Trời đã sáng, Ôn Doanh sau một đêm thao thức trằn trọc, lấy khăn ướt đắp lên đôi mắt sưng húp gần nửa canh giờ mới khiến chúng bớt sưng.
Tuy vẫn còn hơi đỏ ửng, nhưng ở Hầu phủ cũng chẳng ai để ý đến nàng, nàng cũng chẳng buồn bận tâm.
Rời khỏi giường, trang điểm che đi dấu vết đã khóc, Ôn Doanh cùng thị nữ đến phòng Thẩm Hàn Tễ hầu hạ chàng rửa mặt thay y phục.
Trước đây chàng từng nói không cần nàng hầu hạ, nhưng nếu nàng không đi thật, e là sẽ khiến cho mẫu thân của trượng phu phiền lòng. Hơn nữa hiện tại nàng vẫn chưa nghĩ ra cách ứng phó với những chuyện sắp tới, vậy nên cứ giữ nguyên hiện trạng, mọi việc vẫn như cũ, đợi sau khi có tính toán rõ ràng rồi hẵng hay.
Thị nữ nhẹ nhàng gõ cửa phòng, bên trong truyền đến giọng nói mềm mại: “Vào đi”, thị nữ bèn đẩy cửa bước vào.
Ôn Doanh đi trước, hai thị nữ theo sau, bê chậu nước rửa mặt cùng khăn sạch bước vào phòng.
Gian ngoài và gian trong cách nhau một bức bình phong, các thị nữ đều dừng lại ở gian ngoài.
Thẩm Hàn Tễ đang thay y phục, xuyên qua lớp bình phong, mơ hồ có thể nhìn thấy thân hình cao lớn, thẳng tắp của chàng.
Trước đây, Ôn Doanh luôn đỏ mặt, cúi đầu bước đến giúp chàng chỉnh trang y phục, cứ như vậy, không biết từ lúc nào, nàng không còn đỏ mặt nữa, chỉ lặng lẽ làm, im lặng không nói.
Như mọi khi, Ôn Doanh chậm rãi bước vào gian trong, cúi đầu đi vòng qua bức bình phong, thấy chàng đã gần như thay xong bộ cẩm bào màu trắng.
Nàng không ngẩng đầu lên, chỉ im lặng cầm lấy đai lưng ngọc bích trên giá, khi chàng dang hai tay ra, hai tay nàng luồn qua eo chàng, dường như vùi vào l*иg ngực chàng.
Mùi hương thoang thoảng của mực và giấy lan tỏa vào khoang mũi nàng, vừa quen thuộc lại vừa xa lạ.
Ôn Doanh có một thoáng chìm đắm trong mùi hương này, động tác chậm lại. Nhưng ngay sau đó, giọng nói trầm ấm vang lên từ phía trên khiến nàng hoàn hồn.
“Hôm nay là ngày rằm, tối nay ta sẽ về phòng.”
Đang thắt đai lưng, Ôn Doanh khựng lại, sau đó đầu ngón tay run rẩy, nàng cố gắng ép bản thân bình tĩnh cài thắt lưng, nhưng lại càng phản tác dụng.
Thẩm Hàn Tễ đứng phía trên, đôi mắt hẹp dài liếc nhìn bàn tay đang run rẩy của nàng, làn môi mỏng khẽ nhếch lên nụ cười nhạt.
“Đừng căng thẳng.”
Chàng nói rồi cầm lấy tay nàng, tự mình cài nút thắt lưng.
Giọng nói chàng dịu dàng, trước đây mỗi khi chàng dùng giọng điệu này nói chuyện với nàng, nàng đều cho rằng chàng thích mình. Cho nên chỉ cần nghe thấy giọng nói của chàng, nhìn thấy nụ cười trên môi chàng, là trong lòng nàng lại ngọt ngào.
Nhưng dần dần nàng mới phát hiện ra, chàng đối với ai cũng đều dùng nụ cười ấy, giọng điệu ấy, không khác gì so với nàng.
Thẩm Hàn Tễ nói tối nay sẽ về phòng, là bởi vì hôm nay là ngày hai phu thê ân ái. Mỗi tháng chỉ có hai ngày đầu tháng và ngày rằm, chàng mới trở về phòng, cũng chỉ có hai ngày này, Ôn Doanh mới cảm nhận được bản thân vẫn còn là thê tử của chàng.
Ôn Doanh ngoan ngoãn lùi sang một bên, từ đầu đến cuối vẫn không ngẩng đầu lên.
