Nàng như chìm trong mộng, thấy mình hóa thân vào một câu chuyện xưa, một nhân vật mờ nhạt chẳng ai nhớ mặt đặt tên.
Trong thoại bản ấy, nhân vật chính là đích thứ nữ nhà Thượng thư Hộ bộ và đương kim Thái tử.
Vị tiểu thư nọ vốn đã trải qua một kiếp người. Kiếp trước nàng ta nhất mực muốn cùng một thư sinh nghèo khó bỏ trốn, nào ngờ đâu chỉ vài năm sau, gã thư sinh kia sau khi lừa gạt hết thảy tiền tài của nàng xong bèn lộ rõ bộ mặt thật.
Hắn ta chẳng những đánh đập nàng ta không thương tiếc, mà còn ngang nhiên dẫn một nữ nhân khác đang mang thai về nhà, ngày ngày sỉ nhục nàng ta. Nàng ta tự biết bản thân không còn mặt mũi nào nhìn mặt phụ mẫu, mang theo nỗi hối hận và oán hận dành cho người trượng phu bội bạc, gieo mình xuống sông tự vẫn.
Tưởng chừng đã chết, nào ngờ nàng ta lại gặp kỳ ngộ. Mở mắt ra, nàng ta bàng hoàng nhận ra mình đã trở về tám năm về trước, một ngày trước khi nàng ta cùng gã thư sinh kia bỏ trốn.
Trở lại kiếp này, nàng ta quyết tâm sống một cuộc đời khác.
Nhưng vì lo sợ gã thư sinh kia sẽ tiết lộ chuyện bỏ trốn, hủy hoại thanh danh của nàng ta, nàng ta bèn sai người mang một trăm lượng vàng đến đưa cho hắn, đồng thời phao tin nàng ta đã bị phát hiện, gia đình đã biết chuyện hai người muốn bỏ trốn, hiện giờ phụ thân nàng ta đã phái người truy sát hắn, muốn hắn mau chóng chạy trốn.
Tuy chưa có được nàng ta, nhưng khi nhìn thấy một trăm lượng vàng, hai mắt hắn ta sáng rực, trong lòng chỉ còn lại vàng bạc châu báu, nào còn nhớ đến giai nhân tuyệt sắc. Huống hồ tính mạng đang bị đe dọa, làm sao hắn có thể tiếp tục giả vờ si tình, nhất quyết ở lại?
Thế là hắn ta cầm bạc trắng trợn bỏ chạy, còn nàng ta thì cố tình tung tin hắn ta đang mang theo một trăm lượng vàng, dụ dỗ bọn cướp đến cướp của gϊếŧ người.
Mà nhi nữ nhà Thượng thư Hộ bộ, kiếp trước sau khi bị ruồng bỏ, trong lúc khốn cùng nhất từng được một vị quý nhân ra tay giúp đỡ. Trở lại kiếp này, nàng ta mới biết được vị ân nhân năm xưa chính là thứ tử của Vĩnh Ninh Hầu phủ - Thẩm Hàn Tễ.
Vì đã trải qua một kiếp người, nên nàng ta biết rõ Thẩm Hàn Tễ tuy là thứ tử, nhưng sau này sẽ trở thành Tể tướng lừng lẫy một thời. Cũng có thể vì Thẩm Hàn Tễ là người tài mạo song toàn, khí chất thanh cao, như tiên giáng trần, hoặc cũng có thể vì ân tình kiếp trước, mà trong lòng nàng ta nảy sinh tình cảm ái mộ.
Cho nên khi biết trước được chàng sắp sửa chịu cảnh tang thê, nàng ta bèn thường xuyên lui tới Vĩnh Ninh Hầu phủ, kết giao với chính thất của chàng, gọi tỷ muội thân thiết.
Sau khi Thẩm Hàn Tễ chịu tang thê tử xong, nàng ta liền ngỏ lời với chàng.
Nhưng Thẩm Hàn Tễ dường như trời sinh lạnh lùng vô tình, không hề chấp nhận tình cảm của nàng ta, nhiều lần cự tuyệt.
Con gái thượng thư đau lòng, cuối cùng cũng buông bỏ, chấp nhận Thái tử điện hạ - người luôn một lòng si mê nàng ta.
Hai người trải qua muôn vàn sóng gió mới đến được với nhau, cùng nhau nắm tay viết nên câu chuyện tình yêu đẹp như mơ. Sau khi Thái tử đăng cơ, đế - hậu cùng nhau xây dựng một triều đại thịnh thế.
Còn Ôn Doanh, trong thoại bản ấy, chính là vong thê yểu mệnh của Thẩm Hàn Tễ!
Sau khi câu chuyện kết thúc, nàng như chứng kiến toàn bộ cuộc đời ngắn ngủi của chính mình sau khi gả vào Vĩnh Ninh Hầu phủ.
