Thế Thân Cùng Bạch Nguyệt Quang Thành Đôi Rồi

Chương 14

Mấy ngày tiếp theo, Tuyết Nha học trang điểm và búi tóc, ma ma dạy em ngay từ đầu đã rất thờ ơ với em, nhưng sau đó bà lại khen em học rất nhanh. Tuyết Nha nghe được lời khen như vậy không vui chút nào. Người đàn ông nào lại muốn được khen là học một biết mười chuyện trang điểm làm đẹp của phụ nữ.

Trải qua mấy ngày huấn luyện, Tuyết Nha đã có thể tự búi tóc thành nhiều kiểu xinh đẹp cho mình. Hôm nay em trang điểm chải chuốt, thay váy rồi đi theo ma ma đến chỗ Thôi Lệnh Cảnh.

Các cung nhân trong cung nói rằng Thôi Lệnh Cảnh đang bàn bạc với Thừa tướng, bảo bọn họ đợi ở ngoài điện. Tuyết Nha nghe nói người bên trong là Thừa tướng, sắc mặt liền thay đổi.

Doãn Thanh Huyền?

Trong giấc mơ em đã mơ thấy người kia, nhưng trong mộng em không nhìn rõ mặt đối phương, chỉ biết hắn là Thừa tướng. Ở trong mộng, Thừa tướng cũng không mấy tử tế với em.

Khi còn đang suy nghĩ lung tung, cửa cung điện được mở ra, có người bước ra ngoài.

Sự tò mò của Tuyết Nha nổi lên, không nhịn được nhìn về phía cửa, nhưng ngay khi em vừa nhìn sang, ma ma bên cạnh đã kéo mạnh em, trầm giọng nói: "Cúi đầu hành lễ."

Tuyết Nha không còn cách nào khác đành phải làm theo, cho nên em hoàn toàn không nhìn thấy khuôn mặt của Doãn Thanh Huyền, chỉ nhìn thấy vạt áo quan màu xanh đậm của đối phương đi qua.

Sau khi có thể đứng dậy, em nhanh chóng liếc nhìn Doãn Thanh Huyền, hắn nhìn từ phía sau có vóc dáng cao lớn. Em nhìn thoáng qua rồi thu hồi ánh mắt, đi theo ma ma vào đại điện.

Vừa bước vào đại điện, em đã cảm thấy bầu không khí bên trong không ổn. Quả nhiên, sau khi em và ma ma hành lễ xong, Thôi Lệnh Cảnh im lặng hồi lâu, cuối cùng cũng mở miệng nói, câu đầu tiên lại là bảo ma ma lui xuống.

Trong lúc nhất thời, trong điện chỉ còn hai người là Thôi Lệnh Cảnh đang ngồi trên long ỷ và Tuyết Nha đang quỳ trên mặt đất.

Tuyết Nha cảm giác Thôi Lệnh Cảnh lại sắp nổi giận với mình nên không dám cử động. Rất nhanh, em liền nghe thấy tiếng bước chân, Thôi Lệnh Cảnh đứng dậy từ trên long ỷ, đi về phía bên này.

Tuyết Nha không dám trái lời, vội vàng ngẩng đầu lên, lần này nhớ kỹ không được cười. Em vốn tưởng rằng khi em ngẩng đầu lên, Thôi Lệnh Cảnh không đánh thì cũng sẽ mắng em, nhưng nào biết Thôi Lệnh Cảnh ngẩn ra một chút.

Chẳng lẽ hôm nay em trang điểm không đẹp?

Nhưng ma ma nói em trang điểm trông rất đẹp mà.

Tuyết Nha lo sợ bất an, nhưng Thôi Lệnh Cảnh đột nhiên quay người đi. Tư thế của thiếu niên trở nên cứng đờ, hắn trầm mặc một lát rồi đột nhiên nói: "Hôm nay ngươi cùng trẫm đến chỗ Thái hậu."

*

Cung Ninh Phục.

Thôi Lệnh Cảnh nhìn Hạ Tục Lan vẫn đang nhàn nhã uống trà, vẻ mặt khó coi, nhưng rất nhanh, hắn đã chủ động nói: "Á phụ, trẫm cảm thấy việc tuyển tú vẫn còn quá sớm."

Hạ Tục Lan bình tĩnh nói: "Khi tiên đế bằng tuổi bệ hạ, đã có một hậu, hai phi, bốn tần."

"Nhưng trẫm cảm thấy rằng những nữ tử trên bức họa mà Lễ Bộ đưa tới đều là dong chi tục phấn, còn không đẹp bằng tiểu cung nhân bên cạnh trẫm." Khi Thôi Lệnh Cảnh nói lời này, liền nhìn về phía Tuyết Nha đang đứng ở ngoài điện.

Bọn họ nói chuyện thanh âm không lớn, người bên ngoài không thể nghe thấy.

Hạ Tục Lan nghe vậy không có phản ứng gì, Thôi Lệnh Cảnh lại nói: "Á phụ, á phụ thấy nó lớn lên thế nào?"

