mới bắt đầu quét dọn chiến trường.

Đã không muốn chết, vậy phải sống sót thật tốt.

Cũng không thể cô phụ một mảnh thiện ý của người khác.

-----

Tầng dưới

Người chạy tới tầng mười bảy lại lộn nhào xuống cũng nói tình huống của tầng mười bảy ra.

Một đợt này, hội Đồng minh tổn thất nặng nề, hận nghiến răng tầng mười một, làm sao cũng không nghĩ tới thế mà là cái bà điên, còn được tầng mười lăm giúp đỡ cho một cây đao, liền thành sát thần.

Nhất định phải để đại lão tầng mười bảy gϊếŧ!

Nếu không trong tòa nhà sao có thể an phận?

Một đám người bị thương sợ mất mật, người nhà của người bị chém tất cả đều tụ tập tại nhà Kiều Huy Quân, vừa sưởi ấm vừa nói.

Duy chỉ có Kiều Huy Quân thần sắc cổ quái, muốn nói lại do dự cái gì.

Lúc này người kia chạy tới, nói ra tình huống mình vừa thấy được. Sau khi nói xong, tất cả mọi người trợn tròn mắt.

Chết?

Đại lão có súng chết?

Người đầu óc linh hoạt trực tiếp muốn xông ra ngoài, người đã chết nhưng súng khẳng định còn!

Nhưng một giây sau, bị Kiều Huy Quân quát lớn: "Tất cả đứng lại!"

Đám người dừng bước lại: "Anh Kiều, sao vậy?!"

Kiều Huy Quân thở dài một tiếng: "Lúc đầu sợ khiến mọi người khủng hoảng nên không muốn nói, ông lão tầng mười bảy thật ra chết đã lâu."

"!"

"Gì cơ?!"

"Anh Kiều đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?"

Còn có người suy nghĩ nhiều: "Anh Kiều, súng có phải ở trong tay anh không? Nhanh lấy ra, xử lý hai người phụ nữ này đi!"

Kiều Huy Quân: ...

Ông ta cười khổ: "Không ở đây, nếu là trong tay tôi, vừa rồi tôi cũng sẽ không bị chém, tôi suy đoán người có súng không phải tầng mười bảy."

"Vậy trước đó sao hai người tầng sáu kia lại bị gϊếŧ?" Có người không hiểu.

Còn có người sắc mặt đã dần dần sợ hãi.

Kiều Huy Quân khẳng định suy đoán của bọn họ: "Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, súng là ở trong tay người phụ nữ trên tầng mười lăm kia."

Mấy người hoảng hốt, từng kẻ hoang mang lo sợ, có người chân mềm nhũn trượt xuống từ trên ghế, có người run rẩy một chút, đυ.ng phải vết thương, đau đến nhe răng trợn mắt.

Còn có người bắt đầu ồn ào: "Lần này xong rồi, chúng ta đều đắc tội cô ta, sẽ không bị diệt khẩu chứ?"

"Anh Kiều, anh mau nghĩ biện pháp, khó trách này đám này dám phách lối như vậy, hóa ra là có súng!!"

"Nếu không chúng ta dọn nhà đi? Sang tòa sát vách?"

"Tôi cảm thấy vẫn nên báo cáo chứ? Nước Hạ chúng ta cấm súng, cô ta làm sao có thể có súng? Chắc chắn là lăn lộn trên giang hồ. Nghe nói hiện tại thiếu gấp người đào than đá, những tên tội phạm kia tất cả đều bị mang đi đào than đá!"

"Anh xác định trước lúc này chúng ta còn có thể sống sao?"

Mấy người lập tức run run một chút, lại nhìn về phía Kiều Huy Quân: "Anh Kiều, anh nói một câu đi!"

Kiều Huy Quân lúc này mới thản nhiên mở miệng: "Tôi cảm thấy đề nghị của mọi người cũng không tệ, chẳng qua... súng ở trong tay cô ta. Mọi người cũng thấy rồi đấy, tầng mười lăm gϊếŧ người không khác gì gϊếŧ gà, nếu biết chúng ta đi mật báo, Chính phủ chắc chắn sẽ không lập tức tới kiểm tra, đoạn thời gian trong lúc ở nhà, tính mạng chúng ta cùng người nhà chắc chắn là không giữ được, cho nên... tôi có một ý tưởng --"

Đám người lòng tràn đầy chờ mong: "Cái gì cái gì?"