Mười sáu tuổi gả vào Vĩnh Ninh Hầu phủ, mười chín tuổi lâm bệnh qua đời.
Nàng thấy chính mình tràn đầy mong đợi khi được gả vào Vĩnh Ninh Hầu phủ.
Trong đêm tân hôn, nhìn thấy nam nhân như ngọc, mỉm cười dịu dàng nhìn mình, nàng liền sa vào lưới tình, từ đó trong lòng chỉ có hình bóng của phu quân.
Nàng vốn là nữ nhi của Thông phán Hoài Châu và chính thê đã khuất.
Vì từ nhỏ sống dưới trướng của kế mẫu, nên nàng luôn phải nhìn sắc mặt người khác mà sống, cẩn thận từng chút, không bao giờ dám nói ra suy nghĩ trong lòng, cũng không thích nói chuyện. Trong mắt người ngoài, nàng là một người trầm mặc, tính tình không được lòng người.
Với gia thế bình thường và tính cách như vậy, nàng có thể gả vào Hầu phủ, ai ai cũng nói tổ tiên nhà nàng chắc chắn đã tích đức rất nhiều.
Cho dù người nàng gả chỉ là một thứ tử của Hầu phủ.
Nhưng vị thứ tử này lại có dung mạo như ngọc, tài đức vẹn toàn, giống như tiên giáng trần.
Mọi người đều nói nữ nhi của Thông phán Hoài Châu đúng là đã có được một hôn sự tốt.
Ban đầu nàng cũng nghĩ như vậy.
Nhưng cho đến khi nàng gả vào Hầu phủ, ngày qua ngày, nàng mới dần dần hiểu ra.
Lý do lúc trước phu nhân Hầu phủ đến cầu hôn, chẳng qua là muốn nhân lúc thứ tử của bà ta chưa có thế lực gì, tìm cho chàng một hôn sự không có bất kỳ tác dụng gì cho con đường làm quan của chàng.
Chính vì vậy, ở Hầu phủ, không ai coi trọng nàng.
Chủ mẫu khinh thường, bà mẫu chán ghét.
Còn phu quân tuy trên mặt lúc nào cũng mang theo nụ cười dịu dàng, nhưng kỳ thực trong lòng hắn rất lạnh lùng.
Chàng đối xử với tất cả mọi người đều dịu dàng như nhau, kể cả nàng - thê tử của chàng. Lúc nào cũng mỉm cười, nho nhã lễ độ, nhưng thực chất lại là lạnh lùng xa cách.
Thành thân gần hai năm, hai người đối xử với nhau chẳng khác gì khách lạ, hiếm khi dịu dàng, tình cảm phu thê lạnh nhạt. Trước mặt chàng, nàng dường như luôn luôn cẩn thận dè dặt.
Bất kể là trước mặt chàng, hay là trước mặt các bậc trưởng bối và con cháu trong Hầu phủ, nàng cũng đều cẩn thận từng chút, dè dặt sợ hãi.
Những điều này khiến nàng gần như không thở nổi.
Ai ai cũng ngưỡng mộ hôn sự của nàng, nhưng hôn sự tốt đẹp này lại trở thành chiếc l*иg giam cầm nàng.
Trong mơ, ngày qua ngày nàng đều sống trong căng thẳng, sợ sẽ mắc lỗi, run rẩy lấy lòng từng người trong Hầu phủ.
Điều khiến nàng thật sự suy sụp trong mơ, chính là sau khi Thẩm Hàn Tễ thi đỗ Trạng nguyên, hai năm sau khi thành thân.
Tuy nàng đã từng nghe qua rất nhiều lời đồn đại chê bai nàng không xứng với Thẩm Hàn Tễ, kể cả bà mẫu cũng từng nói ra nói vào trước mặt nàng, nhưng nàng đều nhẫn nhịn cho qua.
Bởi vì Thẩm Hàn Tễ luôn giữ thân trong sạch, chưa từng dan díu với nữ nhân khác.
Nhưng sau khi hắn đỗ Trạng nguyên, những nữ nhi nhà thượng thư xuất thân từ những gia đình giàu có quyền thế luôn nhân lúc tham gia các buổi tiệc mà chế giễu nàng, lời nói chua ngoa cay độc, khiến nàng bị cô lập.
Bị người ta ức hϊếp, hắt rượu, vu oan, đẩy xuống hồ nước, khiến nàng bẽ mặt trước đám đông.
Nàng trong mơ, mặc dù đã gặp phải những chuyện uất ức như vậy, nhưng chưa từng nói với phu quân một lời oán trách.
Hai người rất ít khi nói chuyện, khi gặp mặt, nàng luôn lặng lẽ đứng sau lưng chàng.
