Thế Thân Cùng Bạch Nguyệt Quang Thành Đôi Rồi

Chương 16

"Những cuộn giấy này được gửi đến đây để bệ hạ xem. Những bức họa không vừa ý người đều sẽ được gửi lại nhà của các nữ tử đã tham gia tuyển tú, trong đó có không ít con gái, em gái của các vị đại thần trên tam phẩm..."

Tiểu thái giám chưa kịp nói xong thì tiểu thái giám bên cạnh đã kéo hắn ra, nói: "Ngươi nói với hắn làm gì? Phải nhanh chóng đưa những thứ này về Lễ Bộ."

Sắc mặt Tuyết Nha đại biến, em ngồi xổm xuống, túm lấy tiểu thái giám đã nói chuyện trước đó, "Các đại thần đó sẽ biết là do ta đã viết sao?"

"Bọn họ đương nhiên sẽ biết, ngươi tự cầu phúc cho mình đi." Tiểu thái giám nói.

"Nhưng bệ hạ bảo ta viết nó mà." Tuyết Nha vội la lên.

Tiểu thái giám đáp: "Những đại thần đó dám có ý kiến với bệ hạ sao?"

Sắc mặt Tuyết Nha càng trắng hơn, chợt muốn đứng dậy đi tìm Thôi Lệnh Cảnh, nhưng Thôi Lệnh Cảnh không cho truyền, em căn bản không gặp được hắn. Sau đó em nghĩ đến Hạ Tục Lan, nhưng nghĩ đến mấy ngày trước vừa gạt y xong, lúc ấy đối phương đã giúp em che giấu sự việc, nếu bây giờ em lại đi tìm Hạ Tục Lan, Hạ Tục Lan có thể sẽ thấy em rất phiền.

Nghĩ đến đây, Tuyết Nha đành phải đánh cược một phen, em nghĩ rằng dù sao cũng là Thôi Lệnh Cảnh bảo em viết chữ "xấu", những đại thần đó không thể gả được con gái hay em gái vào cung, sẽ không thay họ chủ trì công đạo được, nhưng em không ngờ rằng vẫn có đại thần tới tính sổ thật.

"Doãn tướng, ngươi cũng thấy rồi, không phải ta không muốn tuyển phi, chỉ là những tú nữ kia còn không đẹp bằng cung nhân bên cạnh ta. Cung nhân này cũng quá đáng, ỷ vào nhan sắc muốn làm gì thì làm. Trẫm nhìn những chữ "xấu" trên bức họa càng không muốn tuyển. Nếu Doãn tướng khăng khăng muốn trẫm tuyển phi thì chọn cho tốt chút đi."

Lời Thôi Lệnh Cảnh nói đều không có đạo lý, những tú nữ đã đưa tới đều là quý tộc vừa độ tuổi, căn bản không tìm ra một nhóm khác.

Người được gọi là Doãn tướng không ai khác chính là Thừa tướng Doãn Thanh Huyền. Hôm nay hắn cũng mặc bộ y phục màu xanh đậm, biểu cảm trên khuôn mặt tuấn tú vẫn không thay đổi, "Bức họa nhìn vô hồn, thần cho rằng bệ hạ vẫn nên nhìn người thật đã rồi bàn tiếp."

Sắc mặt Thôi Lệnh Cảnh tối sầm, ôm lấy Tuyết Nha đang muốn trốn ở bên cạnh, "Có hồn? Không bằng Doãn tướng tìm giúp trẫm tú nữ đẹp hơn nó?"

Những lời này khiến đôi mắt của Doãn Thanh Huyền hướng về phía Tuyết Nha. Ánh mắt anh ta dừng lại trên khuôn mặt của Tuyết Nha một lúc rồi rời đi, nói với giọng điệu nhẹ nhàng, "Dung mạo như hồ ly, bất nam bất nữ, khó coi." Lời này vừa nói ra, Tuyết Nha không khỏi sửng sốt, ngay cả Thôi Lệnh Cảnh cũng có chút ngơ người.

Một lúc sau, Thôi Lệnh Cảnh nổi giận trước, "Doãn tướng nghi ngờ thẩm mỹ của trẫm sao?"

Tuyết Nha lần đầu tiên trong đời nghe thấy người khác nói tướng mạo mình khó coi, bất giác bỏ qua nỗi sợ hãi, nắm chặt tay áo, nhưng em không dám trừng mắt nhìn Doãn Thanh Huyền, chỉ có thể trừng mắt nhìn tấm gạch trước mặt.

Mà Doãn Thanh Huyền vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, thậm chí còn trực tiếp gật đầu đáp: "Đúng vậy."

Lần này, Thôi Lệnh Cảnh nhất thời không nói nên lời. Doãn Thanh Huyền là thừa tướng mà tiên đế cất nhắc cho hắn, cha và ông nội của Doãn Thanh Huyền đều từng là thừa tướng, hắn thực sự không thể làm gì được Doãn Thanh Huyền.

Thôi Lệnh Cảnh ngả người ra sau, tựa vào long ỷ, một lúc sau mới nói: "Doãn tướng, cho trẫm thêm một năm nữa, một năm sau tuyển phi không được sao?"

"Không được." Doãn Thanh Huyền vừa nói xong, Thôi Lệnh Cảnh liền cầm tấu chương trên bàn ném qua. Một góc tấu chương đập vào trán Doãn Thanh Huyền, tạo thành một vết cứa mỏng, nhưng Doãn Thanh Huyền lại làm như không có chuyện gì xảy ra, vẫn thẳng lưng nhìn Thôi Lệnh Cảnh, ánh mắt không hề né tránh.

Sau khi Thôi Lệnh Cảnh đập người xong, hít một hơi dài, "Nếu trẫm không muốn chọn thì sao? Các ngươi muốn ép trẫm đi tuyển?"

"Thần không dám." Doãn Thanh Huyền nói

"Trẫm thấy các ngươi thật sự dám đấy, cút!" Thôi Lệnh Cảnh tức giận xua tay.

Doãn Thanh Huyền hành lễ: "Ngày mai thần sẽ lại đến." Nói xong, lại bổ sung thêm: "Nhân tiện, còn có một việc chưa nói với bệ hạ, bệ hạ yêu cầu viết chữ "xấu" trên cuộn giấy của các tú nữ, làm không ít đại thần thương tâm."

"Ai viết thì tìm người đó, nó viết, ngươi kêu mấy đại thần tìm nó." Thôi Lệnh Cảnh lạnh lùng nói.

Mấy ngày trước Tuyết Nha cho Thôi Lệnh Cảnh đội nồi. Hôm nay, Thôi Lệnh Cảnh lại khiến em đội nồi, quả thực là phong thủy luân chuyển. Tuyết Nha không khỏi mắng Thôi Lệnh Cảnh là tên chó, nhưng trước mắt em chỉ có thể nhanh chóng quỳ xuống nói: "Bệ hạ!"

Nhìn thấy Thôi Lệnh Cảnh không để ý đến mình, em muốn vươn tay nắm lấy tay áo của Thôi Lệnh Cảnh, nhưng còn chưa chạm vào thì đã bị Thôi Lệnh Cảnh gạt đi.

Doãn Thanh Huyền chứng kiến

cảnh tượng trong điện nói: "Nếu do nó viết, ta chỉ có thể đưa nó đến thiên lao, chờ thẩm tra."