Nguyên Phối Mất Sớm Của Quyền Thần

Chương 3: Vân đạm phong khinh

Quá giờ ngọ, ngoài tiểu viện của Từ thị đã có một chủ một tớ đứng đó, đứng suốt hai canh giờ.

May là tiết trời tháng tư, nắng không gắt, ngược lại còn ấm áp khiến người ta uể oải, đứng lâu cũng muốn thϊếp đi.

Tối qua Ôn Doanh bị đánh thức giữa khuya, ngoài việc chân hơi mỏi, thì chỉ còn lại cơn buồn ngủ.

Chuyện nàng tát tiểu thϊếp của Thẩm Ngũ lang một cái bạt tai, chỉ trong một buổi sáng đã truyền khắp Hầu phủ.

Truyền đến tai chủ mẫu, chủ mẫu tuy kinh ngạc, nhưng chuyện nhỏ này còn chưa đến mức bà ta phải đích thân ra tay quản. Bà bèn cho người truyền lời đến Từ thị, nói chuyện trong viện nhà bà, để bà tự mình giải quyết.

Thẩm Ngũ lang làm ầm ĩ đến tận viện của Từ thị. Liễu tiểu nương nói nàng ta gặp Tam nương tử ở vườn hoa, chỉ định chào hỏi, hỏi xem hôm nay có phải mười lăm hay không, bèn bị tát một cái bạt tai.

Nghe vậy, Từ thị liên tưởng đến chuyện mình giục con dâu sinh con, lại còn nói với con dâu muốn nạp thϊếp cho nhi tử, nghĩ tới nghĩ lui bèn tự cho là Ôn Doanh đang hậm hực sẵn, cho nên mới trút giận lên người tiểu thϊếp của viện khác.

Tiểu thϊếp kia là của viện Ngũ lang, chứ không phải viện của bà. Nếu là người trong viện mình, đánh thì đánh cũng chẳng sao, nhưng mà đánh chó thì cũng phải ngó mặt chủ.

Vĩnh Ninh hầu một thê hai thϊếp, con cái bảy đứa, dù là đích tử hay thứ tử, đích nữ hay thứ nữ đều được đối xử gần như nhau. Điều ông ghét nhất chính là thê thϊếp tranh giành sủng ái, huynh đệ tỷ muội tranh đấu cãi vã.

Cho nên những năm qua, thê tử đều chưa từng chạm đến giới hạn của ông, ít nhất bề ngoài đều hòa thuận vui vẻ, chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không.

Chính con dâu mình ra tay đánh người của viện khác trước, chuyện này đương nhiên là nàng không đúng. Hiện giờ chỉ cần đến tạ lỗi một tiếng là được rồi, cũng chẳng phải chuyện gì to tát, Từ thị cũng không muốn làm lớn chuyện.

Nghĩ vậy, Từ thị cũng không nghe Ôn Doanh giải thích. Thấy nàng không chịu nhận sai, đành phạt nàng ra sân đứng, đợi khi nào suy nghĩ thông suốt thì hãy vào.

"Nương tử, nghe lão nô một lời khuyên, chuyện này nhịn một chút cho qua đi, đừng cứng rắn với Nhị nương". Nhũ mẫu bên cạnh Từ thị - Chúc ma ma đứng dưới mái hiên, nhẫn nại khuyên nhủ Ôn Doanh.

Ôn Doanh siết chặt khăn tay, đáy lòng chua xót.

Cái gì mà nhịn một chút cho qua?

Thẩm Hàn Tễ tuy là thứ tử, nhưng nàng là chính thê! Hôm nay tiểu thúc vì một ả sủng thϊếp mà bắt nàng tạ lỗi, nếu nàng nhận, vậy thì ngày mai cả Hầu phủ, kể cả đám hạ nhân, còn ai xem nàng ra gì nữa?

Trong mộng, hình ảnh bản thân phải chịu đựng biết bao uất ức, cuối cùng chết đi trong u uất, khiến Ôn Doanh sợ hãi. Nàng sợ hãi bản thân cuối cùng cũng đi đến kết cục này, cho nên mím chặt môi, không muốn đáp lời.

Chúc ma ma nhíu mày, không nói gì thêm, xoay người đi vào trong phòng.

