Thế Thân Cùng Bạch Nguyệt Quang Thành Đôi Rồi

Chương 12

Bước vào bên trong, khi đến nội điện, Tuyết Nha cuối cùng cũng nhìn thấy Hạ Tục Lan, người được nhiều người thích.

Hạ Tục Lan mặc một bộ đồ màu xanh nhạt, tay áo rộng, quay mặt về phía em, một tay cầm bút lông, tay kia rũ xuống, đứng trước bàn, hình như đang vẽ tranh. Nắng chiếu qua ô cửa gỗ được chạm khắc ngoài cửa sổ, nhuộm vàng nửa mặt bàn.

Ngay cả Tuyết Nha, người coi Hạ Tục Lan như kẻ thù của mình, cũng không khỏi choáng váng khi nhìn thấy cảnh tượng này.

Trích tiên trong miệng những người kể chuyện trông sẽ giống như Hạ Tục Lan sao?

Em lắc đầu dữ dội, tự mắng mình lại đi tâng bốc đối phương. Sau khi bình tĩnh lại, Tuyết Nha cầm hộp gấm đến bên cạnh Hạ Tục Lan. Có lẽ nghe thấy tiếng bước chân của em nên Hạ Tục Lan dừng việc đang làm, nghiêng mắt nhìn sang.

Đôi mắt của Hạ Tục Lan rất hờ hững, dưới ánh nắng hơi chói chang, chúng càng trở nên lạnh nhạt hơn. Khi thấy Tuyết Nha mặc váy, lông mày y hơi nhíu lại. Mà Tuyết Nha bị nhìn như vậy, không khỏi lùi lại một bước.

Tuyết Nha cúi đầu, nhẹ thở hắt ra rồi tiếp tục bước về phía trước. Em cúi đầu bước tới trước bàn hành lễ trước, sau đó đặt hộp gấm lên bàn bằng cả hai tay, "Thái hậu, đây là đồ bệ hạ tặng cho Thái hậu."

Trong lúc đó, em nhanh chóng liếc nhìn bức tranh mà Hạ Tục Lan đang vẽ.

Hóa ra là một bức tranh phong cảnh.

Hạ Tục Lan không nhìn hộp gấm trên bàn, dường như không có hứng thú mà chỉ quay lại nhìn bức tranh rồi tiếp tục vẽ.

Tuyết Nha thấy y không bảo em lui xuống liền thấy vui vẻ. Em nhìn án thư của Hạ Tục Lan, giả vờ nhiệt tình nói: "Để nô tài giúp Thái hậu mài mực ạ."

Hạ Tục Lan còn không ngẩng đầu lên, "Ngươi biết mài mực?"

Tuyết Nha vừa mới bị Thôi Lệnh Cảnh đánh vì chuyện mài mực, bị đối phương hỏi vậy thì có hơi chần chừ, nhưng em không cam lòng từ bỏ cơ hội khó có được này, chỉ có thể cắn răng nói: "Biết ạ."

"Vậy ngươi mài đi." Hạ Tục Lan nói.

Tuyết Nha thấy thế, lập tức mỉm cười bước tới cạnh nghiên mực. Em cầm thỏi mực trên bàn lên, trộm ngắm Hạ Tục Lan. Một số người có thể chính diện đẹp, nhưng sườn mặt thì chưa chắc, nhưng em buồn bã phát hiện ra rằng góc nghiêng của Hạ Tục Lan cũng rất đẹp, dưới hàng mi dài như cất giấu cả một hồ nước, sống mũi cao thẳng, bên dưới đôi môi là cái cằm có độ cong hoàn hảo.

Tuyết Nha có chút không vui, tiếp tục lén nhìn Hạ Tục Lan, cố gắng tìm ra khuyết điểm trên khuôn mặt của y. Nhưng em chỉ lo trộm ngắm Hạ Tục Lan, không hề để ý tới nghiên mực.

Đến khi Hạ Tục Lan hơi cau mày nhìn em, em mới nhanh thu liễm tâm trí, nhìn vào nghiên mực. Lúc nhìn xuống Tuyết Nha mới nhận ra mình đã làm gì.

Bên cạnh nghiên mực văng đầy mực, ngay cả tay và ống tay áo của em cũng dính đầy mực.

Tuyết Nha sững người, đứng đó không biết phải làm gì, còn Hạ Tục Lan thì không lên tiếng.

Nếu là Thôi Lệnh Cảnh, lúc này không đánh thì cũng mắng em.

Tuyết Nha lo lắng quá độ, nhịn không được liếʍ môi dưới, sau mới hoảng loạn lấy khăn tay ra, nhưng em chợt nhớ ra khăn tay vừa dùng lau mực trên bàn của Thôi Lệnh Cảnh nên bẩn mất rồi.

Khi em đang nhìn chiếc khăn tay bẩn, Hạ Tục Lan lên tiếng: "Người đâu."

Ngay sau đó liền có cung nhân vào, "Thái hậu."

"Dọn dẹp nơi này đi." Hạ Tục Lan nói.