Đôi mắt Kiều Huy Quân nhắm lại, nghiêm nghị nói: "Biến súng này thành của tất cả chúng ta! Lần sau cũng sẽ không xảy ra chuyện ngày hôm nay nữa! Mọi người cảm thấy thế nào?"

Ồ!

Tất cả mọi người vô thức kháng cự, nhưng rất nhanh, hiểu được hàm ý này là gì, lại hô hấp nặng nề.

Nhanh chóng có người hưởng ứng: "Hay đấy! Nghe anh Kiều! Nếu không chúng ta bắt người phụ nữ tầng mười một kia tới uy hϊếp cô ta?"

Kiều Huy Quân liếc mắt: "Anh cảm thấy súng người ta nhanh hay là đao của anh nhanh? Mà anh lại cho rằng cô ta sẽ vì tầng mười một mà giao súng ra?"

Người kia lập tức ngượng ngùng vò đầu.

Kiều Huy Quân nói: "Tôi sớm đã nghĩ kỹ phương pháp, cách nhanh nhất là trước lúc cô ta rút súng, liền chế trụ cô ta. Dù sao cũng không thể trực tiếp nghênh ngang cầm súng trên tay, khẳng định là cô ta giấu ở trên người, chỉ cần tốc độ của chúng ta đủ nhanh, hoàn toàn sẽ không có vấn đề. Nhưng trước đó cô ta đều không ra khỏi cửa, áp dụng có chút khó khăn, cũng may cô ta hiện tại muốn ra ngoài..."

-----

Hôm sau

Quý Dạng vui vẻ rời giường.

Chủ yếu là hôm nay có thể thu về ngọc thạch mới!

Không biết có thể một lần mở rộng tới một trăm mét vuông không?

Quý Dạng phá lệ chờ mong, chẳng qua nếu là La lão tam cho ngọc thạch chất lượng không tốt, vậy lần sau sẽ không giao dịch nữa. Nếu thực sự không được thì cô lại dành thời gian tới tỉnh Nam một chuyến, gần nước Myanmar bên kia, cũng có ngọc thạch.

Muốn rời khỏi nhà, bữa sáng của Quý Dạng chính là súp ớt cay, bánh quẩy, cùng một cái bánh bao thịt, ăn đến người nóng hầm hập mới đi giữa thiên nhiên lạnh giá.

Những hoa quả này qua đông lạnh cả đêm, đã cứng lại. Quý Dạng thu tất cả vào trong không gian, trực tiếp dùng bao tải sắp xếp gọn lại, buộc chung một chỗ.

Trông cũng thật nhiều, cả ba bao tải.

Chỉ là bao tải này cũng là càng dùng càng ít, Quý Dạng nhắc nhở mình, hoa quả giao dịch ra ngoài, còn bao tải thì phải mang về.

Hy Hy đã rất rõ ràng cô đây là muốn đi ra ngoài, lập tức vui vẻ theo phía sau, còn chủ động đặt dây thừng đeo cổ ở cửa.

Quý Dạng dở khóc dở cười đeo cho nó, thực ra cô không chuẩn bị mang bé chó đi. Bé chó kéo xe rất thoải mái, nhưng hơn hai trăm cân hoa quả, lại để cho nó kéo xe, vậy sẽ là ngược đãi.

Cô định tìm chỗ lấy xe trượt tuyết động cơ ra, khởi động, bé chó liền không có chỗ ngồi, vị trí đều bị hoa quả bá chiếm.

Chẳng qua bé chó vẫn chịu khó như vậy, vẫn là để nó theo, cùng lắm thì... để nó chạy theo xe.

Cô vẫn như cũ cõng cái balo leo núi trên vai võ trang đầy đủ đi ra ngoài, vừa mở cửa, Lý gia một nhà ba người cũng vừa vặn ra ngoài. Nhìn thấy cô, Lý Nghi lập tức cười chào hỏi.

Quý Dạng gật gật đầu, bước nhanh xuống tầng.

