Thế Thân Cùng Bạch Nguyệt Quang Thành Đôi Rồi

Chương 13

Tuyết Nha nói rằng em coi Hạ Tục Lan như ca ca của mình để lừa dối Hạ Tục Lan, mà khi nghe Hạ Tục Lan nói rằng y cảm thấy thân thiết khi thấy mình, không khỏi có chút ngạc nhiên.

Làm sao Hạ Tục Lan có thể cảm thấy thân thiết khi nhìn thấy em được? Có khi nào y cũng đang nói dối em không? Hay Hạ Tục Lan thực sự dễ bị lừa như vậy?

Tuyết Nha suy đoán một phen, vẫn lại lắc đầu, "Tuy rằng nô tài cảm thấy thân thiết với Thái hậu, nhưng không dám thân cận. Thái hậu như mây trên trời, còn nô tài là bùn đất, khác nhau một trời một vực, không dám hy vọng xa vời."

Vẻ mặt của Hạ Tục Lan trở nên nghiêm túc hơn, "Ta trước nay không nhìn xuất thân mà phân biệt mọi người. Nếu ngươi thực sự sợ, vẫn nên trở về đi."

Tuyết Nha làm sao có thể bằng lòng rời đi? Đây là cơ hội tốt để tiếp cận Hạ Tục Lan, vì thế em vội vàng đứng dậy khỏi mặt đất, "Nô tài cả gan thân cận Thái hậu, mong Thái hậu đừng giận nô tài."

Thấy Hạ Tục Lan gật đầu, Tuyết Nha không nhịn được đắc ý trong lòng, không ngờ Hạ Tục Lan lại dễ lừa như vậy. Hai lần trước gặp đối phương, em còn nghĩ Hạ Tục Lan là người thủ đoạn cứng rắn, cho nên sợ muốn chết.

Bây giờ xem ra Hạ Tục Lan chỉ là một công tử quý tộc chưa trải sự đời, may mắn được Hoàng thượng chọn xung hỉ, trở thành Thái hậu dưới một người trên vạn người.

Lừa gạt dễ như vậy thì thu phục chẳng phải là rất dễ sao?

Nếu có thể thu phục được Hạ Tục Lan thì mọi chuyện sẽ đơn giản hơn nhiều. Ngày có thể hay thế y cũng càng cận kề.

Tuyết Nha càng nghĩ càng vui vẻ, không giấu được nụ cười trong mắt, khiến Hạ Tục Lan nhìn sang liền thấy ý cười trong mắt em. Tuyết Nha bắt gặp ánh mắt của Hạ Tục Lan, không khỏi luống cuống. Vừa lúc định nói gì đó để che giấu thì lại nghe thấy Hạ Tục Lan cười khẽ, "Ngồi cạnh ta vui lắm sao?"

"Có thể ngồi cạnh Thái hậu, nô tài tất nhiên rất vui." Tuyết Nha vừa nói vừa lén lau mồ hôi trong lòng bàn tay trên quần áo.

Em không thể vui mừng quá sớm, vẫn chưa chiếm được lòng tin của Hạ Tục Lan đâu.

Tuyết Nha nhìn chiếc ghế mà Hạ Tục Lan đang ngồi, nếu em ngồi trên chiếc ghế đó, có thể sẽ chạm vào đối phương, vì vậy em lại nói: "Thái hậu, nô tài thực sự có thể ngồi cạnh người sao?"

Hạ Tục Lan không nhìn em nữa, tâm trí dường như đang đặt trên cây đàn, nghe thấy câu này y chỉ gật đầu. Tuyết Nha cẩn thận ngồi xuống, không dám quá gần Hạ Tục Lan.

Một lúc sau, âm thanh tiếng đàn truyền đến từ tay Hạ Tục Lan.

Tuyết Nha muốn lắng nghe thật kỹ rồi mới vỗ mông ngựa, nhưng càng nghe càng buồn ngủ, đầu suýt đập vào đàn, may là Hạ Tục Lan đã nhanh chóng di chuyển cây đàn ra xa, khiến đầu Tuyết Nha đập thẳng xuống bàn, đau đến hoàn toàn tỉnh táo.

Em sờ trán nhìn cây đàn bị di chuyển, ý thức được việc mình vừa làm, lập tức bỏ tay xuống, đứng dậy quỳ xuống, cúi đầu nhận lỗi, "Nô tài... nô tài không cố ý, nô tài cảm thấy Thái hậu đàn rất êm tai, nên..."

Nói đến chữ "nên" liền không nói được lời nào nữa, mười phần xấu hổ dừng ở đó. Nhưng Hạ Tục Lan đối với em thái độ rất tốt, còn nói: "Không phải ngươi coi ta như ca ca sao? Đệ đệ ngủ trước mặt ca ca mình cũng không phải chuyện gì to tát."

Tuyết Nha nghe xong cảm thấy kinh ngạc, em cúi đầu, chớp mắt vài cái rồi nói: "Nô tài không dám."

"Không dám? Ý ngươi là chuyện ngươi coi ta như ca ca là gạt ta sao?" Giọng Hạ Tục Lan đột nhiên trầm xuống, khiến Tuyết Nha sợ hãi, lập tức ngẩng đầu lên giải thích: "Không, không, không phải, ý nô tài không phải vậy, ý nô tài là... là trong lòng nô tài coi Thái hậu như ca ca của mình, tuy không nhịn được muốn thân cận, nhưng lại cũng không dám thân cận, một là sợ mạo phạm Thái hậu, hai là nếu người khác biết, nhất định sẽ nói nô tài thấy sang bắt quàng làm họ."