Qua một lúc, từ xa bỗng truyền đến một giọng nói trong trẻo lành lạnh: "Sao lại đứng đây?"

Ôn Doanh ngẩng đầu lên, nhìn theo tiếng động.

Dưới ánh nắng ấm áp, Thẩm Hàn Tễ một thân bạch y tinh khiết, mang theo ý cười nhàn nhạt, bước từ ngoài viện vào. Thẩm Hàn Tễ dung mạo tuấn mỹ, khoác trên mình bạch y, khí chất thanh tao ôn nhuận, bởi vậy người ngoài đều nói chàng là vị tiên nhân lầm đường lạc xuống trần gian.

Nhưng bọn họ nào biết, dưới vẻ thanh tao ôn nhuận ấy, là một trái tim lạnh lẽo, không ai có thể sưởi ấm.

Tựa như có tình, kỳ thực lại vô tình.

Lần đầu tiên nàng phát hiện ra điều đó, là vào nửa năm sau khi thành thân. Nàng cảm thấy chàng có ý với mình, cho nên lần đầu tiên trong đời lấy hết can đảm, sau lúc mây mưa hỏi chàng - Phu quân, chàng có thích A Doanh không?

Chàng không trả lời thẳng, mà chỉ khẽ cười, ghé sát tai nàng nói một câu "Ngoan nào".

Giọng nói chàng trầm thấp, mang theo ý cười. Tiếng cười này khiến vành tai Ôn Doanh tê dại, nàng như lạc lối trong đó.

Sau đó chàng nắm lấy cổ tay nàng, một tay ôm lấy vòng eo thon mềm, đè nàng xuống, lần nữa đưa nàng leo lêи đỉиɦ điểm hoan lạc.

Cho nên nàng cứ ngỡ là chàng thích.

Ngày hôm sau chàng lên đường đi xa, cho đến lúc gần gũi mới trở về. Nàng mơ hồ nhận ra điều gì đó, lại cảm thấy mình đa nghi, nhưng từ đó về sau cũng không bao giờ hỏi những câu hỏi như thích hay không thích nữa.

Hiện tại nhớ lại, mới biết được chàng đang nói với nàng - Chàng không thích, muốn nàng ngoan ngoãn một chút, đừng hỏi những câu ngốc nghếch như vậy.

Hạ nhân trong viện nhìn thấy Thẩm Hàn Tễ, lục tục hành lễ: "Tam gia".

Dung Nhi bỗng nhiên "phịch" một tiếng, quỳ xuống trước mặt Thẩm Hàn Tễ, khóc lóc cầu xin: "Tam gia, xin người làm chủ cho nương tử. Liễu tiểu nương bên Vân Lâm Uyển đã nói những lời khó nghe ở hoa viên, còn nói xấu Tam gia, nương tử không nhịn được mới tát nàng ta một cái. Ai ngờ Liễu tiểu nương kia lại đổ tội cho nương tử, vu oan nương tử vô cớ gây rối, khiến Ngũ gia đến đây gây khó dễ cho Nhị nương, bắt nương tử nhận sai. Nương tử không chịu, nên bị phạt đứng ở đây hai canh giờ rồi."

Đôi mắt phượng hẹp dài của chàng vì nghe thấy Ôn Doanh đánh người mà hiện lên vài phần bất ngờ.

Sau đó nụ cười nhạt dần, nhìn về phía Ôn Doanh đang cúi đầu im lặng, như thể đang tỏ vẻ uất ức.

Thẩm Hàn Tễ hỏi nàng: "Có thật như Dung Nhi nói không?"

Nếu là trước kia, Ôn Doanh chắc chàng sẽ cho qua chuyện, nhưng nàng không cam tâm. Chính là vì câu nói "Trong ký ức của Thẩm Hàn Tễ, vì nàng nhút nhát, không có chút ấn tượng nào nên không nhớ rõ dung mạo của nàng", đã đâm sâu vào lòng nàng, khiến nàng không muốn nhẫn nhịn nữa.

Cho nên sau khi tát Liễu tiểu nương, về đến Vân Tễ Uyển, Ôn Doanh bèn thống nhất với Dung Nhi, bảo nàng vừa thấy Tam gia thì quỳ xuống, kể lại những lời đã chuẩn bị.