Đi ngang qua tầng mười một, nhìn vào bên trong, Khương Tịnh bên này cũng đúng lúc đi ra ngoài. Cô ấy buộc con gái trước ngực, bao bọc vô cùng chặt chẽ, tay phải cầm Đường đao, trên lưng còn đeo một cái bao.

Nhìn vậy thực làm người ta thấy chua xót.

Nhưng vẻ mặt Khương Tịnh lại hờ hững, ẩn ẩn mang theo sát khí, phảng phất dục hỏa trùng sinh, đối với hoàn cảnh gian nan này của mình một chút cũng không thèm để ý.

Chẳng qua lúc nhìn thấy Quý Dạng, cô ấy vô thức lộ ra một nụ cười: "Quý tiểu thư."

Trong giọng nói kia không hiểu sao lộ ra mấy phần tôn trọng.

Đáy mắt Quý Dạng lướt qua một tia ngoài ý muốn, tựa hồ không nghĩ tới cô ấy còn mang theo con gái ra ngoài, nhưng hai người cũng không quen biết, cô cũng chỉ là theo thường lệ gật gật đầu, lại bước nhanh xuống lầu.

Khương Tịnh cũng cười cười, chậm rãi bước đi. Như vậy cũng rất gian nan, cũng rất ủy khuất con gái, nhưng cửa nhà cũng không lợi hại như nhà Quý Dạng, nếu là cầm chùy gõ mấy lần liền có thể mở ra.

Con gái ở trong nhà một mình, không nói đến chậu than nếu bỗng nhiên dập tắt sẽ xảy ra chuyện gì, còn nếu bị người xâm nhập vào nhà, chỉ là nghĩ thôi cô ấy cũng không chịu được.

Thà con gái chết cũng là chết cùng một chỗ với cô ấy.

Bởi vì đưa con gái theo, Khương Tịnh đi không nhanh, rất nhanh người Lý gia đã đuổi kịp. Hôm qua nhà Lý gia ra ngoài tìm vật tư, sau khi trở về phát hiện trong hành lang tầng mười một có đầy vết máu, mới ý thức được có điều không đúng.

Mẹ Lý tìm người nghe ngóng mới thăm dò được một chút tình huống.

Hiện tại trông thấy bộ dạng này của Khương Tịnh, trong lòng có đồng cảm còn có bội phục. Lý Nghi rất rõ ràng nếu là cô ấy gặp phải chuyện như vậy, khẳng định không thể trở nên kiên cường mạnh mẽ nhanh như thế.

Chứ đừng nói là đưa con gái chưa đến một tuổi theo ra ngoài tìm vật tư.

Bên ngoài gió thấu xương, mới vừa đi tới hành lang thôi, em bé liền khó chịu khóc lên. Khương Tịnh nhìn con gái, cho dù đã bao bọc lại thế nào cái lạnh vẫn cứ ở khắp nơi, bé không chịu được.

Nhưng Khương Tịnh không dừng lại.

Ngược lại là Lý Nghi không nhìn nổi, chạy tới gọi: "Đợi đã!"

Khương Tịnh lập tức nắm chặt thanh Đường đao trong tay, cảnh giác nhìn cô ấy.

Lý Nghi không dám tiến lại gần, nhưng thấy thanh Đường đao thì mắt sáng lên: "Là Quý Dạng đưa cho chị sao?"

Vẻ mặt Khương Tịnh dãn ra: "Ừ."

Lý Nghi thầm nghĩ quả nhiên Quý Dạng bên ngoài lạnh lùng nhưng bên trong ấm áp, cô ấy cười càng thêm xán lạn: "Ừm... tôi định bảo nếu chị không muốn để em bé ở nhà, có thể gửi nó cho nhà tôi, ông bà tôi vẫn luôn ở nhà. Tất nhiên là không miễn phí, một tháng ba cân lương thực, thế nào?"

Khi nói miễn phí, người ta chắc chắn sẽ không tin.

Quả nhiên, khi cô ấy nói sẽ tính phí, ánh mắt Khương Tịnh hơi dao động, cuối cùng có thêm một chút tức giận.