*

Tuyết Nha không biết Thôi Lệnh Cảnh đã nói chuyện gì với Hạ Tục Lan, tóm lại, không lâu sau khi Thôi Lệnh Cảnh trở về, liền bắt đầu phát điên, điên cuồng đập phá đồ đạc rồi còn uống rượu. Hắn đuổi mọi người đi, chỉ để lại Tuyết Nha trong cung điện, mà Tuyết Nha lại bị hành vi điên cuồng của Thôi Lệnh Cảnh dọa cho sợ hãi, co ro trong một góc không dám cử động.

Thôi Lệnh Cảnh lại không buông tha cho Tuyết Nha, hắn bất ngờ kéo Tuyết Nha từ trong góc, cầm lấy ly rượu ép Tuyết Nha uống một ly, sau khi uống xong liền giữ chặt cổ tay Tuyết Nha, ánh mắt hung dữ, "Thay vì sủng hạnh một nữ nhân chưa từng gặp mặt lần nào, còn không bằng sủng hạnh ngươi."

Mặc dù lời nói của hắn mơ hồ, Tuyết Nha vẫn nghe rõ.

Thôi Lệnh Cảnh muốn ngủ với em.

Tuyết Nha theo bản năng muốn từ chối, nhưng sau đó em nghĩ, nếu em thực sự ngủ với Thôi Lệnh Cảnh, sau này em sẽ không bị đánh chửi như vậy nữa phải không? Có lẽ sẽ có cơ hội ép Hạ Tục Lan ra khỏi trái tim Thôi Lệnh Cảnh.

Trong giấc mơ đó, em tựa hồ vẫn luôn là cung nhân hầu hạ Thôi Lệnh Cảnh, cũng không có leo lên long sàng.

Cơ hội thăng chức đang ở ngay trước mặt, trái tim Tuyết Nha không khỏi đập nhanh hơn. Sau khi Thôi Lệnh Cảnh nói ra những lời đó, cơ thể hơi lắc lư, tựa như có chút say. Tuyết Nha thấy vậy vội vàng chủ động đỡ Thôi Lệnh Cảnh, nhẹ giọng nói: "Để nô tài đỡ bệ hạ nằm xuống giường."

Thôi Lệnh Cảnh nhắm mắt lại không nói gì, thế là Tuyết Nha chủ động tới đỡ người vào trong điện. Chỉ là Thôi Lệnh Cảnh thoạt nhìn gầy, nhưng nâng dậy phải cố hết sức. Tuyết Nha bị ép đến nỗi nửa vai tê dại, khó khăn lắm mới đỡ được hắn nằm xuống long sàng.

Thôi Lệnh Cảnh tuy có tính tình lập dị nhưng lại có vẻ ngoài âm nhu tuấn mỹ. Nếu lớn hơn chút nữa, có lẽ sẽ càng đẹp hơn. Tuyết Nha nhìn đối phương dưới ánh nến mờ ảo, Thôi Lệnh Cảnh dường như đã say thật rồi, nhắm mắt lại bất động.

Tuyết Nha nghiến răng nghiến lợi, đưa tay sờ thắt lưng của mình. Em kéo thắt lưng ra, cởi bỏ áo choàng bên ngoài, bên trong chỉ có một chiếc váy không tay ôm ngực. Đầu gối em quỳ trên long sàng, đang định trèo lên giường thì bên ngoài có động tĩnh.

Tuyết Nha liền sợ đến mức thất hồn lạc phách. Em vội vàng xuống khỏi giường, chộp lấy áo choàng của mình trên mặt đất, quấn lung tung lại rồi chạy ra ngoài, mà ngay khi em lao ra tới gian ngoài, cửa điện cũng bị đẩy ra.

Là Hạ Tục Lan.

Hạ Tục Lan liếc mắt nhìn thấy y phục Tuyết Nha lộn xộn, ánh mắt trở nên lạnh lùng, lập tức ra lệnh cho cung nhân phía sau: "Ra ngoài!"

Mọi người sôi nổi rời đi, Hạ Tục Lan bước vào cung điện, y còn chưa kịp nói gì thì Tuyết Nha đã chạy đến ôm lấy chân hắn, nức nở nói: "Thái hậu ca ca cứu ta, bệ hạ, hắn... hắn..."

Tuyết Nha nhanh chóng quyết định, nếu để Hạ Tục Lan biết rằng chính em muốn chủ động hiến thân, nói không chừng sẽ cho người đánh chết em. Cố tình mê hoặc hoàng đế là tội rất lớn.

Bây giờ Thôi Lệnh Cảnh say rượu bất tỉnh nhân sự, đổ trách nhiệm cho Thôi Lệnh Cảnh có lẽ còn có một tia hi vọng.

Tác giả có điều muốn nói:

Quy tắc số 1 của trà xanh: Xây dựng mối quan hệ.

Quy tắc số 2 của trà xanh: Ta chỉ vô tình làm ra, không liên quan gì đến y (đừng trách y).

Quy tắc số 3 của trà xanh: Ta không quyến rũ hắn, là hắn ép ta...

Tuyết Nha: Ca ca ngốc nghếch ngọt ngào như vậy, ca ca nhất định sẽ tin ta!

Thôi Lệnh Cảnh: ...