Tuyết Nha nhìn thấy có người đi tới bên cạnh mình, không khỏi nhường chỗ cho người nọ nhanh chóng thu dọn, người kia thấy thỏi mực trong tay Tuyết Nha liền nói: "Thái hậu cần mài mực sao? Để nô tài giúp người."

Hạ Tục Lan nói: "Không cần, ngươi dẫn nó lui xuống rửa sạch đi."

Tuyết Nha nhìn ngón tay bị bẩn của mình, chỉ có thể đi theo cung nhân rửa tay trước. Sau khi rửa tay xong, em nói thêm: "Bệ hạ bảo ta phải tận mắt nhìn Thái hậu mở hộp gấm. Thái hậu còn chưa mở ra, để ta vào lại."

Cung nhân dường như tin vào lời nói này, lại đưa Tuyết Nha vào trong điện. Tuyết Nha lần nữa tiến vào, thấy Hạ Tục Lan không còn vẽ nữa mà đang ngồi trước cổ cầm, Tuyết Nha lập tức tự tin, bước nhanh về phía trước, lấy hết can đảm nói: "Thái hậu muốn đánh đàn ạ? Nô tài sẽ xướng tiểu khúc góp vui cho Thái hậu."

Cuối cùng cũng đến lúc em thể hiện sở trường của mình, Tuyết Nha không nhịn được cười, hai lúm đồng tiền đều hiện lên.

Nhưng Hạ Tục Lan từ chối.

"Không cần."

Sắc mặt Tuyết Nha trong nháy mắt liền suy sụp. Em trông mong mà nhìn Hạ Tục Lan, thấy đối phương không để ý tới mình, lại chuyển ánh mắt về phía trên bàn, hộp gấm vẫn còn để ở đó. Trên hộp gấm có một chiếc khóa, cần phải mở khóa mới mở được hộp gấm, hiện tại xem ra vẫn chưa có dấu hiệu đã được mở.

"Thái hậu không xem cái hộp gấm đó ạ?" Em nhỏ giọng thì thầm.

Hạ Tục Lan ngước mắt lên, ánh mắt có hơi lạnh lùng. Khi Tuyết Nha nhìn thấy ánh mắt như vậy, theo bản năng muốn lùi lại, nhưng em nhịn xuống, thậm chí còn mỉm cười, không chỉ thế lại đề nghị thêm lần nữa: "Thái hậu thật sự không muốn nghe hát sao? Nô tài hát rất hay đó ạ."

"Bệ hạ bảo ngươi nhất định phải thấy ta mở hộp gấm?" Hạ Tục Lan không trả lời Tuyết Nha mà hỏi ngược lại.

Thôi Lệnh Cảnh không ra lệnh như vậy.

Tuyết Nha chỉ muốn lấy cớ Thôi Lệnh Cảnh muốn em nhìn Hạ Tục Lan mở hộp gấm để lừa cung nhân bên ngoài, nhưng khi đối mặt với Hạ Tục Lan lại đổi cách nói khác.

"Bệ hạ không có ra lệnh như vậy, là nô tài... Nô tài thấy Thái hậu liền cảm thấy thân thiết, giống như huynh trưởng của nô tài." Nói tới đây liền lập tức quỳ trên mặt đất, "Nô tài không dám thấy sang bắt quàng làm họ với Thái hậu, chỉ là... Chỉ là thấy Thái hậu liền nhịn không được muốn thân cận."

Nói xong liền hơi ngẩng đầu lên, nhìn Hạ Tục Lan với đôi mắt ngấn nước.

Không có lời nào của Tuyết Nha là thật, nhưng em tự nhận lúc mình gạt người thoạt nhìn rất thành thật, chẳng hạn như tiên đế, tiên đế luôn tin vào những lời nói dối của em.

Tiên đế là một đế vương mà còn tin vào lời nói dối của mình, một công tử sống trong nhung lụa như Hạ Tục Lan hẳn là sẽ tin em.

Nhưng Tuyết Nha không ngờ rằng vừa nói xong, em liền thấy trong mắt Hạ Tục Lan vẻ trào phúng.

Tuy nhiên, vẻ giễu cợt trong mắt Hạ Tục Lan biến mất nhanh chóng, khiến Tuyết Nha tự hỏi liệu mình có nhìn nhầm không. Phản ứng tiếp theo của Hạ Tục Lan càng khiến em khó hiểu hơn.

Hạ Tục Lan thế mà hơi mỉm cười, "Trùng hợp thật. Ta thấy ngươi cũng cảm thấy thân thiết. Nếu ngươi coi ta như huynh trưởng, không bằng lại đây ngồi cạnh ta?"

Tác giả có điều muốn nói:

Về lý do tại sao Tuyết Nha lại muốn nhảy tới trước mặt chính chủ Hạ Tục Lan, đó là bởi vì đây là chuyện mà bia đỡ đạn trà xanh hung ác cấp thấp nên làm.

Tuyết Nha: ? ? ? Ta không phải bia đỡ đạn!

*

Tuyết Nha (Đạo đức giả): Ca ca à~

Hạ Tục Lan (Đạo đức giả +1): Đệ đệ à~

Tuyết Nha: ...Đạo đức giả! ! !

Đây là chương mà bạn uống trà, tôi cũng uống trà.