Ôn Doanh luôn như vậy, làm xong việc của mình, bèn cúi đầu, im lặng đứng sang một bên, không hề có chút cảm giác tồn tại.
“Hôm nay ta ra ngoài, đến tận trưa mới về, nói với nhà bếp không cần chuẩn bị bữa trưa cho ta.”
“Thϊếp sẽ dặn dò.” Giọng nói Ôn Doanh mềm mại, nghe rất hay, nhưng nàng lại rất ít nói.
Thẩm Hàn Tễ sau khi rửa mặt xong, bèn ra ngoài.
Đợi đến khi chàng đã khuất bóng, Ôn Doanh mới ngẩng đầu lên, nhìn theo bóng lưng mặc áo trắng của chàng, trong lòng âm thầm thở dài.
Cứ ba ngày một lần, nữ quyến trong Hầu phủ đều phải đến Phúc Lâm uyển thỉnh an chủ mẫu.
Vĩnh Ninh Hầu có một thê hai thϊếp, ba con trai, bốn con gái, hai con gái đã xuất giá.
Thẩm Hàn Tễ là con của nhị nương – Từ thị, Từ thị chỉ có một đứa con trai duy nhất là chàng, không còn con cái nào khác.
Lúc Ôn Doanh đến Phúc Lâm uyển, thế tử phu nhân đã có mặt ở trong sân.
Thế tử phu nhân – Tôn thị nhìn thấy Ôn Doanh, chỉ liếc mắt nhìn nàng một cái, ánh mắt khinh thường lóe lên rồi biến mất.
Mặc dù chỉ là một cái liếc mắt, nhưng Ôn Doanh vốn nhạy cảm với sắc mặt người khác, nàng vẫn cảm nhận được ánh mắt không mấy thiện chí của Tôn thị.
Tuy trước khi gả vào Hầu phủ, nàng và Tôn thị không hề quen biết, nhưng nàng biết từ khi nàng vừa bước chân vào Hầu phủ, Tôn thị đã không ưa nàng.
Không phải vì điều gì khác, mà là vì phu quân của nàng là Thẩm Hàn Tễ.
Trước khi xuất giá, Tôn thị có một người bạn thân, người bạn thân này chính là Thanh Ninh Quận chúa. Thanh Ninh Quận chúa ái mộ Thẩm Hàn Tễ, nhưng vì thân phận cách biệt, nên không thể gả cho chàng.
Trước khi gả cho Thẩm Hàn Tễ, Ôn Doanh vẫn còn ở Hoài Châu xa xôi, chưa từng nghe nói đến mối quan hệ giữa Thanh Ninh Quận chúa và Thẩm Hàn Tễ.
Mãi cho đến nửa năm sau khi thành thân, nàng mới nghe được lời đồn về Thẩm Hàn Tễ và Thanh Ninh Quận chúa. Thẩm Hàn Tễ là người mà biết bao nhiêu tiểu thư khuê các ở kinh thành ái mộ, còn Thanh Ninh Quận chúa lại là đệ nhất mỹ nhân kinh thành. Hai người xứng đôi vừa lứa, lại thêm việc ngày thường cũng hay gặp gỡ, cho nên mọi người đều nói hai người là trời sinh một cặp.
Bản thân Thẩm Hàn Tễ đã rất xuất sắc rồi, nếu như có thể thành thân với Thanh Ninh Quận chúa, vậy địa vị của thế tử sẽ bị đe dọa nghiêm trọng.
Như vậy, làm sao chủ mẫu của Hầu phủ có thể để cho chàng kết hôn với Quận chúa? Cho nên bà ta đã sớm nhắm đến nữ nhi của Thông phán Hoài Châu.
Mọi người đều nói nếu như Thẩm Hàn Tễ không phải là thứ tử, thì hôm nay người trở thành thê tử của chàng không phải là Ôn Doanh – người được ví như khúc gỗ vô tri vô giác.
Khi nghe được những lời này, Ôn Doanh cảm thấy như bị dội một gáo nước lạnh.
Ôn Doanh không muốn suy nghĩ nhiều, nhưng vào ngày sinh thần của chủ mẫu Hầu phủ, Thanh Ninh Quận chúa đến chúc thọ.
Nàng tình cờ bắt gặp Thanh Ninh Quận chúa và Thẩm Hàn Tễ gặp nhau. Lúc đó ngoại trừ một nha hoàn của Thanh Ninh Quận chúa, bên cạnh họ không còn ai khác.