Có lẽ Thẩm Hàn Tễ không thích nàng, nhưng nàng là thê tử của chàng, chỉ cần nàng có lý, chàng nhất định sẽ đứng về phía nàng.

Về điểm này, nàng vẫn hiểu rõ chàng.

Cho nên Ôn Doanh gật đầu với chàng, nói với giọng đầy uất ức: "Nếu phu quân muốn thϊếp đi tạ lỗi... Vậy thϊếp nguyện chịu thiệt thòi, đi tạ lỗi với Ngũ đệ một tiếng, đừng vì thϊếp mà làm tổn hại tình nghĩa huynh đệ giữa phu quân và Ngũ đệ."

Nếu Thẩm Hàn Tễ thật sự bắt nàng đi tạ lỗi, vậy thì đúng là lạnh lòng thật.

Cho dù như vậy, nàng cũng quyết không đi, nếu bắt nàng tạ lỗi, nàng bèn giả vờ ngất xỉu. Đứng hai canh giờ, ngất xỉu cũng là điều đương nhiên.

Có lẽ Ôn Doanh chưa từng dùng thủ đoạn này trước mặt Thẩm Hàn Tễ, cho nên Thẩm Hàn Tễ không nghi ngờ gì.

"Nàng ta là thϊếp, nàng là thê, lấy đâu ra đạo lý phải tạ lỗi?" Nói xong, bước vào trong phòng.

Thẩm Hàn Tễ tuy là thứ tử, sinh mẫu cũng là thϊếp, nhưng trong kỳ thi Hội lại đạt được danh hiệu Hội nguyên, hiện giờ cũng coi như có công danh. Với tài danh của chàng, trong kỳ thi Điện lại đạt Trạng nguyên, cũng không phải không thể.

Hơn nữa Từ thị là thϊếp của Hầu gia, là sinh mẫu của Trang nguyên, tiểu thϊếp của thứ tử sao có thể so sánh?

Liễu tiểu nương kia đúng là coi trọng bản thân quá rồi.

Từ thị nghe con trai trở về, từ trong phòng bước ra chính sảnh, vừa thấy người đã bắt đầu mắng con dâu: "Tễ nhi, con cuối cùng cũng trở về, con không biết con dâu của con chỉ vì ta nói vài câu, nó đã tức giận đánh người của Tam phòng."

Thẩm Hàn Tễ nhướng mày: "Nhị nương đã nói gì với A Doanh?"

Từ thị kể: "Cũng chỉ là nhắc nhở nó mau sinh cho con một đứa con, bảo con hãy thường xuyên về phòng nghỉ ngơi thôi, ai ngờ ta vừa đi, nó gặp Liễu tiểu nương kia, có lẽ Liễu tiểu nương kia nói thêm vài câu, nhắc đến hôm nay là ngày mười lăm, nên bị nó tức giận tát một cái. Cả khuôn mặt đều sưng lên, hôm nay Ngũ lang tìm ta lý luận, ta còn thấy mất mặt."

Từ thị tuy xinh đẹp, nhưng lại không chỉ nhẹ dạ cả tin, mà còn không được thông minh, vậy mà lại sinh ra một đứa con trai tài giỏi xuất chúng.

"Là Liễu tiểu nương nói với Nhị nương, hay là A Doanh nói với Nhị nương?"

Từ thị ngẩn người, sau đó ngồi xuống, lẩm bẩm: "Là ai nói, quan trọng sao? Liễu tiểu nương kia hẳn là không dám to gan xúc phạm A Doanh chứ?" Nói đến câu cuối cùng, hơi không chắc chắn.

Thẩm Hàn Tễ cười nhạt: "Xem ra Nhị nương đây là tin lời một phía của Liễu tiểu nương rồi."

Chàng nhìn về phía cửa, nói với giọng ôn hòa: "Không bằng nghe A Doanh nói một chút."

Con trai là trụ cột gia đình, nó đã nói như vậy, Từ thị đương nhiên không thể phản bác.

Từ thị sai nha hoàn gọi con dâu vào.

Thẩm Hàn Tễ lại nhìn về phía ma ma bên cạnh Từ thị: "Chúc ma ma, làm phiền bà đến Vân Lâm Uyển gọi Ngũ đệ và Liễu tiểu nương đến đây một chuyến, nói là ta gọi."