Hạ Tục Lan khẽ cau mày, nửa ngày sau mới nói: "Không sao, người khác sẽ không biết, ngươi có thể trộm gọi ta là ca ca."

Ánh mắt Tuyết Nha lóe lên: "Ca ca... Ta không dám trực tiếp gọi ca ca, ta có thể gọi người là Thái hậu ca ca không?"

Hạ Tục Lan dường như thấy xưng hô này rất mới lạ, ngẫm nghĩ một lúc mới khẽ gật đầu.

*

Hôm đó lúc Tuyết Nha trở về, bước chân có chút lâng lâng, vẫn luôn nghĩ đến Hạ Tục Lan, nghĩ rằng gia đình nào mới có thể nuôi nấng một người ngây thơ như vậy. Thế mà sau khi bị em lừa gạt vài câu, liền cho phép em gọi là ca ca.

Nếu một người đơn giản như vậy không có dung mạo ưa nhìn và số mệnh may mắn thì đã bị nuốt chửng đến mức không chừa mảnh xương nào.

Tuyết Nha nghĩ đến đây lại cảm thấy hơi rối rắm. Vốn dĩ em muốn thay thế Hạ Tục Lan, nhưng người kia lại hết sức ngây thơ, làm em thực sự không thể xuống tay được. Nhưng đồng tình với đối phương thì em sẽ mất mạng, hơn nữa chỉ cần Hạ Tục Lan còn ở đây, đời này em sẽ không thể có được vinh hoa phú quý như mong muốn.

Thật khó xử.

Khi Tuyết Nha trở lại cung Phụng Thụy, em vẫn đang nghĩ về chuyện của Hạ Tục Lan, cho đến khi đến chỗ Thôi Lệnh Cảnh.

"Thái hậu đã mở hộp gấm chưa?" Thôi Lệnh Cảnh vẫn đang phê tấu chương.

Tuyết Nha lắc đầu.

Thôi Lệnh Cảnh dừng lại rồi hỏi: "Thái hậu thấy ngươi có nói gì không?"

"Thái hậu không nói gì ạ." Tuyết Nha cố tình nói chậm lại, chậm đến nỗi Thôi Lệnh Cảnh không kiên nhẫn ngẩng đầu nhìn em, liền thấy vết đỏ trên trán Tuyết Nha. Da của Tuyết Nha rất trắng, dù bị nhẹ cũng có thể đỏ một mảng, hơn nữa còn đỏ rất lâu.

Vẻ mặt Thôi Lệnh Cảnh đột nhiên có chút kỳ lạ, "Trán ngươi làm sao vậy?"

Tuyết Nha lập tức duỗi tay che lại, "Trán, trán nô tài không sao, chỉ là... Chỉ là không cẩn thận... vô tình bị đυ.ng."

"Sao lại vô tình bị đυ.ng trúng?" Thôi Lệnh Cảnh rõ ràng không hài lòng với câu trả lời của em.

Tuyết Nha tiếp tục ấp úng, "Nô tài ở chỗ Thái hậu, nên, nên, ..." Nói chưa dứt lời liền quỳ trên mặt đất, "Đều là do nô tài sai, không liên quan đến Thái hậu."

Lúc Tuyết Nha nói câu này, trong lòng thầm xin lỗi Hạ Tục Lan. Em không còn lựa chọn nào khác, người không vì mình trời tru đất diệt. Cho dù Hạ Tục Lan có chán ghét Thôi Lệnh Cảnh thì cũng là Thái hậu, lại lui một bước, Hạ Tục Lan còn có gia tộc chống lưng, bảo đảm y cơm áo vô lo, nhưng em cái gì cũng không có, thậm chí cả mạng sống cuối cùng cũng sẽ bị người khác tước đoạt.

Lời em vừa nói ra, Thôi Lệnh Cảnh chậm chạp không lên tiếng, im lặng đến mức Tuyết Nha nghĩ rằng lời mình vừa nói ra có lỗ hổng, nhưng theo đạo lý thì sẽ không, vết thương của em đúng là không liên quan đến Hạ Tục Lan.

Không biết qua bao lâu Tuyết Nha mới nghe thấy Thôi Lệnh Cảnh nói: "Lui xuống đi."

Tuyết Nha muốn ngẩng đầu xem biểu cảm của Thôi Lệnh Cảnh nhưng lại không dám, chỉ có thể thành thật lui xuống trước. Chờ đến khi Tuyết Nha trở lại phòng, em phát hiện y phục thái giám trong phòng đã biến mất, tất cả đều được thay thế bằng những chiếc váy đủ màu sắc, có cả trâm ngọc, son phấn đều đủ cả.

Hơn nữa trong phòng có một người ma ma lớn tuổi đang đợi em.

Ma ma thấy em đã về liền nói lý do bà đến. Hóa ra bà ấy đến đây để dạy Tuyết Nha trang điểm và lễ nghi, về sau Tuyết Nha không cần phải làm công việc thái giám nữa.

"Vậy ta phải làm công việc gì?" Sắc mặt Tuyết Nha có chút tái nhợt.

Ma ma trả lời: "Bệ hạ bảo ngươi làm gì thì ngươi làm đó."

Tuyết Nha không thích mặc váy, nhưng em phản kháng cũng vô ích, cho nên em càng muốn bò lên cao. Chỉ khi Thôi Lệnh Cảnh thích em thì em mới có quyền lên tiếng.