Hai người đứng bên hồ, nàng nhìn thấy từ xa bèn vội vàng trốn đi.
Rốt cuộc hai người họ đã nói gì với nhau, Ôn Doanh không dám hỏi, cũng sợ nghe được những lời bản thân không muốn nghe.
Mà chuyện này cũng trở thành cái gai trong lòng nàng.
Ngày thường nàng chỉ có thể giả vờ như không có chuyện gì, âm thầm sắp xếp mọi việc cho chàng. Quần áo xuân hạ thu đông, bút mực giấy nghiên, quét dọn phòng ngủ và thư phòng, mọi việc nàng đều tự tay làm lấy.
Nhưng quyển thoại bản trong mơ, những hình ảnh trong mơ ấy, đều khiến nàng hoài nghi, hoài nghi nàng làm như vậy có đáng hay không?
Yêu chàng như vậy, có đáng hay không?
Nếu như nàng chỉ yêu dung mạo của chàng, chỉ thích nghe giọng nói của chàng, thì tốt biết mấy.
Đang mải suy nghĩ, nha hoàn hồi môn của nàng – Dung nhi bên cạnh khẽ đẩy nàng một cái, nhẹ giọng gọi: “Nương tử, chúng ta vào thỉnh an chủ mẫu thôi.”
Ôn Doanh bừng tỉnh, lúc này trong sân đã gần như đủ người, mọi người lần lượt bước vào chính sảnh theo trật tự tôn ti.
Ôn Doanh luôn khiêm tốn, sau khi thỉnh an mọi người xong, bèn đứng sang một bên cạnh nhị nương – Từ thị.
Nhị nương chính là sinh mẫu của phu quân nàng.
Có thể sinh ra một đứa con trai tuấn tú như Thẩm Hàn Tễ, dung mạo của Từ thị tự nhiên cũng không tệ, tuy hiện tại đã gần bốn mươi tuổi, nhưng trông vẫn như thiếu phụ hai mươi.
Vĩnh Ninh Hầu có một thê hai thϊếp, trong đó Từ thị là người có dung mạo xinh đẹp nhất.
Trong sảnh có rất nhiều người, mọi người đều đang trò chuyện, giọng nói không lớn. Từ thị nhìn những người xung quanh một lượt, sau đó quay đầu nhìn con dâu đang lơ đãng bên cạnh.
Bà ta khẽ nhíu mày, Từ thị không thích đứa con dâu này. Không chỉ gia thế không xứng, mà ngay cả tính cách cũng câm như hến.
Điểm duy nhất có thể xem là ưu điểm chính là dung mạo. Làn da của nàng trắng nõn, nét nào ra nét nấy, ngũ quan tinh xảo, toát lên vẻ đẹp thanh tao, thoát tục, giống như hoa lan nở trong thung lũng.
Nếu như lúc trước kế mẫu của nàng chịu khó bỏ tâm tư một chút, hoặc là nàng biết tính toán hơn một chút, thì có lẽ đã sớm được gả vào một gia đình môn đăng hộ đối rồi.
Sau khi thỉnh an xong, Ôn Doanh đi theo Từ thị ra khỏi chính sảnh.
Ra khỏi Phúc Lâm uyển, Từ thị hạ giọng nói với con dâu bên cạnh: “Hôm nay là ngày rằm rồi, đợi lát nữa Tễ nhi trở về phòng, con hãy nắm chắc cơ hội nhanh chóng mang thai cho ta, đừng để cho mấy viện khác chọc ngoáy sau lưng.”
Ôn Doanh cúi đầu, nhẹ giọng đáp: “Con dâu biết rồi.”
Từ thị rất bất mãn, bà ta nói: “Biết rồi thì có ích gì? Cũng không biết cách níu kéo Tễ nhi, phí phạm khuôn mặt xinh đẹp này. Nếu như sang năm con không thể sinh cho Tễ nhi một đứa con, ta sẽ nạp thϊếp cho nó.”
Thẩm Hàn Tễ bị chứng khó ngủ, cả Hầu phủ đều biết, nhưng chưa bao giờ xem đó là chuyện gì to tát, chỉ cho rằng chàng không chịu về phòng là vì không thích người thê tử này.
Ôn Doanh vẫn chỉ nhẹ nhàng đáp: “Con dâu biết rồi.”
Nhìn thấy con dâu như vậy, Từ thị càng thêm khó chịu, bà ta đuổi khéo: “Đừng đi theo ta nữa, nhìn thấy con là ta lại đau đầu.”