Lý Nghi vẻ mặt khổ sở: "Nhà tôi đông người, không thể không cần nhiều lương thực hơn mà. Chị yên tâm, có hai ông bà ở nhà, chắc chắn sẽ chăm sóc em bé tốt."

Gần đây ông bà không dám ra ngoài, lại không có việc gì làm. Không điện không nước không có sức lực tinh thần làm gì, đồ ăn cũng không còn bao nhiêu, có thể tìm việc gì đó cho họ làm cũng tốt.

Miễn cho nhìn người càng trở nên hốc hác hơn.

Khương Tịnh không thực sự hoàn toàn tin tưởng, nhưng gia đình này có nhược điểm, còn có Quý Dạng ở nhà đối diện. Cô ấy thực ra cũng biết tình huống trên tầng này, mà đương nhiên phải tận khả năng biết nhiều một chút. Bọn họ không tham gia liên minh, chỉ đóng phí bảo kê hàng tháng, nên xác thực là người hơi có thể hợp tác.

"Được..." Cô ấy gật đầu, giọng khàn khàn lại có chút nghẹn ngào.

Lý Nghi lập tức cười: "Tốt rồi, vậy chúng ta về trước để em bé lại, rồi có thể cùng nhau đi thu thập vật tư, nhiều người thì sức mạnh càng lớn."

Khương Tịnh nghiêng đầu, nhanh chóng lau đi nước mắt nơi khóe mắt.

Khi tuyệt vọng nhất lại liên tiếp gặp được những người tốt, thực ra thế giới này cũng không tệ đến vậy.

Cô ấy cũng không nỡ để con gái chết cùng với mình.

Biết đâu mẹ con họ lại có thể vượt qua thiên tai này thì sao?

-----

Quý Dạng dẫn Hy Hy đến một nơi hẻo lánh.

Tiếp đó cô tìm một góc khuất để nhanh chóng thay đổi trang bị, buộc ba túi hoa quả vào xe trượt tuyết, rồi thương lượng với Hy Hy: "Cưng muốn chạy theo chị? Hay là chạy theo chị?"

"Gâu!" Hy Hy đưa ra lựa chọn, vui vẻ chạy ra ngoài.

Tốt lắm.

Quý Dạng khởi động xe trượt tuyết, tiếng động cơ ầm vang lên, tuyết bắn lên một đợt, rồi cô lao nhanh ra ngoài, Hy Hy lập tức đuổi theo.

Lo lắng sẽ làm bé chó mệt chết, cô không lái xe nhanh, chỉ khoảng 40 km/h.

Lái xe khoảng 20 phút, bọn họ đến nơi.

Trong lúc đó đã gặp vài kẻ thèm thuồng bé chó và tài sản của cô, nhưng không ai đuổi kịp tốc độ của một người một chó, bọn họ bị bỏ lại rất xa, tức giận đến mức cố gắng ném đá.

Đương nhiên là không có viên nào trúng.

Quý Dạng đến sớm, lúc này số người bán hàng cũng ít, buổi trưa mới là lúc đông nhất khi nhiệt độ cao nhất.

Nhưng chỉ cần có người là được rồi.

Quý Dạng tìm một người bán hàng để hỏi về La lão tam, người đó lập tức nhờ người khác trông giúp quầy hàng, còn mình thì chạy đi tìm người. Trong lúc chờ đợi, Quý Dạng còn chọn vài món trang sức bằng ngọc, dùng khoai tây để mua chúng.

Khoai tây thực sự là một món hàng dùng giao dịch tốt, năng suất cao và dễ bảo quản. Về sau có nhiều đất hơn thì cô nhất định phải trồng nhiều hơn chút.

Vừa mua xong, La lão tam cười ha hả đi tới: "Em gái, em gái! Ở đây!"

Quý Dạng chỉ vào chiếc xe trượt tuyết và bé chó đang xem đồ bên cạnh: "Đến chỗ tôi đi."

"Được rồi." La lão tam lắc lắc cái túi trong tay, chạy đến gần. Thấy chiếc xe trượt tuyết, mắt anh ta sáng lên: "Em gái giỏi ghê, thứ này mà cô cũng kiếm được."

Quý Dạng giả vờ kiêu ngạo: "Đúng vậy, nhiều thứ tốt lắm."