Chàng luôn bận rộn, bận đến mức nửa tháng mới ân ái phu thê một lần.
Tuy nói là chàng không ham muốn, không có hứng thú với nàng. Nhưng cũng không hẳn là như vậy, mỗi lần nàng đều cảm nhận được hơi ấm từ cơ thể chàng, cảm nhận được sự buông thả và chìm đắm của chàng.
Nhưng sau khi xuống giường, chàng lại tỉnh táo hơn bất kỳ ai. Dần dần nàng cũng hiểu ra, trong những lần ân ái mây mưa ấy không hề có tình cảm.
Chủ mẫu không thích, bà mẫu chán ghét, tình cảm phu thê lạnh nhạt, những chuyện này nàng đều không biết chia sẻ cùng ai, chỉ có thể chôn giấu trong lòng.
Mẫu thân nàng mất sớm, chỉ có mình nàng là nhi nữ, quan hệ với các tỷ muội cũng không thân thiết, cho nên ở nhà ngoại nàng cũng không có ai để tâm sự.
Cho dù là ở Hầu phủ, hay là tất cả mọi người bên ngoài, đều khiến nàng ngột ngạt đến mức không thở nổi, dần dần, nàng trong mơ ngày càng tiều tụy.
Không biết từ lúc nào, thân thể nàng ngày càng suy yếu, trong mắt không còn chút ánh sáng nào, héo mòn như cây khô.
Nàng không còn mong những người trong Hầu phủ sẽ thay đổi cách đối xử với mình, không còn mong cuộc sống sẽ tốt đẹp hơn, càng không còn mong trong lòng phu quân sẽ có một góc dành cho mình.
Năm thứ ba sau khi thành thân, nàng qua đời vì bệnh tật khi chỉ mới mười chín tuổi.
Trong mơ, sự ra đi của nàng không hề tạo ra bất kỳ gợn sóng nào ở Hầu phủ.
Trong mơ, nàng từng nhìn thấy con gái thượng thư hỏi Thẩm Hàn Tễ, hỏi chàng có từng hối hận dù chỉ một chút với vong thê hay không.
Chàng trả lời, chưa từng.
Con gái thượng thư tiếp tục truy hỏi chàng từng có nửa phần yêu thích với vong thê hay không.
Phu quân trong mơ thản nhiên nhướn mày, lạnh nhạt nói: “Đối với ta, nàng ấy chỉ là thê tử.” Nói cách khác, không hề có nửa phần yêu thích.
Giọng nói nhẹ nhàng lúc này lại toát lên vẻ lạnh lùng.
Trong thoại bản còn có một câu nói, giống như dòng nước hung hãn, hung hăng đánh vào đáy lòng nàng, khiến nàng không thở nổi.
Câu nói đó là — Trong ký ức của Thẩm Hàn Tễ, vong thê họ Ôn của chàng luôn cúi đầu im lặng, không tranh giành, gần như khiến người ta lãng quên sự tồn tại của nàng. Sau khi nàng mất được vài năm, chàng gần như không nhớ rõ nàng trông như thế nào.
Tám năm sau khi nàng qua đời, Thẩm Hàn Tễ đã làm đến chức Tể tướng nhưng vẫn chưa tục huyền.
Về phần tại sao chàng không tục huyền, nàng tuy không biết nguyên nhân, nhưng cũng biết rõ không phải vì chàng nhung nhớ nàng. Về sau chàng có tục huyền hay không, nàng cũng không biết, bởi vì sau khi chàng trở thành Tể tướng, nàng bừng tỉnh khỏi giấc mơ.
Nàng giật mình ngồi bật dậy, đưa tay sờ lên má, không ngoài dự đoán, nàng sờ thấy một mảng ươn ướt.
Giấc mơ khiến nàng ngột ngạt này, thật sự quá chân thật.
Trong căn phòng trống rỗng, đây là đêm thứ bao nhiêu nàng phải chăn đơn gối chiếc sau gần hai năm thành thân, nàng cũng không nhớ rõ nữa.
Thẩm Hàn Tễ nói nếu bên cạnh có người, chàng sẽ khó ngủ.
Những đêm dài đằng đẵng chăn đơn gối chiếc như thế này, nàng luôn tự thuyết phục bản thân — Nếu như hai người ngủ chung, chàng sẽ không ngủ được, nghỉ ngơi không tốt sẽ ảnh hưởng đến việc học hành, cũng sẽ liên lụy đến chàng.
Nàng không phải là người thích gây chuyện, nàng luôn im lặng nghe lời chàng.
Nhưng bây giờ nhìn căn phòng trống rỗng, yên tĩnh đến mức không nghe thấy một tiếng động nào, có lẽ là vì vừa mơ thấy ác mộng, cho nên trong lòng nàng cảm thấy bức bối, khó chịu vô cùng.