Ôn Doanh cúi người hành lễ, nhìn Từ thị rời đi, đang định xoay người quay về Vân Tễ uyển, phía sau bỗng nhiên vang lên giọng nói ngọt ngào: “Tam phu nhân, hôm nay là ngày rằm rồi.”
Cả Hầu phủ đều biết chuyện Ôn Doanh chăn đơn gối chiếc, chỉ có đầu tháng và giữa tháng mới có thể mong chờ sự sủng ái của phu quân.
Ôn Doanh xoay người, nhìn thiếu phụ xinh đẹp đang chậm rãi bước đến.
Nàng ta trông khoảng mười bảy, mười tám tuổi, không giống những tiểu thư khuê các khác, không chỉ có dung mạo xinh đẹp, mà ngay cả cách trang điểm cũng đậm hơn rất nhiều.
Hơn nữa trên người nàng ta còn toát lên vẻ kiêu kỳ, khiến người khác không thích.
Nàng ta chính là thϊếp thất của thứ tử do tam nương sinh ra.
Người con trai này xếp thứ năm, tên là Thẩm Nam Lâm.
Vì trên có thế tử và Thẩm Hàn Tễ xuất sắc như vậy, cho nên dù hắn ta có cố gắng thế nào cũng không thể vượt qua được bọn họ, nên hắn ta cũng không còn nỗ lực nữa, mới mười bảy, mười tám tuổi đã trở thành một kẻ ăn chơi trác táng, ham chơi mê sắc.
Chưa cưới thê tử, nhưng trong phòng đã có vài tiểu thϊếp, trong đó được sủng ái nhất chính là Liễu tiểu nương này.
Liễu tiểu nương là người mà hắn ta đưa về từ Tô Châu cách đây vài tháng. Vì thân phận là thϊếp thất, cho nên cũng không được người trong phủ đối xử tử tế.
Thấy Ôn Doanh cũng là người không được coi trọng trong phủ, cho nên Liễu tiểu nương đã nhiều lần kɧıêυ ҡɧí©ɧ, cố gắng tìm kiếm cảm giác ưu việt từ chính thê của nhị phòng.
Trước đây Ôn Doanh không muốn gây thêm phiền phức cho bản thân, cho nên luôn nhẫn nhịn, không muốn xung đột với ai.
Nhưng mấy ngày qua bị những chuyện thị phi bủa vây khiến nàng mệt mỏi cả về thể xác lẫn tinh thần, cũng không còn tâm trạng nhẫn nhịn nữa. Nàng không muốn để ý đến những người như vậy, cho nên sau khi liếc mắt nhìn Liễu tiểu nương một cái, bèn cất bước rời đi.
Nhưng Liễu tiểu nương hôm nay bị tam nương mắng, tâm trạng không vui, cố tình tìm đến gây sự, ai ngờ Ôn Doanh không để ý đến nàng ta cứ thế bỏ đi, nàng ta không nghĩ ngợi gì bèn giơ tay ra túm lấy cổ tay Ôn Doanh.
“Tam phu nhân sao lại vội vàng rời đi như vậy, chẳng lẽ là coi thường ta chỉ là một tiểu thϊếp? Ngay cả một câu cũng không thèm nói với ta sao?”
Ôn Doanh muốn rút tay ra, nhưng sức Liễu tiểu nương rất mạnh, nàng không thể nào rút ra được.
“Ta còn có việc, Liễu tiểu nương mau buông tay ra.” Ôn Doanh khẽ nhíu mày.
Liễu tiểu nương khẽ cười một tiếng, hạ giọng nói bên tai Ôn Doanh: “Tam phu nhân vội vàng trở về viện như vậy, chẳng lẽ là muốn chuẩn bị y phục hở hang, nghĩ cách làm sao để quyến rũ tam gia ư?”
Nha hoàn Dung nhi bên cạnh nghe thấy những lời nói dung tục này, sắc mặt lập tức đen lại, sợ Ôn Doanh mềm yếu chịu thiệt thòi, định mở miệng mắng: “Bà...”
“Câm miệng.”
Nhưng lời nói vừa thốt ra, Ôn Doanh đã lạnh lùng quát.
Mấy người đều sững sờ, kinh ngạc nhìn Ôn Doanh vừa lạnh lùng thốt ra hai chữ “câm miệng”.
Sắc mặt Ôn Doanh vẫn hiền lành như mọi khi, nhưng hai chữ “câm miệng” lại lạnh như băng.