Chúc ma ma lui ra khỏi phòng, liếc mắt nhìn Ôn Doanh đang định bước vào.

Trong lòng bà cảm thấy kỳ lạ, thầm nghĩ hôm nay Tam gia sao lại nhúng tay vào chuyện này?

Trong phòng, trước khi Ôn Doanh bước vào, trên mặt Thẩm Hàn Tễ tuy vẫn mang nụ cười ôn hòa, nhưng nhìn kỹ lại có vẻ lạnh lùng hơn mọi ngày, khiến cho dù là sinh mẫu như Từ thị cũng phải cảm thấy hồi hộp.

"Nhị nương, người ngoài ức hϊếp người nhà, cũng đừng giúp người ngoài ức hϊếp người nhà, Nhị nương hiểu chứ?".

Giọng nói tuy ôn hòa, nhưng trong lời nói lại mang theo vài phần lạnh lẽo.

Từ thị biết con trai mình chỉ nhìn bề ngoài thì ôn hòa, nhưng kỳ thực lại lạnh lùng vô tình. Cho dù là thân mẫu, nếu phạm lỗi, cũng sẽ không bao che nửa phần.

Cho nên vội vàng gật đầu: "Ta bây giờ hiểu rồi, sau này sẽ không phạm sai lầm nữa."

Lúc này, Ôn Doanh chủ tớ bước từ bên ngoài vào, Từ thị không dám nhìn nàng.

Ôn Doanh không biết hiện tại là tình huống gì, nhưng trước khi bước vào, nàng vẫn nhắc nhở Dung Nhi, bảo nàng ấy phải nhanh trí một chút, nếu nàng giả vờ ngất xỉu thì phải kịp thời đỡ lấy.

Nàng ngước mắt nhìn Thẩm Hàn Tễ đang vén áo ngồi xuống, suy nghĩ một chút, vẫn đứng sang bên cạnh chàng.

Nếu lần này chàng không giúp nàng, cũng tốt, cũng có thể dần dần dập tắt tâm ý của nàng.

Không bao lâu, Thẩm Ngũ lang dẫn theo tiểu thϊếp đến viện của Từ thị.

Nghe nói là Tam gia gọi đến, Liễu tiểu nương bỗng nhiên cảm thấy sợ hãi, bèn nũng nịu cầu xin Thẩm Ngũ lang che chở cho mình.

Thẩm Ngũ lang hám sắc lại không hiểu rõ chuyện, cho nên vừa bước vào chính sảnh, nhìn thấy huynh trưởng đang uống trà lập tức lớn tiếng nói: "Tam ca, huynh cũng nên quản thê tử của huynh một chút đi, nhìn xem người ta đã đánh người trong viện của đệ thành cái dạng gì rồi kia kìa."

Thẩm Hàn Tễ đặt tách trà xuống, tay đặt trên bàn, đầu ngón tay gõ nhẹ trên mặt bàn, đồng thời nhướng mày nhìn Thẩm Ngũ lang vừa bước vào.

Chàng thản nhiên lên tiếng: "Sủng thϊếp diệt thê là đại nghịch bất đạo. Đệ còn quá đáng hơn, muốn sủng thϊếp diệt tẩu sao?"

Giọng nói nhẹ nhàng, nhưng lại như những con sóng dữ dội đập vào tai mỗi người.

Sắc mặt Liễu tiểu nương và Thẩm Ngũ lang đều thay đổi.

Liễu tiểu nương lén lút kéo kéo tay áo chàng, muốn chàng che chở cho mình.

Trong Hầu phủ, ngoại trừ Thế tử, không ai dám coi thường Thẩm Hàn Tễ.

Tuy là thứ tử, nhưng đã từng được Thánh thượng khen ngợi, hơn nữa lại là bạn học cùng Thái tử, thân phận như vậy, ai dám đắc tội?

Chủ mẫu tuy không thích thứ tử lấn át Thế tử, nhưng vì chàng là thứ tử, không thể tranh giành chức vị, lại có thể giúp đỡ Thế tử, cho nên tiền tháng trong phủ chỉ kém Thế tử một chút, bình thường cũng được bổ sung không ít, để chàng ngoại giao.