La lão tam gật đầu tỏ vẻ đương nhiên, đưa cái túi qua: "Đây đây, sếp cô xem đi, nhiều như vậy, trước thiên tai là tổng giá trị mấy tỷ đấy!"

Quý Dạng cũng không khách khí, kiểm tra hàng rất kỹ lưỡng. Mở cái túi ra, bên trong là đủ loại trang sức bằng ngọc: vòng tay, khuyên tai, ngọc bội, dây chuyền, nhẫn..., tất cả đều xếp chung một chỗ.

Túi cũng là đồ hàng hiệu trước thiên tai, giá khoảng bốn năm mươi triệu một cái.

Nhưng giờ đây bị đặt chung như vậy, Quý Dạng cảm thấy có chút giống như đang bán rau.

Cô lần lượt lấy từng viên ngọc ra sờ thử, chất lượng quả thực rất tốt, nhưng vẫn không bằng những viên đá thô mà cô đã lấy từ Myanmar trước đây.

Vì điều kiện hạn chế, ngọc ở đây đều được làm thành trang sức, không chỉ nhỏ hơn mà giá cũng tăng cao.

Những viên ngọc này đã đạt yêu cầu của Quý Dạng.

La lão tam không lừa cô, không đem hàng bình thường đến để qua mặt.

Quý Dạng trực tiếp lấy túi ra, bỏ từng viên ngọc nặng trĩu vào, cảm nhận được trọng lượng đè lên vai. La lão tam thấy vậy lập tức xoa tay, vui vẻ chuẩn bị đi chuyển trái cây.

Ngay khi vừa chạm vào, một đôi chân chó xuất hiện.

Làm anh ta giật mình lùi lại: "Này, này, chủ của mi bảo ta chuyển mà!"

Hy Hy gầm gừ nghiến răng: "Gừ --"

Đều là của chủ nhân!

Quý Dạng vội kéo Hy Hy ra: "Không sao đâu, để anh ấy chuyển."

Hy Hy không vui gầm gừ một tiếng, cọ cọ vào đùi cô rồi im lặng, La lão tam nhanh chóng bắt tay vào việc, còn gọi thêm người đến, ba túi hoa quả đông lạnh nặng trĩu, anh ta mở ra kiểm tra một lượt.

Nhìn thấy bên trong, anh ta mỉm cười vui vẻ: "Toàn là hàng tốt, không tồi đâu! Nếu sau này có hàng như thế này nữa, cứ tìm tôi, hàng ở đây của tôi chắc chắn còn tốt hơn!"

Đúng vậy!

Thiên tai ngày càng nghiêm trọng, giá của những thứ không ăn được, không uống được cũng ngày càng giảm.

Quý Dạng vui vẻ gật đầu, rồi nói: "Trả lại túi cho tôi."

La lão tam: ...

Người giàu quả đúng là có khác, ngay cả những thứ nhỏ nhặt cũng nhớ, bảo sao là đáng kiếm được tiền.

Anh ta nhanh chóng bảo người đóng gói trái cây vào thùng, trả lại túi cho Quý Dạng.

Giao dịch kết thúc, các quầy hàng cũng đông hơn, Quý Dạng lại đi xem những chỗ khác. Lần này, những món đồ tìm được ít hơn nhiều so với ngày hôm qua, mà chất lượng cũng không được tốt.

Vừa mới nhận một đợt hàng chất lượng cao, cô không mấy quan tâm đến những thứ này, chuẩn bị rời đi thì một người bán hàng khác đến, đặt hàng hóa xuống, mở lớp vải dày ra, lộ ra bên trong là những con thỏ trắng mềm mại nhưng rất gầy yếu.

Quý Dạng: !

Đúng rồi nha!

Khu chăn nuôi của cô còn thiếu thỏ!

Thành phố Trường Nam không phải là nơi tiêu thụ thịt thỏ, trong các món ăn phổ biến hoàn toàn không có thỏ, đến mức Quý Dạng khi mua gia cầm đã hoàn toàn quên mất thỏ!

Quý Dạng ngay lập tức tiến lại gần: "Ông chủ, thỏ này bán thế nào?"

Vài phút sau, Quý Dạng rời đi trên chiếc xe trượt tuyết, sau khi đi vòng vòng bên ngoài nửa giờ, cô trở lại với một bao khoai tây trong tay.