Liễu tiểu nương cũng sững sờ, mỗi lần nàng ta kɧıêυ ҡɧí©ɧ, Ôn Doanh đều mím chặt môi, cố gắng không tranh cãi với nàng ta. Nhìn thấy bộ dạng ấm ức của Ôn Doanh, trong lòng nàng ta cảm thấy rất khoái trá.
Nhưng hôm nay lại xảy ra chuyện gì?
Liễu tiểu nương khôi phục lại thần sắc, lại cười, dùng giọng nói chỉ có mấy người bọn họ nghe thấy mà thôi: “Sao thế, gặp phải vấn đề nan giải, không biết làm sao quyến rũ nam nhân à? Cũng đúng, tam gia là kẻ thoát tục như tiên giáng trần, sao có thể bị những thủ đoạn hạ lưu, không vẻ vang gì mê hoặc?”
Ôn Doanh khẽ cụp mắt xuống.
Cả Hầu phủ, từ trên xuống dưới, ai cũng cho rằng nàng dễ bắt nạt, có thể tùy ý làm nhục. Cảm giác tuyệt vọng trong giấc mơ kia, dường như cũng lan sang cả hiện thực.
Sao ngay cả một tiểu thϊếp của thứ tử lại có thể khi dễ nàng?
“Tam phu nhân, người hãy chấp nhận số phận đi, không được sủng ái thì đành chịu, có dùng bao nhiêu thủ đoạn hèn hạ, cũng không thể khiến tam gia để mắt đến người đâu, chi bằng tự xin xuất gia sớm còn giữ lại chút thanh danh...”
“Bốp” một tiếng, cắt ngang lời nói của Liễu tiểu nương.
Hình ảnh bị người khác làm khó dễ, bị lăng nhục, bị chế giễu trong giấc mơ bỗng hiện lên trong đầu Ôn Doanh, kết hợp với hiện thực, khiến nàng phân không rõ đâu là mơ đâu là thực, nàng không kiềm chế được nữa, giơ tay tát Liễu tiểu nương một cái.
Liễu tiểu nương ôm lấy má bị tát, tuy rất đau rát, nhưng cảm xúc mạnh mẽ nhất lại là không thể tin nổi.
Nàng ta trừng mắt, kinh ngạc nhìn Ôn Doanh đang giận dữ.
Tay Ôn Doanh hơi run rẩy, nhưng nàng lập tức hoàn hồn. Nàng nhanh chóng rút tay ra, mắt trừng Liễu tiểu nương, ra oai hăm dọa: “Nếu để ta nghe thấy ngươi nói xấu tam gia nữa, ta sẽ báo lên chủ mẫu!”
Liễu tiểu nương: ... Nàng ta nói xấu tam gia lúc nào?
Chưa kịp phản ứng, Ôn Doanh đã kéo tay Dung nhi rời đi.
Đợi đến khi Liễu tiểu nương phản ứng lại, muốn đuổi theo cũng không kịp nữa.
Tuy rất phẫn nộ, nhưng nghĩ đến tam gia không dễ chọc, cho nên nàng ta cũng không dám đến Vân Tễ uyển gây sự. Nàng ta chỉ biết ôm khuôn mặt sưng vù, nức nở chạy đến nói với Thẩm Ngũ rằng bản thân bị Ôn thị nhị phòng ức hϊếp, muốn hắn ta đòi lại công bằng cho mình.
Thẩm Ngũ hiện tại đang cưng chiều Liễu tiểu nương nhất, nhìn thấy nàng ta bị đánh sưng cả mặt, lập tức nổi giận.
Sau khi biết được người ức hϊếp sủng thϊếp của mình là Ôn thị không được sủng ái của nhị phòng, ban đầu hắn ta còn hơi nghi ngờ, nhưng nhìn thấy Liễu tiểu nương khóc lóc thảm thiết, bèn tin tưởng ngay. Dưới sự xúi giục của Liễu tiểu nương, lại thêm việc biết rõ tam ca không hề để tâm đến vị thê tử này, Thẩm Ngũ bèn không kiêng nể gì nữa, hùng hổ muốn đi đòi lại công bằng.
Nhưng hắn ta không dám đến Vân Tễ uyển gây sự khi tam ca không có ở đó, chỉ dám đến viện của Từ thị, yêu cầu bà ta dạy dỗ con dâu, bắt Ôn Doanh phải xin lỗi, đòi lại công bằng cho sủng thϊếp của mình.