Mặc dù người trong phủ đều là người thông minh, nhưng cũng là người mờ mịt. Bình thường bọn họ đều nghĩ rằng Ôn Doanh kia không dám tố cáo với chàng, hơn nữa Tam gia này dường như cũng không xem trọng chính thê, Ôn Doanh lại không có nhà ngoại để nương tựa, cho nên mới coi thường nàng, lời nói luôn thiếu tôn trọng.

Cũng chính vì vậy, Liễu tiểu nương này bình thường mới dám không biết lớn nhỏ mà kɧıêυ ҡɧí©ɧ nàng.

"Tam ca, đệ chỉ là nói sự thật, Mộng Nương là người trong viện của đệ, Ôn... tẩu tử tay có dài thì cũng không nên đánh đến người trong viện của đệ chứ?" Hai chữ Ôn Doanh suýt nữa thoát ra khỏi miệng.

Thẩm Hàn Tễ không nói gì với hắn, mà chỉ hơi nghiêng đầu, ngước mắt nhìn Ôn Doanh đang cúi đầu: "Hôm nay rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Ôn Doanh không ngờ tới chàng sẽ lên tiếng hỏi, trong lòng hơi chấn động.

Chàng đây là có ý muốn giúp nàng sao?

Hai năm qua, dường như đây là lần đầu tiên chàng lên tiếng vì nàng, nàng còn hơi không quen.

Tuy là vậy, nhưng nàng vẫn nhanh chóng bình tĩnh lại, nhìn sang Dung Nhi.

Dung Nhi hiểu ý, tiến lên vài bước, quỳ xuống trước mặt mọi người, chưa kịp nói gì đã rơi nước mắt, vừa khóc vừa kể: "Nương tử bình thường rất hiền lành, không thích so đo với người khác, điểm này cả phủ đều biết, nhưng Liễu tiểu nương kia trong phủ nổi tiếng không tốt đẹp gì, nàng ta là người như thế nào, mọi người đều biết..."

Liễu tiểu nương vội vàng chỉ vào nha hoàn mắng: "Ngươi là thứ gì mà dám vu oan cho ta!"

Thẩm Hàn Tễ lạnh lùng liếc nhìn nàng ta một cái, Liễu tiểu nương lập tức ngậm miệng, không dám nói thêm lời nào nữa, chỉ biết nén giận đến méo cả khuôn mặt.

Thẩm Hàn Tễ gõ nhẹ lên mặt bàn, thản nhiên nói: "Tiếp tục đi."

Dung Nhi lau nước mắt, tiếp tục nói: "Bình thường, Liễu tiểu nương này đã nhiều lần kɧıêυ ҡɧí©ɧ nương tử, nói năng xúc phạm, hôm nay lại càng quá đáng, thậm chí... thậm chí còn nói nương tử không có bản lĩnh giữ trượng phu, còn nói muốn nương tử tự nguyện xuất gia, còn mắng Tam gia bạc tình bạc nghĩa, nương tử tức giận mới tát nàng ta."

"Ngươi nói hưu nói vượn, ta chưa từng mắng Tam gia bạc tình bạc nghĩa!" Liễu tiểu nương buột miệng nói.

Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều nhìn sang nàng ta.

Lúc này Liễu tiểu nương mới nhận ra mình đã nói gì, lại nói sai điều gì.

Nàng ta đây không phải là gián tiếp thừa nhận những lời mà nha hoàn kia vừa nói là thật sao!

Liễu tiểu nương trợn mắt, vội vàng thanh minh: "Không phải, ý của ta là ta chưa từng nói những lời đó, đều là nha hoàn này vu oan ta, không tin mọi người cứ hỏi nha hoàn của ta!"

Từ thị nhìn thấy Liễu tiểu nương như vậy, trong lòng lập tức hiểu rõ, thì ra là mình đã hiểu lầm. Hơn nữa lại còn vì một nữ nhân không ra gì mà làm khó dễ con dâu của mình, trong lòng bà càng thêm áy náy.

Thẩm Hàn Tễ ngước mắt nhìn Thẩm Ngũ lang, không nhanh không chậm nói: "Bắt nàng ta tạ lỗi cũng chỉ là nói một đằng làm một nẻo mà thôi, bỏ đi. Người là người trong viện của đệ, đệ dẫn về trừng phạt đi."