Tổng cộng là một trăm cân, đổi được năm con thỏ.

Có hai con đực, ba con cái, trong số con cái có một con đang mang thai.

Người bán đã không còn khả năng nuôi thỏ nữa, thức ăn cho vật nuôi trong nhà gần như đã hết. Thỏ cái lại đẻ nhiều, ban đầu có thể bán được, nhưng sau đó càng ngày lại càng khó bán hơn.

Đất đã bị đóng băng, trừ khi trong nhà đủ ấm, nếu không thì không thể trồng được rau xanh. Thỏ không có thức ăn, từng con một bị gầy đi, những con thỏ con được sinh ra đều bị mẹ ăn hết.

Người chủ mới mang chúng ra bán.

Còn những con thỏ chết, Quý Dạng không mua, để lại cho những ai muốn ăn thịt.

Khi thỏ của cô được nuôi lớn, cô sẽ không còn lo thiếu thịt thỏ!

Nhưng chờ đã, thịt thỏ chế biến thế nào?

Quý Dạng lâm vào trầm tư.

Món đầu thỏ xào cay, thỏ xé tay, chân thỏ cay, và thỏ ướp lạnh cô đã mua không ít, nhưng cô lại không biết làm thế nào!

Hy vọng trước khi ăn hết hàng đã tích trữ, cô có thể học được cách chế biến thỏ.

-----

Hôm nay có thể coi như thu hoạch lớn, tâm trạng Quý Dạng cũng khá tốt. Nhìn thời gian còn sớm, cô quyết định đi xem thêm một số điểm trao đổi khác ở thành phố Trường Nam.

Cả thành phố rất lớn, tự nhiên không chỉ có một điểm trao đổi.

Tuy lần này cô không gặp được các nhà buôn phù hợp, nhưng cũng mua được nhiều ngọc chất lượng tốt. Trên đường về, Quý Dạng nhanh chóng ném toàn bộ vào trong không gian, muốn xem lần này có thể mở rộng thêm bao nhiêu đất.

Khi đã cho vào xong, ngọc lập tức biến mất.

Chỉ còn lại cái ba lô trống rỗng.

Trong khi đó, bên cạnh khu đất vốn có, lại xuất hiện thêm một mảnh đất xốp mềm màu nâu sẫm, lần này là trực tiếp mở rộng năm trăm năm mươi mét vuông!

Quả đúng là cần dùng ngọc chất lượng cao để nuôi.

Cuối cùng cô đã có sự xa hoa như khi nâng cấp trước đây.

Quý Dạng thở dài một hơi, vừa điều khiển phương hướng Hy Hy kéo xe trượt tuyết, vừa phân tâm để quản lý việc trồng trọt trong không gian. Năm con thỏ được đặt vào khu nuôi lợn, chủ yếu vì lợn không ăn cỏ, mà cỏ ở đó mọc tốt, vừa vặn cho thỏ ăn để tránh lãng phí.

Hơn nữa như cô quan sát từ trước, dù gà, vịt, ngỗng, chim cút và gà rutin sống chung trong một chuồng, cũng không có hiện tượng tấn công lẫn nhau. Dù có phân cấp, mỗi con đều sống khỏe mạnh.

Hẳn là lợn cũng sẽ không công kích thỏ con chứ?

Có thể thử nghiệm xem sao.

Tuy nhiên tình huống này chỉ là tạm thời. Trong số năm trăm năm mươi mét vuông đất mới, cô đã quy hoạch hai trăm mét vuông cho thỏ con ở trong tương lai. Được cấp đất nhiều như vậy vì thỏ sinh sản rất nhanh, cô hoàn toàn tin, không phân thêm chút nào thì sợ sau này sẽ không đủ chỗ mất.

Vì vậy, hai trăm mét vuông này toàn bộ sẽ được trồng cỏ, tưới nước, và không cần phải chăm sóc thêm.

Còn lại ba trăm mét vuông, cô sẽ dùng để trồng rau, trồng nhiều khoai tây khoai lang và rau cải trắng hơn một chút!