Cảm giác bức bối này khiến người ta muốn khóc.
Nàng thật sự đã khóc. Nàng ôm lấy hai đầu gối, vùi mặt vào giữa hai đầu gối, mím chặt môi, không cho phép bản thân phát ra một tiếng động nào, âm thầm khóc nức nở.
Nước mắt như mưa rơi lã chã từ khóe mắt.
Không biết là đang khóc cho sự đáng thương của bản thân lúc này, hay là đang khóc cho sự nhu nhược của bản thân trong mơ.
Khóc rất lâu, nàng mới dần bình tĩnh lại.
Nàng biết giấc mơ này rất kỳ lạ, giống như đang dự đoán điều gì đó.
Đây không phải là lần đầu tiên nàng mơ thấy giấc mơ này, nhưng nàng chưa bao giờ để lộ ra ngoài.
Nàng đã âm thầm điều tra những người xuất hiện trong mơ. Ngoài đời thực, những người này đều tồn tại.
Giấc mơ này rốt cuộc có ý nghĩa gì, nàng cũng không rõ, nàng chỉ biết nếu như bản thân cứ mãi suy nghĩ tiêu cực như trong mơ, kìm nén bản thân, sớm muộn gì cũng sẽ có kết cục thê lương.
Sau khi bừng tỉnh khỏi giấc mơ, nàng không còn chút buồn ngủ. Nàng hít sâu một hơi, xuống giường.
Dưới ánh đèn l*иg le lói hắt vào từ bên ngoài hiên nhà, nàng đi đến giá để đồ rửa mặt, giặt khăn, vắt khô nước rồi lau sạch nước mắt trên mặt.
Treo khăn mặt xong, nàng đi đến bên cửa sổ. Nàng hé cửa sổ ra một khe hở, nhìn về phía căn phòng đối diện.
Căn phòng đó là nơi phu quân Thẩm Hàn Tễ của nàng đang ở.
Nàng không biết đã bao nhiêu lần vào những đêm trằn trọc không ngủ được như thế này, nàng lại đứng bên cửa sổ, nhìn về phía căn phòng ấy.
Mà mười lần thì đến tám chín lần, căn phòng ấy đều sáng đèn.
Bây giờ đã là canh ba, căn phòng ấy vẫn còn sáng đèn, rõ ràng Thẩm Hàn Tễ vẫn chưa ngủ.
Phu quân của nàng có thói quen khó ngủ, cho nên nàng đã sai người đi tìm kiếm rất nhiều phương thuốc giúp ngủ ngon, sau đó tự mình sắc thuốc sai người đưa qua.
Trước kia đều là nàng tự mình đưa qua, nhưng sau đó thì không đưa nữa.
Bởi vì mỗi lần chàng đều mỉm cười nói lời cảm ơn với nàng, nhưng sau vài lần như vậy, căn phòng ấy cũng không còn sáng đèn nữa. Nàng cứ ngỡ là do phương thuốc có tác dụng, nhưng sau đó mới nghe nói chàng thức đêm ở thư phòng.
Nàng tình nguyện nghĩ là chàng thương tiếc nàng, cũng không muốn nghĩ là chàng đang chán ghét nàng.
Nhìn căn phòng sáng đèn, nàng lại nhớ đến giấc mơ vừa rồi, trong lòng bỗng dâng lên một trận bực bội, tâm tư khó tỏ.
Nàng đương nhiên không muốn chết. Nếu như nàng không chết, Thẩm Hàn Tễ sau này trở thành Tể tướng, vậy thì nàng chính là Tể tướng phu nhân.
Trở thành Tể tướng phu nhân, chính là có được cáo mệnh. Bất kể là những kẻ từng ức hϊếp nàng trong quá khứ, hay là trong mơ, nhất định sẽ vừa ấm ức vừa bất lực, còn phải kính nể nàng ba phần.
Đang miên man suy nghĩ, bỗng nhiên cửa sổ căn phòng sáng đèn đối diện in bóng một dáng người cao gầy, hình như người nọ đang định đẩy cửa sổ ra.
Nàng giật mình hoảng hốt, vội vàng đóng cửa sổ lại, theo bản năng lùi về phía sau.
Nhớ đến những lời nói lạnh lùng vô tình mà chàng nói với con gái thượng thư trong mơ. Nỗi ấm ức trong lòng nàng chưa bao giờ mãnh liệt như lúc này.
Đôi mắt đã khóc sưng húp lại đỏ lên.
Những người trong Hầu phủ, không có ai tốt, càng không có thứ gì tốt đẹp. Sau này nàng phải nhổ bỏ tình cảm dành cho chàng từng chút một từ trong lòng.
Không mong chàng có thể có chút tình ý với nàng, chỉ mong sau này trở thành Tể tướng phu nhân, sớm ngày được ngẩng cao đầu.