Nghe vậy, cảm xúc phức tạp của Ôn Doanh vừa rồi lập tức biến mất.

Chuyện này cứ thế mà cho qua sao? Xem ra, uất ức vẫn phải tự mình chịu đựng.

Đôi mắt của nàng hạnh càng thêm ảm đạm.

Thẩm Ngũ lang hai mắt sáng rực, vừa rồi nghe được lời nói của tiểu thϊếp, hắn có ngu ngốc đến mấy cũng hiểu ra được là do tiểu thϊếp của mình gây chuyện. Hiện giờ Tam ca không định truy cứu, đó là tốt nhất.

Quả nhiên, Tam ca vẫn là không thích chính thê của huynh ấy...

Đúng lúc Thẩm Ngũ lang còn đang mừng thầm, Thẩm Hàn Tễ lại thản nhiên nói: "Nhưng đệ lại dung túng cho tiểu thϊếp leo lên đầu tẩu tử làm càn, hình phạt không thể thiếu."

"Cấm túc nửa tháng, tiền tiêu ba tháng giảm một nửa, chuyện này ta sẽ tự mình nói với mẫu thân, mẫu thân sẽ đồng ý."

Dạy dỗ chủ nhân, còn hữu hiệu hơn đánh chó.

Thẩm Ngũ lang trợn mắt.

Ôn Doanh cũng không thể tin nổi nhìn sang chàng.

Hôm nay nàng chỉ là giả bộ đáng thương một chút, lộ ra vẻ uất ức trước mặt chàng, mọi chuyện lại thuận lợi như vậy sao?

Ôn Doanh như đã hiểu vì sao lại có những đứa trẻ thích làm nũng trước mặt người lớn, thì ra là trút được cơn giận, tâm trạng hóa ra sẽ thoải mái như vậy.

Thẩm Ngũ lang còn muốn kì kèo, nhưng Thẩm Hàn Tễ đã sai người đuổi bọn họ đi. Chàng đứng dậy, hơi cúi người với Từ thị, sau đó nói: "Vậy con không làm phiền Nhị nương nghỉ ngơi nữa."

Nói xong, chàng quay người, nhìn sang Ôn Doanh.

Ôn Doanh từ việc chàng che chở cho mình hoàn hồn lại, hiểu được ý của chàng, sau đó cũng hơi hành lễ với Từ thị, đi theo chàng ra khỏi chính sảnh.

Đợi bọn họ đi rồi, Từ thị mới ngơ ngác hỏi Chúc ma ma bên cạnh: "Hôm nay Tễ nhi làm sao vậy, sao lại che chở cho Ôn thị kia chứ?"

Ra khỏi viện của Từ thị, hai người lặng lẽ đi về Vân Tễ Uyển.

Thấy chàng chuẩn bị đến thư phòng, Ôn Doanh không nhịn được mà nhỏ giọng hỏi: "Phu quân, vì sao vừa rồi chàng lại giúp thϊếp?"

Thẩm Hàn Tễ dừng bước, nhìn sang nàng.

Mỉm cười: "Phu quân che chở cho thê tử, là điều đương nhiên, không phải sao? Hơn nữa ta chỉ là giúp người bị oan ức, không phải là thiên vị."

Ôn Doanh ngẩn người, nhưng sau đó lại nhớ tới câu nói trong mộng của chàng "Đối với ta mà nói, nàng ta chỉ là thê tử", Nàng cũng cảm thấy chàng chính là người như vậy, không hề có chút tình cảm nào.

Ánh mắt Thẩm Hàn Tễ dần dần di chuyển đến vùng cổ trắng ngần thon thả kia, ánh mắt dường như sâu hơn một chút. Sau đó chàng lại mỉm cười, tiến lại gần nàng một bước, trên mặt tuy vẫn thản nhiên nhưng lời nói lại mang theo ý tứ sâu xa: "Tối nay ta sẽ về phòng sớm, đợi ta."

Ôn Doanh hiểu được ý tứ của chàng, hơi thở hơi ngừng lại, khuôn mặt cũng theo đó mà nóng lên. Nói một câu ta về phòng trước, sau đó xoay người, gần như bỏ chạy mất tích.