Khi hoàn tất công việc, Quý Dạng nhận thấy nhiều con gà vịt ngỗng bắt đầu ấp trứng. Có vẻ như sắp có những món ăn mới như vịt bia, ngỗng nướng trong nồi, và gà nướng mật ong rồi.

Nghĩ đến đó, cô lại cảm thấy thèm.

Trưa nay sẽ ăn ngỗng nướng trong nồi thôi.

Trong không gian còn có những thực phẩm mà cô đặc biệt mang về từ miền Bắc, nhưng phải tự hâm nóng lại. Chỉ là khi cô đến miền Bắc, nhiệt độ đã xuống dưới âm mười độ, nên thực phẩm đóng gói đã bị nguội đi nhanh chóng.

-----

Hy Hy tận chức tận trách kéo Quý Dạng trở về khu chung cư.

Vừa bước vào chung cư, cô cảm nhận được ánh mắt quan sát đang dõi theo mình, khiến cô cảm thấy không thoải mái.

Cô ngẩng đầu lên quan sát mấy tòa nhà, cuối cùng dừng lại ở phía tòa số 9, tầng mười lăm, nơi có một ông lão vung vẩy một mảnh vải đỏ. Hướng đó là hướng nhà Lý gia, trực giác của cô cho rằng không phải là từ nơi này.

Vậy đây có phải là cảnh báo từ hai ông bà lão Lý?

Cô đã bị ai đó theo dõi?

Quý Dạng nghĩ nhanh đã biết nhóm người đó là ai. Hôm qua, liên minh trong tòa nhà đã mất nhiều người như vậy, hôm nay vẫn dám phục kích cô, có lẽ là từ vài tòa nhà bên cạnh.

Cô tiếp tục dắt chó đi dạo với vẻ mặt bình thản.

Hy Hy dừng lại ở tòa nhà số 9.

Quý Dạng cất ván trượt tuyết và từ từ đi lên lầu.

Âm thanh nhẹ nhàng truyền qua hành lang rộng rãi, tai chó động đậy, Quý Dạng nhanh chóng nhận ra, ý thức đã lên đạn cho súng trong không gian.

Cô đi lên tầng, bên trong tòa nhà đặc biệt yên tĩnh.

Trước đây cũng yên tĩnh, nhưng hầu hết các nhà không có cách âm như nhà Quý Dạng, nên bình thường vẫn có thể nghe thấy được một số tiếng động trong nhà. Nhưng lần này, cho đến tận tầng mười một vẫn không có bất kỳ âm thanh nào.

Hy H cũng cảm thấy không ổn, toàn thân căng thẳng, sắp xù lông.

Quý Dạng vỗ về, xoa xoa lưng nó và nheo mắt lại.

*

Lúc này, trên tầng mười bốn, nhóm người phụ trách phục kích đang thì thầm trao đổi: "Sao vẫn chưa đến? Tôi sốt ruột quá!"

"Chết tiệt, không phải đã phát hiện ra điều gì rồi chứ?"

"Có lẽ không phải đâu, chúng ta có ống nhòm mà, làm sao có thể phát hiện ra được?"

"Ngay trước khi về nhà là lúc người ta thả lỏng nhất, yên tâm, chúng ta đã chuẩn bị đầy đủ rồi mà, một phát trúng đích --"

Tiếng bước chân ngày càng lớn.

Tất cả mọi người đều nghe thấy, lập tức im lặng, không dám phát ra bất kỳ tiếng động nào nữa. Mỗi người đều giữ chặt vị trí của mình, chuẩn bị đủ các loại gia vị như bột ớt, bột tiêu bột, rìu, búa, thậm chí cả cưa điện, chỉ chờ mục tiêu xuất hiện là sẽ xông lên ngay lập tức.

Bọn họ không tin, một cô gái nhỏ, đối mặt với những thứ này, dù có súng thì sao?!

Đột nhiên có một thứ gì đó bay tới, rơi xuống đất.

"Leng keng" một tiếng, vài người đang nghi ngờ thì lập tức thấy một đám khói trắng xuất hiện, mắt mọi người ngay lập tức bị đau rát.

"Đm! Lựu đạn???"

"Cô ta sao có thể có lựu đạn?!!"

"Chạy mau! Bị phát hiện rồi --"